Nam Thiền

Chương 47: Ngụ Ý






Thương Tễ men theo giá sách tự mình xem xét, ở ngăn thứ tư tầng trên cùng mò được một cái hộp.

Hắn lấy xuống, ôm trong lòng lật xem, phát hiện có một cái khóa nhỏ.

Hắn nghiêng tai khẽ lắc hộp, nói: "Nơi này đều là công văn hồ sơ, sao lại có cái hộp này?"
"Nghe ra có cái gì trong đó không?" Tịnh Lâm hỏi.

"Giấy." Thương Tễ nói, "Hắn đặt một xấp giấy trong này."
"Là thư." Tịnh Lâm ung dung nói, "Chỉ có thư mới cần hắn phải cất giấu cẩn thận như vậy."
Thương Tễ ngồi lại chỗ cũ, hai ngón tay dễ như ăn cháo mà tách khóa nhỏ, mở hộp ra.

Tịnh Lâm đoán không sai, quả nhiên bên trong là một chồng thư tín được đặt chỉnh tề ngăn nắp, từ mới đến cũ, ngay cả thời gian cũng có chú giải tỉ mỉ.

Tịnh Lâm cầm bức thư ở trên cùng lên, đập vào mắt là hai chữ "Hi Cảnh."
"Tả Thanh Trú." Tịnh Lâm nói: "Tên chữ Hi Cảnh."
"Thận Chi." Thương Tễ niết dòng cuối bức thư vừa nhìn vừa nói: "Đây là thư Sở Luân gửi cho hắn."
Thiên gia năm thứ mười, Sở Luân từ Đông thôn gửi cho Tả Thanh Trú phong thư cuối cùng.

【 Hi Cảnh thân khải 】
【 Nhờ huynh quan tâm, đã có công việc, sinh kế không lo.

Đầu xuân đệ men theo ven sông xuôi nam, những chỗ đi qua đều biết đến án này.

Lời huynh nói không sai, án này tích đọng nhiều năm, hơn trăm người có liên quan, từ đông sang tây đều có tai mắt, càng truy đến cùng càng thấy hoảng sợ, không thể manh động.】
【 Đệ nghe theo lời huynh, đi xuôi về phía nam, đã gặp được Cố huynh.

Cố huynh hiểu sâu những điều phức tạp trong án này, đã thỉnh điều đi Tây Đồ, tình nguyện lần theo tung tích bọn buôn người truy tra về hướng bắc.

Chỉ là những năm này trong triều mặc kệ không quản chuyện này, hiện nay nó đã trở thành mạng lưới đan xen khổng lồ, như một con thú dữ, chiếm cứ khắp Trung Độ khó mà có thể triệt để tiêu diệt.


Đệ nghĩ tới nghĩ lui, chuyện của Lưu đại nhân, hy vong huynh có thể cân nhắc thêm chút, việc này rất gian khổ, nếu như không cùng nhau hợp sức thì khó có thể mà lật đổ được nó.】
【 Biết ý huynh khó mà thay đổi, vẫn khuyên huynh thận trọng hành sự.

Trong triều có gian trá, án này lại liên đới rất nhiều, không chỉ có tính mệnh hai người chúng ta nguy nan, mà còn là cả toàn gia, tộc hệ đều có thể bị liên lụy.

Nếu đi sai một bước, chính là vạn kiếp bất phục.】
Theo ý tứ của Sở Luân trong thư, hai năm trước Tả Thanh Trú đã muốn động thủ." Thương Tễ nói, "Hai năm trước hai người đều chỉ là thường dân, dù cho nhà Tả Thanh Trú có người làm quan trong triều, cũng không thể làm lung lay kẻ chủ mưu sau màn.

Hắn sao lại dám động thủ?"
"Không đến mức động thủ, cùng lắm là cảnh cáo." Tịnh Lâm đặt phong thư lại chỗ cũ, ngón tay tinh tế vuốt phẳng lại, tâm tư xoay chuyển, y nói: "Trong thư mặc dù Sở Luân chưa chính thức đề cập đến, nhưng cũng đã biết được bọn họ quả nhiên đã tra ra được điểm trọng yếu, mặc dù còn chưa tra ra chủ mưu sau màn, nhưng cũng gần đến rồi.

Chính vì như vậy, hai người mới ngừng thư tín.

Tả Thanh Trú nhất định đã phát hiện ra mình bị theo dõi rồi, nên mới không có thư hồi âm."
"Hai người họ chắc chắn cón có cách khác để liên hệ tin tức." Thương Tễ nói.

"Hả?" Tịnh Lâm khá là bất ngờ, "Làm sao mà biết được."
"Sở Luân bệnh nặng vẫn muốn đi thi, Bút Yêu khuyên không được.

Ngươi còn nhớ lời kể của Bút Yêu không, đêm trước khi lên kinh Sở Luân có nói." Thương Tễ nói, "Hắn nói "Biết rõ nhưng không thể không làm", có thể thấy được Sở Luân đã biết chính mình vào kinh hơn phân nửa là tử lộ.

Hắn liều chết đến đây, có lẽ là không còn đường nào khác để đi, vốn là đến báo cho Tả Thanh Trú tin tức mấu chốt.

Dựa theo thời gian, Tả Thanh Trú vừa mới chết, Sở Luân đã ở trong kinh thành mấy ngày.

Hai người bọn họ trong mấy ngày này lại không thể gặp được nhau, chứng tỏ sự tình đã đến mức cấp bách, đối phương đã tra ra được hai người họ có liên quan đến nhau."
"Đối phương không sớm không muộn, lại chọn ra tay vào lúc này." Tịnh Lâm suy tư, "Khoa thi mấy ngày này bọn họ chắc chắn đã làm gì đó khiến đối phương tức giận, khiến hắn không thể đợi thêm được nữa, nhất định phải giết chết Tả Thanh Trú."
"Trước tiên phải biết được Tả Thanh Trú chết như thế nào đã." Thương Tễ nói: "Nam nhân cầm roi dài kia đã nói thế nào? Hắn ta nói hồ yêu hại chết Tả Thanh Trú."
"Tả Thanh Trú có thể trở thành Khổ của Thiên Ngọc, chứng tỏ Thiên Ngọc rất nặng tình với hắn.

Huống hồ theo như tình hình lúc nãy, hai người họ không chỉ có ngươi tình ta nguyện, còn thân mật hơn thế, e là đã kết tình duyên." Tịnh Lâm nhớ tới tiếng khóc của Thiên Ngọc, chỉ nói: "Không phải là y."
"Tại sao lại không." Ngón tay Thương Tễ đột nhiên thăm dò giả muốn bóp cổ Tịnh Lâm, nói, "Mặc dù chúng ta đi cùng nhau, nhưng cũng có lúc động sát khí, nói gì đến bọn họ.

Tình ái là cái thứ gì, ngay cả yêu quái cũng phải thần phục dưới nó? Nó thật sự lợi hại đến vậy ư, ta không tin thứ tà quái này."
"Nếu như có cơ hội, ngươi có thể tự đi thử một lần." Tịnh Lâm đáp lại.

"Ngươi cùng ta." Thương Tễ nói, "Chắc chắn ngươi cũng không hiểu, chuyện này không đúng."
Tịnh Lâm nói: "Sao ngươi biết ta không hiểu."
"Nếu như người hiểu, sẽ không chỉ cần chạm vào liền đỏ mặt.

Vừa rồi tuy có Thiên Ngọc che giấu, nhưng cũng thấy được ngươi có chỗ trúc trắc." Thương Tễ ra vẻ hiểu biết nói: "Ngươi căn bản chưa từng cùng người khác làm loại chuyện này."
"Nói giống như ngươi là người trong nghề vậy." Tịnh Lâm điểm nhẹ lên mặt thư, đây là một động tác hết sức có ý vị, thể hiện y có có phần không phục.

"Nhưng mà nếu như thay đổi vị trí mà suy xét." Thương Tễ thả tay ra, "Ta cũng không hiểu được vì sao Thiên Ngọc lại không giết Tả Thanh Trú, bởi vì dưới cái nhìn của ta, nếu ta là y, tên phàm nhân đó nếu dám thân thiết với kẻ khác, ta ăn hắn cũng là hợp tình hợp lý."
Tịnh Lâm khẽ thở dài: "Thiên Ngọc sẽ không ăn Tả Thanh Trú."
"Nếu đã yêu thích thì nên nuốt vào bụng." Thương Tễ nói, "Bằng không chắc chắn sẽ bị người khác cướp đi mất."
"Nếu như có một ngày người có người mà ngươi yêu mến."Tịnh Lâm nói, "Ta đoán nhất định sẽ là một người tài ba trong tam giới."
"Đa tạ đã khích lệ, tương lại nếu như thật sự có, ta tất sẽ thay người nói lại lời này." Thương Tễ thấy y thu cái hộp lại, thuận tiện nói, "Không xem nữa sao?"
Tịnh Lâm ôm hộp đứng dậy: "Đi xem xét trong viện trước đã, Tả Thanh Trú nhất định còn để lại manh mối gì đó."
"Ngươi có phát hiện hay không." Thương Tễ lại nói: "Thời gian ở nơi này tựa hồ như chưa hề thay đổi."
Đến khi xuống hết bậc cầu thang, Tịnh Lâm liền biết Thương Tễ nói không sai.

Thời điểm y tỉnh lại chính là lúc trời đang mưa nhỏ, đã dần đến giờ ngọ, mà hai người bọn họ ở tại trong không gian chật hẹp kia đã mấy canh giờ, khi ra ngoài sắc trời lại vẫn y như cũ.

"Chuông đồng này có điểm bất đồng với trước đây, nó từ trước vẫn mượn mộng cảnh của người khác, ngươi và ta chỉ có thể bàng quan đứng nhìn, không thể cộng tình, nếu như phát hiện có điều không đúng liền có thể thoát khỏi mộng cảnh.

Nhưng hôm nay đừng nói đến việc có thể dễ dàng rời đi, ngay cả tinh thần cũng bị vây trong thân xác của người khác." Thương Tễ không hiểu được việc này, liền nói: "Nó còn muốn nói điều gì nữa?"
Tịnh Lâm cũng không biết.


Hai người họ đi xuyên qua hành lang, dạo một vòng quanh sân viện Tả gia, thấy mưa rơi tí tách không ngừng, sắc trời lại chậm chạp không tối đi.

Đợi đến khi đã đi được ba vòng, Thương Tễ mới phát giác ra có chỗ không bình thường."
"Chỗ này ngươi ta mới vừa đi qua, ta còn hái hoa hải đường ở đây." Ánh mắt Thương Tễ ngưng trọng, "Bất quá là đi một vòng, liền quay trở về chỗ cũ." Tịnh Lâm đang muốn mở miệng, Thương Tễ lại tránh ra vài bước, hỏi Tịnh Lâm: "Sao tai lại hiện ra rồi?"
Tịnh Lâm sững sờ, quả nhiên phát hiện mình lại lộ ra nhung tai.

Y cau mày nói: "Ta chưa từng..."
Tiếng nói còn chưa dứt, lại đột nhiên thấy Thương Tễ bỗng chốc biến lớn lên, cảnh vật xung quanh cũng lớn dần lên.

Tịnh Lâm nghĩ lại nghĩ, đuôi liền ba một tiếng cũng hiện ra.

Y cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã biến trở lại thành hồ ly, chiếc hộp trong tay cũng rơi xuống lăn đi mất.

Thương Tễ trước mặt cũng đột nhiên biến mất, Tịnh Lâm trong lòng biết không ổn, trước mắt lại đột nhiên tối sầm lại.

Nước mưa điểm chóp mũi.

Tịnh Lâm lần thứ hai tỉnh dậy, vẫn choáng váng như lần trước.

Y rung rung nhung tai, tiến vào hành lang, hướng sách các đi đến.

Kinh hương phiêu tán, Tịnh Lâm mắt lạnh nhìn chính mình vừa đọc thoại bản vừa cười lăn lộn, trước cửa sách các vang lên tiếng bước chân, lời nói cùng hành động của Thương Tễ không khác chút nào, xách y lên rồi vuốt lông.

Tịnh Lâm một bên không thể kiềm chế mà xòe móng vuốt ra, một bên âm thầm giãy giụa, nhưng không ngờ, lần này tinh thần lại như bị gông xiềng kiềm chặt, đè nặng đến mức khiến y không tài nào điều khiển được thân thể mình.

Thương Tễ đã ôm y đi lên cầu thang, ngực Tịnh Lâm nhảy lên, tình hình phát sinh lúc trước giờ lại sắp xảy ra lần nữa.

Chuông đồng đến cùng là muốn nói cái gì chứ?
Tịnh Lâm đổ mồ hôi lạnh cấp tốc mà suy nghĩ.

Tả Thanh Trú? Trong đoạn thời gian này Tả Thanh Trú còn cất giấu cái gì mà y còn chưa nhận ra được? Chẳng lẽ nhất định phải để y cùng Thương Tễ dựa theo Tả Thanh Trú cùng với Thiên Ngọc làm đến cùng?
Đầu ngón tay Tịnh Lâm lần thứ hai họa sau lưng Thương Tễ, những nụ hôn lại lặp lại.

Lần này Tịnh Lâm thậm chí còn có thể cảm giác được bắp đùi chạm đến mang theo lực đạo, Thương Tễ eo lang tay vượn, nhiệt độ nóng rực kia truyền qua lớp y phục nóng bỏng đến mức khiến Tịnh Lâm hơi phát run.

Tả Thanh Trú...!
Tịnh Lâm bị đè ép lên giá sách, y hô hấp dồn dập, vẻ bình tĩnh thường ngày cũng đã bị Thương Tễ nhào nát.

Y cảm thấy ý thức đang dần trở nên mơ hồ giống như bị cảm phong hàn, thậm chí trong một tích tắc y còn không biết chính mình vẫn còn đang là Thiên Ngọc.

Thương Tễ ở phía sau đè lên, cánh tay Tịnh Lâm bị hắn nắm đến phát đau.

Hôn môi cũng bức thiết giống như là ăn uống, trong những tiếng thở dốc gấp gáp Tịnh Lâm thậm chí còn đổ mồ hôi.

Nóng quá.

Không đúng không phải nóng!
Là Tả Thanh Trú, Tả Thanh Trú cái gì? Tả Thanh Trú lúc này đang nắm lợi thế trong tay, hắn đã nắm được manh mối của đối phương, vậy cớ gì mà hắn lại phải chết? Lý do gì...!
Bả vai Tịnh Lâm mát lạnh, cần cổ yếu ớt của y cũng bị từng trận kích thích phía sau gáy đến mềm yếu.

Y cảm thấy được chân Thương Tễ đã đỉnh tới nơi nào.

Tịnh Lâm ra rất nhiều mồ hôi, Mồ hôi của Thương Tễ cũng đang chảy ròng ròng.

Thương Tễ thậm chí còn đổ mồ nhiều hơn, thuận theo một bên tóc mai của hắn chảy xuống hõm cổ Tịnh Lâm, nóng đến mức Tịnh Lâm thấp giọng hút không khí.

Tả...!
"Công tử!"
Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng gọi của người hầu.


Tịnh Lâm như từ trong mộng giật mình tỉnh lại, Thương Tễ cũng dừng lại động tác.

Thân thể cùng khí tức của hai người xếp đè lên nhau, da thịt kề sát hòa tan cùng với mồ hôi, trở nên phi thường dấp dính và ái muội.

Tả Thanh Trú cúi đầu cọ vào bên má Thiên Ngọc, hai người lần thứ hai rơi vào cái hôn nóng bỏng ẩm ướt.

Lúc sau Thương Tễ chỉnh lại y phục của Tịnh Lâm, hỏi.

"Có chuyện gì?"
Tịnh Lâm có bài học lần này, không dám dễ dàng thả lỏng, chỉ sợ chuông đồng trở lại bất cứ lúc nào.

May mà không nghe thấy tiếng chuông đồng xuất hiện, người hầu ở dưới lầu nói: "Lưu đại nhân đến, đang ngồi chờ ở tiền thính."
Thương Tễ chỉnh lại y phục, Tịnh Lâm chuyển người dựa vào giá sách, mắt thấy hai người này khó mà tách rời, may mà người hầu đúng lúc lên tiếng: "Lão gia cũng đang giục."
Tịnh Lâm chậm rãi thở ra một ngụm khí, còn chưa kịp nhẹ nhõm, lại đột nhiên bị bế thốc lên.

Y âm thầm kinh sợ, Tả Thanh Trú cùng Thiên Ngọc rốt cuộc là đã xong chưa vậy, bất quá chỉ là xa nhau có một chốc lát mà cũng phải lưu luyến không rời.

Ngón tay Thương Tễ khẽ vuốt tóc Tịnh Lâm, còn giống như là đang vuốt lông vậy, mặt Tịnh Lâm lại không hề có cảm xúc —— đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc của Thương Tễ, cũng không bảo hắn mau đi.

"Đợi chút nữa cùng nhau ăn cơm." Thương Tễ yêu thương mà vén mái tóc bạc, ánh mắt kia khiến cho trên lưng Tịnh Lâm tê dại.

Thương Tễ cũng tự khiến lưng mình ngứa ngáy.

Cả hai người đồng thời ở trong thân xác này run lên không dám nhìn thẳng vào đối phương, nhưng lại vẫn phải tiếp tục liếc mắt đưa tình nhìn nhau.

Tịnh Lâm phát hiện ngực mình nảy lên, hẳn là cảm giác của Thiên Ngọc.

Hồ ly lòng tràn đầy ái mộ Tả Thanh Trú, cùng phàm nhân này đắm chìm trong nhu tình mật ý khó có thể tự kiềm chế.

Mặc dù Tịnh Lâm chưa từng trải qua, nhưng vào thời khắc này cũng khá là có thể hiểu được Thiên Ngọc —— y như vậy là đã yêu Tả Thanh Trú.

Bọn họ vốn dĩ có thể ở cùng với nhau, mặc dù luật pháp bất dung, bọn họ cũng có thể ở trong không gian sách các chật hẹp này vành tai tóc mai chạm vào nhau, nói lời yêu thương với nhau.

Thương Tễ nghiêng người đi xuống cầu thang, Tịnh Lâm chống người ngồi trên thảm nhìn hắn.

Thấy hắn bỗng nhiên lại bước lên một bậc, đối với Tịnh Lâm đang cứng ngắc mà vẫy vẫy tay.

Tịnh Lâm cho là hắn còn lời muốn nói, liền nghiêng tai lắng nghe, nào ngờ hắn thuận tai khẽ hôn một chút, sau đó áp tai nhỏ giọng nói.

"Đây là của ta."
Tịnh Lâm choáng váng, liếc thấy lông mày Thương Tễ hơi nhíu lại, đi xuống cầu thang.

Tịnh Lâm ngồi tại chỗ ngây người hồi lâu, mới hiểu được cái ta này là ai.

Y chợt giơ tay che mặt, cảm giác bản thân cùng với Thiên Ngọc đã không còn phân biệt được rõ ràng.

Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực "Bệnh" cũng có lúc không phải là chỉ thân thể bệnh tật..