Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 108: 108. Vũ Phẩm Tường bệnh tuổi dậy thì




“Làm sao vậy?”

“Thằng út tên tiểu tử thúi kia, dẫn theo năm đứa nhóc con, tạo cái dàn nhạc chó má, đứng ở chỗ ngã ba kìa!”

Vũ Khánh Cương là thật sự nổi giận, bàn tay nắm vô lăng đều có thể nhìn thấy khớp xương trắng, Hứa Tư Văn không khỏi vươn tay vỗ vỗ hắn: “Con nít tuổi này đều có tâm lý phản nghịch, trước tiên anh đừng nóng giận, đi xem xem chuyện gì xảy ra lại nói.”

“Chính là thiếu đánh mà!” Ông chủ Vũ xoay vô lăng, đạp chân ga một cước liền gào thét chạy đi, thẳng đến chỗ ngã ba.

Vũ Phẩm Tường còn chưa biết ông chú hùng hổ của mình sắp tới, cùng năm người bạn học đều là một thân đặc biệt hiphop, hoặc nói là trang phục hiphop, ăn diện mười phần phong độ.

Hai cái loa cao cấp với sáu cái dây microphone, bên ngoài loa đỏ chót, giống như cái valy đỏ, sau khi kéo nguồn mở điện, hai người cầm ghita hai người ôm ghita bass, một người chơi đàn điện tử, còn lại một người tự nhiên là giọng hát chính, vốn là còn một tay trống, có điều bọn họ mua không nổi bộ nhạc cụ nhạc jazz, cũng chỉ có thể tạm thời dùng cái khác cho đủ số.

Ngã ba là nơi những cửa hàng thương mại cũ kỹ cùng với cư dân ở chung với nhau, một nhánh đường mở ba cái cửa, một cái là phố thương mại, bên trong cái gì cũng có, một cái là đường cao tốc mới, một cái là ngõ hẹp chỉ có thể đi được một chiếc xe, dẫn tới khu dân cư cổ xưa.

Trong phố thương mại vốn là có sàn giải trí, mấy phòng nhạc vũ trường trung tâm giải trí gì đó xếp hàng đứng vững, thế nhưng lúc này là buổi chiều còn chưa tới lúc họ kinh doanh, nhưng mà sáu thiếu niên kiểu mới này, vừa chuẩn bị xong, cuống họng thả ra, âm nhạc vang lên, ngao ngao gào gào!

Mấy người tính tình không tốt bị quấy rầy nổi giận đùng đùng đi ra nhìn, lúc đó liền cau mày, mấy tên chiếm chỗ này còn rất xảo quyệt, bất luận là khu thương mại hay là khu cư dân, đều không xen vào!

Sáu người họ chiếm miếng đất không ai quản lí!

Người vây xem càng ngày càng nhiều, nhóm sáu người này lại càng hát càng hăng say.

Một chiếc Land Rover gào thét mà tới, ông chủ Vũ mở cửa xe liền xông tới, Hứa Tư Văn đuổi theo phía sau, nhưng y không thể theo kịp, tốc độ của ông chủ Vũ quá nhanh!

“Thằng nhóc mày lăn lại đây cho tao!” Ông chủ Vũ quát to một tiếng, như sấm dậy đất bằng.

“Chú… Sao chú đến đây?” Vũ Phẩm Tường nhìn thấy ông chủ Vũ có chút há hốc mồm, ông chú của cậu dù không nói là bận bịu như con quay, tuy nhiên tuyệt đối là cũng không rảnh rỗi chỗ nào, nghe đâu gần đây đuổi theo chú Hứa, còn thành công rồi!

Cậu không trở về mà chỉ dùng lý do trong nhà để xin nghỉ sau đó đi mua mấy nhạc cụ yêu thích, không nghĩ tới ông chú cùng chú Hứa lại xuất hiện ở nơi này!

“Mày cũng bò lên tận trời luôn rồi, tao còn có thể không tới sao?” Ông chủ Vũ đi tới trước mặt thằng nhóc con, không nói hai lời nhấc chân liền đạp.

“Chú! Chú hãy nghe con nói đi! Ai nha!” Từ nhỏ Vũ Phẩm Tường không ít lần bị ông chú này xử lý, nhóc con này bị xử thành quen, nhìn thấy ông chủ Vũ đạp tới, muốn chạy lại không có lá gan đó, bị đạp ngã nhào một cái.

“Mày cái đồ kém cỏi, có sách không cố gắng đọc, học không cố gắng đi, đi ra hát rong thì mày ngược lại là tích cực, thiếu đánh thì nói sớm, chú gãi gãi da cho mày!” Ông chủ Vũ tức giận, năm đó hắn muốn đọc sách cũng không đọc được, hiện tại thì tốt rồi, thằng cháu út thế mà lại trốn học!

Quả thực là không đánh không được! “Chú làm gì vậy!” Năm đứa bên cạnh không đồng ý, đội trưởng của tụi nó khó khăn bao nhiêu, lấy tiền mua nhạc cụ, còn tìm chỗ, tụi nó rất ủng hộ. “Chú dừng tay đi!” “Chú đây là đang tổn thương nhân thân!”

Sáu người, ba nam ba nữ, không nói cái khác, chỉ trang phục thôi đã khiến ông chủ Vũ nhìn không được mắt, dám ngăn hắn giáo huấn cháu hắn, thì càng khiến ông chủ Vũ nổi giận. “Hại đậu xanh rau má mày!” Ông chủ Vũ bỏ qua hai nữ sinh muốn kéo mình: “Từng đứa từng đứa ăn mặc đều muốn bị cảm mạo à! Đều mẹ nó ra ngoài làm gì? Ba mẹ tụi bây đều chết hết sao? Không biết quản quản tụi bây sao?” “A! Sao chú lại mắng người chứ?” Một nữ sinh đội cái đầu tổ chin trong số đó không vui: “Chúng cháu đây là yêu quý âm nhạc.” “Âm cái chó má nhạc!” Ông chủ Vũ ngao ngao phun lửa: “Mấy đứa khốn kiếp lông còn chưa mọc chỉnh tề nữa mà còn âm nhạc? Trên đường cái có thể âm nhạc à? Mày xem người người đều não tàn giống mày à?” Vừa nói vừa nhấc chân đạp Vũ Phẩm Tường một cái, Vũ Phẩm Tường lúc ấy liền có khuynh hướng cạp đất, chân ông chú cậu thật là không lưu tình mà!

Nói dông dài, kỳ thực cũng chỉ là thời gian thở mấy hơi, Hứa Tư Văn thấy mấy đứa trẻ không ngăn được ông chủ Vũ, y nhanh chóng tới trước kéo cánh tay thô của ông chủ Vũ: “Có chuyện nói đàng hoàng, anh đừng đánh con nít chứ!” “Cái thứ não bị nước vào đem nuôi cá như nó, phải đánh cho quen da quen thịt mới có thể biết tại sao kêu đau!” Ông chủ Vũ không dám đẩy Hứa Tư Văn giống như đẩy mấy đứa nhóc, cho nên ngược lại là hắn bị Hứa Tư Văn kéo lại. “Chú, con chỉ là yêu thích âm nhạc, tụi con đều là bởi vì đam mê mới gom lại cùng nhau…” Vũ Phẩm Tường cảm thấy ủy khuất không chịu được. “Tìm đánh có phải không…?” Ông chủ Vũ vừa nghe thằng nhóc hư này chết cũng không hối cải, còn kiên trì não tàn, liền muốn bắt đầu tiếp tục giáo dục quyền cước. “Anh đừng kích động, nói chuyện với thằng bé.” Hứa Tư Văn dùng sức lôi kéo ông chủ Vũ đang nổi giận, lúc kéo không được, dứt khoát tự mình đứng ở phía trước ông chủ Vũ, tách ông chủ Vũ và sáu đứa nhỏ ra, lời nói nhỏ nhẹ trò chuyện với sáu thiếu niên trong thời kỳ phản nghịch nghiêm trọng: “Các cháu thích cái gì là tự do của các cháu, thế nhưng điều kiện tiên quyết là các cháu phải có đầy đủ kiến thức để thích, các cháu mới lớp 12, chính là lúc cần phải chăm chỉ học tập, yêu thích âm nhạc có thể chờ đến đại học chọn môn học, cũng có thể gia nhập xã đoàn trong đại học, cùng với những bạn học cũng yêu thích âm nhạc, lúc ấy các cháu muốn biểu diễn thế nào cũng có thể, sẽ không ai đi quản các cháu.” “Bây giờ tụi cháu cũng rất tốt mà!” Một nam sinh trong số đó không quan tâm khoát tay chặn lại: “Đi học cũng không có gì, còn không bằng thừa dịp chúng cháu trẻ tuổi, nổi tiếng ra album mới là chính sự, nhiều sinh viên như vậy, cũng không thiếu mấy người tụi cháu, mấy người nói, có đúng không?” “Đúng vậy, mỗi ngày học những thứ đó đều là ngàn bài một điệu.” “Chờ chúng cháu biểu diễn lưu động, mấy con mọt sách đó sợ rằng còn đang cõng mấy công thức trong phòng học kìa.” “Nổi tiếng phải thừa dịp còn trẻ!” “Lúc đó cũng đừng tìm cháu muốn kí tên, không có thời gian.” “Cháu muốn ôm về giải vàng Grammy!” “Cháu muốn mở buổi biểu diễn lưu động thế giới!”

Hứa Tư Văn nhìn ra rồi, sáu người này, tất cả đều ghét học, hơn nữa vô cùng kiên trì cái gọi là “lý tưởng”, nhìn bọn nó ăn mặc, đều là bắt chước theo các loại thiên vương như Jackson, Miêu ca, mục tiêu còn rất rộng lớn nha. “Đánh rắm!” Ngụm nước miếng của ông chủ Vũ cách Hứa Tư Văn cũng có thể phun mạnh không ngừng về phía sáu tên nhóc phản nghịch: “Mày cho rằng tụi bây là nhân vật gì? Mấy đứa nhãi con cóc ghẻ mà còn phun khẩu khí thật lớn nhỉ? Mày đi hỏi một chút, người như mày ở trên đường túm được một đống lớn, bỏ ở trong đám người mà mày không lên tiếng không giơ tay, ai biết mày? Mày là ai chứ?” “Chú sao chú luôn mắng người vậy?” Vũ Phẩm Tường cảm thấy đặc biệt mất mặt, miệng ông chú luôn mắng người, thật không có tố chất. “Lý tưởng của các cháu rất tốt, thế nhưng chú muốn biết các cháu có tư cách này sao?” Hứa Tư Văn dần dần vuốt phẳng tâm lý sáu tiểu thiếu niên, nhéo ông chủ Vũ mấy lần, mới khiến cho ông chủ Vũ giận dữ tạm thời im miệng. “Tụi cháu đều là thiên tài âm nhạc!” Một nữ sinh hất cằm lên, cánh mũi xuyên khoen mũi lóe sáng, phối hợp với trang phục hiphop, trong sa đọa cùng chán chường, pha lẫn một tia ngây ngô. “Chúng cháu hiểu âm nhạc hơn bất kỳ ai khác!” Một nam sinh khác cũng không cam yếu thế, trên mặt trang điểm mắt khói, vành mắt cực lớn.

Ông chủ Vũ thật muốn một cước đạp lên, đè chết không giải thích! “Hiểu rõ âm nhạc à?”Hứa Tư Văn nở nụ cười: “Xem các cháu trang điểm, đây là phong cách Rock n Roll đi?” “Đúng đấy!” Sáu người trăm miệng một lời, biểu tình rất tha thiết, ánh mắt rất kiên nghị, còn rất có ăn ý. “Rock n Roll đến từ âm nhạc phương tây, vậy các cháu có biết, cái gì là Rock n Roll hay không? Bắt nguồn từ nơi nào? Từ lúc nào có âm nhạc Rock n Roll? Rock n Roll chia làm mấy loại? Blues cùng Country lại là có ý gì? Heavy metal cùng blues giải thích thế nào?”

Sáu người có chút há hốc mồm.

Ông chủ Vũ bĩu môi.

“Nếu yêu thích âm nhạc phương tây, còn hiểu như vậy, vậy ngoại ngữ của các cháu hẳn là đều rất không tồi mới phải.” Hứa Tư Văn lại mở miệng, lời nói ra tất cả đều là ngoại ngữ.

Ông chủ Vũ chớp chớp mắt hổ, lỗ tai còn run lên, cảm thấy Tư Văn nhà hắn tuyệt đối là chân tài thật học, xem cái miệng đóng mở lưu loát phun ra một chuỗi tiếng chim, một chữ hắn cũng nghe không hiểu, thế nhưng không trở ngại hắn thưởng thức thất bại của thằng cháu.

“Chú Hứa, chú nói quốc ngữ đi…” Vũ Phẩm Tường lắp bắp nhấc tay, yêu cầu Hứa Tư Văn nói ngôn ngữ mà bọn họ có thể hiểu.

“Vừa rồi chú nói, có mấy loại ngôn ngữ?” Hứa Tư Văn biết nghe lời phải.

“Không phải tiếng anh sao?” Mấy tiểu thiếu niên ngu ngốc nhìn Hứa Tư Văn.

“Tiếng anh cũng chia giọng anh cùng giọng mỹ, hơn nữa còn có tiến lóng, nếu các cháu muốn biểu diễn lưu động trên thế giới, không cần các cháu mỗi khi đến một quốc gia liền phải nói tiếng của bọn họ, nhưng ít nhất ngôn ngữ thông dụng quốc tế phải tinh thông, không thì lúc cháu và fan ca nhạc trao đổi, còn phải mang phiên dịch à?” Hứa Tư Văn tiếp tục đả kích sáu tiểu thiếu niên: “Hơn nữa vừa nãy các cháu nói hiểu rõ âm nhạc, âm nhạc không đơn thuần là chỉ Rock n Roll đi?”

Sáu tiểu thiếu niên trì độn càng thêm mê man gật đầu.

“Biết gảy đàn ghita không có nghĩa là liền có thể trở thành ca sĩ được yêu thích, cũng giống vậy, người biết biểu diễn ‘Fur Elise’, không có nghĩa là hắn liền có thể trở thành Beethoven, sáng tác cần hiểu rõ vô cùng sâu sắc đối với ký tự nhạc, các cháu biết toàn bộ ký tự nhạc sao? Sợ là một chút cũng không nhận ra đi? Sáng tác nhạc chỉ quen khuông nhạc thôi là không được, thứ kia vừa học liền biết, nhưng cháu xem có mấy người có thể phổ ra ‘Yesterday once more’?” Hứa Tư Văn thấy có thằng nhóc còn muốn mở miệng nói gì đó, thế nhưng y không cho bọn nó cơ hội mở miệng, tiếp tục đả kích bọn nó: “Lui 10 ngàn bước mà nói, mấy cái đó các cháu đều khắc phục, như vậy, các cháu có thực lực ra sao có thể làm cho công ty đĩa hát vừa ý? Bỏ ra sức lực lớn đóng gói lăng xê nhóm nhạc của các cháu? Không nói cái khác, ngay tại thành phố này, nhóm nhạc không có một trăm cũng có tám mươi, nhưng cháu xem có mấy nhóm nổi danh đến mức có thể đem bán đĩa hát?” Vũ Phẩm Tường ngẩng đầu nhìn ông chú của cậu, tiểu thiếu niên không hiểu ẩn giấu tâm tư, trên mặt sáng loáng viết: ông chú của cháu có tiền cháu muốn ra đĩa hát khẳng định không thành vấn đề… “Mày đừng dùng ánh mắt đó nhìn tao, tao quả thật có tiền, nhưng cũng không thể lấy tiền đổ xuống sông xuống biển chơi đùa!” Ông chủ Vũ rất thẳng thắn nói rõ.

Hết chương 108