Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 124: 124. Triệu Thục Đình




Hứa Tư Văn tính thời gian một chút, sau đó đặt hàng ở trên mạng, bảo vệ cao ốc VT mỗi ngày đều có thể nhận được rất nhiều bưu kiện, người làm việc ở đây đều có một thuộc tính chung, đó chính là trạch!

Là mấy tên mà về nhà cũng hận không thể đóng gói chính mình gửi về.

Cho nên cũng không ai chú ý tới, một bưu kiện thuộc về nhân viên bộ kỹ thuật.

“Thủ lĩnh, sao anh không viết tên của anh, viết em làm gì?” Mai Cảnh rất khó hiểu với hành vi này.

“Bí mật!” Hứa Tư Văn đoạt lấy gói bưu kiện liền đi tìm Vũ Khánh Cương.

Mai Cảnh: “…?”

Cũng không phải cậu không biết trong đó là cái gì, là dùng tài khoản của cậu mua mà, ngay cả thứ đó mà cũng bí mật à?

Thủ lĩnh thật sự không trêu chọc chỉ số thông minh của cậu sao?

Hứa Tư Văn tìm tới phòng làm việc của Vũ Khánh Cương, cửa tự mở ra từ bên trong, một đại mỹ nữ đi ra, đại mỹ nữ thì Hứa Tư Văn từng gặp qua không ít, thế nhưng đại mỹ nữ này vừa ra, lông mày Hứa Tư Văn liền nhíu lại.

Cảnh này có phải là rất quen thuộc không?

Bởi vì không chỉ mọi người quen thuộc, Hứa Tư Văn còn quen thuộc hơn!

Cách mấy ngày một lần y đều có thể gặp phải cảnh tượng như vậy.

Quần áo nữ nhân này mặc ngày hôm nay, nhất định sẽ giống như nữ nhân trong tin nhắn MMS ngày hôm nay, mà trên cơ bản là sau đó Vũ Khánh Cương có thể ra ngoài, lúc tin nhắn tới, nam nhân trong đó sẽ mặc quần áo giống như Vũ Khánh Cương.

Đại mỹ nữ vẫn như trước bày ra vẻ mặt kinh ngạc, giống như có chút thất kinh với việc Hứa Tư Văn đột nhiên xuất hiện, sau đó liền trấn định quay đầu nói lời tạm biệt với người ở bên trong: “Ông chủ Vũ, vậy tôi cáo từ trước.”

Lúc này trong phòng ngay cả một động tĩnh cũng không có.

Hứa Tư Văn hiểu rõ cười cười, Vũ Khánh Cương không phải người ngu, nữ nhân này hai ba ngày liền tới cửa một lần, rõ ràng là tư thế không đạt được mục đích không bỏ qua, Vũ Khánh Cương ghét nhất loại bám bám dính dính không dứt khoát như vậy, đơn giản ngay cả giả bộ cũng không thèm giả với cô ta.

Lúc này trên mặt đại mỹ nữ chợt lóe vẻ đắc ý, lúc xoay đầu lại, còn tăng thêm ba phần e thẹn, đắc ý cùng thẹn thùng kia lại treo ở trên mặt, gật đầu với Hứa Tư Văn một cái, đạp giày cao gót cộc cộc cộc đi mất.

Hứa Tư Văn vào phòng đóng cửa lại, liền huýt sáo!

Liền, huýt, sáo!

Vũ Khánh Cương sợ ngây người!

Vợ hắn làm sao vậy?

Bị thứ bẩn thỉu gì nhập vào người rồi?

Sao dáng vẻ lại như một tên du thủ du thực vậy?

*Du thủ du thực: Vô công rồi nghề, chỉ lo ăn chơi.

“Ngày hôm nay muốn ra ngoài” Hứa Tư Văn thấy bộ dạng Vũ Khánh Cương ngây ngốc, suy nghĩ tới mấy bức ảnh MMS đó, còn có cử chỉ không giải thích được của người phụ nữ kia… Nghĩ như thế nào cũng thấy vui vẻ mà.

“A?”

“Em đi cùng anh.”

“A?”

“Khi nào thì đi?”

“Cái đó, vợ à, em sao vậy?” Vũ Khánh Cương có chút sợ sệt, vợ đây là đang làm chuyện gì hay là bị sao thế? Sao khác thường như vậy chứ?

“Làm sao? Em không thể đi chung với anh à?” Hứa Tư Văn giương mắt liếc xéo Vũ Khánh Cương, ánh mắt không phải sắc bén, nhưng Vũ đại lão hổ chính là sợ bị Hứa Tư Văn hời hợt liếc mắt nhìn như vậy.

Cảm giác kia, hờ hững giống như hai người bọn họ không hề có chút quan hệ nào, Vũ đại lão hổ sợ nhất là vợ bỏ mình.

“Buổi chiều hai ta cùng đi!” Vũ đại lão hổ vỗ bàn một cái, chỉ là đến sàn đấu giá lấy số một tòa lầu thôi mà, vợ cũng không phải muốn đến hoàng cung.

“Ừm, dọn dẹp một chút, đi nhà ăn ăn cơm.” Hứa Tư Văn cầm lấy đồ đạc trước tiên chui vào phòng nghỉ ở nơi này của Vũ Khánh Cương, bên trong có phòng vệ sinh riêng, mở bưu phẩm ra, lấy đồ bên trong ra giặt tay một phen, trực tiếp lấy ra trải phẳng phơi nắng trên bồn hoa nội thất trước cửa sổ sát đất.

Vũ Khánh Cương nhìn hành động của vợ một trời một vực với ngày thường, không nhịn được quấn lấy Hứa Tư Văn không buông tay, liên tiếp truy hỏi: “Vợ ơi, không phải em có chuyện gì gạt anh chứ?”

“Không có.” Hứa Tư Văn trở tay kéo hắn đi ra ngoài, giờ này ở nhà ăn đã có thể lấy cơm rồi.

“Em cũng đừng lừa gạt anh nha!” Vũ Khánh Cương căn bản cũng không tin.

“Hả?” Hứa Tư Văn không biết có nên nói cho hắn biết hay không, không phải không tin hắn, mà là sợ Vũ Khánh Cương nổi giận, tính tình con người hắn thật sự là lớn, một khi những thứ đó chọc giận hắn, chuyện gì cũng có khả năng làm được.

“Vợ?” Ánh mắt Vũ Khánh Cương đáng thương trực tiếp nhìn Hứa Tư Văn, nhìn mà chính Hứa Tư Văn cũng không tiện không nói thật.

“Không lừa anh, nhanh, đi ăn cơm.” Cuối cùng Hứa Tư Văn vẫn quyết định không nói, để hắn cái gì cũng không biết, cũng đỡ tức giận.

Kéo Vũ Khánh Cương đi đến nhà ăn, trong lòng Vũ Khánh Cương bồn chồn, nhưng thấy vợ rõ ràng là bộ dạng không muốn nói, hắn cũng không hỏi.

Nếu vợ muốn nói, hắn dĩ nhiên là có thể biết.

Lúc ăn cơm, Hứa Tư Văn giống như thường ngày, Vũ Khánh Cương chỉ ăn thịt, y liền gắp cho hắn chút rau xanh.

Bây giờ hai công ty hợp lại dùng chung một cái nhà ăn, Trương Lam Hà đưa tiền đồ ăn một năm cho nhà ăn Đông Bắc Hổ.

Nghỉ trưa xong, Vũ Khánh Cương liền dẫn người chậm rãi đi thẳng đến sàn bán đấu giá, lần này ngồi bên cạnh là Hứa Tư Văn, Vũ Khánh Cương vẫn là lần đầu dẫn theo vợ ra ngoài làm việc, còn rất đắc ý kìa.

Hứa Tư Văn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều phú hào như vậy, mặc dù là ở trong chỗ hội đấu giá.

Bởi vì ba tòa lầu bán đấu giá đều là lầu thương nghiệp, cho nên giá khởi điểm đều rất cao, Hứa Tư Văn không hiểu mấy cái đó lắm nên y cũng không nói gì, liền ở phía sau Vũ Khánh Cương, nhìn tới nhìn lui.

“Chờ ngày mai em có thể giơ bảng đưa giá.” Vũ Khánh Cương bỏ ra năm mươi vạn tiền đặt cọc lấy được thẻ số báo giá đưa cho Hứa Tư Văn.

“Vậy anh làm gì?” Hứa Tư Văn nắm chặt thẻ số trong tay, vật này giơ một lần chính là một triệu đi ra ngoài đó!

“Anh tới chính là giơ bảng.” Vũ Khánh Cương gãi gãi đầu.

Hứa Tư Văn: “…!”

Ba tòa lầu thương mại, Đông Bắc Hổ chỉ cần một tòa trong đó, hai tòa khác báo giá cũng không cao bằng tòa này, giá quy định ba triệu, mỗi lần tăng giá một triệu.

“Vậy anh dự định bỏ bao nhiêu tiền mua lại?” Hứa Tư Văn nghĩ hay là hỏi rõ trước, lỡ như vượt mức nhiều không tốt.

“Lấy được là được rồi, tốn bao nhiêu cũng được.” Vũ Khánh Cương dùng tư thế tuyệt đối nghiền ép một đám đối thủ cạnh tranh.

Hứa Tư Văn: “…!”

Mấy hôm sau mới chính thức cạnh tranh, ngày hôm nay phát thẻ số, cho xí nghiệp ba ngày gom góp tài chính, sau khi mua thẻ số liền có một tiệc buffet.

Người phụ trách xí nghiệp Triệu thị không biết từ đâu xông ra, thế nhưng khi thấy Hứa Tư Văn, sắc mặt cứng đờ một chút.

“Ông chủ Vũ, thật là trùng hợp mà!” Thiên kim Triệu gia Triệu Thục Đình, dáng dấp yểu điệu đi tới, duỗi ra tay ngọc, nắm tay chào hỏi với Vũ Khánh Cương.

“Nhìn cái gì hả? Nhà cô cũng tới lĩnh thẻ số à?” Vũ Khánh Cương không nhìn cái tay ngọc kia, cầm cái chân gà quay mãnh liệt gặm.

Hứa Tư Văn đứng ở một bên thỉnh thoảng gắp rau xanh cho hắn.

Nhìn thấy Triệu Thục Đình lúng túng, Hứa Tư Văn rất không tử tế nở nụ cười, người khác đều là lại đây gật đầu chào hỏi với ông chủ Vũ, sau đó quay người liền đi tìm Phùng Tấn Thần do Ngụy Diên phái tới chủ trì đại cục, hắn là người phụ trách phân bộ Lan châu, nhưng Triệu Thục Đình vừa xuất hiện liền đi thẳng đến Vũ Khánh Cương, ý vị sâu xa.

“Triệu thị làm sao có khả năng so với Đông Bắc Hổ chứ.” Triệu Thục Đình lúng túng cười cười, tuy xí nghiệp Triệu thị nhìn thì lớn, hạng mục kiếm tiền lại không có mấy cái, tài chính thì càng khan hiếm lợi hại, làm sao có khả năng mua lầu thương mại.

“Vậy cô đến làm gì?” Vũ Khánh Cương một đao đâm thẳng vào chỗ yếu.

Tới chỗ này đều là người phụ trách xí nghiệp cùng với nhân thủ bọn họ mang tới để lĩnh thẻ số tham dự bán đấu giá, Triệu Thục Đình nói xí nghiệp Triệu thị không tham dự bán đấu giá, khẳng định cũng sẽ không cực kỳ rảnh rỗi nhàm chán bỏ ra năm mươi vạn tiền đặt cọc mua cái thẻ số chơi đùa.

“Tôi… tôi chính là… tới xem một chút.” Mặt Triệu Thục Đình cũng sắp không có chỗ để rồi!

“Anh ăn ít một chút đi, tối về có còn muốn ăn cơm hay không?” Hứa Tư Văn thấy Vũ Khánh Cương đã gặm nửa con gà quay, tuy rằng con gà hơi nhỏ, nhưng cũng đủ rồi, tối về nhà tự mình làm, gà quay gì đó ở nơi này, Hứa Tư Văn luôn cảm thấy không quá vệ sinh.

“À à!”Vũ Khánh Cương ném xương gà đi: “Chỉ là rảnh đến hoảng loạn, gặm chút đồ đỡ buồn miệng.” “Lau một chút.” Hứa Tư Văn cầm giấy ăn ướt cho Vũ Khánh Cương, Vũ Khánh Cương nhận lấy lau mặt một chút, cùng với cặp móng vuốt bự bóng nhẫy. “Ông chủ Vũ, ngài có rảnh không?” Triệu Thục Đình lấy dũng khí tiếp cận Vũ Khánh Cương, đây chính là lần đầu tiên cô chủ động tiếp cận nam nhân, trước đây đều là người khác chủ động đến gần cô ta, ai bảo cô ta bộ dạng tốt xuất thân cũng tốt chứ. “Không có.” Vũ Khánh Cương dùng sức trả lời.

Thiếu chút nữa khiến Triệu Thục Đình nghẹn chết! “Ông chủ Vũ, tôi có việc quan trọng, muốn nói với ngài.” “Cô cứ ở đây nói đi, chốc lát liền tan tiệc rồi.” Vũ Khánh Cương là một người thành thật, quá thành thật.

Thật sự khiến Hứa Tư Văn nhịn không được cười. “Xí nghiệp Triệu thị muốn hợp tác với Đông Bắc Hổ mua tòa lầu thương mại số ba.” Triệu Thục Đình nhìn ra ý tứ Vũ Khánh Cương muốn đi, đây là cơ hội cuối cùng ngày hôm nay, vội vã liên tục đề xuất việc này. “Không thể.” Vũ Khánh Cương từ chối rất thẳng thắn: “Đông Bắc Hổ không thiếu tiền, không cần hợp tác với người ta.”

Triệu Thục Đình: ” …!”

Hứa Tư Văn nghẹn cười nghẹn đến đau bụng!

Vũ Khánh Cương dẫn y ra khỏi hội trường, vừa mới lên xe Hứa Tư Văn liền cười ha ha, cười đến mức Vũ Khánh Cương không giải thích được: “Vợ, em, em sao vậy?”

“Không!” Hứa Tư Văn xua tay, nhưng vẫn không ngừng được ý cười. “Nếu em thích, lúc bán đấu giá, em cũng theo tới đi!” Vũ Khánh Cương là thấy Hứa Tư Văn thật vất vả mới ra ngoài với hắn, cho dù là công việc, cũng rất vui vẻ, lập tức càng thương tiếc hơn với vợ. “Lại nói lại nói…!” Hứa Tư Văn nhìn nhìn Vũ Khánh Cương, phát hiện người này đang nghiêm túc lái xe nhìn đường phía trước.

Đợi đến lúc ra cửa, Hứa Tư Văn liền thấy Triệu Thục Đình đứng ở bên lề đường cạnh lối ra, một bộ váy ngắn may sát người quyến rũ, giống như hoa bách hợp.

Lúc nhìn thấy xe của Vũ Khánh Cương, hai mắt chính là sáng ngời, dáng dấp yểu điệu đi tới…

Thanh chắn bãi đậu xe nâng lên…

Hứa Tư Văn mím chặt miệng… Bạn đang �

Vũ Khánh Cương đạp chân ga…

Triệu Thục Đình trơ mắt nhìn xe của Vũ Khánh Cương dùng một loại tốc độ còn nhanh hơn so với xe bình thường chạy ra khỏi bãi đậu xe, sau đó cùng với đoàn xe của tập đoàn Đông Bắc Hổ, một đám người gào thét mà đi, chỉ chừa cho cô ta một đám khói ô tô!

Triệu Thục Đình: “…!”

Hứa Tư Văn ngồi ở trong xe: “…!”

Hết chương 124