Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 134: 134. Ba hai ba nhỏ không dễ làm




Hứa Tư Văn ra tay một cái, con bé lúc ấy liền ngoan ngoãn.

Hết cách rồi, ba nhỏ trợn mắt, ba hai cũng phải ngoan.

Hành động bạo lực của Hứa Tư Văn, không chỉ làm kinh sợ cô nhóc, ngay cả Vũ Khánh Cương cũng không dám đón cơn gió này, chỉ có thể ở sau lưng an ủi con gái: “Chờ ba nhỏ con nguôi giận, ba hai mua cho con cái xe mới, nhưng mà không thể cưỡi chạy khắp nơi lúc ăn cơm, biết không?”

“Dạ biết.” Cô nhóc mắt lệ ư ử gật đầu, nhớ kỹ giáo huấn này.

Ba nhỏ rất hung tàn, tương đương với ma ma cộng thêm ba ba!

Ba hai hiền lành, tương đương với kim bài miễn tử.

Từ đó về sau, cô nhóc học được cách ngoan ngoãn thành thật trước mặt Hứa Tư Văn, chỉ bướng bỉnh muốn đòi mạng với ba hai.

Ăn sáng xong, Vũ Khánh Cương liền dắt cô nhóc theo, ở trong sân lái chiếc xe hơi nhỏ kia, trong tay mình thì cầm dụng cụ điều khiển từ xa.

“Anh làm ra thứ như vậy từ hồi nào thế?” Hứa Tư Văn cũng không biết nói Vũ Khánh Cương cái gì mới tốt, cũng không biết người này giấu y làm ra bao nhiêu thứ mang về nữa.

“Đã sớm cho người làm rồi! Lúc này mới sửa lại lấy về, chủ yếu là đứa nhỏ thích, món đồ này rất thú vị đó!” Vũ Khánh Cương cũng nhìn mà thèm, khi còn bé hắn cũng không có đồ chơi tây phong cách cao cấp như vậy đâu.

Hứa Tư Văn cũng không thèm để ý cái tên Vũ Khánh Cương tình thương của cha vượt qua đầu này, thấy hai người chơi đùa rất tốt, liền nói một tiếng với Vũ Khánh Cương: “Anh trông nó chút, em đi dọn dẹp quần áo của chúng ta một chút, với lại ngày kia chính là một tháng sáu, anh xem xem phải trải qua thế nào?”

Hai chồng chồng, Vũ Khánh Cương thì khi còn bé chưa từng chơi quốc tế thiếu nhi, Hứa Tư Văn thì đã từng chơi, nhưng lớn như vậy, cách thức chơi lễ của y vào năm đó, hiện tại đã sớm không ai dùng rồi.

Hai người đều là hai mắt tối sầm!

“Em đi đi, anh trông con bé, nếu em có thời gian, lên mạng gì gì đó xem xem người khác làm thế nào? Tham khảo một chút.” Kỳ thực Vũ Khánh Cương cũng vò đầu, hận không thể đem hết thảy thứ tốt đều cho con bé, nhưng nhiều như vậy, chỉ xem thôi đã hoa cả mắt, huống chi là bắt tay làm, quả thực là không thể nào động thủ.

“Được rồi!” Hứa Tư Văn cũng không muốn lại để Vũ Khánh Cương lo việc trải qua một tháng sáu thế nào, không thấy lúc này mới bao lâu sao? Liền nuông chiều cô nhóc đến không còn hình dáng, lại để cho hắn nắm quyền to nữa, còn không phải cung phụng con nhóc lên trời luôn à!

Hứa Tư Văn tay chân lưu loát thu thập quần áo dơ ném vào trong máy giặt giặt sạch, lại tìm ra trang phục hai lớn một nhỏ mà ngày mai phải mặc, còn có đồ đạc cần thiết để chuẩn bị du lịch, bình nước ấm, bịch thuốc men nhỏ giản dị, đủ loại đủ dạng thu thập ra một cái valy nhỏ.

Kỳ thực đồ đạc của người lớn không có mấy thứ, cũng chỉ có cái mũ có hình đôi mắt, hai bình nước, lại lấy thêm một cái dù, đa số đều là chuẩn bị cho cô nhóc.

Chuẩn bị xong liền lên mạng, xem các loại cách thức thu phục ngày quốc tế thiếu nhi, Hứa Tư Văn xem đến choáng đầu hoa mắt, cuối cùng hết cách rồi, tìm một khu nhỏ, post bài ở trong đó, đồng thời nói rõ, mình với người yêu giúp anh hai chị hai chăm sóc cháu gái một tuần.

Vì vậy đầu tiên là một đám lượt thích cuồng xoát bình luận, sau đó các loại kiến nghị dồn dập dâng ra, Hứa Tư Văn rất nghiêm túc ngồi trước máy tính ghi chú, còn chăm chỉ hơn so với lúc trước ngồi nghe giảng bài nữa.

Chờ ghi chú xong, cũng tới buổi trưa!

Đi ra ngoài nhìn, một lớn một nhỏ, lớn lái xe, nhỏ cũng lái xe, đi cùng một con đường giống nhau…

Buổi trưa là Vũ Khánh Cương làm cơm, tiểu Nữu Nữu ra tay giúp đỡ, kỳ thực cô nhóc chẳng qua là rửa chút hành, rửa một cọng cải thìa, còn rửa dập hơn một nửa…

Có thể là sáng sớm Hứa Tư Văn cho nó ấn tượng quá sâu sắc, buổi trưa lúc ăn cơm cô nhóc thật biết điều, tự mình cầm muỗng bẹp bẹp ăn đến ngon miệng, cũng không cần Vũ Khánh Cương đuổi theo đút.

Lúc này Hứa Tư Văn mới hài lòng cho một khuôn mặt tươi cười.

Buổi chiều Hứa Tư Văn soạn một phần bản kế hoạch, trên đó viết ra một đống lớn; Vũ Khánh Cương thì lại dẫn cô nhóc chơi đùa ở gần nhà một phen, chờ buổi tối tụ họp lại, cô nhóc đã không thể rời khỏi ba hai nó một chút nào.

Có điều buổi tối lúc ăn cơm, cô nhóc lại chứng nào tật nấy, lúc này không cưỡi xe đạp nữa, mà là cưỡi cái xe ba bánh nhỏ, mặc dù không linh hoạt như xe đạp, tuy nhiên cũng không kém chỗ nào.

Hứa Tư Văn tức giận lại muốn đạp xe, bất đắc dĩ cô nhóc đã học được cách thông minh, lẩn đi rất lưu loát, Vũ Khánh Cương đều cười đến phun cơm!

Cơm tối ăn vội vàng, tắm rửa náo loạn, chờ buổi tối thật vất vả dỗ cô nhóc ngủ, Vũ Khánh Cương cùng Hứa Tư Văn ngẩng mặt ngã ở trên giường, đồng thời thở ra một hơi thật lớn.

Nghe thấy người bên cạnh cùng một động tác một động tĩnh với mình, hai người đồng thời quay đầu liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên đều nhịn không được nở nụ cười.

“Anh nói xem Hứa gia bọn em, nhiều tộc nhân như vậy, lại truyền nhiều đời như vậy, cô nhóc lệch lạc bướng bỉnh như vậy, rốt cuộc là giống ai chứ?” Hứa Tư Văn nghĩ mãi mà không ra, nếu nói nó không hiểu chuyện, nhưng có lúc lại cố tình là dáng vẻ bà cụ non, nếu nói nó hiểu chuyện, tới lúc bướng bỉnh lên, chính là khiến người ta tức giận đến mức nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên.

“Nếu nói khi còn bé em với anh hai đều ngoan ngoãn, vậy tám phần, chính là giống người bên nhà chị hai rồi!” Vũ Khánh Cương nghĩ nghĩ về việc con bé lanh lợi, hỏi Hứa Tư Văn: “Người nhà mẹ đẻ của chị hai, em có từng gặp chưa?”

“Gặp qua mấy lần, trong mấy anh em họ của chị hai, có hai ba tên nhóc cực kỳ bướng bỉnh nghịch ngớm, cũng nghịch ra bông ra hoa luôn!” Hứa Tư Văn nghĩ đến mấy việc xấu nghe được khi còn bé, không phải là cháu ngoại giống cậu chứ!

“Đã xem kỹ ngày kia muốn đi đâu chơi chưa?”

“Có, cái này anh xem một chút!”

Hứa Tư Văn cầm bản kế hoạch đưa cho Vũ Khánh Cương, Vũ Khánh Cương cẩn thận xem, thỉnh thoảng thảo luận với vợ một chút, chờ cuối cùng đã thống nhất quyết định, mới kinh ngạc phát hiện đã sắp mười hai giờ rồi!

“Nuôi con nít thật không dễ dàng mà!” Hai người cùng nhau cảm thán không thôi.

Bởi vì ngày quốc tế thiếu nhi sắp tới, ngày hôm sau Vũ Khánh Cương liền mang theo một lớn một nhỏ đến trung tâm thương mại, mua một đống lớn quần áo về, đặc biệt là trong đó có bốn bộ quần áo cực kỳ có ý tứ, là trang phục gia đình.

Một bộ là trang phục gia đình ba người Vũ Khánh Cương, Hứa Tư Văn với cô nhóc.

Một bộ là trang phục gia đình ba người Hứa Gia Văn, Trình Mỹ Lệ với cô nhóc.

Một bộ là trang phục gia đình năm người ba Hứa mẹ Hứa, Hứa Gia Văn, Trình Mỹ Lệ cùng với cô nhóc.

Bộ quần áo đầy đủ nhất, lại là nhân viên thêm cho Vũ Khánh Cương với Hứa Tư Văn, trang phục gia đình cho toàn bộ bảy người.

Buổi trưa ăn KFC, cho dù Hứa Tư Văn một miếng cũng không động tới, còn nói không vệ sinh, nhưng Vũ Khánh Cương cùng với cô nhóc ăn đến mặt mày hớn hở…

Buổi chiều lại dắt cô nhóc đến khu trò chơi, cô nhóc chơi đùa toàn thân đều là mồ hôi còn vui vẻ cười khanh khách.

Buổi tối trở về lại là một trận náo nhiệt, cuối cùng dỗ cô nhóc ngủ, hai chồng chồng cũng mất hứng thú làm vận động, tắm rửa liền ngủ, bởi vì ngày hôm sau, chính là ngày quốc tế thiếu nhi rồi!

Từ lâu Vũ Khánh Cương đã chọn một công viên trò chơi trẻ em lớn làm nơi chơi lễ, đồng thời đặt trước phòng hai ngày cho ba miệng ăn ở lại.

Sáng sớm, Hứa Tư Văn vẫn như cũ đi gọi cô nhóc rời giường, Vũ Khánh Cương đi làm đồ ăn sáng, lúc này gọi cô nhóc dậy không hề khó khăn!

Ăn cơm cũng không cần dỗ, cô nhóc kia tự mình làm hết thảy cực kỳ tốt!

Chờ tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Hứa Tư Văn giấu một cái dụng cụ theo dõi vị trí trên thắt lưng cô nhóc, để phòng ngừa cô nhóc lạc đường, Hứa Tư Văn suy nghĩ đặc biệt chu đáo.

“Đi thôi!” Vũ Khánh Cương lái xe, dẫn vợ với con giết tới công viên trò chơi.

Cửa công viên trò chơi, ngoài ba dặm liền bắt đầu kẹt xe, Vũ Khánh Cương cũng không sợ phiền phức, tìm một chỗ ngoài năm dặm, vừa vặn là trung tâm thương mại mà bọn họ mới đấu giá được, vẫn đang trang hoàng, khắp nơi đều là người của công ty kiến trúc Đông Bắc Hổ, cũng đều quen thuộc với Vũ Khánh Cương, vừa nhìn thấy Vũ Khánh Cương còn chưa cảm giác được gì, nhưng vừa thấy Vũ Khánh Cương ôm một bé gái xuống, mỗi người đều vây quanh.

“Cương tử, đây là con gái nhà ai vậy?”

“Tiểu Nữu Nữu nhà tui, họ tên là Hứa Hân Dao, nhũ danh Nữu Nữu.” Hứa Tư Văn còn chưa nói chuyện, Vũ Khánh Cương đã không kịp chờ đợi bắt đầu khoe khoang con gái mình: “Đến đây, con gái, chào hỏi mấy chú với mọi người đi.”

“Chào các chú.” Cô nhóc không mất bình tĩnh, nãi thanh nãi khí chào hỏi đám đại hán Đông Bắc.

“Giỏi, giỏi!” Ai ui, một đám đàn ông bị cô nhóc manh trúng rồi!

Bọn họ đều rất tự giác, biết mình thô tay ngốc chân, cũng không chạm vào cô nhóc, chỉ nhìn mà thích, quay người lại, ông hai trăm tui ba trăm từng tờ từng tờ đưa cho Hứa Tư Văn: “Mua chút đồ ngon cho con bé ăn!”

“Không cần! Anh Lý…!” Hứa Tư Văn còn chưa kịp từ chối người thứ nhất, người thứ hai đã bắt đầu nhét tiền vào trong túi y cầm trên tay, lý do đều không khác mấy, mua đồ ăn mặc cái gì cũng có.

“Chú Trương… A? Anh Lưu…!” Có người Hứa Tư Văn còn có thể gọi tên được, nhưng nhiều người y cũng không nhận biết hết, giống như cầu cứu nhìn về phía Vũ Khánh Cương.

“Vợ nhận đi! Đây là mọi người cho con bé, chứ không phải là cho em.” Vũ Khánh Cương cười hì hì ôm con gái, tay xách theo cái xe hơi nhỏ làm riêng, trên lưng đeo cái balô lớn.

“Được rồi, mọi người có lòng có lòng là được.” Hứa Tư Văn cũng biết không tiện từ chối, nhưng nhận xong vẫn là thừa dịp không có nhiều người như vậy, liền nhanh chóng cùng Vũ Khánh Cương cáo từ.

“Đều là làm việc ở bên ngoài, không dễ dàng gì!” Bọn họ tới rất sớm, khí trời còn chưa nóng như vậy, chờ một lát mặt trời lên, ít nhất ba mươi lăm ba mươi sáu độ, lúc ấy họ liền trở về nhà đi tránh nóng, sáng sớm hừng đông khởi công, còn đoạn thời gian buổi trưa, thì lại không có công nhân làm.

“Không thiệt thòi bọn họ được, bọn họ làm việc ở chỗ này, mỗi ngày có năm mươi đồng trợ cấp thêm nữa, anh chính là dựa theo mức quy định trợ cấp cao nhất cho công nhân đó.” Vũ Khánh Cương sợ vợ áy náy, đừng thấy Tư Văn thanh cao, nhưng không phải là loại lòng cao hơn trời lời nói rỗng tuếch kia, mà là thanh cao thật, đồng thời cũng có bệnh chung của văn nhân, đó chính là luôn thỉnh thoảng trách trời thương người, được rồi, nói trắng ra là, chính là lòng thương người có chút tràn lan, là người hiền lành.

“Vậy thì tốt.” Hứa Tư Văn nghe xong lúc này mới yên tâm, y luôn cảm thấy người ta làm việc không dễ dàng, đồng cảm với người yếu là thói quen của y, đến bây giờ y vẫn có chút không thay đổi được, có lúc Vũ Khánh Cương xắn áo lộ tay cùng chuyển chuyển khiêng khiêng với các công nhân, đến buổi tối y sẽ làm một bữa ăn ngon cho Vũ Khánh Cương, cho hắn ăn thêm chút thịt…

Hết chương 134