Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 138: 138. Gọi ông chủ trở về cắt băng khánh thành




Ngày thi, cả nhà đều bị Hứa Tư Văn giữ lại ở trong nhà, chỉ có Vũ Khánh Cương lái xe, Hứa Tư Văn đi theo dẫn Vũ Song Hỉ đến phòng thi.

Trước khi vào phòng thi, Hứa Tư Văn đặc biệt thả lỏng nói lời tạm biệt với Vũ Song Hỉ: “Đi vào thi đi, thi xong ra bảo ông chú của cháu làm bánh nướng cá nấu cho cháu ăn!”

“Là chú Hứa cũng thèm đi?” Vũ Song Hỉ rất cảm kích Hứa Tư Văn hỗ trợ, bằng không cậu cũng sẽ chịu đựng áp lực rất lớn!

“Biết thì biết, nói ra làm gì? Mau vào đi!” Hứa Tư Văn đẩy đẩy đứa nhỏ, Vũ Song Hỉ thuận lợi tiến vào phòng thi.

Hứa Tư Văn nhìn đứa nhỏ mãi cho đến khi không còn bóng dáng, mới quay người đi về chỗ dừng xe, nơi này đã phong tỏa giao thông, ở ngoài năm dặm có một đám xe cộ, không một chiếc nào dám ấn kèn, nếu dám làm, nhóm gia trưởng sẽ lập tức hủy xe mi luôn đó tin không?

Chờ lúc Hứa Tư Văn lắc lư trở về xe, Vũ Khánh Cương đã tha thiết mong chờ y từ lâu: “Đi vào chưa?”

“Đi vào rồi, anh đừng sốt sắng như vậy!” Hứa Tư Văn bóp bóp cánh tay Vũ Khánh Cương, thịt trên đó đều cứng ngắc rồi, có thể thấy thần kinh toàn thân Vũ Khánh Cương đều căng lên.

“Không phải cố ý…!” Vũ Khánh Cương cũng muốn thả lỏng, nhưng mà thả lỏng không được.

“Đúng rồi, em nói với bọn Ngụy Diên thế nào?”

“Nói rồi, bọn họ nói chờ chúng ta về Lan châu, liền đi theo nhìn xem, vừa vặn bên tiểu Trịnh còn có chút chuyện muốn thương lượng với bọn họ, rồi có báo biểu gì đó muốn cho bọn họ xem qua, em cũng không nhớ kỹ tên, dù sao thì chính là cùng về Lan châu với chúng ta là được.”

“Anh nói xem tiền của em có đủ không? Với lại, lấy ra bao nhiêu thì thích hợp? Giai đoạn trước bỏ vào có nhiều không?” Hứa Tư Văn liên tiếp nói chuyện với Vũ Khánh Cương, còn luôn đặt ra vấn đề của mình để hắn trả lời.

“Cái này cần xem em muốn làm thành kiểu gì, có tiền liền làm lớn, ít tiền thì bớt chút giả tạo ra vẻ, làm đơn giản chút là được.”

“Em không muốn để cho người trong nhà biết em bỏ vào bao nhiêu tiền, anh nói xem tìm cái cớ gì mới tốt đây?”

“Cứ nói là làm việc tốt thôi! Anh chính là lừa gạt bọn họ như thế đó!” Ông chủ Vũ vô cùng thuận miệng ra chủ ý cho vợ, hắn có tiền án làm kinh nghiệm.

Hứa Tư Văn bị hết nói nổi, có điều tiếp đó hai người liền thảo luận, cứ một tới hai đi, mãi cho đến khi Vũ Song Hỉ thi xong, Vũ Khánh Cương cũng không có tâm tư sốt ruột thượng hỏa.

Hai chồng chồng liền ở nhà đợi đến khi có thành tích, thành tích của Vũ Song Hỉ không tồi, hoàn toàn qua được đại học Đông Bắc, người một nhà cao hứng không thôi, ăn uống thỏa thuê một trận còn không tính là gì, lúc này anh hai Vũ gia chịu chi, làm một bữa tiệc đãi khách, một bữa tiệc đãi khách rất đặc sắc.

Người khác làm tiệc đãi khách, đều là khách nhân tặng lễ cho chủ nhân, anh hai Vũ gia làm tiệc đãi khách, mời đều là mấy học sinh thành tích cuộc thi tốt nhưng gia đình lại không giàu có, còn phát cho tiền lì xì, tiền bên trong không ít, đủ phí dụng một học kỳ cho mấy đứa nhỏ nhận được tiền lì xì.

Sau đó Vũ Khánh Cương liền mang theo Hứa Tư Văn chui vào Dã Lĩnh, chính là góc núi hoang dã mà năm đó Vũ gia mua lại, trong Dã Lĩnh phát hiện được rất nhiều thứ tốt.

Bởi vì Dã Lĩnh núi cao rừng rậm, trên núi có phòng nghiên cứu thực vật hoang dã mới xây, ở trong núi còn có thể hái được nấm cùng với mộc nhĩ hoang dại thuần khiết, ngày giữa hè vào trong núi là mát mẻ nhất.

“Ban đầu nhà anh mua nơi này, là để không phải luôn dọn nhà, không nghĩ tới khế đất tới tay còn chưa nóng, nơi này liền thành núi bảo vật rồi.” Vũ Khánh Cương kéo Hứa Tư Văn leo đến đỉnh cao nhất của Dã Lĩnh, trời cao đất rộng, gió lạnh chầm chậm.

“Bên ngoài đều nóng như vậy, trong núi này chính là khác biệt!” Hứa Tư Văn hung hăng hít thở một hơi không khí siêu cấp mới mẻ, nhìn sương mù mông lung giữa núi trước mặt, thực sự thoải mái.

Cũng thật sự giống như Vũ Khánh Cương nói, là ngọn núi bảo vật.

“Ngày mai dẫn em đi kiếm nấm!” Ông chủ Vũ thích dẫn vợ trải qua thế giới hai người, không cần quan tâm những chuyện xấu xa bên ngoài.

Hắn cho rằng dù tiền có kiếm nhiều hơn nữa, cũng chỉ là con số, tài phú của Vũ gia bây giờ, Vũ Khánh Cương đã không có ấn tượng cụ thể, chỉ biết là càng ngày càng nhiều, bởi vì bọn tiểu Ngụy chia hoa hồng, hàng năm đều đang tăng lên.

“Được!” Hứa Tư Văn cũng thích sống trong núi mấy ngày này.

Hai chồng chồng ở trong núi nửa tháng mới cam lòng đi, lúc đi mang đi một đống thổ sản núi rừng, đều là thứ tốt chính bọn họ hái.

Vừa tới đại viện Vũ gia ở một buổi tối, ngày hôm sau điện thoại của Phùng Tấn Thần liền tới, bên trung tâm thương mại sắp khai trương, bảo ông chủ Vũ chuẩn bị một chút, có mặt ở nghi thức cắt băng khánh thành khai trương.

Hứa Tư Văn ở bên cạnh Vũ Khánh Cương, cho nên cũng nghe được tin tức này, y còn đang cao hứng thay người yêu của mình, lại nghe Vũ Khánh Cương khổ sở hỏi Phùng Tấn Thần: “Bên chỗ cậu, nhiệt độ bao nhiêu hả? Cắt băng khánh thành gì đó, có thể không đi không?”

Hứa Tư Văn không biết Phùng Tấn Thần bên kia có cảm tưởng như thế nào, y thực sự là phục Vũ Khánh Cương rồi.

Sau mấy phút Vũ Khánh Cương nghe điện thoại, mới ủ rũ cúi đầu rầm rì tỏ vẻ đã biết với đối phương, cuối cùng cúp điện thoại liền ôm vợ than thở: “Vợ à, chúng ta phải về phía nam.”

“Trở về thì trở về thôi, anh luôn không có ở công ty cũng không tiện, em cũng phải đi về xem, học trưởng còn nói có phải có thể khai phá mô-đun giai đoạn tiếp theo hay không, em về xem tình hình tiêu thụ xem, nếu như thị trường phản ứng tốt đẹp, liền trực tiếp tiến hành giai đoạn tiếp theo.”

“Được rồi… Vợ về cùng thì anh liền về.” Kỳ thực Vũ Khánh Cương là sợ Hứa Tư Văn ở Đông Bắc bên này nghỉ hè, muốn một mình hắn trở về, vậy hắn khẳng định không vui nha!

Rõ ràng nhìn ra được, vợ rất yêu thích nơi này, hơn nữa Hứa Tư Văn ở bên này, ngày ngày thoải mái, vừa ý, trở về thì sẽ bận bịu, hắn chỉ sợ vợ lại không vừa ý.

Ngày hôm sau hai chồng chồng tạm biệt người nhà họ Vũ, mang theo bọn tiểu Ngụy cùng tiến lên máy bay bay trở về Lan châu, khi đến Lan Châu vừa lúc gặp phải trời mưa âm u, mặt trời không chiếu nắng, ngược lại thiếu chút nữa là mắc mưa.

Bọn tiểu Ngụy trực tiếp đến công ty, hai chồng chồng trở lại biệt thự nghỉ ngơi suốt một ngày, ngày thứ hai cũng đến công ty.

Trương Lam Hà đã thống kê ra tình hình tiêu thụ của bọn họ, thị trường phản ứng hài lòng, đồng thời chia một chút tiền với Hứa Tư Văn, vui vẻ vỗ vỗ ngực bảo đảm với Hứa Tư Văn: “Em nhanh chóng nghiên cứu phát minh kiểu mới đi, lúc đó chúng ta lại kiếm thêm một khoản lớn đủ để dưỡng lão luôn!”

“Còn thiếu đó chứ!” Hứa Tư Văn đem quyết định của mình nói với Trương Lam Hà.

“Cũng tốt, dù sao cũng là quê của em.” Trương Lam Hà xoay bút ký tên trong tay, mở miệng thương lượng với Hứa Tư Văn: “Nếu không thì như vậy đi, anh cũng cống hiến một khoản tiền vốn, dùng danh nghĩa công ty chúng ta, liền coi như làm công ích.”

“Nhưng em không biết phải gom bao nhiêu tiền…” Hứa Tư Văn cũng không dám lôi kéo Trương Lam Hà cùng làm công ích dưới tình huống cái gì cũng không biết, lỡ như phải đầu tư lớn thì sao?

Y có Vũ Khánh Cương cũng không phải sợ, nhưng Trương Lam Hà mặc dù có Bách Lý Hãn Mạc, Hứa Tư Văn có lòng tin với Vũ Khánh Cương, đối với Bách Lý Hãn Mạc vẫn giữ lại ba phần ý tứ.

“Một ngàn vạn, đầu tư trong vòng một ngàn vạn, đều lấy ra từ lợi nhuận trong công ty, vượt qua thì hai chúng ta bỏ tiền riêng, thế nào? Em cũng biết thành quả nghiên cứu khoa học của em có giá trị lớn cỡ nào, chút tiền này đối với chúng ta sau này mà nói khẳng định không coi là nhiều, huống hồ làm công ích có trợ giúp tăng cao tiếng tăm của công ty, khiến cho người phía trên cũng thấy được thành ý của chúng ta, có tiền không tính là gì, còn không thể để cho người khác nghĩ đến, mới là vương đạo đó!” Cho dù Trương Lam Hà có ngốc hơn nữa thì xuất thân của hắn quyết định việc hắn có lòng dạ cùng ánh mắt nhất định, công ty nhỏ này của bọn họ, nói thật, nếu không có hai tôn đại thần Vũ Khánh Cương và Bách Lý Hãn Mạc này hộ giá hộ tống, coi như Hứa Tư Văn thật sự có thành quả nghiên cứu tốt, bọn họ cũng không giữ được.

Không nói giá rẻ nhường lại, nhưng cũng tuyệt đối sẽ bị người ta ra giá cao bán đứt, tiền tới tay khẳng định có hạn, không giống như hiện tại, gần như là ôm một con gà mái đẻ trứng vàng, ngồi ở nhà chờ người khác đưa tiền tới cửa.

Đồ của bọn họ cũng là sản phẩm công nghệ cao xuất khẩu tạo ra ngoại hối, đến trình độ nhất định, nhất định sẽ khiến người ở phía trên để ý, cho nên thừa dịp hiện tại nhanh làm một ít chuyện tốt lợi nước lợi dân, ít nhất phải để người ta biết, tiền của bọn họ không phải là tự mình xài, mà là tặng lại cho quê hương, giúp đỡ quê hương kiến thiết và vân vân…

Trước đây Trương Lam Hà đều không nói mấy việc cong cong quẹo quẹo này với Hứa Tư Văn, hiện tại lại nói với Hứa Tư Văn đặc biệt tỉ mỉ.

Nói đến mức Hứa Tư Văn cũng không tiện cự tuyệt hắn.

“Được rồi, liền nghe lời anh đi.” Đối với mấy chuyện này Hứa Tư Văn cũng không phải quá am hiểu, rốt cuộc có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Vũ Khánh Cương.

Mà bên phía ông chủ Vũ, sau khi đến, liền bị Ngụy Diên chỉ điểm xoay quanh, một hồi bảo hắn gọi điện thoại cho ông bộ trưởng này mời tham gia nghi thức cắt băng khánh thành khai trương, một hồi muốn hắn tự mình đưa thiệp mời đến tay cho ông cục trưởng nọ, nói chung, cả ngày đều không để ông chủ Vũ nhàn rỗi.

Vũ Khánh Cương mệt đến mức buổi tối liên tục oán giận với vợ, ngày hôm sau còn phải ngựa không ngừng vó chạy khắp nơi, nhìn cái này nhìn cái kia, nhìn đến mức Vũ Khánh Cương choáng đầu hoa mắt, cố tình còn phải giả vờ giả vịt, càng thêm lao tâm lao lực.

Ngược lại Phùng Tấn Thần đi theo Vũ Khánh Cương cùng hành động, thừa cơ hội này lôi kéo không ít quan hệ và giao thiệp, tuy rằng ông chủ không có tác dụng gì lớn, thế nhưng làm một vật biểu tượng vẫn là dư sức có thừa mà!

Đến ngày khai trương, Vũ Khánh Cương vốn muốn bảo vợ tới theo, bất đắc dĩ Hứa Tư Văn đã bắt đầu tập trung vào nghiên cứu phát minh bản mô-đun tiếp theo, quá bận không có thời gian!

Vũ Khánh Cương đành tự mình đi, có điều Hứa Tư Văn trải qua chuyện lần trước, chăm sóc đối với Vũ Khánh Cương liền càng ngày càng nghiêm mật, phối hợp quần áo cho Vũ Khánh Cương đều phải nổi bật.

Bộ dạng lần trước, kỳ thực đa số là bởi vì Triệu Thục Đình, lần này, không thể khác người như vậy nữa.

Hứa Tư Văn chuẩn bị cho Vũ Khánh Cương quần áo tơ tằm, thân trên là áo sơ mi ngắn tay, thân dưới là quần cộc phối hợp với giày xăng đan da, đơn giản gọn gàng lại đại khí.

“Vợ à em yên tâm, lúc này bọn tiểu Ngụy đều ở đây, anh sớm nói với bọn họ rồi, theo sát anh không rời, tất cả mọi người, đặc biệt là nữ, đều nhìn chằm chằm từ xa xa cho anh, đừng để làm ra cái gì.” Trong lòng Vũ đại lão hổ có sự bồn chồn đối với chuyện lần trước.

“Ừm, chính anh cũng chú ý đó!” Hứa Tư Văn có lòng tin với Vũ Khánh Cương, nhưng cũng không có lòng tin với những kẻ có dụng tâm khác ở bên ngoài.

“Ừ!” Vũ Khánh Cương lưu luyến chia tay vợ, liền dẫn người đi thẳng đến trung tâm thương mại giống như mãnh hổ xuống núi, đây chính là quả pháo đầu tiên của hắn ở thành Lan châu, nhất định phải khai hỏa!

Chỉ có điều, không ngờ là, pháo đầu tiên này, lại không thể khai hỏa…

Hết chương 138