Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 140: 140. Không thấy ông chủ Vũ!




Tuy rằng ông chủ Vũ cực lực tìm, nhưng đáng tiếc không tìm được chỗ thích hợp.

Hứa Tư Văn cũng từ trong điện thoại nghe được tiếng người huyên náo bên phía Vũ Khánh Cương.

“Em chỉ hỏi một chút xem anh sao rồi, không có chuyện gì khác, buổi trưa anh an bài thế nào? Có phải xã giao uống rượu không?” Hứa Tư Văn cũng không biết tại sao, trong lòng luôn hoang mang rối loạn, y nghĩ có thể là việc Triệu Thục Đình lần trước lưu lại di chứng.

Cho nên ngay từ sáng sớm, y chưng diện cho Vũ Khánh Cương đặc biệt dụng tâm, một thân trang phục hiện giờ của Vũ Khánh Cương, muốn tìm một kiểu phối với nó thoạt nhìn như trang phục tình nhân, cũng không dễ như vậy. Coi như là bỏ sức thật lớn tìm được vải giống vậy, thì từ lúc bắt đầu cắt may đến lúc mặc lên người, cũng phải cần thời gian mà nhỉ?

Tới lúc ấy, y đã sớm đổi một bộ da khác cho Vũ đại lão hổ rồi.

Bởi vậy có thể thấy được, kỳ thực, Hứa Tư Văn cũng không phải chủ nhân hào phóng gì, chỉ là y ở trong cuộc, không thấy rõ mà thôi, còn nghĩ mình lòng dạ rộng rãi cỡ nào.

“Buổi trưa khí trời quá nóng, người cũng nhiều, lại náo nhiệt, ai còn thật sự ăn thứ gì chứ? Chờ đến chạng vạng mát mẻ chút, mới chính thức mở tiệc đãi khách, lúc đó trung tâm thương mại cũng vừa ngừng buôn bán.” Vũ Khánh Cương không tìm được vị trí yên tĩnh, chỉ có thể nói chuyện lớn một chút, làm cho vợ có thể nghe được.

Nhưng mà hắn không chú ý tới, không chỉ vợ Hứa Tư Văn ở đầu bên kia điện thoại nghe được giọng nói oang oang của hắn, ngay cả người ở cách hắn rất xa, cũng nghe được lời hắn nói…

“À, vậy anh chú ý chút, đừng uống nhiều nha?” Sau đó lại nghĩ lại, tự mình nở nụ cười trước: “Em làm sao thế này? Lúc anh xã giao, làm sao có thể không uống rượu chứ? Thật là!”

“Anh uống rượu cũng sẽ không say!” Ông chủ Vũ cũng không muốn vợ tự trách: “Nói em biết nha, rượu chỗ này không ngon gì hết, uống giống như nước sôi vậy, nhạt nhạt nhẽo nhẽo, không so được với thiêu dao.”

Hứa Tư Văn hết chỗ nói rồi!

Thiêu dao sáu mươi lăm độ, dù là rượu Lão Diếu cao độ ở nơi này của bọn họ, cũng mới bốn mươi lăm độ thôi được chứ!

“Được được, anh bận rộn đi, em chỉ là gọi điện thoại mà thôi, buổi tối sẽ không chờ anh ăn cơm.” Hứa Tư Văn nói xong cũng cúp điện thoại trước.

Ngồi yên nửa ngày, không khỏi hoài nghi có phải là gần đây mình sống quá hạnh phúc mà làm kiêu không.

Ngồi ở đây không có chuyện gì làm lại đi gọi điện thoại, gọi hết từ phía nam tới phía bắc, còn gọi cho ông chủ Vũ nữa chứ, trước đây hắn đi làm cái gì, có lúc thì y biết, nhưng càng nhiều lúc chính là nếu Vũ Khánh Cương không nói, y cũng rất ít hỏi, huống chi còn gọi điện thoại kiểm tra?

Đây không phải là chuyện mà Hứa Tư Văn y có thể làm ra.

Ực một cái cạn ly hồng trà đã nguội, Hứa Tư Văn đứng dậy trở về bộ kỹ thuật, lúc này mọi người tụ lại một cục tranh luận không ngớt vì một đoạn khẩu lệnh, Hứa Tư Văn hơi nghiêm chỉnh sửa sang tâm tình, liền gia nhập cuộc thảo luận của mọi người, buổi trưa lúc ăn cơm, lại không ăn bao nhiêu.

Mãi cho đến giờ tan tầm, trên mặt tuy rằng không thấy được, nhưng trong lòng vẫn không triệt để yên ổn, hai ngày này Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương đều không có về biệt thự, mà là ở lại công ty bên này.

Giờ cơm chiều không đói bụng, cũng không đi ăn, thế nhưng Mai Cảnh lại bưng một phần cháo dưỡng dạ dày tới cho Hứa Tư Văn: “Là trước khi đi ông chủ Vũ dặn em, nếu buổi tối anh không ăn cơm, liền phải đưa tới một bát cháo dưỡng dạ dày!”

“Anh ấy không ở nhà còn có thể điều khiển từ xa chỉ huy cậu à?” Hứa Tư Văn bất đắc dĩ nhận lấy.

“Thủ lĩnh, người ta đây là vì muốn tốt cho anh thôi, anh hạnh phúc đi chứ!” Mai Cảnh nhìn thấy dáng vẻ ngạo kiều của thủ lĩnh, hâm mộ ghen tỵ chua Hứa Tư Văn một câu, sau đó liền tạm biệt tan tầm.

Đây là Vũ Khánh Cương quan tâm, nên Hứa Tư Văn ăn, chẳng qua là ăn không biết vị, miễn cưỡng ăn xong thu dọn đồ đạc một chút, chỉ có một mình y lên lầu, vào trong phòng nghỉ ở nơi này của bọn họ.

Thiết kế lúc trước của ông chủ Vũ bây giờ rất thực dụng, hắn đem mỗi cái phòng nghỉ ngơi, bất luận là của ông chủ hay là nhân viên, đều làm không khác biệt lắm so với trong khách sạn, đặc biệt là phòng của hắn với vợ, làm giống như đúc căn phòng trong biệt thự, khiến Hứa Tư Văn vô cùng thích ứng, sẽ không bởi vì thay đổi hoàn cảnh mà mất ngủ.

Hứa Tư Văn tắm rửa sạch sẽ, sau đó, lên mạng xem khắp nơi, cả trang web nước ngoài cũng xem một chút, bất ngờ nhìn thấy rất nhiều đề tài thảo luận về mô-đun chương trình của mình, rất nhiều người đều nỗ lực phá giải chương trình bên trong, nhưng mà đều thất bại, kết cục của việc không phục, chính là chương trình sụp đổ.

Hứa Tư Văn không tử tế nở nụ cười, bởi vì lúc đó liền biết sẽ có người tìm cách phá giải, y liền bố trí không ít cạm bẫy ở bên trong, nhất thời sẽ không phá giải được toàn bộ, có chương trình là ẩn giấu, hoặc là nén lại khảm vào, ai biết là cái gì? Sai một chút thôi, chương trình lập tức đổ nát, Đại La thần tiên cũng không ngăn cản được, lúc đó bọn họ liền phải mua lại một lần nữa!

Vì thế, Trương Lam Hà không ít lần khen Hứa Tư Văn “nham hiểm giả dối”…

Tận tới đêm khuya hơn chín giờ, Vũ Khánh Cương vẫn chưa về, Hứa Tư Văn lăn qua lộn lại ở trên giường cũng ngủ không được, càng trễ y lại càng cảm thấy bất an, giống như yên lặng trước bão táp, ngay cả không khí cũng có vẻ rầu rĩ.

“Reng reng reng!” Chuông điện thoại của Hứa Tư Văn đột ngột vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh.

“A lô? Tôi là Hứa Tư Văn.” Cầm điện thoại di động lên không hề liếc mắt nhìn liền nhận.

“Hứa tiên sinh, ông chủ trở về chưa?” Là giọng của Ngụy Diên.

“Chưa, làm sao vậy?”

“Không thấy ông chủ!”

Hứa Tư Văn giật mình một cái liền từ trên giường ngồi dậy: “Cậu nói cái gì?”

“Ngày hôm nay tiệc tối sáu giờ bắt đầu, chín giờ kết thúc, nhưng mà sau tám giờ rưỡi chúng tôi liền không thấy ông chủ nữa, hiện tại tất cả mọi người đang tìm, đều không nhìn thấy cái bóng của ông chủ, hắn chưa có trở về chỗ của ngài, bên biệt thự cũng không thấy ông chủ đâu.” Giọng Ngụy Diên mang theo chút lo lắng: “Hiện tại mới hơn một tiếng, vẫn chưa tới 24 giờ không thể báo cảnh sát, điện thoại di động của ông chủ đầu tiên là tắt máy, sau đó liền không ở trong vùng phục vụ, chúng tôi không có cách nào định vị.”

“Không phải mấy cậu tổ chức tiệc tối ở khách sạn sao? Lấy băng ghi hình của khách sạn hôm nay ra xem, chẳng phải sẽ biết à?” Hứa Tư Văn vừa nghe, nghe xong lại nói, vừa đứng dậy cởi áo ngủ tròng quần áo ra ngoài lên, quần áo mùa hè, nhẹ nhàng đơn giản, thế nhưng tay Hứa Tư Văn run rẩy, chỉ có ba cái nút ở cổ áo thôi, mà y cài cài mười mấy lần mới cài chặt.

“Đã đi tìm rồi, khách sạn dùng lý do là cơ mật thương nghiệp, không cung cấp băng ghi hình theo dõi, nói trừ khi là cảnh sát đến! Đây không phải là buộc chúng ta báo cảnh sát sao? Nhưng không đủ thời gian thì cảnh sát sẽ không thụ lý?!” Giờ khắc này Ngụy Diên đặc biệt nổi giận, nơi này không phải sân nhà Đông Bắc của bọn họ, hơn nữa người phụ trách khách sạn nơi này không ở đây, đứng ra chính là cái gì mà giám đốc đại sảnh, là cái loại mà nói chuyện còn không biết tính toán đó.

“Cho tôi tên khách sạn, tôi tới liền!” Hứa Tư Văn đã mặc quần áo xong.

“Khách sạn Hồng Trình! Tôi ở ngoài cửa lớn chờ ngài!” Ngụy Diên ở trong điện thoại báo tên khách sạn cho Hứa Tư Văn, sau đó liền cúp điện thoại.

Hứa Tư Văn đứng tại chỗ hô hấp thật sâu một chút, bình ổn bất an và nóng nảy của mình, sau đó gọi điện thoại cho Trương Lam Hà, bây giờ người y có thể tìm giúp đỡ cũng chỉ có Trương Lam Hà và Bách Lý Hãn Mạc, Trương Lam Hà có khả năng không có năng lực lớn như vậy, thế nhưng Bách Lý Hãn Mạc khẳng định có.

Trương Lam Hà vốn đang mơ mơ màng màng, bởi vì hắn mới vừa ngủ không bao lâu, nhưng vừa nghe Hứa Tư Văn nói Vũ Khánh Cương mất tích, lúc đó liền tỉnh táo: “Em yên tâm, anh với khối băng qua liền!”

“Được!” Hứa Tư Văn cũng không làm lỡ thời gian, sau khi cúp điện thoại, xoay người đến phòng làm việc của y.

Trong phòng làm việc có một cái két bảo hiểm cao bằng nửa người, chỉ có một mình Hứa Tư Văn biết mật mã, ngay cả Vũ Khánh Cương cũng không biết, đương nhiên, Vũ Khánh Cương cũng không có tâm tư để biết, nếu như hắn hỏi, Hứa Tư Văn tự nhiên sẽ nói cho hắn biết.

Nhưng mà xưa nay Vũ Khánh Cương chưa từng hỏi, lòng hiếu kỳ của hắn không phải dồi dào cỡ nào, tối thiểu sẽ không hiếu kỳ với đồ vật trong tủ sắt.

Hứa Tư Văn ngồi chồm hỗm xuống xoay mật mã, mở két bảo hiểm ra, bên trong có ba tầng, tầng đầu là mấy cái văn kiện; tầng thứ hai là một cái notebook mười bốn inch, khác biệt là, notebook bây giờ đều là càng ngày càng mỏng, cái notebook này thì lại dày tới một bàn tay; bên trong tầng thứ ba là từng xấp từng xấp tiền mặt.

Hứa Tư Văn không chút do dự lấy notebook dày màu đen thần bí ra, cửa két bảo hiểm cũng không đóng liền trực tiếp rời đi, đầu cũng không quay lại một chút.

Chờ Hứa Tư Văn xuống tới lầu một ra ngoài cửa, đã có hai mươi mấy nhân viên bảo an đang chờ y, cửa xe cũng mở ra.

Hứa Tư Văn chỉ kịp gật đầu với mọi người, liền trực tiếp lên xe, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, đoàn người bao gồm cả Hứa Tư Văn đều không nói một câu một chữ nào, im lặng mà bình tĩnh, dùng tốc độ nhanh như chớp, hai mươi phút đã đến khách sạn Hồng Trình.

Xe dừng lại, còn không chờ triệt để tắt máy, Hứa Tư Văn liền mở cửa xe không kịp chờ đợi mà đi xuống, Ngụy Diên đứng ở cửa chờ người, vừa nhìn thấy y đến, xem như là tìm được người làm chủ.

Bọn họ không dám tìm người Vũ gia, bởi vì nước xa không cứu được lửa gần; tìm Hứa Tư Văn, là vì Hứa Tư Văn là người yêu của Vũ Khánh Cương.

Cho dù pháp luật không thừa nhận, nhưng bọn họ thừa nhận, vậy là đủ rồi.

Hơn nữa Hứa Tư Văn với Vũ Khánh Cương là người trên cùng một bản hộ khẩu, Vũ Khánh Cương đã sớm lập giấy ủy thác, lỡ như Vũ Khánh Cương có gì, Hứa Tư Văn có thể đại diện Vũ Khánh Cương sử dụng tất cả quyền lợi của Vũ Khánh Cương.

Nói cách khác, coi như Vũ Khánh Cương xảy ra chuyện gì, thì vào bệnh viện giải phẫu ký tên, ngoại trừ người nhà họ Vũ thì Hứa Tư Văn cũng là người có tư cách.

“Hứa tiên sinh!” Ngụy Diên và mấy chủ quản cao cấp đều tiến lên đón.

“Thế nào? Vẫn không tìm được sao?” Hứa Tư Văn thật hy vọng bọn họ nói đây là một trò đùa dai, bọn họ nói như vậy, y bảo đảm sẽ không tức giận!

“Không có, bốn phía khách sạn phàm là cửa ra vào đều bị nhân viên bảo an của chúng ta bảo vệ, cũng không thấy ông chủ từng đi ra ngoài.” Đáng tiếc, bọn Ngụy Diên nhất trí động tác lắc đầu, khiến lòng Hứa Tư Văn lại chìm xuống.

“Vậy thì xét toàn bộ khách sạn!” Sắc mặt Hứa Tư Văn thật không tốt, cho tới bây giờ Vũ Khánh Cương chưa từng chơi cái trò mất tích gì đó, không phải Vũ Khánh Cương tự mình mất tích, vậy chính là có người khiến Vũ Khánh Cương mất tích, y càng nghĩ càng không tốt: “Lần lượt gõ cửa từng căn phòng, không mở cửa vẫn gõ, cũng không tin không tìm thấy người!”

“Khách sạn sẽ không để cho người của chúng ta kiểm tra phòng và quấy rối khách nghỉ ngơi đâu, hơn nữa nếu thật sự làm như vậy, ngược lại khách sạn sẽ cáo buộc chúng ta tội nhiễu loạn…” Trương Triêu Dương là cố vấn pháp luật, biết cách làm như thế khách sạn chắc chắn sẽ không đồng ý.

“Không sai, Hứa tiên sinh, nếu các người dám quấy rầy đến khách của khách sạn, khách sạn sẽ lập tức báo cảnh sát!” Một người trung niên đi ra cửa, gương mặt khôn khéo giả dối, giương giương đắc ý nhìn mọi người của Đông Bắc Hổ vây Hứa Tư Văn vào giữa.

Hết chương 140