Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 147: 147. Chuyện không phải là như vậy sao




Hứa Tư Văn một bên cởi quần áo, một bên cười híp mắt nhìn Triệu Thục Đình, nhưng mà lời nói ra, lại làm cho toàn thân Triệu Thục Đình lạnh lẽo: “Cô nói đúng, nếu như bị người ta phát hiện cô và Cương tử nhà tôi ở cùng trên một cái giường quả thật là không tốt, nói dễ nghe là hai bên tình nguyện không kìm lòng được, nói khó nghe, thì cô chính là người bị hại, Cương tử lại thành tội phạm cưỡng gian, không dễ xử lí a không dễ xử lí! Để bớt việc, tôi cũng cởi quần áo nằm ở trên giường luôn, một nam với một nữ ngủ chung, đề tài quá bình thường, vẫn là tiêu đề hai nam cùng một nữ thuê phòng ngủ một đêm càng có thể hút ánh mắt người ta hơn một chút! Cô nói xem, nếu như có người phát hiện, đại tiểu thư xí nghiệp Triệu thị, cùng ông chủ tập đoàn Đông Bắc Hổ, còn có trưởng bộ kỹ thuật công ty phần mềm Hà Văn, ở trong phòng khách sạn, trên một cái giường lớn… Ha ha…!”

Hứa Tư Văn vừa nói, vừa cởi áo sơ mi, bên trong còn có một cái áo thun ba lỗ thật mỏng, giày dưới chân cũng đã cởi, đã bắt đầu cởi vớ.

Sắc mặt Triệu Thục Đình tái xanh, từ đầu sợi tóc đến gót chân đều lạnh tận xương tủy như đụng phải nước đá.

Nếu thực sự là như Hứa Tư Văn nói, đừng nói gả cho Vũ Khánh Cương, dù là Triệu gia, cũng sẽ không cần đứa con gái là cô ta nữa!

Vậy thì sẽ không còn là tin tức bên lề, mà là bí mật kinh thiên rồi!

“Anh lợi hại! Anh điên rồi!” Triệu Thục Đình không thể mạo hiểm như vậy, Vũ Khánh Cương cùng Hứa Tư Văn đều là nam có thể không để ý, nhưng cô ta không thể không quan tâm!

Vũ Khánh Cương không còn Hứa Tư Văn thì còn có thể lấy vợ, Hứa Tư Văn không còn Vũ Khánh Cương thì cũng có thể tìm người khác, nhưng nếu cô ta bị phát hiện ở cùng hai nam nhân trên một cái giường…, đặc biệt là hai nam nhân này còn là một cặp người yêu nửa công khai!

“Chuyện không phải là như vậy sao.” Hứa Tư Văn cũng học Triệu Thục Đình, cho thể diện mà không cần, vậy thì cũng khỏi cần mặt mũi nữa.

“Anh muốn thế nào?” Triệu Thục Đình nhận thua, muôn vàn tính kế, không nghĩ tới bị người ta phản ngược lại một quân.

Kỳ thực Hứa Tư Văn cũng không muốn cởi quần áo, đặc biệt là ở trước mặt nữ nhân này, không thấy tuy rằng y cởi áo sơ mi nhưng cũng không cởi tiếp áo thun đó sao.

Y chỉ muốn khiến Triệu Thục Đình chịu thua trước, quyền chủ động phải nắm giữ ở trong tay của mình.

“… Cút… ra!”

Rống giận trầm thấp, tuy rằng âm thanh không lớn nhưng lại có thể khiến người ta nghe được phẫn nộ trong lời nói!

“Cương tử!” Hứa Tư Văn ngạc nhiên nhìn Vũ Khánh Cương phát ra âm thanh.

Triệu Thục Đình thì lại hơi giận dữ nhìn nhìn Vũ Khánh Cương đã mở mắt, quay đầu dùng chăn vây chặt lấy mình đến mức không lọt một giọt nước, đứng dậy rời khỏi giường, sau đó cầm túi của mình, trong túi có quần áo cô ta đã sớm chuẩn bị tốt, chui vào phòng vệ sinh bên cạnh.

Đầu Vũ Khánh Cương ngơ ngơ ngác ngác còn không quá tỉnh táo, mơ hồ giống như say rượu, nhưng trong lòng Vũ đại lão hổ rõ ràng, kỳ thực vẫn luôn có thể nhận biết được chuyện xảy ra bên ngoài, đặc biệt là khi nghe được giọng của vợ, liền bắt đầu sốt ruột, ra sức thoát khỏi ác mộng vô hình… Khi Hứa Tư Văn bắt đầu cởi quần áo, cái tên này ngay cả sức lực bú sữa mẹ cũng lấy ra, thoát khỏi lao tù trói buộc mãnh hổ…

Sau khi có thể phát ra âm thanh, câu nói đầu tiên là bảo bà thím Triệu Thục Đình cút ngay!

Bởi vì hắn phát hiện bà thím đó thế mà lại nằm cùng với mình!

Còn là ở trước mặt vợ nữa!

Lúc đó Vũ Khánh Cương liền có chút hỏng bét!

“Vợ… đừng cởi…!” Vũ Khánh Cương muốn ngồi dậy, nhưng mà tứ chi có chút vô lực, đầu cũng ong ong ong co rút, hắn không dậy được, cơ mà vẫn còn nhớ tới việc không muốn để Hứa Tư Văn cởi quần áo.

Hứa Tư Văn thấy Vũ Khánh Cương đã như vậy rồi, còn nhớ bảo mình đừng cởi quần áo, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, quần áo của y ngay trên cái ghế bên cạnh, lấy tới liền mặc vào.

Ngoài cửa đột nhiên có chút ồn ào, âm thanh rất lớn, Hứa Tư Văn cảnh giác quay đầu lại, lúc nhìn thấy quần áo của Triệu Thục Đình trên đất, mau chóng tới nhặt lên cuộn cuộn sau đó liền nhét vào một bên, trước đây ngay cả cái vớ Hứa Tư Văn cũng phải ngăn ngăn nắp nắp gấp lại đặt trong hộp, bây giờ y lại không quản mấy thứ đó nữa, quần áo của Triệu Thục Đình đều là hàng cao cấp, cứ như vậy mà nhét vào một bên giống như khăn lau…

“Hứa tiên sinh…? Ế? Ông chủ!” Tổng giám đốc bảo an vọt vào, vốn là tìm Hứa Tư Văn, không ngờ lại nhìn thấy ông chủ!

Lập tức trên mặt liền vui vẻ: “Thế mà tìm được ông chủ rồi!”

“Bên ngoài sao vậy?” Đầu óc Vũ Khánh Cương có chút tỉnh táo, đây chính là chỗ tốt của việc Triệu Thục Đình dùng giá cao mua thuốc, khi Vũ Khánh Cương tỉnh lại, là dùng phương thức giống như say rượu.

Kỳ thực thời gian này, mới là thời gian an bài các phóng viên xông tới, Vũ Khánh Cương có thể tỉnh lại trước thời gian, một là lúc đó hắn phun ra ngoài không ít, hai là Hứa Tư Văn cởi quần áo, bị kích thích!

Không thì Vũ Khánh Cương cũng không thể tỉnh lại sớm được.

Cho nên lúc vừa tỉnh đầu Vũ Khánh Cương mới có thể bị đau.

“Có phóng viên.” Tổng giám đốc bảo an nói xong câu đó, cửa phòng vệ sinh liền mở ra, Triệu Thục Đình đi ra.

Vũ Khánh Cương trừng mắt: “…!”

Hứa Tư Văn liếc xéo: “…!”

Tổng giám đốc bảo an: “…?”

Triệu Thục Đình không nghĩ lại có người tới, hơn nữa còn không phải người cô ta đã sắp xếp sẵn, mà là một kẻ không quen biết!

“Triệu tiểu thư, bên ngoài có phóng viên.” Hứa Tư Văn nói nhẹ nhàng, nhưng mà ý tứ trong lời nói, y tin tưởng dùng chỉ số thông minh của Triệu Thục Đình, nhất định có thể rõ ràng.

“Vậy tôi trốn trong phòng vệ sinh một chút, đây là người của các người đi? Cứ nói ông chủ Vũ uống nhiều rồi nghỉ ngơi trong phòng, Hứa Tư Văn là tới chăm sóc hắn.” Triệu Thục Đình hiểu rõ ý tứ của Hứa Tư Văn, huống chi, hiện tại không phải là hai nam ở trong phòng, mà là ba nam được chứ? Thêm vào Triệu Thục Đình, cũng đủ bày một bàn mạt chược.

“Cô đã làm gì anh ấy?” Hứa Tư Văn còn chưa hỏi Triệu Thục Đình xong đâu, y nhìn ra tinh thần Vũ Khánh Cương thực không tốt, chỉ lo Triệu Thục Đình cho Vũ Khánh Cương ăn thứ gì đó không tốt, ánh mắt nhìn Triệu Thục Đình đặc biệt sắc bén.

“Chỉ là một chút thuốc mê, không có tác dụng phụ, tôi có thể bảo đảm, giá trị thuốc kia quý lắm đó.” Triệu Thục Đình tức giận giải thích một câu, quay người liền chui vào trong phòng vệ sinh, cô ta cảm thấy mình sắp nghẹn chết rồi.

Hứa Tư Văn vừa thấy cô ta chủ động trốn đi, liền tạm thời không tính sổ với cô ta, vẫn là chờ sau khi rời đi, trở về rồi tính toán thật tốt.

“Tôi giữ ở cửa, thuận tiện rót một bình nước nóng cho ông chủ.” Tuy rằng tổng giám đốc bảo an biết Triệu Thục Đình có vấn đề, nhưng bây giờ không phải là lúc trừng trị cô ta, nhìn ông chủ và ông chủ đối diện chứa đầy tình ý, làm đến mức hắn ngượng ngùng luôn, nhanh chóng tìm một lý do lui đến chỗ cửa, rót chút nước sôi trong bình ra, mình thì canh giữ ở cửa, thuận tiện thông qua tai nghe thông báo với tất cả mọi người đã tìm được ông chủ, bảo các nhóm người rời đi, tám người ở lại đến tầng bảy hội họp với hắn.

Rốt cuộc Hứa Tư Văn nhịn không nổi, mau chóng tới đỡ Vũ Khánh Cương ngồi dậy, giở trò với hắn một phen, không phát hiện chỗ nào không ổn, cuối cùng yên tâm: “Còn có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không! Chỉ là rất khó chịu!” Vũ Khánh Cương vẻ mặt phiền muộn, vươn tay ôm vợ, giống như chịu uất ức cực lớn, ngay cả giọng nói cũng buồn buồn, nói chuyện cũng không quá trôi chảy: “Anh cắn đầu lưỡi nhiều lần… shhh… sợ cũng cắn hỏng rồi… Bà thím đó não rút nhất định muốn làm cái kia kia với anh!”

“Sao anh có thể bị người ta bắt lại cơ chứ? Bình thường không phải rất cơ trí sao?” Hứa Tư Văn ôm đầu to của Vũ Khánh Cương dựa ở trên giường, cảm giác mất mà có lại được, khiến Hứa Tư Văn không muốn tách ra khỏi Vũ Khánh Cương, y muốn ôm Vũ Khánh Cương, để y xác định con hổ này ở ngay bên cạnh mình y mới an tâm.

“Le lưỡi ra em xem một chút?” Hứa Tư Văn nhìn thấy Vũ Khánh Cương chạy hăng hái như vậy trong video, liền biết nhất định là hắn có biện pháp gì đó để cho mình giữ được tỉnh táo, có điều so với lúc bình thường thì Vũ Khánh Cương vẫn phản ứng chậm hơn rất nhiều. �

Nghe hắn nói cắn đầu lưỡi, lòng Hứa Tư Văn liền đặc biệt không dễ chịu.

Vũ Khánh Cương ngoan ngoãn nghe lời đưa đầu lưỡi ra ngoài, Hứa Tư Văn vừa nhìn cũng thấy đau thay hắn: “Bị anh cắn đâu đâu cũng có lỗ thủng, đều chảy máu!”

“Không cắn không được mà! Thật sự sợ bị người ta đánh ngã cái gì cũng không biết, lỡ như làm ra chuyện gì có lỗi với em, lúc đó anh có hối hận xanh ruột cũng không thể khiến thời gian chảy ngược trở lại!” Vũ Khánh Cương ôm vợ, trong lòng mới xem như là an ổn.

“Trước đây anh chưa từng gặp qua chuyện như vậy, thật sự đó, mấy cô gái kia có ai lại to gan như Triệu Thục Đình chứ? Lại dám bỏ thuốc anh, em nói xem sao cô ta lại gấp gáp gả đi như vậy hả? Cũng không phải gái lỡ thì …”

“A? Mấy người tìm ai?”

Vào lúc này, cửa bị đẩy ra, ngoài cửa đứng đầy người cầm máy ảnh gánh camera tay cầm micro, nhưng đều bị nhóm bảo an chạy tới lầu bảy lúc sau ngăn ở cửa, không để cho bọn họ đi vào, nhưng bọn họ nhất định phải xông vào bên trong!

Cũng bởi vì nhìn thấy cửa phòng này có người bảo vệ, còn là bảo an thoạt nhìn rất lợi hại, cho nên suy đoán trong này ở nhất định là nhân vật mục tiêu của bọn họ, những phóng viên hít thuốc lắc này liền liều mạng xông vào, không nhìn xem người ở bên trong là ai thì không được!

“Tiêu Y! Tiêu Y cô thật sự bị đạo diễn quy tắc ngầm sao??”

“Tiêu Y đừng nấp nữa tôi thấy cô rồi!”

Người không vào được, nhưng có thể hét vào bên trong mà!

Tiêu Y, là một nữ diễn viên đang hot, tướng mạo đẹp đẽ dáng người yểu điệu, diễn viên chính của mấy bộ phim truyền hình, đỏ (nổi tiếng) nửa bầu trời, lần này nghe nói là có tin tức, mới có thể từ phim truyền hình chuyển qua làm phim điện ảnh, lúc này liền nâng cao một bước.

“Nơi này là phòng nghỉ tạm thời của ông chủ chúng tôi, các người tìm lộn chỗ rồi, mời các người rời đi!”

“Đừng gạt bọn tôi chứ?! Nếu bên trong là người khác, anh bảo hắn đi ra đi!”

“Đúng vậy! Anh cho rằng phóng viên chúng tôi là đồ ngu sao?”

Loại lý do này nếu có thể lấy ra để đuổi bọn họ đi, thì bọn họ sớm đổi nghề rồi được chứ!

Hứa Tư Văn bị bọn họ phiền muốn chết rồi, hơn nữa nói không chừng những người này cũng là Triệu Thục Đình mang tới, cũng không phải thứ tốt gì!

Đứng dậy chân trần đi ra ngoài, gương mặt nổi giận đùng đùng: “Ồn ào cái gì vậy? Nơi này là khách sạn không phải cái chợ!”

Đám người đó liền loang loáng ấn cửa trập máy ảnh với Hứa Tư Văn.

Mặt Hứa Tư Văn liền kéo ra dài hơn!

“Xin hỏi anh là ai?”

“Anh là bạn trai của Tiêu Y sao?”

“Anh đang bao dưỡng Tiêu Y sao?”

Câu hỏi của những người này quả thực là đổ dầu vào lửa mà!

Vũ Khánh Cương cũng từ bên trong đi ra, cái mặt kia kéo ra không ngắn hơn Hứa Tư Văn vợ hắn bao nhiêu, hơn nữa Vũ Khánh Cương vừa mở miệng, liền trực tiếp mắng người!

“Ồn ào cái thứ gì vậy, lỗ tai mấy người đều mẹ nó là trang trí à? Đã bảo là tìm lầm chỗ rồi nghe không hiểu tiếng người sao hả? Đều cút xa một chút cho ông, còn không đi thì nhớ kỹ tên đơn vị, ngày mai, không, rạng sáng đi làm liền bảo luật sư đi khởi tố, quả thực đều thiếu đánh mà!” Nói xong trực tiếp kéo Hứa Tư Văn cùng tổng giám đốc bảo an qua, đóng ầm cửa lại.

Hết chương 147