Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 160: 160. Chuyển ngoặt thần kỳ khó bề phân biệt




Từ đầu đến cuối Trương Lam Hà đều không nói với Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn rằng Cao Nham và Tiêu Dũng là thân phận gì, cũng không tiết lộ bối cảnh gia đình của bọn họ.

Hứa Tư Văn còn ngốc ngốc lén lút hỏi Vũ Khánh Cương: “Anh hỏi không? Bằng không có chuyện thì tìm ai đây?”

“Hỏi cái gì mà hỏi? Có chuyện thì bọn họ xuất hiện có thể dẹp yên, không xuất hiện thì chúng ta tìm tới cửa cũng vô dụng. Em cũng đừng bận tâm vớ vẩn!” Vũ Khánh Cương cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ quá khiến người ta thích, nghiêng người lăn giường nửa buổi đêm với vợ.

Từ đó về sau Hứa Tư Văn không bao giờ hỏi Vũ Khánh Cương nữa.

Vũ Khánh Cương xem như là nhìn ra rồi, Tư Văn chính là một người hai mặt*, trước đây sao lại không phát hiện chứ, khi ở nhà là một người rất khoe khoang rất tự tại, ra bên ngoài, đặc biệt là lúc xã giao, còn không bằng Vũ Khánh Cương nữa!

*Chỗ này trong nguyên văn là “oa lý hoành”, nghĩa là một người ăn nói nhỏ nhẹ, gặp chuyện luôn trốn tránh, thậm chí bị ức hiếp cũng chịu đựng, nhưng khi ở nhà thì lại là bộ mặt khác, luôn la la hét hét, tính khí nóng nảy, đánh đánh đập đập, tóm lại là hoàn toàn khác với khi ở ngoài.

Lúc ở hội sở Lam Nguyệt Lượng, Hứa Tư Văn là người khác hỏi một câu y đáp một câu, ngay cả tiếp lời cũng không biết.

Cho nên Vũ Khánh Cương triệt để thông báo với đám người Ngụy Diên, sau này đừng đánh chủ ý lên vợ hắn, vị này còn không bằng hắn đâu.

Hứa Tư Văn không biết mình còn chưa có nhậm chức “chồng ông chủ”, cứ như vậy bị tuyết lấp, có điều Vũ Khánh Cương nói cũng không sai, Hứa Tư Văn chỉ là có chút chứng chướng ngại xã giao, có liên quan với việc y là một trạch kỹ thuật, lại càng bởi vì những chuyện đã từng, ở trước mặt người ngoài y nhất quán ít nói ít lên tiếng ít giao tiếp.

Ngày đó có thể nói chuyện với ông lão, là đã xem ở việc ông lão tương tự với bát gia gia, bằng không Hứa Tư Văn mới không chủ động phản ứng với ông lão đâu.

Con người y, nhìn thì dễ nói chuyện thực ra tuyệt đối là tính tình khó chơi.

Có điều ngày thứ hai sau khi tụ tập ở Lam Nguyệt Lượng, Đỗ Tử Hiên đích thân đến Đông Bắc Hổ, hắn là đến tìm Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn.

“Lời giải thích thì đừng nói, hai anh em chúng ta là giao tình gì chứ? Nói rồi sau này liền không có cách nào đối mặt nhau đó!” Vũ Khánh Cương nhìn thấy Đỗ Tử Hiên mở miệng, liền chặn miệng Đỗ Tử Hiên.

“Anh Đỗ, đây không phải là vấn đề của anh, họ muốn tới anh cũng không ngăn được mà!” Hứa Tư Văn cũng an ủi Đỗ Tử Hiên.

Không cần điều tra cũng không cần Đỗ Tử Hiên giải thích, Hứa Tư Văn cũng có thể đoán được là chuyện gì xảy ra.

Mẹ kế, thứ mấy, sau đó lại lên làm chính thê.

Em gái, con riêng, cùng cha khác mẹ.

Tại sao nói “thứ mấy” chứ?

Bởi vì vị mẹ kế này không biết đã xếp tới thứ mấy rồi, bắt đầu từ tiểu tam tiểu tứ, về sau ngay cả con trai ruột là Đỗ Tử Hiên cũng không biết rốt cuộc ông già nhà hắn có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ.

Sở dĩ vị mẹ kế này có thể lên làm chính, một là bởi vì mẹ kế xuất thân Trương gia, mặc dù là chi thứ không phải chi chính, nhưng bà ta nói không dễ nghe đâu!

Một nguyên nhân khác, chính là bà mẹ kế này sinh được con, mặc dù là con gái, nhưng dùng để thông gia cũng không tồi, con riêng thì làm sao chứ? Chỉ cần đối phương hữu dụng tình nguyện thông gia, Đỗ gia bọn họ có thể gả con gái đi.

Về phần nhân phẩm và vân vân, Đỗ gia sẽ không cân nhắc những thứ vô dụng kia làm lỡ thời gian.

“Nhưng anh thẹn với hai người!” Đỗ Tử Hiên cũng vò đầu: “Đừng khách khí với anh, lại có thêm chuyện như vậy, nên làm gì thì làm đó, cũng không cần thông báo anh, anh lười nghe.”

Lúc đó Đỗ Tử Hiên nghe nói mẹ kế và em gái tìm tới cửa Đông Bắc Hổ, liền biết không phải chuyện tốt, bên phía Trương gia bởi vì hành động của Vũ Khánh Cương mà đền một số lớn phí bồi thường vi phạm hợp đồng, kết quả Vũ Khánh Cương căn bản không chịu thua.

Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Đây chính là miêu tả Trương gia.

“Được, không nói họ nữa.” Đỗ Tử Hiên thấy Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn chưa xa cách với mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc biết rõ anh em của mình, Vũ Khánh Cương vẫn là Vũ Khánh Cương trước kia, không thay đổi. Tìm vợ nam cũng tốt, thông tình đạt lý.

“Đúng rồi, anh đến còn có một chuyện.”

“Anh nói đi.” Biết bây giờ Đỗ Tử Hiên rất bận rộn, không có chuyện lớn sẽ không đến nhà, cũng không phải nói là Đỗ Tử Hiên làm sao làm sao, mà là chuyện có thể gọi điện thoại nói, thì không cần thiết phải đích thân đến nhà nói.

“Tư Văn, cậu có biết Cao lão tiên sinh không?” Đỗ Tử Hiên vừa mở miệng, không phải nói với Vũ Khánh Cương, ngược lại là nói với Hứa Tư Văn.

“A?” Hứa Tư Văn hơi ngẩn ngơ, đối với người không quen thuộc lắm y đều là ít tiếp xúc, cho nên không nghĩ Đỗ Tử Hiên tới là tìm y, mà không phải tìm Vũ Khánh Cương.

“Biết không?” Đỗ Tử Hiên vừa nhìn biểu tình của Hứa Tư Văn, chính mình cũng bắt đầu hoài nghi nguồn tin có chính xác không.

“Hẳn là, không quen biết đi?”

Mặt Đỗ Tử Hiên đen lại: “Cái gì mà hẳn là? Biết là biết, không biết là không biết, sao chính mình còn không biết vậy.”

“Ý của vợ em, là em ấy biết ông lão kia, ông lão kia không quen biết em ấy!” Vũ Khánh Cương ở một bên giải vây cho Hứa Tư Văn, vợ hắn hoàn toàn là một con mọt sách, có thể không biết ông lão nghe nói là người có quyền kia sao? Thế nhưng ông lão kia có thể biết vợ hắn Hứa Tư Văn hay không, vậy thì không chắc.

Đỗ Tử Hiên nhoáng cái đã hiểu rõ ý của Vũ Khánh Cương, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Vũ Khánh Cương một cái: “Không có việc của cậu, đừng có xen vào!”

Vũ Khánh Cương cười xấu xa ngậm miệng lại, hắn chỉ là giải vây cho vợ thôi mà…

“Anh Đỗ sao anh lại hỏi như vậy?” Hứa Tư Văn đặc biệt bồn chồn, chính y cũng không biết mình có biết ông cụ kia hay không, Đỗ Tử Hiên vừa đến đã hỏi y một câu không liên quan như thế, y cũng rất choáng váng được chứ.

“Bởi vì ngày hôm nay anh nghe được tin tức ngầm, nói em là đệ tử quan môn* của Cao lão tiên sinh, ừm, ý là loại đệ tử thân truyền đó.” Đỗ Tử Hiên cười khổ: “Đây chính là vinh quang khác biệt mà hiện nay ngay cả cái vị kia cũng không có đó!”

*Đệ tử quan môn: chỉ người đệ tử cuối cùng được thu nhận, sau đó sẽ không thu đệ tử nữa.

“A?” Biểu tình của Hứa Tư Văn tựa như bị sét đánh: “Sao em lại không biết? Em bái sư từ lúc nào vậy?”

Đỗ Tử Hiên: “…?”

Vũ Khánh Cương: “…?”

Có ý gì?

Đệ tử quan môn bái sư, là đệ tử thân truyền truyền thừa y bát, chính mình cũng không biết mình bái sư à?

Vũ Khánh Cương gãi gãi đầu: “Anh Đỗ, anh nghe ai nói vậy? Đáng tin không?”

“Anh, anh, anh là nghe nhóm bạn thân của Cao đại thiếu Cao gia, thuận miệng nói mấy câu như vậy, trong giới gần như đều truyền ầm lên rồi!” Đỗ Tử Hiên lau một vệt mồ hôi lạnh.

“Bọn họ truyền thế nào?”

“Nói chắc như đinh đóng cột, ngay cả trà cậu cũng kính cho Cao lão rồi, Cao lão cũng uống…”

“Từng nghe nói cưỡng đoạt dân nữ làm vợ bé, chưa từng thấy đế sư trắng trợn cướp đoạt dân nam làm học trò. Anh Đỗ anh xác định anh không nghe lầm chứ?” Vũ Khánh Cương có chút không xác định, nếu vợ thật sự có một chỗ dựa lớn như vậy, bọn họ ở lại kinh sư dằn vặt cái gì? Trương gia còn dám có ý đồ à?

Loại tình tiết chuyển ngoặt thần kỳ khó bề phân biệt khiến người ta choáng váng này…

Quả thật là chưa từng nghe nói, nhưng mà chuyện còn thật sự đã xảy ra!

Tin tức này Hứa Tư Văn biết chưa tới một ngày, Cao Nham liền gọi điện thoại cho Hứa Tư Văn: “Tư Văn hả? Đi ra chơi đi? Cậu đừng cứ luôn ngồi trước máy vi tính có được không? Anh Cương tử cũng không biết dắt cậu đi ra hóng gió một chút.”

Khẩu khí này, giọng điệu này, lo lắng này!

Khẩu khí quen thuộc bao nhiêu?

Giọng điệu thân thiết bao nhiêu?

Lo lắng nhiều bao nhiêu?

Không biết còn tưởng rằng Hứa Tư Văn và Cao Nham là bạn thân, chứ không phải bọn họ mới quen biết không tới ba ngày, Trương Lam Hà mới là bạn thân của Cao Nham.

Hứa Tư Văn cũng mê man!

May mà Vũ Khánh Cương ngồi bên cạnh, ông chủ Vũ nhận lấy điện thoại: “Ai vậy? Đang ăn cơm đây!”

“Anh Cương tử, là tôi, Cao Nham!” Tất cả mọi người bên phía Cao Nham đứng hình, nhìn đại công tử Cao gia, chủ động gọi điện thoại còn tự báo họ tên.

“Ồ!” Vũ Khánh Cương chớp chớp mắt: “Là cậu hả lão đệ, có chuyện gì?”

“Muốn tìm hai người đi ra uống rượu thôi!”

“Uống rượu là chuyện tốt mà! Nhưng tui nói rõ trước, cậu cũng đừng làm giống như lần trước nha? Rượu nhạt thếch không nói, mấy người điên kia thật không chịu được.”

Mặt Cao Nham đều đen lại: “Không phải chỉ có một lần sai lầm như vậy thôi sao? Anh Cương tử anh yên tâm, lần này tôi tự mình an bài, không thể để cho đồ ngốc Tiêu Dũng kia làm bậy nữa, quá mất mặt!”

“Được, cho cái địa chỉ, tui với Tư Văn qua đó.”

Vũ Khánh Cương nghe Cao Nham nói địa chỉ sau đó mới cúp điện thoại, vừa quay đầu lại liền thấy Hứa Tư Văn đang nghiêm túc gặm khúc xương trong tay, giống như người không có chuyện gì.

“Sao em lại không chú ý vậy?” Quá thần kỳ!

Nếu không phải biết Hứa Tư Văn rất sâu, Vũ Khánh Cương cũng thiếu chút nữa cho rằng Hứa Tư Văn là người không tim không phổi chứ.

“Dù sao thì cũng là anh xã giao, em an vị một bên thôi mà.” Hứa Tư Văn lầm bầm nói tính toán của y.

Trước đây y chính là phân công hợp tác với Trương Lam Hà như vậy, cho dù vạn bất đắc dĩ cần phải xã giao mở miệng nói chuyện, Hứa Tư Văn cũng là có thể ít nói thì ít nói, tốt nhất là không nói gì hết.

Có người bởi vì biết y là dân trạch kỹ thuật, cũng không giao tiếp nhiều với y, ai bảo Hứa Tư Văn làm ra dáng vẻ rất cao lãnh chứ.

Chỉ có người biết mới có thể nhìn thấu bên dưới bề ngoài cao lãnh của y, kỳ thực chính là một tiểu bạch.

Hứa Tư Văn tính toán như vậy, y cũng làm như vậy, tự mình biết miệng mình dốt nát, không thích hợp giao tiếp với người khác kết giao tình, đừng thấy Vũ Khánh Cương nói chuyện làm việc mang theo dáng vẻ quê mùa, nhưng sự hàm hậu của Vũ Khánh Cương thực sự chính là nước cờ đầu giúp thuận buồm xuôi gió, người làm ăn mặc dù nặng sắc bén, nhưng mà cũng vô cùng coi trọng chữ tín, Vũ Khánh Cương có một cái mặt trung thực, cùng với bối cảnh xuất thân thấp kém, nói chuyện làm việc đều có thể nhìn ra được hai chữ “bổn phận”.

Chỗ hẹn lần này, là một hội sở khác, hình thức nửa mở, lầu một lầu hai thông nhau, một nửa lầu một dựng một vũ đài, một nửa là sàn nhảy, bày ghế dài và quầy rượu.

Mà lầu hai xây một hàng phòng ngăn, cửa sổ thủy tinh lớn sát đất, là loại thủy tinh một mặt, bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, bên ngoài không nhìn thấy bên trong.

Cũng là chế độ hội viên, khu hội viên ở lầu hai, lầu một chiêu đãi người bình thường, không bí ẩn như Lam Nguyệt Lượng, nhưng đồng dạng, Lam Nguyệt Lượng không náo nhiệt như Hoa Hồng Đỏ này.

Hội sở này gọi là hộp đêm Hoa Hồng Đỏ.

Đừng thấy tên bình thường, nhưng lại là quán cũ đường hoàng ra dáng mở bao nhiêu năm rồi, chỗ dựa sau lưng quả thực là Ivy League* trong giới chính trị.

*Ivy League là tên gọi của nhóm tám trường đại học, viện đại học có hệ thống triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo hàng đầu nước Mỹ. Ý ở đây là nơi đi đầu, tốt nhất, vững chắc nhất.

Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn đều không có kinh nghiệm, vốn muốn để Trương Lam Hà dẫn bọn họ đi, kết quả không biết Trương Lam Hà bị Bách Lý Hãn Mạc đem đi đâu, lại không thể tới.

Vì vậy không thể làm gì khác hơn là hai người bọn họ tự đến, ngược lại cái người học luật là luật sư ngự dụng của Đông Bắc Hổ Trương Triêu Dương, bởi vì cũng ở kinh sư, liền bị Vũ Khánh Cương tóm tới đây góp đủ số phòng thân.

Cũng may mà có Trương Triêu Dương ở đây, người trẻ tuổi như hắn ta thích chơi đùa còn thích thời thượng, vừa đến nơi liền đi ở phía trước, mang theo Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn trực tiếp đi lên lầu hai, thoạt nhìn không khác gì một công tử bột, đặc biệt quen cửa quen nẻo…

Hết chương 160