Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 170: 170. Hung hăng giẫm cô ta mặt đầy dấu giày




Hứa Tư Văn cầm cái muỗng bưng bát đựng canh đem canh còn dư lại đút xuống hết cho Vũ Khánh Cương: “Buổi tối ăn chút ít là tốt rồi, bây giờ anh không thể động đậy nhiều, chỉ có thể nằm ở trên giường tu dưỡng, nếu đến ngày mai thời gian này, qua hai mươi bốn tiếng còn không có vấn đề lớn lao gì, hẳn là sẽ không sao.”

“Vì sao nhất định phải chờ tới lúc ấy?” Kỳ thực Vũ Khánh Cương không thích ở lại bệnh viện cỡ nào, vợ cho hắn ăn khổ qua, bác sĩ cho đơn thuốc, y tá phát thuốc cho hắn, thật là khiến người ta không thích mà!

“Sợ đầu anh có bệnh.” Hứa Tư Văn thu bộ đồ ăn lại, không để cho Vũ Khánh Cương ăn thêm, buổi tối ăn nhiều mà hắn lại không thể đi ra ngoài tản bộ, phần lớn ăn vào đều bị tích lại.

Buổi tối Hứa Tư Văn cũng ăn ít, nhất là bây giờ y còn không có khẩu vị, miễn cưỡng cùng Vũ Khánh Cương ăn nửa bát cơm.

Đây là xem ở việc cơm nước đều là y tự mình nấu, thiếu dầu thiếu muối thanh đạm, muốn như đổi thành cái loại mà ông chủ Vũ thích, phỏng chừng ngay cả nửa bát cơm y cũng ăn không vô.

“Sao em chỉ ăn một chút vậy? Còn không đủ cho mèo nhai một cái nữa.” Kỳ thực Vũ Khánh Cương cũng chưa ăn no, nhưng mà vợ không đút, nói vì muốn tốt cho hắn, hắn cũng liền không ăn, dù sao thì cũng nằm không cho nhúc nhích, ngược lại là vợ, ăn cũng quá ít, hắn thật vất vả nuôi mập được chút, nửa ngày không gặp sao còn giảm lượng cơm ăn vậy?

“Em ăn không vô.” Cầm đồ vào phòng vệ sinh rửa sạch sành sanh.

Đừng thấy Hứa Tư Văn mang theo không ít, nhưng mà đồ bên trong lại không nhiều, tuy rằng còn dư một chút, cho dù có tủ lạnh, nhưng cũng không muốn ăn cơm thừa, cho nên dọn dẹp một chút liền ném hết vào thùng rác, sau đó xách theo túi rác liền đi ra ngoài ném rác.

Ngoài trời chính là lúc đèn mới lên rực rỡ, nhiệt độ ban ngày giảm xuống một chút, khiến rất nhiều người đi ra hít không khí.

Ném rác vào thùng rác, Hứa Tư Văn đi về, mới vừa đi mấy bước, liền dừng, nhìn người phụ nữ chật vật trước mắt, lông mày giương lên ánh mắt khinh bỉ: “Có chuyện gì sao?”

“Ang chính là Hứa Tư Văn đi?” Người phụ nữ, hoặc nói là cô gái, một cô gái rất trẻ, cái tuổi như hoa như ngọc, có sự xán lạn và sức sống đặc hữu của con gái trẻ tuổi, chỉ bất quá là bây giờ cô gái có chút chán chường, thật giống như tàn hoa bại liễu bị mưa to gió lớn đánh một trận, đánh đến ủ rũ.

“Phải.” Hứa Tư Văn tùy ý đối đáp như thường, dáng vẻ rất giống bình thường.

“Em là Trương Lam Tương, là em gái của Trương Lam Hà.” Cô gái hất cái cằm nhọn có chút bầm tím lên, đôi mắt to trong vành mắt màu xanh đen, đắc ý nhìn một cái không sót gì.

“Ồ.” Hứa Tư Văn vẫn là một chữ đáp lại.

Cô gái không vui: “Sao anh lại có thái độ này?”

“Vậy tôi nên có thái độ gì?” Hứa Tư Văn buồn cười nhìn cô ta: “Tôi và Trương Lam Hà là bạn học cùng trường, qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ biết anh ấy còn có em gái. Nói xem cô là đứa em gái nào của anh ấy vậy? Nhớ mẹ anh ấy hình như chỉ sinh có một đứa con là anh ấy thôi mà.”

Sắc mặt Trương Lam Tương khó coi, xuất thân là vết thương khó lành của cô ta: “Em, em là em gái cùng cha khác mẹ của anh ấy.”

“Ồ…!” Hứa Tư Văn kéo dài âm thanh, bệnh nhân và người nhà xung quanh đi ngang qua tản bộ đều nghiêng đầu nhìn lại: “Hóa ra cô chính là đứa con gái riêng mà học trưởng tôi nói à? Đã lớn như vậy rồi!”

Sắc mặt Trương Lam Tương lập tức đỏ lên, tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng bắt đầu từ khi mẹ cô mang theo cô và anh trai bước vào cửa lớn Trương gia, bọn họ liền không còn là con riêng nữa, nhưng mà bọn họ mãi mãi cũng không thoát khỏi xuất thân chân chính của mình.

“Em, mẹ em đã cùng ba em kết hôn rồi!” Trương Lam Tương lớn tiếng nói, giống như thanh minh, ý đồ chứng minh cô không phải con gái riêng.

“Biết rồi biết rồi. Lúc học trưởng tôi thi tốt nghiệp trung học, mẹ cô mang theo cô và anh cô tìm tới cửa, uy hiếp mẹ của học trưởng, nếu như không ly hôn nhường ra vị trí, liền mang theo hai người các cô đến trường của học trưởng tôi, làm cho tất cả mọi người đều biết rằng, mẹ cô sinh ra anh của cô và cô, ba của học trưởng tôi không quản được nửa người dưới, ở bên ngoài bao một tiểu tam, còn sinh hai đứa nhỏ. A? Tôi cực kỳ hiếu kỳ, anh cô với cô, có tính là sinh vượt mức không? Có giấy chứng nhận sinh sản không? Nếu như là sinh vượt mức, còn là hai đứa con riêng, phạt tiền phải phạt bao nhiêu nhỉ?” Bình thường miệng Hứa Tư Văn không có độc như vậy, nhưng khi nhìn đến kẻ đầu sỏ tổn thương Vũ Khánh Cương, cứ như vậy nghênh ngang đứng ở trước mặt y, nếu giết người không phạm pháp, thì y thật sự sẽ xông lên bóp chết cô ta.

Chờ sau khi nghe cô gái này tự giới thiệu, Hứa Tư Văn cũng không quản được mình oán hận phẫn nộ, há miệng phun bùm bùm, thù mới hận cũ, tất cả đều dâng lên, mười năm trước chính là bọn họ khiến Trương Lam Hà lúng túng, khiến mẹ Trương tránh né đến nước ngoài, thề vĩnh viễn không trở lại mảnh đất thương tâm này nữa.

Câu chuyện của Hứa Tư Văn cẩu huyết, dùng từ pha trò rất khôi hài, mắng người không mang theo lời thô tục, người xem náo nhiệt xung quanh không ít, nghe đến câu nghi vấn kia, lại còn bắt đầu bàn luận, có người nói hẳn là phải phạt tiền; còn có người quan tâm tới việc hộ khẩu của đứa nhỏ phải đưa tới chỗ nào?

Mọi người bảy miệng tám lời bàn luận, cùng với há miệng mở miệng đều là mấy từ ngữ con riêng, tiểu tam, hồ ly tinh, khiến gương mặt sung huyết của Trương Lam Tương chậm rãi trở nên tái nhợt.

Hứa Tư Văn khoái ý nhìn Trương Lam Tương, trong lòng cuối cùng cũng có chút thư thản.

Trương Lam Tương bị người ta nghị luận sôi nổi, khó coi không chịu được, nhưng cô ta không hổ là có một người mẹ ruột hồ ly tinh tiểu tam thượng vị, muốn nói phá mặt mũi không liêm sỉ, Hứa Tư Văn làm thế nào lại là đối thủ của cô ta?

“Hứa Tư Văn!” Thê thảm đau thương gọi tên Hứa Tư Văn, Trương Lam Tương trực tiếp quỳ về phía Hứa Tư Văn.

Mọi người vây xem ồ lên!

Hứa Tư Văn híp mắt lại!

“Em là thật sự yêu thích Vũ tiên sinh, van cầu anh, để em gặp hắn một lần đi!” Nước mắt ào ào rơi xuống giống như cỏ dại lan tràn, lại phối hợp với một thân chật vật này, bộ dạng nhu nhược của Trương Lam Tương, khiến âm thanh của mọi người vây xem nhỏ đi rất nhiều: “Từ ngày đó hắn cứu em, em liền nhất kiến chung tình với hắn, em biết hai người các anh là một đôi, nhưng mà em chỉ muốn ngay mặt nói cám ơn với hắn, gặp hắn một lần là tốt rồi, em sẽ vĩnh viễn ghi nhớ hắn ở trong lòng.”

Mọi người vây xem lần thứ hai ồ lên!

Lúc này người bọn họ nhìn là Hứa Tư Văn.

“Cô cảm ơn anh ấy chính là lái xe đi đụng anh ấy à? Đụng đến mức anh ấy phải vào phòng giải phẫu? Bây giờ còn nằm ở trên giường bệnh không thể động đậy? Sau này vẫn là đừng nên cứu cô, cứu cô còn phải bồi thêm nửa cái mạng của mình, chậc chậc chậc!” Hứa Tư Văn cũng tức đến bật cười: “Biết rõ tôi với anh ấy chỉ yêu nhau, một cô gái tốt đẹp như cô muốn chen lên làm cái gì? Còn nhất kiến chung tình? Chung tình đến mức hận không giết được anh ấy sao? Tôi thấy người ta thoạt nhìn là muốn tiền của anh ấy, chung tình là với tài sản của anh ấy đi?”

Nếu cô ta đã không biết xấu hổ, Hứa Tư Văn còn giúp cô ta giữ tự tôn cái gì?

Muốn lật gốc gác người ta, vậy thì mọi người đừng có khách khí, người lật ta ta lật người, dù sao thì cũng chỉ là chuyện như vậy thôi? Vũ Khánh Cương với y lại là quang minh chính đại!

Nguồn:

Mọi người vây xem bắt đầu kêu bạn gọi bè, nơi này có trò hay để xem, nam thanh, nữ tú, khuynh tình diễn ra một câu chuyện chân thực, mau tới!

“Em chỉ là muốn ngay mặt nói cám ơn hắn, không nghĩ tới sẽ đụng vào!” Trương Lam Tương bắt đầu khóc sướt mướt cầu đồng tình, hơn nữa một thân vết thương chói lọi của cô ta, diễn rất sống động một cô gái nhỏ không rành thế sự.

Cô ta vừa khóc kể như thế, Hứa Tư Văn trái lại không vội vàng phản bác, bởi vì y nhìn thấy mấy người quen mặt đã bắt đầu hành động, y biết những người kia, gặp nhau nhiều lần trong Đông Bắc Hổ, mỗi lần nhìn thấy y, bọn họ cũng chỉ xấu hổ cười một cái, coi như là chào hỏi; mà hiện tại, những người này đã không cười, như liệp báo lặng yên không tiếng động phân tán ra, bày cạm bẫy thiên la địa võng, chờ con mồi vào bẫy.

“Em từng đến công ty tìm hắn, nhưng không biết tại sao bảo vệ lại không cho em đi vào, ngay cả cửa cũng không cho, còn lấy súng bắn nước… hic hic…, Hứa tiên sinh, em biết anh không thích người khác tới gần Vũ tiên sinh, nhưng mà em chỉ là muốn theo đuổi một chút tình yêu của em, mỗi một cô gái đều có một người trọn đời không quên, đây là quyền lợi của em!” Trương Lam Tương bô bô nói còn dễ nghe hơn hát, nhưng đáng tiếc, cái trò này, mẹ cô ta dùng với ba cô ta thì có khả năng là hữu hiệu, ở bên ngoài, thì lại không ai trúng chiêu giải thích này, đặc biệt là người như Hứa Tư Văn.

“Hóa ra cô đã bắt đầu quyết định từ sớm rồi à?” Âm thanh Hứa Tư Văn rất lớn, giọng điệu giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Khó trách không cho cô đi vào! Nếu như thả cô đi vào, ai biết cô có đột nhiên xông lên tập kích Vũ Khánh Cương hay không? Tôi cũng phải cách cô xa một chút, nếu cô bạo phát đả thương người thì nên làm sao bây giờ?”

Nói nói, Hứa Tư Văn liền giống như thật sự sợ Trương Lam Tương đột nhiên tập kích, ngay cả bước chân cũng lớn hơn không ít, người vây xem bốn phía giống như nổ tung, lập tức ào chạy ra ngoài thật xa, xem trò vui thì xem trò vui, thế nhưng gặp nguy hiểm liền không giống như vậy, có thể cách bao xa thì cách bấy xa!

Đám người vừa chạy còn vừa đoán: “Cô ta nhìn vô cùng tốt mà?”

“Người uống say chưa bao giờ thừa nhận mình uống say, não tàn bệnh thần kinh từ trước tới nay đều không thừa nhận mình có bệnh!”

“Người nguy hiểm như vậy, sao lại thả ra rồi?”

“Đúng vậy!”

“Nhà ai hả? Nhanh chóng tóm lấy nhốt lại đi!”

Bước chân Hứa Tư Văn nhẹ nhàng đi về, tự tìm nhục nhã đưa tới cửa, thì đừng trách y hung hăng giẫm cô ta mặt đầy dấu giày.

Trương Lam Tương quỳ trên mặt đất còn đang tập trung vào diễn kịch khóc lóc không ngớt có chút há hốc mồm, cái này không đúng nha!

Không phải mẹ đã nói, dùng yếu đối địch mới có thể làm cho người ta đồng tình, mới có thể làm cho người ta chủ động vươn tay giúp đỡ còn không cần báo đáp, thậm chí năm đó mẹ chính là làm như thế, mới khiến cho ba cuối cùng cũng ly hôn với vợ cả kia, cưới mẹ vào cửa, anh trai với cô ta cũng có thể quang minh chính đại đi học.

Hơn nữa lúc cô ta ở kinh sư, cũng là thiên kim tiểu thư khiến rất nhiều người thương tiếc, sủng nịch, nuông chiều, có đứa con gái xem thường cô ta, không phải cô ta vẫn dùng chiêu này để gây sức ép sao? Sao mà đến Lan châu lại không hiệu quả chứ?

Ngay lúc Trương Lam Tương há hốc mồm, Trương Lam Kiệt đến, dưới màn đêm, Trương Lam Tương nhìn dáng vẻ cô em gái này thê thê thảm thảm, khỏi nói đau lòng biết bao nhiêu, nhanh chóng nâng cô ta dậy: “Sao em lại ở chỗ này? Không ở trên giường bệnh tĩnh dưỡng cho tốt, ra ngoài làm gì?”

“Anh?” Trương Lam Tương nhìn thấy Trương Lam Kiệt, giống như tìm được người tâm phúc: “Anh! Anh nhất định phải giúp em!”

“Được! Được! Anh giúp em mà!” Trương Lam Kiệt hỏi cũng không hỏi là chuyện gì, trước hết liền đồng ý, hiện tại em gái quan trọng nhất, cũng không thể có gì ngoài ý muốn, đây chính là em gái ruột đó!

Tương lai nếu như thông gia, tuyệt đối là trợ lực bảo đảm từ bên ngoài.

Hết chương 170