Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 185: 185. Đánh lại!




“Tôi là thật tâm yêu hắn! Hắn dựa vào cái gì không yêu tôi chứ!” Nếu không có đồ vật chắn, sợ là Trương Lam Tương cũng có thể lao ra bám vào cổ Vũ Khánh Cương mà dùng sức lắc, muốn Vũ Khánh Cương yêu cô ta, bằng không thì chết cũng không bỏ qua.

“Cô cho rằng cô là tiền mặt hả? Người người đều thích?” Câu nói ồm ồm của Vũ Khánh Cương quả thực rất kinh điển.

Chọc cho đoàn phán xét phía dưới cười phá lên!

“Yên lặng! Yên lặng!” Quan tòa nắm búa trong tay, gần như đập bể miếng gỗ, làm quan tòa nhiều năm như vậy, lần đầu gặp phải tình huống như thế, nét mặt già nua của quan tòa đại nhân đen đến mức có thể tích ra mực.

“Bị cáo, cô chỉ cần thuật lại là được, đừng tùy ý hỏi nguyên cáo, cô không phải luật sư bào chữa. Hai vị nguyên cáo, cũng xin bảo trì yên lặng. Nếu như hai bên không thể khắc chế, nhiễu loạn công chính tư pháp liền xử phạt!”

Vũ Khánh Cương không phục!

Có điều Hứa Tư Văn lườm hắn một cái, hắn liền đàng hoàng.

Vũ Khánh Cương bên này có Hứa Tư Văn, ngược lại rất nghe lời.

Bên kia chỉ có mỗi mình Trương Lam Tương cũng không phục giống như Vũ Khánh Cương, luật sư bào chữa của cô ta cũng dựa theo trình tự trấn an cô ta, nhưng nếu cô ta thật sự nghe lời thì cô ta liền không phải là Trương Lam Tương rồi!

“Hắn đã cứu tôi, tôi nhất kiến chung tình với hắn, nhưng tôi đi nói cám ơn, ngay cả cửa cũng không vào được, liên tiếp đợi ba bốn ngày, kết quả bảo vệ lại dùng súng bắn nước cao áp đuổi tôi đi! Tôi muốn nói câu cám ơn với hắn, không ai để ý đến tôi, tôi liền canh ở cửa, rốt cuộc đợi được hắn đi ra, nhưng hắn lái xe nhanh, tôi vẫn đuổi theo ở phía sau, đợi đến một cái ngã tư đường, tôi chỉ muốn xuống xe nói một câu, ngăn cản hắn, không nghĩ tới đèn đỏ lại vừa vặn tắt đi! Liền va vào nhau!” Trương Lam Tương vừa nói vừa cảm thấy mình quả thực là Đậu Nga thời hiện đại: “Em cũng không phải cố ý, không phải là đụng anh một chút thôi sao? Anh có còn là nam nhân không hả? Anh nhìn xe em xem, rồi nhìn lại xe anh, rốt cuộc là ai đụng ai hả? Ai chịu thiệt bị thương hả!?”

“Bị cáo, cô nói xong chưa?” Trương Triêu Dương vừa thấy hai ông chủ đều tức giận, hắn nhanh chóng phản kích lại.

Bắt đầu nêu ví dụ phản bác, từ băng ghi hình ở cửa lớn lúc đầu, băng ghi hình hiện trường tai nạn xe cộ, đến băng ghi hình ở bệnh viện, thậm chí còn có băng ghi hình đại hỗn chiến ngày đó ở khách sạn Lan Châu!

Tất cả mọi người xem bốn cái băng ghi hình này lại một lần nữa làm mới nhận thức đối với Vũ Khánh Cương, đồng thời cũng làm mới nhận thức đối với Trương Lam Tương.

Còn có các phóng viên cùng ngày ra tòa làm nhân chứng, còn có bảo vệ cũng tới!

“Vị khách này một là không có hẹn trước, hai là nhiễu loạn trật tự, dựa theo quy định chúng tôi có thể sử dụng thủ đoạn không bạo lực trục xuất.” Làm người tuân theo luật pháp, bảo vệ nghiên cứu mấy cái giáo điều cứng ngắc đó rất thấu triệt, ở nơi nghiêm túc như tòa án, đứng thẳng như cọc tiêu, nói chuyện vang dội mạnh mẽ, chỉ thiếu nhấc tay cúi chào.

Về cái gọi là nhân chứng bên phía Trương Lam Tương, kỳ thực đều là một vài người chứng kiến lúc đó mà Trương gia tìm tới, chấp nhận dùng thù lao cao muốn bọn họ hỗ trợ làm chứng.

“Ngày đó kỳ thực khí trời rất nóng, vị tiểu thư này ăn mặc mát mẻ ở ngoài cửa nói với bảo vệ là muốn đi vào, bảo vệ không cho còn lấy súng bắn nước cao áp đối phó với vị tiểu thư này, lúc ấy tôi với mấy người bạn ở gần đó, cũng bị dính ướt!” Nhân chứng lần đầu ra toà án, vô công rỗi nghề còn là một tiểu sắc lang, có chút sợ hãi rụt rè, lúc nói chuyện một chút cũng không lưu loát, vừa nói con ngươi còn vừa xoay loạn.

Chỉ riêng tố chất nhân chứng, hai bên vừa so sánh, quan tòa liền nghiêng về phía hai vị nguyên cáo, huống chi sau khi xem băng ghi hình, đối với đóa hoa đào này của Vũ Khánh Cương, mọi người đều là đồng tình nhiều hơn hâm mộ.

Nếu như đổi thành người khác, cho dù đổi đóa hoa đào khác, cũng là một hồi tình cờ gặp gỡ, nhưng nếu ai dính vào hoa đào như Trương Lam Tương, vậy thì không phải là một hồi tình cờ gặp gỡ, đó là một hồi tai nạn mà!

Nhìn Vũ Khánh Cương xem!

Một đại hán Đông Bắc đang êm đẹp cũng bị buộc đến mức ồn ào ra toà án tìm quan tòa cầu cứu rồi!

Đoàn người bồi thẩm vô cùng đồng tình với Vũ Khánh Cương, càng đồng tình với Hứa Tư Văn!

Thực sự là người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời đến mà!

Đến lúc nghỉ ngơi chờ bình thẩm, đao mắt của Vũ Khánh Cương cũng chưa từng nghỉ ngơi, vẫn luôn vèo vèo vèo đâm lên người Trương Lam Tương, đứa nhỏ tám tuổi cũng có thể nhìn ra được, nếu giết người không phạm pháp, Vũ Khánh Cương đã sớm làm thịt Trương Lam Tương.

“Đừng nhìn, lập tức liền tuyên án, cô ta sẽ phải chịu luật pháp trừng phạt.” Kỳ thực Hứa Tư Văn cũng buồn bực, thế nhưng nơi này lúc này cũng không phải muốn làm gì liền làm đó, y chỉ sợ Vũ Khánh Cương nhịn không được tính khí.

“Xử cô ta tù chung thân mới đúng!” Nếu có khả năng, Vũ Khánh Cương hi vọng Trương Lam Tương có thể ở trong tù đến thiên hoang địa lão, đời này đừng đi ra ngoài gieo vạ cho người ta.

Bên kia Trương Lam Tương nhìn Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn không chút kiêng dè những người khác ở đây, hai đại nam nhân thân thân thiết thiết đứng cùng nhau, trong mắt đều bốc lửa!

Kỳ thực Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn đã rất khắc chế, hai người bọn họ chỉ là đứng chung một chỗ nói chuyện thôi, cũng không thật sự giống như tình nhân lén lút ôm ôm ngẫu nhiên còn hôn một cái, hai người đều rất tự giác giữ một khoảng cách.

Đứng cùng với bọn họ còn có mấy người nữa, nhưng Trương Lam Tương chính là nhìn bọn họ không vừa mắt!

“Đồi phong bại tục!” Bởi vì hai ngày này Trương Lam Tương không còn người nhà họ Trương ở bên ngoài chuẩn bị giúp, lúc bị giam giữ không được chăm sóc như trước kia, cho nên cô ta ở trong phòng giam nổi nóng không ăn cơm không uống nước còn vừa mắng vừa chửi, làm cho mấy người trông coi đều chán ghét cô ta.

Cả ngày hôm qua đều không cho cô ta ăn uống, còn đồ ăn ngày hôm trước thì đều đã bị cô ta đạp đổ, nói là đồ ăn cho chó chó cũng không ăn!

Sáng sớm hôm nay người trông coi cho cô ta một cái bánh mì trắng một bình nước, ngoài ra không còn thứ gì, lúc này cô ta thông minh, ăn rồi, cũng uống rồi.

Nhưng mà hai ngày, cổ họng vốn dĩ bởi vì hút thuốc uống rượu thức đêm mà không thoải mái thăng cấp thành trình độ âm thanh tổn hại, giọng nói vừa bén nhọn vừa khàn khàn, khó nghe giống như tiếng chiêng vỡ, cố tình cô ta còn không cố gắng bảo dưỡng, đã lúc này rồi, miệng còn dám đầy lời ăn nói linh tinh.

“Cũng không biết là ai, ở trên đường cái liền khoe khoang phong tao!” Còn chưa đợi Vũ Khánh Cương phát hỏa, Hứa Tư Văn trước tiên trào phúng lại: “Người bị súng bắn nước cao áp đuổi đi, cũng không biết có thể cảm lạnh hay không, cảm lạnh cảm lạnh đó?”

“Mày!” Trương Lam Tương bị mấy câu nói của Hứa Tư Văn làm cho tức giận đến mức nước mắt cũng sắp rớt xuống: “Vậy cũng tốt hơn mày ở chung với một nam nhân!”

“Tốt hơn cô còn chẳng có nam nhân thèm!”

Muốn nói cãi nhau già mồm với nữ nhân, thì thật ra Hứa Tư Văn khinh thường, nhưng mà Trương Lam Tương thật sự là làm cho người ta nổi giận, không đánh trở lại Hứa Tư Văn cũng cảm thấy mình sẽ không tiêu hóa nổi!

Lúc Trương Lam Tương còn muốn mở miệng, thời gian nghỉ ngơi kết thúc.

Lại mở tòa, chính là kết quả tuyên án thẩm tra xử lí.

Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn biết mình sẽ không thua, bởi vì đối phương thật sự là, thôi không nói, nói nhiều nữa cũng toàn là lời cũ thôi.

Mà Trương Lam Tương cũng cho rằng mình sẽ không thua, cô ta không cho rằng mình có lỗi, chỉ cho rằng thủ đoạn của mình hơi tân tiến thôi.

Nhưng mà chờ sau khi toàn thể đứng dậy, quan tòa công bố kết quả tuyên án, Trương Lam Tương trợn tròn mắt!

Tội cố ý hại người, tội vu khống vân vân cùng phạt, hình phạt tù mười một năm lẻ tám tháng, cướp đoạt quyền lợi cho đến mãn hạn tù phóng thích.

Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn không có dị nghị gì với việc này, sau khi kết thúc phiên toà liền dẫn người rời khỏi tòa án, chỗ này quá nghiêm túc, toàn thân Vũ đại lão hổ đều vô cùng khó chịu.

Mặc kệ Trương Lam Tương phía sau cuồng loạn điên cuồng gầm rú, dù không phục chống án cũng được, hay là giam giữ chỗ nào cũng được, ai quan tâm cô ta?

“Ai nha má ơi! Cuối cùng cũng tách được cô ta ra rồi!” Vũ Khánh Cương dùng sức kéo kéo caravat lỏng ra.

“Đi, chúng ta đến cửa hàng nhà mình uống một ly! Ăn mừng một trận!” Hứa Tư Văn vung tay lên đề nghị mọi người đi ra ngoài tiêu pha một bữa.

Khoảng thời gian này bị Trương Lam Tương dằn vặt quá khó chịu, thật vất vả hết thảy đều đã xong, thoát khỏi cái phiền toái lớn, nhanh chóng ăn bữa ngon an ủi một chút.

Có điều do việc Vũ Khánh Cương bị người ta chuốc thuốc lần trước, sau này bọn họ ăn cơm luôn tận lực ăn ở khách sạn Đông Bắc Hổ nhà mình.

Một nhóm người phần phật đến khách sạn, đã sớm có người nhận được tin tức cũng tới đây, bởi vì ông chủ của bọn họ ra tòa án thắng.

Xà tinh bệnh kia thua!

Người Đông Bắc Hổ đều là hướng về phía Hứa Tư Văn!

Lúc vừa đến cửa chính khách sạn, cũng không biết ai nghĩ ra, ở cửa đặt hai chậu than lửa rất lớn không có khói!

“Ngày giữa hè mà đồ ngốc nào còn muốn sưởi ấm vậy?” Vũ Khánh Cương tức giận đến mức mũi lệch đi, hắn từ trên xe bước xuống liền dẫn vợ đi tới cửa, bởi vì trong cửa có máy điều hoà, rất mát mẻ!

Nhưng trước mặt liền thấy hai cái chậu than đặt song song chắn đường, hơi khói hơi lửa làm cho con hổ Đông Bắc này nóng nảy!

“Anh nói bậy gì đó!” Nếu không phải ở bên ngoài nhiều người nhiều mắt, Hứa Tư Văn thật muốn vươn tay chặn cái mồm há to của Vũ Khánh Cương!

“Đây là chậu than trừ tà, anh một bước vượt qua là tốt rồi.”

“À! À!” Vũ Khánh Cương rất nghe lời một cước bước qua, Hứa Tư Văn cũng cùng bước qua chậu than.

“Thứ này không tồi, là để trừ tà!” Vượt qua rồi, Vũ Khánh Cương gật gật đầu, cảm giác rất vui vẻ.

Hứa Tư Văn hé miệng nở nụ cười, ông chủ Vũ luôn khiến người ta ngoài ý muốn.

Đổi thành người khác có hoa đào, cho dù là đóa hoa đào nát, ít nhất cũng sẽ đắc chí một chút, đến chỗ Vũ Khánh Cương liền đổi thành trừ tà.

Kết quả hai người bọn họ mới vừa bước qua chậu than vào cửa, đám người Phùng Tấn Thàn liền chạy từ bên trong ra, người người cầm lá bưởi trên tay, dính nước đánh lên người bọn họ!

“Làm gì làm gì? Muốn làm trận chiến hả? Tạo phản à?” Phản ứng đầu tiên của Vũ Khánh Cương chính là che chở Hứa Tư Văn, mình thì chặn phía trước.

Thấy ông chủ kêu ngao ngao, những người này còn vừa đánh vừa nói: “Đại cát đại lợi!” “Vận may phủ đầu!”

Còn có người nhìn có chút hả hê tát thêm cho Vũ Khánh Cương hai cái!

“Bọn họ là xả xui cho chúng ta thôi!” Hứa Tư Văn dở khóc dở cười từ phía sau Vũ Khánh Cương chạy đến, nhận lá bưởi của mọi người.

“Bọn họ đối với em thì là đuổi xui, đối với anh thì chính là ném đá giấu tay!” Vũ Khánh Cương ủy khuất cáo trạng với vợ.

Vừa cáo trạng xong hắn liền nhìn đám người vây quanh mình suy nghĩ một chút, sau đó thuận lợi đoạt lá bưởi trong tay ai đó bên cạnh, đánh trở lại!

Hắn cứ vậy mà đánh, lại!

Hứa Tư Văn muốn ngăn cũng không ngăn được!

Chờ Vũ Khánh Cương thần thanh khí sảng trả thù xong, một đám người hò hét ầm ĩ đều là cả người đầy vết nước nửa khô nửa ẩm, đều là ký hiệu mà ông chủ Vũ vứt cho.

“Đừng lộn xộn đừng lộn xộn, mọi người mau lên lầu!” Cuối cùng vẫn là Hứa Tư Văn hô ngừng, bọn họ mới bỏ qua.

Tại sao lại là Hứa Tư Văn kêu ngừng?

Bởi vì người khác kêu không có tác dụng!

Vũ Khánh Cương sẽ không nghe đâu!

“Xem mặt mũi vợ tui, hôm nay tui tạm tha mấy người.” Ông chủ Vũ thần thanh khí sảng đi theo sau vợ vui vẻ hả hê, để lại mọi người dồn dập khinh bỉ hắn không thôi.

Hết chương 185