Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 66: Cuối cùng cũng được ăn thịt…




Thiệu Phi Phàm cười khẽ, vừa phối hợp hôn cô, đồng thời ngón tay cũng tiến vào thân thể cô trong nháy mắt. Vách thịt mềm mại bao quanh ngón tay của anh. Thượng Tâm không được tự nhiên ưm một tiếng, lại bị Thiệu Phi Phàm nuốt hết tiếng kêu của cô vào trong miệng.

Cảm giác trên ngón tay phá vỡ tất cả tự chủ của anh, cánh tay dài vung lên, ôm chặt lấy cô, ngón tay phía dưới bắt đầu vận động một cách nhanh chóng, trong chớp mắt khi đạt đến cao trào, anh đổi từ một ngón tay thành hai ngón tay, bất chấp sự giãy dụa của Thượng Tâm, nhanh chóng cắm vào thêm một ngón nữa.

“Đau…” Thượng Tâm kêu lên thành tiếng.

Thiệu Phi Phàm hôn lên điểm mẫn cảm của cô, chờ cho cô thích ứng với ngón tay của mình rồi mới rút ra. Trong nháy mắt Thượng Tâm cảm thấy có chút trống không, mở ra đôi mắt mê man, nghênh đón cô chính là cái hôn nồng nhiệt của anh, anh không thể nhẫn nhịn được nữa mà tiến vào tiếp.

Trong nháy mắt liền bị lấp đầy làm cho cô tiến vào cao trào, cô giống như một loại nước biển bị sóng đánh tan mất, có một loại khoái cảm không thể nào diễn tả được bằng ngôn ngữ. Cô cong người lên, đôi môi liên tục hé ra khép lại, cả người cũng run rẩy theo.

Anh không thể nhẫn nại được nữa, càn rỡ tiến vào trong thân thể cô, đẩy mạnh không chút lưu tình, rồi lại rút ra, nhiệt tình như sóng biển dâng lên. Tình cảm mãnh liệt ở trong con ngươi của Thiệu Phi Phàm trở nên sâu sắc hơn, anh dán vào người cô, lưu lại ở trên người cô những dấu vết nông sâu khác biệt, những dấu vết này giống như là ấn ký, ghi lại tình cảm triền miên của họ trong đêm hôm nay.

Thượng Tâm có chút không chịu nổi, ôm lấy bờ vai của anh, móng tay cũng bấm vào lưng của anh. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này nên khó mà kìm nén được. Nhìn thấy anh ra vào liên tục, cô liền khẽ ngẩng đầu lên hôn anh, lúc rời khỏi bờ môi của anh thì khẽ kêu lên, “Phi Phàm, Phi Phàm…” Giọng nói vô cùng nhỏ, cũng không biết cô gọi như vậy là muốn anh dừng lại hay tiếp tục.

Cái hôn cùng tiếng kêu nhỏ bé của cô giống như một loại thuốc kích thích, Thiệu Phi Phàm cảm thấy một cảm giác kích thích trước nay chưa từng có, anh ôm lấy thân thể cô, tỉ mỉ hôn lên khuôn mặt, đôi môi, cổ…rồi bùng phát, từ hôn chuyển sang gặm cắn, anh muốn ngừng mà không được, chỉ muốn cùng cô triền miên, hận không thể đem cô nuốt vào trong bụng.

Thượng Tâm sớm đã bị anh làm cho thất hồn lạc phách, trên người cô chỗ nào cũng lưu lại dấu vết của anh, màu hồng hồng đỏ đỏ nổi bật trên làn da trắng nõn, xinh đẹp đến cực điểm cũng hấp dẫn đến cực điểm. Không biết là lần sóng triều thứ bao nhiêu, cuối cùng thì Thiệu Phi Phàm cũng buông tha cho cô, phun chất nóng bỏng vào, làm cho cả người cô run rẩy.

Sau khi phóng thích, anh nhẹ nhàng ôm hôn cô, “Đau không?”

Thượng Tâm đỏ mặt, gật đầu rồi lại lắc đầu một cái. Nhỏ giọng nói, “Mới đầu thì có chút đau, sau đó thì không…”

“Cảm giác sau khi hết đau là gì?” Anh cười xấu xa hỏi cô, dán vào bên tai cô thổi khí, “Vợ, anh phục vụ có làm cho em thoải mái hay không?”

“Ghét anh!” Thượng Tâm thật sự là không còn mặt mũi nào, dơ nắm đấm nhỏ lên dùng sức đánh anh, nhưng vừa mới động, bên dưới dưới ẩn ẩn có chút đau, cô nhướng mày, bày ra một bộ mặt khổ sở, “Em mệt chết đi được, giống như mang vác vật nặng chạy 5 cây số ấy.”

Thiệu Phi Phàm vừa nghe vậy thì nháy mắt với cô, “Xem ra anh phục vụ còn chưa đủ tốt rồi, mới có 5 cây thôi à.” Nói xong liền vùi đầu vào hôn ngực cô, Thượng Tâm vội vàng che lại, “Mới 5 cây đã mệt muốn chết, nếu anh còn muốn tiếp tục nữa thì sáng mai em liền dọn về nhà ở.”

Thiệu Phi Phàm cười nhẹ, biết là mình đã làm cô mệt muốn chết rồi, nên cũng không trêu chọc cô nữa. Anh nghiêng người xuống giường, chỉ chốc lát sau đã cầm ra một chiếc khăn lông từ trong phòng tắm ra, dịu dàng lau thân thể giúp cô. Thượng Tâm buồn ngủ nên cũng không phản kháng, mặc kệ anh lau người giúp mình, cô chỉ cảm thấy rất thư thái, kêu nhỏ một tiếng, “Em đi ngủ đây, buồn ngủ quá!”

Thiệu Phi Phàm tiện tay ném khăn lông sang một bên, lên giường ôm lấy thân thể cô, thân thể của cô vợ nhỏ thật phù hợp với thân thể của anh. Chừng một lát sau, cả hai người đều tiến vào giấc ngủ.

Cả đêm kích tình, sáng hôm sau hai người ngủ dậy rất muộn, cũng may là Thiệu Phi Phàm đã sớm báo trước với cục cảnh sát, nói rằng có khi hôm nay anh không đến được. Lúc anh tỉnh dậy, Thượng Tâm vẫn còn ngủ, tay nhỏ bé đặt trên ngực anh, bộ dáng rất tự nhiên.

Không muốn quấy rầy mộng đẹp của cô, anh liền cẩn thận đứng dậy, rồi vào phòng bếp nấu cháo, lại xuống tầng mua chút thức ăn về lót dạ dày. Lúc trở về thì Thượng Tâm đã thức dậy, cô mặc áo sơ mi của anh, đang múc cháo ra bát.

“Anh về rồi” Thượng Tâm cười bưng bát cháo lớn đặt xuống bàn ăn, lại quay người cầm lấy hai cái bát nhỏ. Thiệu Phi Phàm cũng đặt thức ăn xuống bàn, tiến tới ôm hôn cô một cái, “Sao không ngủ thêm chút nữa? Có phải là không có anh thì em không ngủ được đúng không?”

“Đáng ghét!” Thượng Tâm bĩu môi, chỉ chỉ vào cháo trắng, “Em đây bị đói mà tỉnh ngủ.” Nói xong liền ngồi xuống ăn, xem ra thật sự là rất đói bụng.

Thiệu Phi Phàm vẻ mặt bi thương ngồi xuống, giận dữ cắn một cái bánh bao, “Chẳng lẽ chồng của em còn không có sức quyến rũ bằng bánh bao và cháo hay sao?”

Thượng Tâm ngậm bánh bao cười ha hả, Thiệu Phi Phàm nhìn thấy bộ dáng ngu ngơ của cô thì cũng nhịn không được mà bật cười.

Ăn xong điểm tâm, tất nhiên là hai người lại quấn lấy nhau thành một khối, cùng ôm nhau ngồi trên ghế sô pha xem phim. Thượng Tâm quét mắt nhìn vụn bánh ở bên cạnh ghế sô pha, liền thuận miệng hỏi sự việc tối hôm qua, “Đúng rồi, rốt cuộc là tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhắc tới chuyện tối qua, Thiệu Phi Phàm liền sa sầm mặt, nói thẳng, “Không biết là Tự Nãi Tiêm kia lại nổi điên cái gì, không có việc gì tự dưng gây chuyện.”

“Ách?” Thượng Tâm nheo mắt nhìn Thiệu Phi Phàm, “Mau nói, cô ta gây ra chuyện gì?”

Thiệu Phi Phàm vốn không có ý định lừa gạt cô, cũng không muốn bị người khác nói lời bịa đặt, cô vợ nhỏ nhà anh ngu ngơ ai nói cũng tin, thật đúng là nói thẳng ra thì tốt hơn. Vì vậy anh không chút giấu giếm mà kể hết chuyện tối hôm qua cho cô nghe.

Thượng Tâm nghe xong liền cau chặt lông mày, Thiệu Phi Phàm còn cho rằng cô bất mãn, ai ngờ nha đầu kia lại mở miệng nói, “Đội trưởng Cốc thật đáng thương!”

Thiệu Phi Phàm nổi đóa, “Chồng em không đáng thương sao, hơn nửa đêm lại bị một mụ điên đùa giỡn.”

Thượng Tâm rất có cốt khí “xí” một tiếng, “Ai biết được có khi anh lại thấy rất hưởng thụ cũng nên, anh cũng đừng có giả vờ, sao Tự Nãi Tiêm lại không dán vào người khác, còn không phải do trước kia anh trêu chọc cô ta hay sao? Thiệu Phi Phàm, em nói cho anh biết, là Tự Nãi Tiêm thì em liền nhịn, nhưng nếu như anh lại náo loạn với tình nhân cũ khác, thì anh coi chừng đó!” Cô càng nói càng đắc ý, căn bản là không phát hiện ra người đàn ông ở phía sau cô hiện lên ánh mắt nguy hiểm.

Thiệu Phi Phàm nghĩ thầm, nha đầu này bản lãnh thật lớn, mới kết hôn mấy ngày đã bắt đầu giạy dỗ anh rồi. Thấy cô còn nói mãi không dứt, Thiệu Phi Phàm liền nhe răng, nghiêng người ôm cô, trực tiếp ngăn chặn, cắn vào cằm của cô, “Thượng Tâm, anh thấy em chính là muốn bị phạt, xem ra hôm qua anh đã bỏ qua cho em quá dễ dàng rồi!”



Thượng Tâm liền giả dạng, làm nũng với Thiệu Phi Phàm, nhưng phần lớn thời gian vẫn là ở trên giường. Còn một ngày nữa là phải đến trường, Thượng Tâm oán hận, “Kỳ nghỉ tốt đẹp lại phải ở trên giường cả ngày, mặc kệ, hôm nay em nhất định phải ra ngoài.”

Thiệu Phi Phàm rửa bát xong, xoa xoa tay, “Muốn đi đâu? Em nói đi, chúng ta cùng nhau đi, làm chuyện đại sự.”

Thượng Tâm lại không nói được bản thân mình muốn đi đâu, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra. Cuối cùng vẫn là theo đề nghị của Thiệu Phi Phàm, đi xem phim chiếu rạp.

Hai người chuẩn bị một chút liền đến rạp chiếu phim, Thiệu Phi Phàm mua vé phim chiếu vào lúc 1 rưỡi chiều, xem đồng hồ thì vẫn còn hai tiếng nữa mới chiếu. Anh liền lôi kéo cô vợ nhỏ đi ăn bữa phụ, bên cạnh rạp chiếu phim có một nhà hàng tự chọn khá nổi tiếng.

Thiệu Phi Phàm và Thượng Tâm dắt tay nhau cùng đi vào, chưa đi tới cửa đã nhìn thấy ở bên trong có một đám người, hai người nhìn thấy cũng ngây ngẩn cả người.

Những người ở đối diện hình như vừa mới liên hoan xong, Thần Tri Thư cũng ở trong đám người đó, có vẻ như nổi bật xuất sắc nhất. Cánh tay trái của hắn còn đeo băng gạc, nhìn thấy hai người bọn họ thì dừng lại một chút, sau đó đi ra ngoài cùng với đám người kia.

Đang lúc muốn đi lướt qua hai người, thì cánh tay phải của hắn bị Thiệu Phi Phàm kéo lại.