Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 78: Ngoại truyện Thượng Phẩm




“Nghĩ xong chưa?” Thượng Phẩm ôm Tiểu Hồ Đồ, dán vào bên tai cô mà hỏi.

Con mắt của Tiểu Hồ Đồ sáng lấp lánh, cô nháy nháy mắt mấy cái, cánh tay trực tiếp vòng lên cổ anh, “Anh, em là người của anh, từ trước đến giờ đều là của anh.”

Thượng Phẩm ôm cô ngồi trên giường, dịu dàng thoát đi quần áo của cô, làn da mềm mại trắng nõn nà dần dần bại lộ trong không khí, đối với thân thể của cô, anh cũng không xa lạ gì, thậm chí hai người đã từng tắm chung với nhau. Nhưng vào lúc này, khi cô muốn chân chính đem bản thân mình dâng hiến cho anh, anh gần như là quỳ lạy hôn lên thân thể cô.

Khẽ hôn từng chút từng chút một như là đá lửa đang đánh lửa, khi anh nhẹ nhàng ngậm lấy nụ hoa của cô, thì trong chớp mắt, cả hai người đều bị sức nóng thiêu đốt.

Tiểu Hồ Đồ cong người dán chặt vào thân thể anh, có một loại khoái cảm làm cho cô phải khẽ rên lên, “Anh, có chút kỳ quái…”

“Rất nhanh sẽ không kỳ quái nữa.” Thượng Phẩm cũng có chút khẩn trương, mặc dù anh rất quen thuộc thân thể cô, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên. Anh nhớ lại nội dung được miêu tả trong sách và trong phim Sex, liền lấy tay dò xét, trêu chọc hạ thân của cô.

Tiểu Hồ Đồ cũng rất khẩn trương, càng khẩn trương thì thân thể càng buộc chặt. Thượng Phẩm tự cho là mình đã làm bước dạo đầu rất tốt, nhưng đến khi ngón tay của anh đi vào chốn đào nguyên, Tiểu Hồ Đồ vẫn cứng ngắc như cũ. Anh lúng túng, “Ở đâu nhỉ?” phía dưới đã muốn nổ nhưng lại không tìm được nơi để nhập vào.

“Em làm sao mà biết được.” Cô vừa xấu hổ vừa thẹn thùng hỏi, “Anh không biết sao?” Không phải là tất cả đàn ông đều biết rõ chuyện này sao?

“Anh chưa từng làm qua, làm sao biết?”

Trong lòng Tiểu Hồ Đồ thì Thượng Phẩm là một người đàn ông không gì không làm được, mà giờ khắc này, nhìn thấy khuôn mặt anh đỏ lên, cô liền cảm thấy buồn cười, cô cười ra tiếng, “Anh, anh thật đáng yêu.”

Một tiếng cười này, đã làm tổn thương lòng tự ái của đàn ông. Thượng Phẩm đè ép đầu vai của cô, bàn tay tuột xuống nắm lấy eo của cô, sau khi giữ vững thân mình của cô liền bất kể vị trí loạn đâm xuống.

Tiểu Hồ Đồ bị giật mình, hai chân kẹp lấy hông của anh, bất an giãy dụa, “Anh, anh từ từ…A…” Còn chưa dứt lời thì bên dưới truyền tới một trận đau nhức.

Khuôn mặt Thượng Phẩm hưng phấn dị thường, thân thể mạnh mẽ tiến vào, cảm giác căng cứng được giải thoát, loại cảm giác này, thật tiêu hồn thực cốt.

Lần đầu tiên của bọn họ cũng không hoàn mỹ, bởi vì quá mức kích động nên Thượng Phẩm cũng sớm bắn ra, còn Tiểu Hồ Đồ thì không hề cảm nhận được cái cảm giác dục tiên dục tử được miêu tả trong sách, chỉ cảm thấy đau đến nỗi hận không thể ngất đi.

Thượng Phẩm xuống giường đi vào phòng vệ sinh, chỉ chốc lát sau liền mang một cái khăn lông đi ra, tỉ mỉ lau bắp đùi giúp cô, trên bắp đùi có tinh dịch của anh hòa cùng máu của cô, mập mờ tản ra mùi vị tình dục.

Thượng Phẩm cảm thấy thân thể trong nháy mắt lại bị đốt lên, anh vứt khăn lông đi, xoay người đè lên cô, ngậm lấy vành tai của cô, khẽ hôn, “Lại một lần nữa có được hay không?”

Tiểu Hồ Đồ cau mày, nhưng tay của Thượng Phẩm đã dò vào nơi mềm mại của cô, mới lần thứ hai thôi mà anh đã giống như người lão luyện, dễ dàng khơi mào dục vọng của cô, nghiêng thân tiến lên, làm cho cô biết sóng triều dục vọng là chuyện tuyệt vời như thế nào.

Linh hồn tựa như muốn bay lên, Thượng Phẩm nằm trên người cô thở gấp, dư vị sau khi xxoo, làm cho hai người đều không muốn tách ra. Tiểu Hồ Đồ bị áp có chút khó thở, tay nhỏ bé đẩy đẩy anh, hai người ôm lật người, vẫn dính lấy nhau như cũ, chỉ khác là từ nằm thẳng biến thành nằm nghiêng.

“Anh, em là của anh rồi, đúng không?”

Thượng Phẩm câu lên khóe miệng, dùng sức ôm chặt cô, “Em vẫn luôn là của anh, ngủ đi!”

Tiểu Hồ Đồ nghe lời nhắm mắt lại, nhưng vẫn thấp giọng hỏi một câu, “Vậy anh là của em sao?”

Thượng Phẩm hôn lên mí mắt của cô, “Anh là của em, vĩnh viễn đều là của em.” Lấy được đáp án của anh, cuối cùng cô cũng ngọt ngào chìm vào trong giấc ngủ.

Tình yêu không phải là chiếm hữu, nhưng lại muốn có nhau, muốn ở bên nhau mãi, như vậy yêu mới có thể trở thành vĩnh hằng.