Năm xưa

Chương 55




Cuộc sống của Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên mất phương hướng.

Mấy ngày liền nàng tinh thần hoảng hốt, làm vỡ chén, đổ ghế, lúc tiểu Diễm quá bận rộn, nàng tới giúp một tay, không ngờ lại bưng nhầm đồ ăn.

A Hoè và tiểu Diễm đều cảm giác được, từ sau khi vị nữ khách kia đến đây rồi đi, bà chủ liền trở nên bất thường so với mọi ngày.

Trước giờ dù chuyện có khó khăn tới đâu, nàng vẫn luôn thản nhiên, có khi cười nhạt, tuy không vui lòng, nhưng ít nhất cũng bình an. Nhưng mà giờ, nàng ngày ngày trà không uống, cơm không ăn, ngay cả nói cũng đều lười nói.

Ngày hôm đó, sau buổi trưa, thời tiết lâu không tốt lên rốt cục hé lộ một chút ý cười, ánh mặt trời ấm áp tà tà chiếu vào, hắt lên những chiếc bàn bằng gỗ vô số điểm sáng lấp lánh. Khách tới ăn cơm trưa đều đã đi, tiểu Diễm không khoẻ cho lắm nên vào phòng trong nằm nghỉ. Kỷ Thuận Mỹ ngồi ngẩn người trước bàn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bức ảnh treo trên tường.

Nàng thật hi vọng có thể trở lại trước đó, khi ấy dù khổ sở mức nào cũng không giống bây giờ, trong lòng, ngay cả trái tim cũng chua sót, xa xôi, không nhìn thấy hy vọng nơi nào.

A Hoè lười biếng nằm phơi nắng, miệng ngậm nửa cọng rơm. Mắt thấy dáng vẻ sầu khổ của Kỷ Thuận Mỹ, hắn ngẫm nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Bà chủ, cũng nhàn rỗi, tôi kể cho cô nghe chuyện ngày xưa của tôi nhé?”

Kỷ Thuận Mỹ ngẩng đầu liếc a Hoè một cái, không yên lòng đáp: “Ừ.”

Thật ra chuyện xưa của chính nàng nàng còn không muốn hiểu, làm sao còn có tâm tư đi nghe chuyện của người khác. Chỉ là, hiếm khi a Hoè muốn nói, nàng cũng không muốn khiến hắn mất hứng.

Nhưng a Hoè không để ý việc nàng không hề có hứng nghe, ném cọng rơm trên miệng đi, uống một ngụm nước, hắng hắng giọng, hứng trí bừng bừng bắt đầu kể: “Cô chủ, cô đừng thấy bình thường bộ dáng tôi lôi thôi nhếch nhác, thật ra, có nói thì có lẽ cô cũng không tin, nhưng tôi xuất thân từ dòng dõi thư hương đó. Chỉ là, ha ha, với tính tình bây giờ của tôi, cha mẹ anh em nhìn thấy cũng mất mặt, cho nên bình thường cũng không muốn kể với ai chuyện này.

Nhà tôi nhiều thế hệ thư hương, nghe nói tổ tiên còn thi đậu thám hoa. Chuyện của lão tổ tông tôi không rõ lắm, chỉ biết trước kia ông nội của tôi là thầy đồ mặc áo dài, dạy trường tư thục. Đến ba mẹ tôi đồng lứa cũng đều là giáo sư đại học, ba tôi là dạy Trung văn, mẹ dạy âm nhạc. Cho nên nhà tôi từ nhỏ đã gia giáo nghiêm khắc, lúc ăn không nói, lúc ngủ không được nói, lại càng không cho phép có bạn gái trước khi lên đại học.

Ba anh em tôi có lẽ bị cha mẹ quản chặt quá, cũng thật sự không có chuyện tình lãng mạn gì trước khi lên đại học cả. Lúc lên đại học rồi tôi mới nhận ra, những thằng con trai xung quanh đã sớm lão luyện tình trường, còn tôi lại như kẻ ngốc. Nhưng cố tình tôi lại phát hiện một tên ngốc khác. Tôi và cậu ta cùng trường nhưng không cùng khoa, tôi khoa Vật lý, hắn khoa Quản lý. Hắn là anh em của cậu bạn cùng phòng ký túc với tôi, rất thường tới chơi.

Tôi dòng dõi thư hương, cậu ta lại dòng dõi nhà tướng, cũng giống tôi, từ nhỏ gia giáo rất nghiêm, cho nên cũng vẫn cách nữ sinh xa xa. Ba hắn vốn muốn hắn giống anh trai, tòng quân nhập ngũ, nhưng lý tưởng của hắn là có một hãng kinh doanh của riêng mình, cho nên mới học Quản lý. Khai giảng được một nửa học kỳ, đám đạo tặc hái hoa trong phòng đều đã có một đoá hoa tươi của riêng mình, khi hắn lại đến thì không có ai chơi với hắn, vì thế, tôi vốn cô đơn chiếc bóng, vừa lúc thành một đôi với hắn.

Hắn bộ dáng cao lớn uy mãnh, mà tôi có chút dáng vẻ thư sinh, tuy vóc dáng hắn hùng tráng nhưng lại rất tinh tế tỉ mỉ, còn tôi, không có vóc dáng nhưng ngày nào đầu óc cũng rất linh hoạt. Hai chúng tôi ở bên nhau, phát hiện ra rất nhiều ưu điểm mà mình thích nhưng không có ở đối phương. Chuyện sau đó, không nói thì chắc cô cũng đoán được. Bốn năm đại học, thậm chí khi đi làm sau này, hai chúng tôi đều không quen bạn gái, bởi vì thật sự chúng tôi là một đôi.

Những ngày mới tốt nghiệp, khi con đường làm quan của hai chúng tôi rộng mở nhất, tôi làm giáo viên nổi tiếng của một trường trung học, còn hắn làm quản lý chi nhánh ở một hãng doanh nghiệp khá lớn. Tôi ở trường học nhận được vô số lời khen, hắn ở công ty cũng tiền đồ vô lượng. Chúng tôi thuê nhà ở cùng nhau, tôi có anh em, hắn có anh trai, trong nhà có người nối dõi tông đường, chuyện hôn nhân con cái chúng tôi cũng không có áp lực quá lớn.

Cả hai vốn nghĩ những ngày hạnh phúc như thế vẫn cứ tiếp tục mãi. Nhưng mà, có một ngày, không hề có dấu hiệu nào trước thì chuyện xui xẻo ập tới. Một người đồng nghiệp của tôi, vào trường cùng lúc với tôi, vẫn luôn ghen tị với tài năng của tôi, đúng lúc bị hắn phát hiện chuyện hai chúng tôi ở với nhau, thế là những lời gièm pha liền truyền đi khắp mọi ngõ ngách. Những tháng ngày ấy thực sự không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt cả thế giới nhìn chúng tôi đều chưa đựng chán ghét, né tránh. Chúng tôi mất tất cả, công việc, gia đình, người thân. Gia đình của tôi và hắn cũng sẽ không cho phép những lời đồn đại như thế phát sinh, cho nên hoặc là chúng tôi chia tay, hoặc là chúng tôi cắt đứt quan hệ với gia đình. Cũng may, hai chúng tôi vẫn kiên trì vượt qua. Dù khó khăn đến đâu, hai chúng tôi cũng đều ở bên nhau, không hề lùi bước. Nay, chúng tôi cũng chỉ còn có nhau.”

Nói đến đây, a Hoè ngừng lại, cầm chén nước lên uống một ngụm, rồi lại lén nhìn nét mặt Kỷ Thuận Mỹ, bà chủ đang nghe rất nhập tâm.

A Hoè đặt chén xuống, tiếp tục nói: “Lúc chúng tôi kiên trì bên nhau, cũng từng chùn bước, cũng từng có mâu thuẫn, nhưng lúc hắn do dự, tôi sẽ nói với hắn, tôi không thể không có hắn. Lúc tôi chao đảo tròng trành, hắn sẽ lại nói cho tôi biết, hắn cần tôi. Chúng tôi đều khiến cho đối phương tin tưởng, chúng tôi là duy nhất của nhau, rời đi thứ duy nhất, cho dù còn sống thì chúng tôi cũng không hoàn chỉnh.”

“Cho nên, bà chủ à.” A Hoè đột nhiên tiến đến trước mặt Kỷ Thuận Mỹ, nhìn nàng nói: “Nếu cô yêu một người, cô sẽ kiên trì chờ đợi, hơn nữa, lúc cô đợi, nhất định cô phải khiến đối phương biết, cô yêu người đó, người đó là duy nhất, không có người đó, cô không hoàn chỉnh.”

Kỷ Thuận Mỹ giật mình ngẩng đầu, hai hàng nước mắt lăn dài.

A Hoè đứng dậy, huýt sáo, không nhìn nước mắt của Kỷ Thuận Mỹ, mà nhẹ nhàng nói: “Bà chủ, bây giờ, một giáo viên vật lý xuất sắc ở trong quán của cô tay chân đầy dầu mỡ làm đầu bếp, còn cô có biết anh chàng quản lý doanh nghiệp xuất sắc kia đang làm gì không?”

Nói xong hắn liền xoay một vòng, cầm một quả táo, ném lên miệng, vừa vừa ăn táo vừa nói: “Hắn à, mở một tiệm nhỏ ở ngay con phố phía trước, bán đủ loại tạp hoá, đồ kỳ lạ, làm ăn cũng thật không tệ đâu.”

Nói xong, hắn cười hỏi Kỷ Thuận Mỹ: “Như vậy, lúc này tôi xinh phép nghỉ một ngày, đi thăm anh chàng quản lý xuất sắc kia, được không?”

Kỷ Thuận Mỹ nở nụ cười mang theo nước mắt, chờ a Hoè đi tới cửa, đột nhiên gọi hắn: “A Hoè, cảm ơn.”

A Hoè lại nháy nháy mắt với nàng, vẫn bộ dáng mệt mỏi lười biếng lúc trước, nhưng Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy lòng ấm áp. Nàng biết, chỉ có người từng giãy dụa đấu tranh như a Hoè mới có thể hiểu được tâm tình của nàng lúc này.

Nàng lau khô nước mắt, đi đến trước tấm ảnh của Kiều Y Khả, chăm chú nhìn thật lâu, nhẹ giọng nói: “Y Khả, em cần chị.”

***

Vòng một vòng, xem như một lần nữa Kiều Y Khả yên ổn.

Nhà đã thuê xong, đã dọn ra khỏi nhà Giảo Nhi, tiểu Thuận cũng đi học, Quán Đầu đi đón hai đứa nhỏ sớm tối. Có người giúp đỡ, Kiều Y Khả nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Dạy vũ đạo trong trường, Kiều Y Khả dạy một lớp mấy bà vợ hơi nhiều tuổi nhảy cha cha, cũng coi như thuận buồm xuôi gió.

Mười năm phiêu bạt, chua xót không kể, hiện giờ, mọi thứ đều càng ngày càng phát triển theo triều hướng tốt lên, những ngày ổn định an bình, đó vốn là niềm hy vọng xa vời của Kiều Y Khả suốt mười năm qua. Nhưng mà, có Thuận Mỹ trong lòng, niềm hy vọng xa vời mười năm qua, chẳng qua chỉ là lớp nguỵ trang lừa mình dối người mà thôi. Mọi thứ cô có thể đối mặt, đều là thứ cô đã từng buông. Chỉ có thứ cô không thể buông, cô mới không dám đối mặt.

Thuận Mỹ, là nỗi đau duy nhất vẫn âm ỷ trong trái tim cô.

Cô rất muốn đi tìm Thuận Mỹ, cô muốn làm trâu làm ngựa vì Thuận Mỹ. Cô muốn một lần nữa nâng niu Thuận Mỹ trong lòng bàn tay, chiều chuộng, thương yêu nàng. Nhưng mà, cô lại sợ, nỗi sợ lớn đến thế. Cô cảm thấy mình là kẻ mang điềm xấu, hễ là người cô yêu, số mệnh sẽ không vẹn tròn.

Mất cha mẹ từ nhỏ, mười năm trước yêu Thuận Mỹ, lại hại nàng, nếu không thì Thuận Mỹ vẫn còn sống cuộc sống châu ngọc, làm đứa con dâu trong một gia đình giàu có. Cho dù hiện tại, Thuận Mỹ làm một bà chủ bình dân nơi phố phường, cũng tốt hơn ở cùng cô.

Ít nhất, cuộc sống của Thuận Mỹ bình thường, sạch sẽ, bình an.

Kiều Y Khả cũng không muốn hại Thuận Mỹ nữa. Cô vẫn luôn cảm thấy, sự ỷ lại của Kỷ Thuận Mỹ với cô năm đó là do cô dùng quỷ kế chiếm được.

Mười năm sau, cô không dám cam đoan sẽ lại gây ra cho Thuận Mỹ cái gì, là hạnh phúc, hay lại là bất hạnh? Cô không nắm chắc một phân nào.

Ngày tháng trôi qua trong sự chờ đợi cùng giãy dụa, rất nhanh đã qua một mùa.

Đông đi xuân đến, lại một ngày sau buổi trưa.

Vừa qua giờ cơm, bên ngoài đột nhiên đổ mưa, tuy nói mưa mùa xuân khiến người ta vui, nhưng dù sao vẫn khiến ai nấy có cảm giác chán nản. Vài người tiến vào quán nhỏ tránh mưa, có người chỉ gọi một ấm trà, có người chỉ đơn giản ngồi đó, tiểu Diễm bận rộn đi qua đi lại, mang tới một ly nước sôi nóng hổi.

Cảnh Tiêu Niên ngồi trong quán nhỏ chật chội chen chúc này, không hiểu sao tâm tình lại phiền não, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của vợ và con gái, hắn cũng chỉ đành chịu đựng đè nén sự bất mãn này.

Hắn chưa từng tới một cái quán bé xíu nào như vậy!

Nhưng người vợ hiện tại của hắn xuất thân bình dân, sau khi gả cho hắn rồi cũng vẫn thích đến những quán nhỏ ăn cơm, nói hương vị ở những nhà hàng lớn dù ngon, nhưng không đủ thân thiết. Hơn nữa vừa rồi đi xa trở về, vừa xuống tàu hoả thì trời đổ mưa, đứa con gái năm tuổi la hét kêu đói bụng, không có cách nào, hắn chỉ có thể đi theo hai mẹ con vào quán nước nho nhỏ này.

Hắn thầm than trong lòng, những năm gần đây tính tình của hắn thật sự đã sửa rất nhiều.

Canh mang lên, vợ hắn dịu dàng múc một chén nhỏ cho ba người, tự mình uống một ngụm, khen: “Em đã nói mà, quán này có hương vị rất thân thiết, canh cũng ngon lắm!”

Đứa con gái nghe thế, cũng vội vàng uống một ngụm, líu lo nói: “Mẹ, ngon quá.”

Cảnh Tiêu Niên khẽ nhếch khoé miệng mỉa mai, nghĩ thầm canh của cái quán này sao có thể ngon được kia chứ. Nhưng hắn cũng không nỡ làm phật lòng vợ, cũng thử nếm một muỗng nhỏ canh.

Uống vào miệng, hương vị quen thuộc suýt chút nữa khiến hắn té xỉu, như thể bị sét đánh.

Ngẩng đầu, liền nhìn thấy người vợ trước của hắn, cả nửa đời hoang đường trước kia, người con gái duy nhất hắn từng yêu, lại tự tay huỷ diệt.

Hết chương 55