Nan Nại (Khó Nhịn)

Chương 6




Sinh Điền đỡ lấy Quy Lê, chép miệng, “Quy Lê Đại Nhân, thân thể ngài xem ra có chút suy nhược. Ta đỡ ngài như vậy, thấy ngài quả nhiên rất gầy.”

“Từ nhỏ thể chất ta vốn đã như vậy, đa tạ Tướng Quân quan tâm.”

“Ngài cứ khách khí. Nhớ năm đó, ta còn là phó tướng của bộ binh, từng nghe qua đại danh của ngài – tài tử bậc nhất kinh thành. Ta vốn là kẻ học vấn không nhiều, rất bội phục tài tử như ngài.”

“Chỉ là chuyện ngày xưa, Tướng Quân mới là người có công với nước nhà, hâm mộ ta làm gì?”

“Quy Lê Đại Nhân thật khiêm tốn. Ta đã từng đọc qua bài thiên văn ngài viết trong khoa cử năm ấy, quả nhiên là bút pháp thần kỳ sinh hoa, hồn nhiên thiên thành, hi vọng về sau có thể được ngài chỉ giáo.”

“Nhưng ta không vừa mắt Hoàng Thượng, về sau chỉ e phải phiền Tướng Quân cầu tình hộ ta…”

Với ngữ khí có điểm oán giận của Quy Lê, Sinh Điền không khỏi thở dài, “Kỳ thật, ta tán thành chuyện ngài đi tra Hỉ Đa Xuyên. Hoàng Thượng nhất thời giở tính trẻ con thôi, đến khi tra ra chứng cứ rõ ràng, người ách sẽ minh bạch. Bất quá cùng nghị luận với Hoàng Thượng như thế, ta muốn khuyên ngài một câu, Quy Lê Đại Nhân, ta biết ngài tâm cao khí ngạo, khả Hoàng Thượng dù gì cũng là Hoàng Thượng, phải lưu bản thân một chút đường sống.”

Quy Lê nghĩ thầm, ngài nào biết nỗi khổ của ta. Bất quá lời khuyên giải của Sinh Điền vô cùng chân thành và tha thiết, hắn trong lòng rất cảm kích, “Lời Tướng Quân chỉ bảo, ta nhất định ghi nhớ.”

Dứt lời, cả hai người vừa tới đại môn. Sinh Điền nhìn quanh rồi hỏi, “Quy Lê Đại Nhân, kiệu của ngài đâu?”

“Ta không sai người tới, bản thân muốn một mình đi dạo. Đa tạ Sinh Điền Tướng Quân đã giúp đỡ, ta xin cáo từ.”

“Không được! Hiện tại chân của ngài không còn khí lực, chi bằng ngồi kiệu của ta mà về.”

“Kia… làm sao có thể?”

“Sao lại không?” Không đợi Quy Lê nói thêm lời nào, Sinh Điền liền vung tay, ra hiệu cho người của mình bước lại. Chớp mắt, một cỗ kiệu được mang đến. Sinh Điền tận tình giúp Quy Lê ngồi vào, rồi sai người đưa hắn về nhà.

Tuy ngồi bên trong kiệu, thân thể Quy Lê không khỏi run cầm cập. Về tới nhà, hắn thưởng kiệu phu ít tiền, rồi dựa vào Điền Trung đỡ hắn vào nhà. Điền Trung cau mày, lo lắng hỏi han, “Đại Nhân, sao sắc mặt ngài khó coi như vậy? Ngài bị bệnh sao?”

Quy Lê gật đầu. Đỡ lấy chủ nhân vào giường, Điền Trung vội vàng đi tìm đại phu.

Toàn thân lạnh run cả một buổi tối. Đến sáng hôm sau, Quy Lê định bụng ngồi dậy, nào ngờ cả người không còn chút khí lực, đầu choáng váng, vừa ngồi dậy một chút liền đã say sẩm mặt mày. Điền Trung vội vàng ngăn cản, “Đại Nhân, đại phu đã dặn dò kỹ, ngài phải tịnh dưỡng ba ngày. Còn nữa, đầu gối ngài không thể tùy tiện vận động. Ngài đừng thượng triều nữa, hạ nhân sẽ báo cho triều đình một tiếng.”

Quy Lê không còn cách nào khác, đành gật đầu đáp ứng. Lòng hắn không khỏi ghét bỏ chính mình vì thế nào lại yếu nhược thế này.

Hôm đó, hắn nằm liệt trên giường cả một ngày, thân thể đổ mồ hôi nhễ nhại, cảm giác nhẹ nhàng hơn phần nào. Thế nhưng đầu vẫn đau nhức không thôi. Cẩm Hộ cùng Trung Hoàn ghé qua thăm hắn. Trung Hoàn còn tận tình khuyên bảo, “Quy Lê, đừng so đo cùng Hoàng Thượng nữa, kết quả chỉ chuốc khổ về mình thôi.”

Quy Lê thế nhưng chỉ cười trừ.

Cẩm Hộ Lượng không ngồi được lâu. Hắn vốn bề bộn nhiều việc, nay lại còn chuyện Hỉ Đa Xuyên, cả chuyện Bảo Thân Vương cũng chưa kết thúc. Thế nên, hắn chỉ chuyện trò vài câu, hỏi han đôi chút rồi cáo từ.

Ngày hôm sau, Quy Lê cảm giác thân thể đỡ hơn phần nào, đầu cũng bớt choáng váng. Hắn đang dựa lưng ngồi trên giường đọc kinh thư thì Điền Trung chợt bước vào, bẩm có người muốn gặp hắn. Quy Lê chưa nghĩ ra người nào, đối phương liền đã bước vào. Quy Lê nhướn người nhìn, rồi hốt hoảng xuống giường hành lễ, “Hoàng Thượng! Ngài thế nào lại…”

Người vừa tới quả nhiên là đương kim Hoàng Đế Xích Tây Nhân. Bên người còn có vị Phúc Công Công. Xích Tây thần sắc không chút suy chuyển, “Không cần hành lễ, khanh cứ ngồi xuống. Tiểu Phúc Tử, khanh ra ngoài đợi trẫm.”

Phúc Công Công cúi người, vội vàng lui xuống. Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại Quy Lê hắn cùng Xích Tây. Quy Lê khẽ giật mình, loay hoay một khoảnh, “Hoàng Thượng, mời ngài ngồi.”

Xích Tây thế nhưng không ngồi xuống ngay mà đưa mắt nhìn một lượt quanh phòng. Hắn nhíu mày, “Ngươi sao lại ở chỗ tàn tạ này? Phòng thì nhỏ, lại ít, sao có thể ở?”

Quy Lê cười trừ, “Thần chỉ như muối bỏ biển, một thân một mình, ở nơi nào cũng được.”

Năm ấy sau khi Quy Lê Tể Tướng qua đời, hai vị đại tẩu cùng nhị tẩu đòi tách riêng. Phủ Tể Tướng thuộc về đại ca, phần gia sản còn lại chia cho ba huynh đệ. Hắn cùng đệ đệ Dụ Dã chưa lập gia đình, nên phần chia có ít hơn. Thế nhưng, khi ấy, Quy Lê nào có lo lắng gì về chuyện tài sản này nọ. Hắn vừa đỗ đạt Trạng Nguyên, bụng vẫn nghĩ đường làm quan của mình sẽ thuận lợi, đến lúc đó, muốn gì mà chẳng có được, nên không tranh giành gì. Hiện thực lúc này cư nhiên chỉ là một người trong căn phòng mộc mạc.

Hắn vừa dứt lời, Xích Tây lập tức trừng mắt, “Từ nhỏ tới lớn, ngươi ở trong phủ Tể Tướng lớn như vậy, bây giờ nói một chỗ nhỏ thế này cũng được là thế nào? Ngươi chịu được sao? Trẫm thấy phố đối diện có một tòa nhà trống, hai ngày nữa ngươi dọn tới đó đi.”

“Thần… Thần không có khả năng… Một căn nhà lớn như vậy, khả cũng vô ích…”

“Trẫm nói ngươi dọn thì ngươi cứ dọn, sao cứ phải nhiều lời?”

Tính tình bướng bỉnh của Xích Tây lại trỗi dậy. Quy Lê đành im lặng, không muốn khích tướng hắn.

Xích Tây thấy Quy Lê không nói lời nào mà cúi đầu, hắn chậm rãi bước tới bên giường, “Bệnh của ngươi hôm nay thế nào?”

“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần đã tốt hơn nhiều.”

“Ngươi… còn giận trẫm không? Có oán trẫm hại ngươi thành thế này?”

“Thần nào dám.”

“Vậy… vẫn là còn giận… Ngươi nghĩ xem, nếu lúc đó ngươi không hết một lời rồi lại một lời đanh đá đối đáp trẫm, không kích động trẫm, trẫm sao phạt ngươi quỳ?”

Quy Lê ngẩng đầu, mắt liền nhìn thấy biểu tình hối lỗi trên gương mặt Xích Tây. Quen biết nhau nhiều năm như thế, hắn sao lại không biết người này bướng bỉnh, không bao giờ nhận bản thân mình sai?

Thở dài, chính mình nên nhượng bộ là hơn. “Thần lần sau sẽ chú ý hơn.”

“Ừm.” Xích Tây nhẹ nhàng ngồi xuống lên giường. “Thể chất ngươi sao vẫn yếu nhược, dễ bị bệnh như thế?”

Quy Lê không khỏi kinh ngạc trước lời hỏi han tận tình cùng sự quan tâm của Xích Tây. Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, Xích Tây lại nói, “Sắc mặt ngươi quả nhiên không tốt, phải tịnh dưỡng thêm vài ngày.”

“Thần không sao.”

“Ai bảo? Ngươi mỗi lần bệnh đều mất hết năm, sáu ngày…” Xích Tây đột nhiên khựng lại. Quy Lê chợt nhớ tới ngày xưa, khi hắn còn nhỏ, mỗi lần thân thể nhuốm bệnh, Xích Tây luôn ở bên giường vấn an hắn, trò chuyện mua vui với hắn. Khả giờ phút này, trước mắt mình, người bằng hữu năm xưa đã là vị đế vương khí khái uy nghiêm, hắn chợt bừng tỉnh, tựa như vừa trải qua giấc mộng dài.

Xích Tây thật nhanh trở về bộ mặt nghiêm nghị thường ngày. Quan sát Quy Lê một lượt, thấy hắn im lặng không nói lời nào, Xích Tây đứng dậy, “Trời không còn sớm, trẫm phải về thỉnh an Mẫu Hậu. Ngươi hảo hảo dưỡng bệnh.”

Nói rồi, Xích Tây liền rời đi. Quy Lê loáng thoáng nghe hắn dặn dò Điền Trung điều gì, rồi ra lệnh với Phúc Công Công, “hồi cung.”