Nạn Nhân Thứ Tư

Chương 20




Catherine dừng lại trước cửa văn phòng của Peter. Anh đang ngồi ở bàn, không biết là cô đang nhìn anh, bút của anh loạt soạt trên hồ sơ bệnh án. Trước đây cô chưa bao giờ dành thời gian để thực sự quan sát anh. Và điều cô thấy lúc này khiến môi cô nở nụ cười. Anh làm việc tập trung một cách đáng sợ. Đó chính là hình ảnh của một bác sỹ tận tâm, ngoại trừ một chi tiết bất thường: một chiếc máy bay giấy nằm trên sàn. Peter và những chiếc máy bay ngớ ngẩn của anh ấy.

Cô gõ cửa. Anh nhìn lên qua mắt kính và giật mình khi thấy cô ở đó.

- Tôi nói chuyện với anh được không? - Cô hỏi.

- Tất nhiên. Vào đi!

Cô ngồi xuống chiếc ghế đối điện với bàn của anh. Anh không nói gì, chỉ kiên nhẫn chờ cô nói. Cô có cảm giác là dù cô có ngồi bao lâu thì anh vẫn ở đó, chờ cô.

- Mọi chuyện... rất căng thẳng giữa hai chúng ta.

Anh gật đầu.

- Tôi biết việc đó khiến anh khó chịu cũng như tôi. Và tôi thấy rất phiền lòng. Vì tôi luôn quý mến anh, Peter. Có lẽ trông không phải vậy, nhưng thật sự tôi rất mến anh - Cô hít sâu, cô chọn lọc từ cho đúng - Nhưng vấn đề giữa hai chúng ta không có gì liên quan đến anh. Đó là do tôi. Bây giờ có quá nhiều chuyện xảy ra trong đời tôi. Tôi rất khó giải thích.

- Cô không cần làm vậy.

- Nhưng tôi nhìn thấy hai chúng ta chia rẽ. Không chỉ tình đồng nghiệp, mà tình bạn cũng sụp đổ. Tôi đã không nhận ra điều đó quan trọng với tôi mức nào cho đến khi tôi cảm thấy bị trôi dạt - Cô đứng lên - Dù sao thì tôi cũng xin lỗi. Tôi đến để nói những điều đó - Cô đi về phía cửa.

- Catherine - anh khẽ nói - Tôi biết về vụ của cô ở Savannah.

Cô quay lại nhìn anh. Ánh mắt anh rất thản nhiên.

- Thám tử Crowe đã cho tôi biết.

- Khi nào?

- Mấy hôm trước, khi tôi mời anh ấy đến đây. Anh ấy nghĩ là tôi đã biết rồi.

Anh đã không nói gì.

- Tôi không có lý do gì để khơi lại chuyện đó. Tôi muốn cô cảm thấy tự tin và nói với tôi. Tôi biết cô cần thời gian và tôi chờ đợi cho đến khi nào cô tin tưởng tôi.

Cô thở mạnh.

- Ồ, vậy thì anh đã biết điều tồi tệ nhất về tôi.

- Không, Catherine - Anh đứng lên, đối diện với cô - Tôi biết điều tốt đẹp nhất về cô! Tôi biết cô mạnh mẽ nhường nào, dũng cảm nhường nào. Trong suốt thời gian qua, tôi không biết cô đang gặp chuyện gì. Lẽ ra cô có thể nói với tôi. Cô có thể tin tưởng tôi.

- Tôi nghĩ điều đó sẽ thay đổi mọi chuyện giữa chúng ta.

- Sao lại thế?

- Tôi không muốn anh thương hại tôi. Tôi không bao giờ muốn bị thương hại.

- Thương hại vì điều gì? Vì đã chiến đấu chăng? Vì đã sống lại sau những điều tưởng như không thể ư? Vì lý do quái gì mà tôi lại phải thương xót cho cô?

Cô chớp mắt.

- Những người đàn ông khác sẽ làm vậy.

- Vậy thì họ thực sự không hiểu cô. Tôi không như vậy.

Anh bước ra khỏi bàn để giữa họ không còn sự ngăn cách.

- Cô nhớ ngày chúng ta gặp nhau chứ?

- Khi tôi đến phỏng vấn.

- Cô nhớ gì hôm đó?

Cô lắc đầu.

- Chúng ta nói chuyện về việc thực hành, và về việc tôi sẽ thích hợp với nơi này như thế nào.

- Vậy cô nhớ đó là một buổi họp công việc?

- Đúng vậy.

- Thật buồn cười. Tôi nghĩ về nó hoàn toàn khác. Tôi không nhớ những câu tôi đã hỏi cô và những gì cô đã hỏi tôi. Điều tôi nhớ là khi ngước lên, tôi thấy cô bước vào văn phòng của tôi. Và tôi rất ngạc nhiên. Tôi không thể nghĩ ra điều cần nói để nghe không lố bịch, ngớ ngẩn hay có vẻ quá tầm thường. Tôi không muốn là một kẻ tầm thường trước mắt cô. Tôi nghĩ: đây là một cô gái có tất cả. Cô ấy thông minh, cô ấy xinh đẹp. Và cô ấy đang đứng ngay trước mặt mình.

- Ôi, lạy Chúa! Anh đã sai rồi. Tôi không có tất cả - Cô chớp mắt - Tôi chưa bao giờ có tất cả. Tôi chỉ cố chịu đựng...

Anh không nói gì, cầm tay cô. Mọi việc diễn ra rất tự nhiên và dễ dàng, không chút ngượng ngùng trong lần nắm tay đầu tiên. Anh chỉ nắm tay cô, không đòi hỏi gì. Một người bạn an ủi một người bạn.

- Hãy cho tôi biết tôi có thể giúp gì cho cô - anh nói - Bất cứ chuyện gì.

Cô thở dài.

- Tôi rất mệt. Peter. Anh có thể đi cùng tôi ra ô tô không?

- Thế thôi à?

- Đó chính là điều tôi cần ngay lúc này. Ai đó để tôi tin tưởng và đi cùng tôi.

Anh lùi lại, cười với cô.

- Vậy thì chắc chắn tôi là người đàn ông của cô rồi.

Bãi đỗ xe ở tầng năm bệnh viện vắng tanh. Những khối bê tông vang dội tiếng giày của họ và nghe như bước đi của những bóng ma. Nếu đi một mình thì chắc chán cô sẽ phải nhìn trước nhìn sau suốt đường đi. Nhưng Peter ở bên cô, cô không cảm thấy sợ hãi. Anh đưa cô ra chiếc Mercedes. Anh đứng đó khi cô chui vào xe. Anh đóng cửa xe cho cô và chỉ vào khóa xe.

Cô gật dầu, ấn nút khóa và nghe thấy tiếng click an toàn cho thấy toàn bộ cánh cửa đã được khóa an toàn.

- Tôi sẽ gọi cho cô sau - anh nói.

Khi lái đi, cô nhìn thấy anh ở gương chiếu hậu, vẫy tay với cô. Rồi hình ảnh của anh biến mất khi cô rẽ vào con đốc.

Cô thấy mình cười trên suốt đoạn đường về Back Bay.

Vài người đàn ông cũng đáng tin. Moore đã nói vậy với cô.

Đúng vậy, nhưng là người nào? Em không thể biết được.

Em sẽ không bao giờ biết cho đến khi em mở lòng. Đó sẽ là người ở ngay bên cạnh em.

Dù là một người bạn hay tình nhân thì Peter chắc chắn là một trong số những người đàn ông đó.

Cô lái xe chầm chậm dọc Đại lộ Commonwealth, rẽ vào tòa nhà của mình và ấn nút điều khiển nhà để xe từ xa. Cổng an toàn gầm gừ mở ra và cô lái xe qua. Qua gương chiếu hậu, cô thấy cánh cổng đóng lại sau lưng.

Chỉ khi đó cô mới cho phép mình thở phào nhẹ nhõm. Cảnh giác là bản năng tự nhiên thứ hai của cô. Và cô luôn thực hiện đầy đủ những trình tự đó. Cô kiểm tra thang máy trước khi bước vào. Cô kiểm tra hành lang trước khi bước ra ngoài. Cô khóa hết chốt cửa khi vào phòng. Một pháo đài an toàn. Chỉ khi đó cô mới cho phép sự căng thẳng cuối cùng rút đi hết.

Cô đứng ở cửa, nhấm nháp trà và tận hưởng sự mát mẻ trong căn phòng khi cô nhìn những người đi trên đường nhớp nháp mồ hôi. Trong vòng ba mươi sáu giờ qua, cô chỉ ngủ ba tiếng. Mình đã có giây phút thư giãn này, cô nghĩ khi áp chiếc cốc mát lạnh vào má. Mình đã có một đêm đi ngủ sớm và ngày cuối tuần không phải làm gì. Cô sẽ không nghĩ về Moore. Cô sẽ không để mình cảm thấy đau đớn. Không bao giờ.

Cô vừa uống hết cốc nước, đặt nó lên mặt bếp thì máy nhắn tin của cô kêu. Cô không muốn lại có một tin nhắn từ bệnh viện. Khi gọi nhân viên trực điện thoại ở bệnh viện Hành Hương, cô không thể giấu nỗi bực tức trong giọng nói của mình.

- Tôi là bác sỹ Cordell. Tôi biết cô vừa nhắn tin cho tôi. Nhưng đêm nay tôi không trực. Thực sự thì tôi đã chuẩn bị tắt máy nhắn tin bây giờ.

- Tôi xin lỗi đã làm phiền cô, bác sỹ Cordell. Nhưng có điện thoại từ con trai ông Herman Gwadowsky. Anh ta đòi gặp cô chiều nay.

- Không được. Tôi đã về nhà rồi.

- Đúng vậy. Tôi đã nói với anh ta là cô đã về nghỉ cuối tuần. Nhưng anh ta nói hôm nay là ngày cuối cùng anh ta ở thị trấn. Anh ta muốn gặp cô trước khi anh ta gặp luật sư.

Một luật sư sao?

Catherine dựa mình vào mặt bếp. Lạy Chúa, cô không còn sức lực để đương đầu với việc này. Không phải bây giờ. Không phải trong khi cô đang mệt mỏi và không thể suy nghĩ mạch lạc.

- Bác sỹ Cordell?

- Cậu Gwadowsky đó có nói muốn gặp tôi khi nào không?

- Anh ta nói sẽ chờ ở phòng ăn của bệnh viện cho đến sáu giờ.

- Cảm ơn! - Catherine gác máy, bất động nhìn những viên gạch lát sáng bóng trong nhà bếp. Cô đã cẩn thận mức nào để giữ những viên gạch đó sạch sẽ! Nhưng dù cô cố lau chùi mạnh mức nào hay cố sắp xếp mọi việc trong đời mình nhưng cô không thể nghĩ đến tình huống của Ivan Gwadowsky.

Cô lấy ví, chìa khóa xe và lại rời thánh địa của mình.

Trong thang máy, cô nhìn đồng hồ và giật mình vì đã năm giờ bốn mươi lăm. Cô sẽ không kịp đến bệnh viện và anh chàng Gwadowsky sẽ cho là cô không tôn trọng anh ta.

Khi ngồi vào chiếc Mercedes, cô nhấc điện thoại, gọi nhân viên trực điện thoại ở bệnh viện Hành Hương.

- Tôi là bác sỹ Cordell đây. Tôi cần nói chuyện với anh Gwadowsky để thông báo rằng tôi sẽ đến muộn. Cô biết anh ta gọi từ nhánh máy nào không?

- Để tôi kiểm tra danh bạ điện thoại... Đây rồi. Đây không phải là nhánh máy ở bệnh viện.

- Vậy thì là số điện thoại di động.

Nhân viên trực điện thoại dừng lại một lát.

- Ồ, việc này lạ quá.

- Sao?

- Anh ta đã gọi từ số điện thoại cô đang dùng ngay lúc này.

Catherine chết đứng. Nỗi sợ như một cơn gió lạnh thổi khắp sống lưng cô. Xe của mình. Cuộc gọi đã được thực hiện từ xe của mình.

- Bác sỹ Cordell?

Lúc này cô đã thấy hắn nhô lên như một con rắn hổ mang ở gương chiếu hậu. Cô hít một hơi định hét lên nhưng cổ họng cô nóng rực lên vì khói thuốc gây mê.

Điện thoại tuột khỏi tay cô.

Jerry Sleeper đang chờ anh ở khu bên ngoài phòng lấy hành lý. Moore ném hành lý vào ghế sau, bước vào ô tô và đóng sầm cửa xe.

- Các anh đã tìm thấy cô ấy chưa? - Đó là câu hỏi đầu tiên của Moore.

- Vẫn chưa - Sleeper nói khi ra khỏi bãi đỗ xe - Chiếc Mercedes của cô ấy đã biến mất. Không có dấu vết căn hộ của cô ấy bị lục soát. Dù có chuyện gì đã xảy ra thì nó đã xảy ra rất nhanh và ở trong hoặc gần xe của cô ấy. Peter Falco là người cuối cùng thấy cô ấy vào lúc gần năm giờ mười lăm ở bãi đỗ xe của bệnh viện. Gần nửa tiếng sau, nhân viên trực điện thoại ở bệnh viện Hành Hương đã nhắn tin cho Cordell, nói chuyện với cô trên điện thoại. Cordell đã gọi lại từ ô tô. Cuộc gọi đó bị gián đoạn. Nhân viên trực điện thoại cho rằng con trai ông Gwadowsky đã gọi đến.

- Đã xác nhận chưa?

- Ivan Gwadowsky đã lên máy bay tới California vào lúc mười hai giờ trưa. Anh ta không thực hiện cuộc gọi đó.

Họ không cần nói ai đã nhắn tin. Cả hai đều biết. Mooroe giận giữ nhìn những ánh đèn đuôi xe nối nhau như một sợi dây hạt cườm màu đỏ trong đêm.

Hắn đã bắt cô ấy từ lúc sáu giờ tối. Hắn đã làm gì với cô ấy trong bốn tiếng qua?

- Tôi muốn xem nơi ở của Warren Hoyt - Moore nói.

- Giờ chúng ta đang đến đó. Chúng tôi biết hắn đã rời ca trực ở Phòng thí nghiệm liên ngành vào lúc bảy giờ sáng nay. Vào lúc mười giờ, hắn gọi cho người giám sát và nói rằng nhà hắn có việc khẩn cấp. Ít nhất một tuần sau hắn mới trở lại. Từ đó không ai thấy hắn, không có ở căn hộ, không có ở phòng thí nghiệm.

- Và chuyện khẩn của gia đình là gì?

- Hắn không có người thân. Dì hắn đã chết vào tháng hai.

Warren Hoyt sống ở North End, một mê cung của những con đường hẹp và những tòa nhà xây bằng gạch đỏ. Chúng tạo nên khu vực cổ nhất ở Boston. Đây là khu vực được coi là khu an toàn nhất của thành phố nhờ những con mắt cảnh giác của những người Ý sống quanh khu vực này. Họ có nhiều công ty. Ở đây, trên đường phố, người dân và du khách đi lại mà không sợ tội phạm, không sợ con quỷ sống ở đó.

Căn hộ của Hoyt nằm ở tầng ba, một tòa nhà bằng gạch đỏ. Cách đây vài giờ cả đội cảnh sát đã lục soát nơi này để tìm bằng chứng. Khi Moore bước vào trong và thấy đồ đạc bị lộn tung, các giá sách gần như trống không, anh cảm thấy dường như mình đang đứng trong căn phòng vừa bị lấy hết linh hồn. Anh cảm thấy anh sẽ không tìm thấy bất cứ thứ gì hay bất cứ ai liên quan đến Warren Hoyt.

Bác sỹ Zucker xuất hiện ở phòng ngủ và nói với Moore.

- Có vấn đề gì đó ở đây.

- Vậy Hoyt có phải là tên sát nhân không?

- Tôi không biết.

- Chúng ta có gì? - Moore nhìn Crowe, người vừa bước vào.

- Chúng ta có rất nhiều cỡ giày. Cỡ tám phẩy năm khớp với dấu chân ở hiện trường vụ án của Ortis. Chúng ta có vài sợi tóc trên gối - ngắn, màu nâu xám. Trông cũng có vẻ khớp với sợi tóc ở hiện trường. Thêm vào đó chúng ta còn có sợi tóc dài màu đen trên sàn phòng tắm. Nó dài đến vai.

Moore cau mày.

- Có một cô gái ở đây chăng?

- Có thể là một người bạn.

- Hay một nạn nhân khác - Zucker nói.

- Ai đó mà chúng ta vẫn chưa biết.

- Tôi đã nói với bà chủ nhà ở tầng dưới - Crowe - Bà ấy thấy Hoyt lần cuối vào sáng nay, anh ta đi làm về. Bà ấy không biết hiện giờ hắn ở đâu. Anh có dám cá là bà nói gì về hắn không? Một người thuê nhà tốt bụng. Một thanh niên trầm lặng. Không bao giờ gây rối.

Moore nhìn Zucker.

- Ý anh là gì khi nói có vấn đề gì đó ở đây?

- Không có dụng cụ giết người. Xe của hắn đỗ ở ngay bên ngoài và trong đó cũng không có vũ khí giết người - Zucker chỉ phòng khách trống không - Căn hộ này hình như không có người sống. Chỉ có vài thứ đồ trong tủ lạnh. Phòng tắm có xà phòng, bàn chải đánh răng và dao cạo râu. Nó như một phòng nghỉ ở khách sạn. Đây là nơi để ngủ không hơn không kém. Đây không phải là nơi hắn nuôi những ảo tưởng của mình.

- Đây chính nơi hắn sống - Crowe nói - Thư từ của hắn được chuyển đến đây. Quần áo của hắn được chuyển đến đây.

- Nhưng nơi này thiếu thứ quan trọng nhất - Zucker nói - Chiến lợi phẩm của hắn. Ở đây không có chiến lợi phẩm.

Một cảm giác sợ hãi luồn vào xương tủy Moore. Zucker nói đúng. Bác sỹ phẫu thuật cắt bỏ chiến lợi phẩm từ mỗi nạn nhân, hắn sẽ giữ chúng quanh mình để nhớ về những chiến công của hắn, để hắn có hứng thú sau mỗi lần đi săn.

- Chúng ta không có một bức tranh toàn diện - Zucker nói và quay về phía Moore - Tôi cần quan sát nơi Warren Hoyt làm việc, tôi cần xem phòng thí nghiệm của hắn.

Barry Frost ngồi xuống cạnh máy tính ghi tên: Nina Peyton. Một màn hình mới hiện ra đầy dữ liệu.

- Tòa nhà này là nơi tìm con mồi của hắn - Frost nói - Đây là nơi hắn tìm nạn nhân.

Moore nhìn màn hình và sửng sốt vì những gì anh thấy ở những nơi khác trong phòng thí nghiệm máy móc đang chạy, điện thoại đang reo, nhân viên y tế đang xử lý những khay ống nghiệm kêu leng keng. Còn ở đây, trong môi trường vô trùng với những hợp chất thép không gỉ và áo khoác trắng phau, một nơi dùng để phục vụ cho ngành khoa học cứu người thì tên Bác sỹ phẫu thuật lại âm thầm săn mồi. Ở khu nhà có máy tính này, hắn có thể có tên của mọi phụ nữ. Máu và các chất dịch trong người họ đã được xử lý trong Phòng thí nghiệm Liên ngành.

- Đây là phòng thí nghiệm chẩn đoán hàng đầu của thành phố - Frost nói - Nếu người ta lấy máu của anh ở văn phòng của bác sỹ hay tại bất cứ phòng khám nào ở Boston thì rất có nhiều khả năng máu anh sẽ được chuyển đến phòng thí nghiệm này.

Đến chính nơi này, đến tay Warren Hoyt.

- Hắn có địa chỉ nhà của cô ấy - Moore nói khi nhìn lướt qua thông tin về Nina Peyton - Tên giám đốc của cô ấy. Tuổi và tình trạng hôn nhân...

- Và những chẩn đoán bệnh của cô ấy - Zucker nói. Anh chỉ hai chữ trên màn hình: cưỡng bức - Đây chính là thứ mà tên Bác sỹ phẫu thuật đang săn lùng. Điều đó khiến hắn chú ý. Những cô gái đã bị tổn thương về mặt tình cảm, những cô gái bị đánh dấu vì đã bị cưỡng bức tình dục.

Moore nhận thấy sự hứng thú trong giọng nói của Zucker. Đây là trò chơi khiến Zucker thích thú, đây là cuộc thi trí khôn. Cuối cùng, anh ấy đã thấy động thái của đối thủ và tỏ ra khâm phục thiên tài ẩn trong con người hắn.

- Hắn đã ở đây - Zucker nói - Xử lý những mẫu máu của họ, nhìn quanh phòng thí nghiệm như thể đang nhìn nó lần đầu tiên. "Cô có bao giờ dừng lại để nghĩ xem phòng thí nghiệm y tế có những thông tin gì về cô không?" anh nói - Có phải cô đã cho họ biết toàn bộ thông tin cá nhân của mình khi cô giơ tay ra, để họ cắm kim tiêm vào mạch cô không? Máu của cô cho tôi biết những bí mật sâu thẳm nhất của cô. Trong vòng vài giờ qua, cô có uống rượu hay hút thuốc không? Cô có uống thuốc Prozac vì trầm uất hay uống thuốc Viagra vì cô không thể gượng dậy không? Hắn nắm được những điều cốt lõi nhất của mỗi cô gái. Hắn có thể nghiên cứu, ngửi và sờ vào máu của họ. Họ không bao giờ biết điều đó. Họ không bao giờ biết một phần cơ thể mình đang bị một kẻ lạ mặt mơn trớn.

- Nạn nhân không biết hắn - Moore nói - Không bao giờ nhìn thấy hắn.

- Nhưng tên Bác sỹ phẫu thuật biết họ, và biết những điều thầm kín nhất - Mắt Zucker sáng lên thích thú - Bác sỹ phẫu thuật không săn đuổi như những tên giết người hàng loạt mà tôi đã từng gặp. Hắn chỉ có một. Hắn ẩn nấp khỏi tầm mắt nạn nhân vì hắn chọn những nạn nhân mà hắn chưa biết mặt - Hắn tò mò nhìn những ống nghiệm trên giá. Phòng thí nghiệm này là ổ săn mồi của hắn. Đây là cách hắn tìm ra họ, nhờ máu và nỗi đau của họ.

Khi Moore ra khỏi trung tâm y tế, không khí ban đêm có vẻ mát hơn, khô hơn so với những ngày khác trong tuần. Khắp thành phố Boston sẽ có ít cửa sổ để mở và ít cô gái dễ bị tấn công hơn.

Nhưng đêm nay, tên Bác sỹ phẫu thuật sẽ không đi săn. Đêm nay, hắn sẽ tận hưởng con mồi mới nhất.

Moore đột ngột dừng lại khi đến cửa ô tô và đứng đó, tê liệt vì nỗi thất vọng. Thậm chí có thể ngay lúc này, Warren Hoyt đang cầm dao mổ. Thậm chí lúc này...

Có tiếng bước chân lại gần. Anh thu hết sức lực, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng cách anh mấy mét trong bóng tối.

- Hắn đã có cô ấy, phải không? - Peter Falco nói.

Moore gật đầu.

- Ôi, Chúa tôi! - Falco đau đớn nhìn lên trời đêm - Tôi đã theo cô ấy ra ô tô. Cô ấy đã ở ngay đó với tôi và tôi lại để cô ấy về nhà. Tôi đã để cô ấy lái xe...

- Chúng tôi đang cố hết sức để tìm ra cô ấy. Đây là một giai đoạn kinh hoàng - Mặc dù Moore nói điều đó nhưng anh thấy giọng mình như vô hồn. Đó là những gì người ta thường nói khi tình hình rất xấu, khi người ta biết rằng dù có cố gắng hết mình thì họ cũng không đi đến đâu.

- Các anh đang làm gì?

- Chúng tôi biết hắn là ai.

- Nhưng các anh không biết hắn đã đưa cô ấy đi đâu.

- Sẽ mất thời gian tìm dấu vết của hắn.

- Hãy cho tôi biết tôi có thể làm gì. Bất cứ việc gì tôi cũng làm.

Moore cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, để giấu nỗi sợ hãi của chính anh.

- Tôi biết rất khó đứng sang một bên và nhìn những người khác làm việc. Nhưng chúng tôi đã được huấn luyện để làm việc này.

- Ồ, đúng vậy. Các anh là những chuyên gia! Vậy thì có vấn đề quái gì vậy?

Moore không trả lời.

Falco tức giận đi về phía Moore và đứng ngay dưới ánh đèn trong khu đỗ xe. Ánh đèn chiếu thẳng vào khuôn mặt âu lo của anh.

- Tôi không biết có chuyện quái gì giữa hai người - anh nói - Nhưng tôi biết cô ấy tin tưởng anh. Tôi hy vọng Chúa có ý gì đó khi cử anh đến. Tôi hy vọng cô ấy sẽ được anh quan tâm hơn những vụ án khác. Cô ấy không chỉ là một cái tên trong danh sách.

- Đúng vậy - Moore nói.

Hai người đàn ông nhìn nhau và tôn trọng sự im lặng mà cả hai đã hiểu. Họ tôn trọng những gì họ đã bỏ lỡ.

- Tôi quan tâm đến cô ấy hơn anh nghĩ - Moore nói.

Và Falco khẽ nói.

- Tôi cũng vậy.