Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire

Chương 78




-Gì vậy. Đi theo Yun nhưng nó vẫn ko biết anh định làm gì, nó ko hề đọc suy nghĩ của anh, dường như càng ngày nó càng khó có thể đọc được suy nghĩ của anh, nhưng của người khác thì vẫn như thường, chỉ có anh là xẩy ra cái hiện tượng lạ lùng chưa từng xẩy ra này.

Yun kéo nó đến trước chỗ lấy thức ăn, nó thì ko nói gì chỉ chăm chú vào cánh tay đang bị Yun nắm chặt, một cảm giác rất quen thuộc nhưng nghĩ mãi mà chẳng biết cảm giác này là gì.

-Này Yun!. Khều Yun.

Nhưng anh chỉ mãi lo nhìn những món ăn xếp dài theo một hàng ngan kiểu như ăn bup phê. Tiếp tục nó khều anh nhưng lần này vẫn như lần trước, anh mãi lo chỉ chỏ vào những món thức ăn tái trên bàn cho người phục vụ gắp.

Rút kinh nghiệm lần thứ ba nó ko khều, ko kêu mà nó dùng bàn tay thon nhỏ nhéo cho anh một cái rõ đau.

-Âu...!. Ngay lập tức có hiệu nghiệm ngay, quan sang nó anh nhìn. -Cậu làm gì vậy?. Nói lớn.

Nó nhìn, nhìn anh mà ko nói gì khiến anh khi chạm phải đôi mắt này phải nhẹ giọng đi 9 phần. -Gì... gì vậy?.

-Tay cậu...

-Thì sao?. Ngơ ngác. Mấy cô phục vụ ko biết lí do nên cũng tham gia vào.

Nhìn xuống cánh tay đang bị anh nắm chặt, theo phản xạ vốn có anh và mấy cô phục vụ cũng nhìn theo hướng mắt của nó nhìn. -Bỏ ra!. Lạnh giọng nó nói.

Ngay lập tức anh bỏ tay nó ra, vẻ mặt ngượng ngạo ko tránh khỏi mắt của mấy cô phục vụ, ai cũng hi hí cười càng làm anh thêm phận ngượng ngùng, khuôn mặt trắng bệch của loài vam đã đỏ ửng lên.

-Xin.. xin lỗi!. Quay mặt đi anh lắp bấp.

-Cậu lôi tôi đến đây làm gì?.

Thoát khổi sự khủng hoảng tinh thần anh trở lại với Yun lạnh lùng bình thường, chỉ tay vào chỗ thức ăn trên bàn anh nói. -Thì ăn chứ làm gì?.

-Tôi ko ăn những thứ này, tôi là vam à?.

-Hơ?, tôi quên!.

Nó bước lại chỗ cô phục vụ một cách lạnh lùng, tướng đi thì dứt khoát nhưng nhẹ nhàn. -Kêu Lama chuẩn bị thức ăn cho tôi!. Chọn đại một cô phục vụ nó nói rồi bỏ về bàn cùng Yun.

Để chiếc laptop sang một bên, ngồi nhìn Hong đang tranh giành thức ăn với Bo và Tea Hin, ba người ồn ào nhất canteen, trong canteen ko nhiều người, ngoại trừ nó và những người ngồi cùng bàn thì cả canteen ko tới mười người. Nó nhìn Hong, Woo thì châm chú quan sát, tuy ko thấy nụ cười trên mặt nhưng anh biết nó đang vui còn vui vì lí do gì thì anh ko biết. Ha Rum mặt xụ xuống khi thấy Woo cứ mãi châm chú nhìn nó, cô chỉ ngồi im nhìn anh, người tệ nhất ko phải là cô mà là anh chàng ngồi đối diện cô và đang ngồi cạnh nó, tuy anh đã cố gắn quên cô những cũng cần có thời gian vì tình cảm anh dành cho cô ko phải một sớm một chiều mà là một khoản thời gian ko ngắn, huống chi giờ anh đang thấy cảnh bạn trai của người mình yêu đang châm chú nhìn bạn gái mình.

-"Lee Min Woo, tôi đã cảnh cáo cậu rồi mà".

Nó chợt khựng lại, nó đã đọc được suy nghĩ của Yun, nhận biết rằng anh vẫn chưa thể tử bỏ thì khuôn mặt nó đanh lại, tối đi và có một chút gì đó buồn len lỏi vào, một cảm giác kì lạ lại ập đến, gióng như cảm giác của lúc ở Blu, khi thấy Yun chạy về lại đỡ Ha Rum thì cái cảm giác đó chính là thứ mà nó đang có, thật kó thở, hoàn toàn ko thoải mái.

Đang chìm vào cái cảm giác là lạ thì tiếng của Lama vang lên đánh thức nó khỏi thứ cảm giác đó. Trước mặt nó giờ là một bình trà hoa cúc táo đỏ, thứ trà nó thích nhưng cái làm cho Yun và mọi người phải ngạc nhiên là dĩa.... cánh hoa.

Những cánh hoa tròn tròn nhỏ màu trắng đang sừng sửng trước mắt mọi người, Woo đang chăm chú nhìn nó cũng phải từ bỏ mà quay qua nhìn dĩa Bạch Hồng. Yun từ bỏ những suy nghĩ phức tạp của mình mà nhìn vào những thứ mỏng, tròn tròn màu trắng trước mắt. Bo, Tea Hin và Hong cũng ngừng việc tranh dành mà quay sang nhìn thứ mà mọi người đang nhìn, ngay lập tức mọi người đều đổ dồn về nó chỉ riêng Hong là ko có biểu hiện khó hiểu hay bất cứ cái biểu hiện nào dường như cô biết điều gì đó.

Nó ko nói gì, cầm tách trà lên rót vào chiếc tách nhỏ màu trắng có một quả táo đỏ bên trong, từ từ nhâm nhi theo cách mình hay làm rồi tiện tay cầm một cánh hoa trắng lên bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành và tự nhiên.

Sau bữa ăn nó cùng mọi người trở về phòng, nó phòng 01, Hong thì được nó sắp kế bên mình trong khi cô là một vam cấp thường với số phòng 02, kê tiếp là Yun - 03, Woo - 04, Ha Rum - 05, Bo - 06 và cuối cùng là Tea Hin - 07, kế bên là 08 của James và những phòng phía sau tạm thời chưa có chủ nhân (sau này sẻ có).

...

Phòng 01

-Hahaha...haha...., híc... mắc... cười quá, híc...haha, cậu có thấy khuôn mặt của bọn họ khi nãy ko, trời ơi chắc chết mất...haha..haha....

Ôm bụng mà lăng lóc trên giường của nó, nó thì ko như cô, cười một cách khùng nhất thế kĩ mà chỉ mĩm chi một cái thật nhẹ nhưng nguyên nhân ko phải vì chuyện ở dưới canteen mà là do cô nàng Hong, nó thấy vui khi bạn mình vui, chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đối với mọi người là vậy còn đối với nó thì đây là một thứ mà nó luôn muốn có được nhưng ko thể có lúc trước còn bây giờ thì khác.

-Ko về à?. Nó hỏi.

Ngừng lập tức tiếng cười kinh khủng của mình, bật dậy nhìn nó. -Cho tớ ngủ với cậu đi nha!. Làm vẻ mặt nũng nịu như đứa trẻ mới lên ba.

Đêm xuống, mội thứ đều chìm vào bống tối, nó nằm trên chiếc giường màu trắng kế bên là Hong, những giọt mồ hôi đang lăng dài trên làng da trắng của mình, miệng thì thờ thành tiếng, những tiếng thở gắp đứt quản.

-Cha!, mẹ!, đừng...đừng mà, dừng...dừng lại đi, đừng đi mà....đừng mà.... Những giọt nước mắt từ từ chảy ra lăng dài xuống cổ ướt đẫm bờ vai.

-Tara!, cậu sao vậy?, Tara!, ko sao chứ, đứng làm tớ sợ!.

------------------------------