Nàng Công Chúa Và Chàng Lọ Lem

Chương 7




Độc có ngàn vạn loại, có kiến huyết phong hầu (*), có loại gây rục xương nhuyễn cốt, có loại gây nghiện, song thứ độc dược mang tên “đàn bà” thì mềm mại nhưng mài mòn con người, khiến người ta khi sướng khi sầu, khi thì há hốc khi thì sợ sệt.

(*) nằm trong cổ đại cửu độc. Đây là một loài cây, độc trong dịch cây có thể đi qua miệng vết thương thấm vào máu.(Theo WP vtadao)

Đường Tư Nguyên ngồi ở ghế lái y hệt thằng ngố, cười cười rồi tự dưng nghiêm mặt, nghiêm nghiêm rồi thình lình bật cười, hồi lâu mới phát hiện bản thân đang lạc đường ở chỗ đẩu chỗ đâu.

Ít ai biết rằng, sếp lớn Đường Tư Nguyên là một kẻ mù đường.

May mắn thay, ngày nay có công nghệ định vị tiên tiến, cho phép anh lái xe thành công đến cửa công ty.

Công ty Lime Technology tọa lạc ở khu công nghệ cao tấc đất tấc vàng, dưới sự lãnh đạo của Đường Tư Nguyên, đã phát triển từ một xưởng nhỏ dĩ vãng trở thành công ty tiên phong có vị thế độc lập như hiện nay. Nó được tái sinh và thay đổi diện mạo từ lâu, phong cảnh vô hạn, lắc mình thành toà cao ốc quy mô bề thế đầy sức ấn tượng, lấp lánh công nghệ và cảm giác thời thượng.

Bóng dáng xuất chúng của Đường Tư Nguyên vững vàng rảo bước tiến vào từ cổng lớn, hấp dẫn vô số nhân viên, bọn họ sôi nổi chào hỏi, “Chào Chủ tịch Đường.”

  Vẻ mặt Đường Tư Nguyên  lạnh lùng và nghiêm túc, toát lên vẻ khó gần của cấp trên, anh uy nghiêm nhưng không xa cách, khẽ gật đầu đáp lại mọi người rồi biến mất trước mặt họ, bước vào thang máy.

Nhóm nhân viên không dám đi chung thang máy với BOSS, họ trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó ríu rít bàn tán ——

“Hôm nay trông sếp Đường ngon vãi non vãi! Đù moẹ! Cool vật vã!”

“Chả phải trước đây đi thẳng từ bãi đậu xe à? Sao nay đi cửa chính ta? Tui cứ tưởng tui nhìn nhầm, sợ vỡi!”

“Lần nào có cuộc họp nhân viên tui cũng rén cực, không dám nhìn thẳng ảnh, uổng công gương mặt mlem mlem, gợi cảm nhỏ dãi, đặc biệt thần thái……”

“Chuẩn luôn, mấy người trong phòng Marketing đẹp trai phớ hơm? Nhưng chỉ đáng xách dép cho sếp!”

“Đẹp thôi chưa đủ, mà còn tài, ảnh biến những đứa phàm tục chúng ta thành bã mía. Bà nói xem cái dự án Fantawild ấy, người của phòng Marketing tất bật nửa năm mà méo thu được cái rắm đáp lại, sếp Đường vừa ra chiêu đã lập tức tóm vào tay, thật không biết nên đánh giá thế nào……”

Mọi người đoán mò lung tung, nào biết rằng sếp lớn Đường Tư Nguyên chọn đi vào từ cửa chính cốt chỉ để khoe bộ cánh mới.

Tầng năm toà nhà Lime bao gồm các phòng chức năng khác nhau và văn phòng của Đường Tư Nguyên, do đó tổng thể rất rộng rãi và sáng sủa, mang đầy tính nghệ thuật của thiết kế hiện đại.

Trợ lý của anh – Simon đã đến sớm hơn Đường Tư Nguyên. Anh ta đang uống hồng trà ‘ngựa bà’ tạo POSE, cầm di động tự sướng. Do có gien con lai ưu tú nên các đường nét trên khuôn mặt sắc bén toả sáng dưới ánh mặt trời ấm áp, thấy Đường Tư Nguyên anh ta nhiệt tình chào hỏi, “Đường, hôm nay trông anh bảnh thế, lấp lánh chói loá luôn.”

Đường Tư Nguyên chờ từ sáng tới giờ, mới đợi được một câu khen ngợi thế này, nhóc-kiêu-ngạo trong nội tâm bừng bừng sống dậy, nhưng anh chỉ khiêm tốn cười, “Nhà tôi chọn giúp tôi ấy mà.”

Simon ‘giả trân’ trợn to hai mắt, dựng ngón cái lên, “Chị Đường có mắt thẩm mỹ quá, hiểu rõ anh nữa.”

Trưởng thành ở nước ngoài quả là khác biệt, giỏi nịnh gớm! Ba phần đẹp cũng có thể nâng thành mười.

Đường Tư Nguyên hưởng thụ lắm luôn, linh hồn và thể xác lâng lâng tận trời, khóe miệng anh nhếch lên, tâm trạng phơi phới nịnh trả, “Hôm nay trông anh cũng nam tính lắm.”

Simon cười hơ hớ, anh ta hếch hếch lông mày, đè giọng kể, “Hồi hôm tôi đi bar, gặp một quý cô phóng khoáng hết sức, suýt ép khô tôi luôn, thế nào, Đường muốn xem không?”

Đường Tư Nguyên, “……”

Quan niệm đôi bên khác biệt, đời tư khác lối.

Đường Tư Nguyên vỗ vỗ bờ vai anh chàng, anh từ chối hảo tâm, “Cảm ơn anh chia sẻ, loại chuyện tốt này tôi không dây vào đâu.”

Simon khó hiểu, sau đó không biết toát ra suy nghĩ quỷ quái gì, anh ta nháy mắt với Đường Tư Nguyên rồi cười, “Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi hiểu anh mà Đường, đàn-ông-có-vợ có khác……”

Hiểu gì cơ?

Đường Tư Nguyên chả hiểu mô tê gì, cũng chẳng có hứng thú với những ý nghĩ kỳ quái của Simon, anh phân phó, “Đúng 10 giờ mở họp để khởi động Dự án Fantawild, thông báo cho người phụ trách các phòng ban mang đủ tài liệu đến phòng họp số 1.”

Đề cập đến công việc, Simon lập tức đứng đắn, “OK, tôi thông báo ngay.”

Văn phòng Đường Tư Nguyên sáng sủa ngăn nắp, không có mùi thuốc lá. Vật dụng cá nhân duy nhất là bức ảnh Điền Thanh Trừng trên bàn làm việc. Tấm hình được chụp khi hai người họ về quê ăn Tết năm nay. Cô mặc một chiếc áo lông vũ đỏ rực, đội nón lông xù, quấn khăn quàng cổ dày dặn, đeo găng tay thỏ con, đứng trên nền tuyết trắng phau, gom một quả cầu tuyết, hàng mày cong cong, mắt sáng lấp lánh, tựa đóa sơn trà nở rộ rực rỡ giữa mùa đông buốt giá.

Anh khẽ chọt lên trán người trong ảnh.

Cái người xấu xa này quay đầu đã liệng cục tuyết lên người anh, cái lạnh tái tê khiến anh run cầm cập, nhảy tưng tưng đánh rơi hình tượng.

Khi Đường Tư Nguyên bước vào phòng họp, không khí nhốn nháo chợt im bặt, hai mươi thanh niên nòng cốt thẳng lưng xốc phẳng quần áo, đứng đầu là Phó Ninh sắc mặt nhợt nhạt trông thấy anh thì cười tươi hơn, hệt như đứa trẻ nghịch ngợm thốt, “Chào mừng  Chủ tịch Đường, lần này không nhờ sếp Đường nhọc lòng tốn sức, chúng ta sẽ không thể lấy được Dự án Fantawild, vỗ tay hoan hô nào!”

Tức khắc tiếng vang rào rào như sấm.

Đường Tư Nguyên ngồi ở ghế chủ trì, đôi mắt đen sáng ngời khẽ liếc Phó Ninh, chứa đựng cảnh cáo.

Phó Ninh nhún vai, thôi không dám bày trò con bò sai thời điểm nữa.

Đường Tư Nguyên ra hiệu cho Simon. Simon đi theo Đường Tư Nguyên ba năm, kế thừa triệt để tác phong lời-ít-ý-nhiều của anh, anh ta đi thẳng vào trọng tâm, “Chủ đề của cuộc họp lần này là về hướng phát triển tiếp theo của Fantawild. Thứ tự phát biểu là phòng Marketing (tiếp thị), phòng R&D (nghiên cứu và phát minh), phòng Bảo mật, Bộ phận hỗ trợ sản phẩm…… Bộ phận dịch vụ. Thời gian mỗi lượt trình bày là mười lăm phút, giờ bắt đầu từ Phòng Marketing.”

Tên tiếng Anh của Trưởng phòng Marketing là Anna, cô em Bạch Cốt Tinh kỳ cựu, mới vào công ty ba tháng, vừa tới đã theo chân Đường Tư Nguyên tham gia Dự án Fantawild, năng lực làm việc  bùng nổ vô cùng xuất chúng. Cô ta thoáng nhìn Đường Tư Nguyên, song anh đang thì thầm thảo luận với Phó Ninh, không  hề để ý đến cô ta.

Simon tằng hắng, nhắc nhở, “Anna, cô bắt đầu được rồi.”

Anna nhướng mày, “Trước khi phát biểu, tôi nhất định phải nhắc tới một người, đó chính là Chủ tịch Đường.”

Đường Tư Nguyên nâng mắt, cuối cùng cũng nhìn tới cô ta.

Anna tự tin ngước cằm, nhìn Đường Tư Nguyên đầy ngưỡng mộ và sùng bái, cô ta mỉm cười, “Tôi thật may mắn khi vừa đến công ty đã được theo Chủ tịch Đường thành lập Dự án Fantawild, để tôi thấy được năng lực phi phàm của anh Đường, cho tôi kính nể muôn phần, nguyện lòng phục tùng! Khiến tôi tràn ngập niềm tin vào Lime, tôi tin Lime có thể giúp tôi phát huy năng lực làm việc, tôi cũng có thể giúp Lime phát triển!”

Bài phát biểu của Anna nhận cả tràng dài pháo tay, nhưng mấy chúa diễn ở đây đã sớm thành thạo kĩ năng diễn xuất thần sầu, bề ngoài tươi cười hơ hớ, bề trong gào rú Đờ Mờ Mờ, ai mà không biết bợ đít! Nhưng chưa từng thấy ai mặt dày dị đó! Trước bàn dân không biết tém tém chút, không biết nịnh khéo nịnh ngầm là gì à? Không biết xấu hổ! Qúa ư không biết xấu hổ! Tại sao họ không nghĩ ra chiêu này nhờ!!!

Đường Tư Nguyên quay cây bút trong tay, chả vui vẻ cũng chẳng kém vui, hết sức bình tĩnh mà rằng, “Cảm ơn lời khen của cô, có điều một cây làm chẳng nên non, đây là thành quả chung sức của tất cả mọi người. Simon, đặt hai bàn ở Phù Dung Trai lúc 12 giờ. Chờ họp xong mọi người thư giãn một tí, lời êm tai nói trên bàn cơm cũng không muộn. Bây giờ đang ở phòng họp, tôi mong mỗi người các bạn phát biểu ngắn gọn súc tích.”

Hoàn toàn từ chối ‘đớp thính’.

Trong góc truyền ra tiếng phụt cười, mọi người nghe tiếng ngó sang, thấy Chu Thành Trạch – Trưởng phòng bảo mật cười phớ lớ, mặc cho đông đảo ánh mắt tụ lại đây anh ta cũng trợn mắt, ngông nghênh hỏi, “Sao nào, tôi không được cười hả, nhìn gì mà nhìn!”

Vẻ mặt Anna thay đổi nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh, vén mái tóc gợn sóng, lấy lại vẻ quyến rũ, “Chủ tịch Đường khiêm tốn quá, càng đáng ngưỡng mộ, tôi không lãng phí thời gian của mọi người nữa, mời xem PPT. Fantawild là một công ty liên doanh……”

Phó Ninh thì thầm bên tai Đường Tư Nguyên, “Người đẹp kìa ba…… Xem cô ta mê mày chưa kìa, sao nào, tâm trạng thấy sao?”

Vẻ mặt Đường Tư Nguyên nghiêm nghị quy củ, song thực tế ngón tay anh gõ mấy lượt trên bàn phím Mac, màn hình xuất hiện một chữ nổi bật —— CÚT.

Phó Ninh kệ tía sự bài xích của Đường Tư Nguyên, anh ta gãi đầu, hoang mang và ngơ ngác hỏi, “Hầy, sao tao không được mấy người đẹp u mê như mày ta?”

Đường Tư Nguyên im ru —— làn da tái nhợt sợ nắng, tóc tai bù xù, mắt đỏ ngầu, môi nứt nẻ, lông mày lỉa chỉa, áo thun nhàu nhĩ, mùi cơ thể thum thủm, quần xám đậm lùng phùng, cộng thêm đôi giày da đạp gót riết thành dép……

Cô gái nào ưng cái dạng như Phó Ninh thì đó nhất định là tình yêu đích thực.

Phó Ninh phấn chấn tinh thần, “Đêm qua tao làm một cái game nhỏ rất thích hợp cho con gái, em Trừng có rảnh không, giúp tao thử nghiệm tí đi?”

Nghe thấy tên Điền Thanh Trừng, Đường Tư Nguyên cuối cùng cũng có động tác, anh xoay sang híp mắt nhìn Phó Ninh chằm chằm, “Tao nhớ công ty mình có nhân viên chuyên biệt mà.”

“Tao cho bọn nó thử nghiệm là chắc cú biến thành dự án công ty luôn, cái game cỏn con này có mục đích khác, huống chi, em Trừng tốt lắm luôn, hồi xưa đâu phải ẻm chưa từng thử nghiệm dùm tụi mình.”

Đường Tư Nguyên đáp luôn cho nó vuông, “Không.”

Phó Ninh lôi kéo quần áo anh, ấu trĩ làm nũng gặng hỏi, “Tại sao chớ?”

Đường Tư Nguyên không đáp.

Phó Ninh vân vê quần áo, nhây như trẻ con, “Em Trừng dễ thương thấy mồ, nếu không phải ẻm là vợ mày, tao nào cần ‘phím’ mày trước. Đâu phải tao không có cách liên lạc với ẻm.”

Quả thực Đường Tư Nguyên không muốn Phó Ninh tiếp cận Điền Thanh Trừng. Phó Ninh là một đứa rất khù khờ, ai thấy nó xấu sẽ ghét nó, ai thấy nó tốt sẽ thương nó hết mình. Nếu không có Đường Tư Nguyên luôn che chở, tên này đã bị xực không chừa mẩu xương từ đời tám hoánh. Hễ gặp Điền Thanh Trừng là Phó Ninh dính cô như đỉa, cái vẻ thắm thiết ấy khiến Đường Tư Nguyên chướng mắt cực kỳ.

Bất kỳ người đàn ông nào cố gắng đến gần Điền Thanh Trừng đều có mưu đồ khác.

Đường Tư Nguyên cau chặt mày, một bên là anh em, một bên là vợ, anh em như thể tay chân, vợ mình như quần như áo, nhưng anh thà tàn tật còn hơn chịu cảnh trần truồng!

Phó Ninh cù nhây, quấn mãi không thôi, “Í, không phải 12 giờ đi ăn cơm chung à? Kêu em Trừng tới luôn? Tao với Chu Thành Trạch gần nửa năm chưa thấy ẻm rồi, quán này ẻm chưa tới lần nào, hồi xưa ở trường, tao có chân trong dàn phù rể nha bây! Tao sắp không mường tưởng được dáng vẻ của ẻm rồi, người gì mà khiến người ta nhớ mãi không quên……”

Tên này dám nhớ thương vợ anh!

Định làm gì đây!

Mặt Đường Tư Nguyên đen sì, ánh mắt nguy hiểm, khóe miệng lạnh tanh, “Ồ…… Mày muốn gặp cô ấy đến thế hả……”

Phó Ninh gật đầu lia lịa.

Đường Tư Nguyên nở nụ cười, rồi thoắt cái ánh mắt trở rét, “Đừng hòng!”

Lật mặt còn nhanh hơn lật sách.Phó Ninh chớp mắt, ngay khi ánh mắt của Đường Tư Nguyên tập trung vào máy tính, người này đột nhiên ôm ngực như một bà già, chua chát than, “Tao biết…… Tao biết giờ mày thay đổi rồi. Nếu sớm biết mày thay lòng đổi dạ thế này, lúc trước tao không nên để em Trừng ở bên mày. Đồ độc tài! Độc đoán! Ngang ngược! Lạnh lùng! Ngạo mạn! Dối Gian! Ưa tính kế! Hồi xưa hết giở mưu này đến kế khác đặng em Trừng chú ý mày; biết ẻm thích đi thư viện, mỗi ngày mày té vào vào đó, nào là《 Ngày Mai Đau Thương 》, nào là《 Phân Tích Thơ Văn Đời Tống》, thường xuyên ‘nhai chữ’ trước mặt lũ tự nhiên bọn tao; biết ẻm thích nghe nhạc, mày mở hết quốc nội tới quốc tế, hết trữ tình tới rock and roll trong phòng ký túc, tụi tao nghe riết ói luôn! Hay tin ẻm đi chơi công viên, làm bộ xách tao theo để tình cờ gặp ẻm, còn bảo với ẻm ——có duyên (缘分: yuán fèn) quá…… Oẹ! Có cục cớt (猿粪: yuán fèn) ấy…… Có bữa đột ngột trời mưa, quang minh chính đại cúp học nha mậy! Cuống cuồng cầm dù đi đón người ta, còn nói gì mà trùng hợp ghê, mời nói lại, một đứa Nam một đứa Bắc, mắc qué gì mày trùng từ Khoa Máy tính tới tận Khoa Nghệ thuật? Còn nữa, mày biết tỏng đám đực rựa Khoa IT rặt một lũ gà bệnh, chẳng qua em Trừng học thể dục, thế mà mày vô nhân đạo lôi đàn gà bệnh chúng tao đi chơi bóng rổ…… Hồi xưa……”

Toàn bộ lịch sử đen bị bóc trần khiến mặt Đường Tư Nguyên giần giật, muốn sút bay tên này ra khỏi phòng họp ghê gớm, anh cắn răng, “Đủ rồi, chẳng phải chỉ là thử nghiệm thôi sao, tự tao giúp mày check!!”

“Nhổ vào! Ông già như mày thử nghiệm cái gì, tao muốn em Trừng!”

Đường ngay lối thẳng ứ chịu đi hố bom gài mìn cứ thèm vào, ông-già Đường Tư Nguyên bị Phó Ninh chọc cho tức cười, “Mày tưởng tao rảnh lắm hả? Đừng có bíp bíp lắm lời thế, Thanh Trừng không hơi sức đâu chơi với mày.”

Phó Ninh chớp mắt thẹn thùng, vừa dụ vừa dỗ, “Phải có thời giờ ăn cơm chớ? Kêu ẻm tới đây đê, tụi tao lâu lắm rồi không gặp, đừng đề phòng tao như đề phòng cướp mà? Tao với ẻm vô cùng trong sáng, tuyệt đối không có ý đồ khác……”

Vừa tởm vừa tiện, Đường Tư Nguyên cay mắt không dám nhìn thẳng, anh cười lạnh, “Phó Ninh, đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng!”

Phó Ninh thấy anh như vậy, đành thoả hiệp nhún vai, nhe ra hàm răng trắng tinh, “Fine, ai biểu tụi mình là anh em!” Thứ anh em chuyên để hố hàng!

Nếu Phó Ninh là người đặc biệt phức tạp, Đường Tư Nguyên sẽ có hằng hà sa số cách ‘trị’, song anh chàng này thẳng thắn bộc tuệch đến mức khiến người ta bó tay.

Nếu Đường Tư Nguyên là linh hồn cốt lõi của Lime Technology, vậy Phó Ninh chính là rường cột kỹ thuật của Lime Technology.

Sự ăn ý ngầm của cả hai trong nhiều năm đã tạo nên quang cảnh rực rỡ của Lime hiện tại.

Simon tằng hắng.

Không ai đoái hoài.

Simon húng hắng thêm vài tiếng, Đường Tư Nguyên dời mắt lên người y bằng đôi mắt hẹp vô cùng bức mãn, Simon che miệng giấu ý cười, thấp giọng nhắc nhở, “Sếp Đường, Anna nói xong rồi, anh có ý kiến gì không?”

Đường Tư Nguyên hít sâu một hơi, nháy mắt khôi phục khí chất nam thần, nhìn thoáng qua Anna-đương-tràn-trề-mong-ngóng, anh thốt như sấm rền, “Không, vị tiếp theo.”

Anna, “……”

Phó Ninh đẩy Doãn Hoằng đang ngồi kế bên, “Sếp Đường điểm danh tới phiên chú kìa! Mau phát biểu đi!”

Doãn Hoằng đắng lòng nhìn Phó Ninh. Mặc dù anh là Trưởng phòng R&D nhưng thực chất Phó Ninh mới là tổng kỹ sư đồng thời là đồng sự của sếp, một tân binh bé tí mới gia nhập một năm như anh phát biểu vẹo gì cơ chứ!

Phó Ninh chống cằm ngoáy mũi nhìn anh, “Ngớ ra đó làm chi, lẹ đê, đừng kéo dây thun!”

Doãn Hoằng rề rà đứng lên, mở PPT và bắt đầu đọc từng chữ một cách máy móc.

Càng đọc anh càng thấy khinh bỉ bản thân, nhàm chán vãi chưởng! Khô khan vãi tè! Có ai nghe đâu!

Bấy giờ anh phát hiện ánh mắt Đường Tư Nguyên luôn chăm chú vào màn hình lớn, nghiêm túc hết biết. Doãn Hoằng vui mừng khôn xiết, chẳng lẽ trình độ thuyết trình của mình rốt cuộc cũng có tiến bộ, thốt nhiên đả động sếp lớn?

Vì vậy anh ta càng đọc càng diễn cảm, lâu lâu hay nhìn Đường Tư Nguyên một cách tình tứ.

Tuy nhiên, sự thật là ——

Đường Tư Nguyên ngồi đây nhưng suy nghĩ đã sớm trôi đâu mất. Anh đang nghĩ về phần thưởng cho Điền Thanh Trừng tối nay.

Nên thưởng gì đây ta?

Kẹo sô-cô-la sữa cổ vẫn muốn ăn mãi lần trước?

Bức ảnh có chữ ký chó con của minh tinh nào đó? Tên là gì ấy nhỉ?

Hình như cô ấy rất thích tinh dầu <Heart of the sea> nhưng nó cứ hết hàng miết, anh đi mua loại tương tự, rồi mát xa toàn thân cho cô ấy?

(*) Dòng tinh dầu hoà tan trong nước của hãng DOUX – Pháp

Tự dưng yêu thích figure hoạt hình, hay cái quạt tranh thuỷ mặc của Tương phi được đăng trên niu-phít nhỉ?

……

Đường Tư Nguyên nghĩ trái nghĩ phải, thấy Doãn Hoằng hơi kỳ kỳ, trông ánh mắt dạt dào tình cảm của y khiến cánh tay anh nổi đầy da gà da vịt, mình mẩy ớn lạnh.

Quả nhiên cấp trên dạng gì cấp dưới dạng đó, Phó Ninh ghê ghê, dạy ra Doãn Hoằng cũng kỳ kỳ.

Cuối cùng, như thể Bá Nha gặp gỡ Chung Tử Kỳ, Doãn Hoằng banh to đôi mắt nhỏ mê mang, “Sếp Đường……”

(*) Bá Nha và Tử Kỳ là đôi bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc. Đọc thêm tại link

Đường Tư Nguyên lật giở tài liệu, chẳng ngẩng đầu mà nói vội, “Xong rồi đúng không, tranh thủ thời gian, người kế tiếp.”

Doãn Hoằng khóc hiu hiu, “……”

Người tiếp theo là Chu Thành Trạch, y đủng đỉnh đứng lên, “Không dài dòng nữa, mời xem PPT……”

Nghe tiếng Chu Thành Trạch, Đường Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn y, thứ-thô-bỉ Chu Thành Trạch chả-kiêng-dè ‘đá lông nheo’ với anh.

Đường Tư Nguyên, “……”

Mời bàn về hai mặt tốt xấu khi tinh anh nòng cốt của công ty cá tính quá đà.

Đường Tư Nguyên thấy có gì là lạ, chợt anh quay sang hỏi nhỏ Phó Ninh, “Mày tạo chương trình con làm gì? Tại sao phải cho Thanh Trừng thử nghiệm?”

Phó Ninh uốn éo bẽn lẽn, “Ờm…… Chả phải tao đang để ý một nhỏ sao…… Tao định đưa cho nhỏ thứ mình thích nhất và quan tâm nhất.”

Vờ lờ! Không ngờ chó-độc-thân-vạn-năm Phó Ninh cũng có ý tưởng lãng mạn vậy luôn!

Thứ mình thích nhất quan tâm nhất!

Phó Ninh có thể làm được, cớ sao anh không thể chứ?

Thình lình Đường Tư Nguyên tuôn dòng sáng tạo, vẻ mặt anh nghiêm trọng, ngón tay đặt lên màn hình máy tính gõ thoăn thoắt.

Các vị trưởng phòng *QAQ*, sếp Đường ghi chú nghiêm túc vãi! Chẳng trách người ta ngồi lên ghế sếp sòng trong khi họ đang loay hoay với trình độ chuyên môn.

Cuộc họp kết thúc đúng 12 giờ, Phó Ninh khoác vai Đường Tư Nguyên, cất giọng nhão nhoẹt, “Không dẫn em Trừng tới thiệt hả? Tao nhớ ẻm lắm luôn!”

Đường Tư Nguyên thoáng nhướng mày, y chang một con sói lắc lư đuôi to, anh khoe khoang, “Tao đã hẹn với cổ cùng trải qua thế giới hai người sau khi tan làm hôm nay, bữa tối dưới ánh nến chỉ có hai người chúng tao, mày cảm thấy giờ tao sẽ gọi cổ tới hả?”

Không những không gọi mà còn sẽ canh phòng nghiêm ngặt, tránh cho thằng bạn đơn bào này nói năng nhăng nhít với Điền Thanh Trừng.

Chó-độc-thân Phó Ninh hứng một kích trí mạng, anh che ngực, “Tao thấy tao no rồi, tô cám chó này khó ăn vãi nồi!”

Simon và Anna đang nói gì đó ở phía sau, qua chốc lát, Simon tủm tỉm bước vội tới, “Đường, mấy người chúng tôi chốt kèo tối nay đi bar ăn mừng, anh đi chung luôn nha Đường?”

Đường Tư Nguyên nghĩ tới thế giới hai người tối nay với tâm trạng  tuyệt vời, anh lắc đầu mỉm cười, “Tôi có việc nên không đi đâu, các bạn chơi vui nhé.”

Simon bất đắc dĩ lắc đầu, nhún vai với Anna đứng đằng sau.

Anna bực bội nhắm mắt.

Tên-ngâu-đần Phó Ninh: “Mấy người đi chơi sao không hú tui?”

Simon chưa kịp đáp, Chu Thành Trạch kế bên đã cà khịa, “Có vậy cũng không hiểu, ý ở ngoài lời, chỉ có (1) kẻ ngốc như mi mới bô bô hỏi toẹt ra!”

Phó Ninh nhìn trái ngó phải, quả nhiên cả đám tinh tướng chung quanh làm bộ không ai nghe thấy, tức khắc anh cả giận, nói với Chu Thành Trạch, “Ông kêu ai là kẻ ngốc!”

Chu Thành Trạch tủm tỉm đáp, “Ai trả lời thì người đó là kẻ ngốc số (2)!”

Huyệt thái dương Đường Tư Nguyên nảy dựng, tăng vội bước chân.

Mặt khác, Điền Thanh Trừng vừa vào thang máy thì tình cờ chạm mặt Kỷ Dục cũng ở bên trong. Trước đó Kỷ Dục công tác trường kỳ ở vùng duyên hải, sau được Đường Tư Nguyên vời tới làm Tổng giám đốc Sweet Candy Design với mức lương hậu hĩnh. Anh ta lịch lãm phóng khoáng, hết mực lịch thiệp, trông thấy Điền Thanh Trừng anh mỉm cười rạng rỡ, “Khéo thế, Thanh Trừng.”

Điền Thanh Trừng nhận thấy hôm nay anh ta ăn mặc nghiêm cẩn, bộc lộ tối đa khí chất cấm dục, cô khen, “Nay BOSS ra dáng thế.”

Thang máy có khá nhiều người, Kỷ Dục cho Điền Thanh Trừng nép trong góc, anh hí hửng cong khóe miệng, “Cảm ơn, bác sĩ Lê phối đồ cho tôi đó.”

Bác sĩ Lê là bạn trai anh ta, được giắt bên miệng người ấy miết, Điền Thanh Trừng nghe mãi riết quen.

Ra khỏi thang máy, Kỷ Dục chợt hỏi, “Báo cáo tài chính tháng này có rồi, chừng nào Đường về? Hay cô ký thay ảnh nhé?”

Không giống như cơ cấu nhân sự phức tạp của Lime, công ty Sweet Candy Design là lãnh thổ khác do Đường Tư Nguyên quản lý độc lập. Mục đích ban đầu rất rõ ràng, ấy là hy vọng Điền Thanh Trừng khởi nghiệp một cách vô lo, nhưng nào ngờ Điền Thanh Trừng không hề cháy bùng ngọn lửa sự nghiệp, tâm trí cô quá mức tự do, không gì có thể kìm hãm được.

Ban đầu thiết kế của Sweet Candy phụ thuộc vào Lime Tech, sau nửa năm hoạt động, nó biến thành viện dưỡng lão.

Sự thật chứng minh, vợ chồng bổ khuyết cho nhau là có thật. Điền Thanh Trừng không nhọc lòng về mọi thứ, cô khẽ khàng ghé vào tai Đường Tư Nguyên, “Em có anh là đủ rồi, không gì sánh bằng anh hết, anh yêu của em xịn xò nhất, anh sẽ làm em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trần đời……”

Nhờ vỏn vẹn một câu, Đường Tư Nguyên-đắng lòng biến thành Saburo-vui lòng liều mạng tìm kiếm giải pháp khắp nơi, đặc biệt thuê Kỷ Dục về mới không để Sweet Candy Design chìm nghỉm giữa thị trường tàn khốc biến chuyển từng ngày.

(Saburo có tên đầy đủ là Saburo Yamada, em út trong ban nhạc gia đình Buster Bros!!! nhà Yamada, là một cậu nhóc thiên tài, tính tình tốt đẹp. Buster Bros!!! là một ban nhạc rap đại diện địa phận Ikebukuro gồm 3 anh em ruột: Saburo Yamada, Jiro Yamada, và nhóm trưởng Ichiro Yamada. BB là nhóm nhạc thuộc dự án Hypnosis Mic với HypMic là 『một project rap battle của Idea Factory [Otomate] đặc biệt hợp tác với King Records EVIL LINE RECORDS, và sự góp mặt của 12 seiyuu (diễn viên lồng tiếng) khác nhau』. Nguồn tham khảo: link1, link2)

Còn Điền Thanh Trừng dựa vào vòng tay an toàn của anh, làm công việc cô yêu thích, chân chính trở thành người phụ nữ bé nhỏ hạnh phúc.

Người-phụ-nữ-bé-nhỏ Điền Thanh Trừng mỉm cười, “E là tôi không làm được, đúng lúc Đường về rồi.”

Kỷ Dục ngạc nhiên một cách vui vẻ, “Ể? Để tôi đoán coi anh ta về hồi nào, có phải hôm qua không? Tôi thấy sắc mặt cô hôm nay phơi phới lắm luôn, nhất là không có mùi dầu mỡ của bữa sáng mà là vị ngọt ấy.”

Sắc mặt phơi phới gì cơ……

Vành tai Điền Thanh Trừng nóng rực.

Kỷ Dục bảo, “Giỡn chơi thôi, mong cô chớ thấy phiền, tôi sẽ chủ động liên lạc với anh ấy về công việc. Chẳng qua nếu anh ý có thời giờ, hy vọng có thể tới chỗ tôi làm khách, bác sĩ Lê muốn đãi hai người bữa lẩu.”

Đương nhiên Điền Thanh Trừng không phiền, cô cười, “Là anh muốn ăn lẩu chứ gì?”

Trong mắt Kỷ Dục lộ vẻ tinh quái, anh ta nhếch môi, “Fine, nhìn thấu không nói toạc mới là bạn tốt, Thanh Trừng à, lần sau hiểu ngầm là được.”

Điền Thanh Trừng nhoẻn môi cười.