Nàng Của Anh

Chương 7: Trai Gái Thật Trong




Diệp Uyển Nghỉ chớp chớp mắt, trong lòng không khỏi có chút khúc mắc, dùng ánh mắt hỏi chuyện Diệp Gia Bảo, cha trước đây không phải không muốn chịu trách nhiệm với mẹ nên đã bỏ rơi ba mẹ con họ mà không màng đến, thật là đáng trách, Hai anh em như rất hiều ý nhau..

Làm sao có thể như vậy.

Đột nhiên ôm chầm lấy mẹ của chúng như vậy? Diệp Gia Bảo lắc đầu, bình tĩnh suy nghĩ, cậu quả thực thông minh, nhưng mà đầu óc của người cha này quá quái dị, dù có muốn cũng không tài nào đoán ra được.

Bị ôm một cách bất ngờ không thể giải thích được

Uyền Dư cũng choáng váng, nhất là khi anh nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Diệp Gia Bảo lúc bốn năm tuổi, đối mặt cô trợn tròn lên, miệng cô ta há to gần như có thể nhét được một quả trứng, nét mặt coi lúc này tỏ ra ngạc nhiên đến cực đối

Sáng nay khi nhìn thấy Lục Minh Thành, cô còn tưởng anh ta là người mà buổi tối hôm đó đã cùng cô phát sinh quan hệ nam nữ ở khách sạn kia vào năm năm trước chuyện xảy ra năm đó đối với cô mà nói suốt đời này cũng chẳng thể nào quên được, bây giờ nhìn thấy Hàn Tịnh thì có đột nhiên có chút do dự, tự vẫn bản thân rằng bây giờ ai mới thực sự là cha của hai đứa nhỏ chứ?

Trước khi kịp hoàn hồn sau cú sốc, Uyển Dư đã nghe thấy Hàn Tịnh trìu mến nói: "Lão đại, cuối cùng tôi cũng tìm được em rồi."

Lão đại?

Uyển Dư hoài nghi nhìn Hàn Tịnh, "Người là...!Hàn mũm mĩm Hàn mập?!" Hàn Tinh gật đầu la la, “Vâng, Lão đại, tôi là Hàn mũm mìn, Hàn mập của em đây! Tôi không chỉ là Hàn mập, mà còn là người của khách sạn Hoa Nguyên năm năm trước.

Lão đại, chúng ta có con rồi sao!"

Uyển Dư bị câu nói của Hàn Tịnh làm cho cô đờ đẫn đứng hình một lúc lâu, túi đồ của cô đang cầm trên tay rơi mạnh xuống đất vương vãi một vài thứ rơi ra ngoài.

Hàn Tịnh, hóa ra chính là người của năm năm trước

U?!

Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi liếc mắt nhìn nhau, hai đứa nhỏ trong nháy mắt hiều ra, hóa ra người tình trong mộng của ba ba hóa ra là mẹ?! Đây là một sự trùng hợp chăng Hmmmn, thủ vì nhat

Khi cửa sổ xe mở ra Lục Minh Thành đương nhiên có thề nghe rõ những gì Hàn Tinh đang nói

Anh biết rằng trong lòng Hàn Tịnh luôn yêu sâu đậm một người phụ nữ, mà Hàn Tịnh luôn gọi người phụ nữ đó là Lão đại, nhưng anh không ngờ Uyển Dư lại chính là người phụ nữ đó.

Mọi chuyện cứ như một vòng luần quần, thật buồn cười.

Lục Minh thành cổ ấn mạnh vào lồng ngực mình cảm thấy ở đây như trống rỗng phút chốc tâm trí trở nên mơ hồ..

nhịp tim hình như đập nhanh hơn, dồn dập hon.

Hàn Tịnh không định chịu trách nhiệm với người phụ nữ năm năm trước, bởi vì người phụ nữ năm năm trước đối với anh ta mà nói là không quan trọng.

Với lại, trong lòng anh đã có chủ từ lâu, không một ai có thể thay thế được vị trí ấy, anh nhiều nhất sẽ bởi thường cho người phụ nữ đó một tờ chi phiếu với con số tùy ý cô ta ghi vào như vậy thì là xong thôi, nhưng nếu mẹ của đứa con anh là Uyển Dư thì khác với anh đó là món quà trời ban cho là điều mà anh hằng ao ước có được.

Hàn Tịnh lúc này cảm giác vô cùng sung sướng, hạnh phúc không tả nổi như vừa trúng được một giải thường lớn, ra sức ôm lấy Uyền Dư càng chặt hơn, bởi vì quá kích động mà có chút mạnh tay.

"Lão đại, máy năm nay em đi đâu vậy? Sao em không liên lạc với anh?! Lão đại, em xinh hơn! Lão đại, nhìn anh giảm cân thành công, anh cũng trở nên đẹp trail Lão đại, anh chưa từng nói với em, anh thích em?! Lão đại, anh nghĩ anh rất hạnh phúc, tìm thấy em sinh cho anh một đứa con, không là hai đứai Lão đại,

Lao dai...!B

Những lời nói đó thốt ra từ miệng của ông chủ Hàn Tính khiến Uyển Dư có chút choáng váng, cô cũng cảm thấy có chút không chân thực, tên mập mạp luôn thích số mũi lại có thể thay đổi, trở nên cao ráo đẹp trai như vậy hay sao?

Thật là làm cho người ta khó tin, bây giờ lại trở thành cha của con côi thật không thể tưởng tượng nổi.

Uyền Dư hại tay giãy dụa kéo ra khỏi tay Hàn Tịnh, hắn xoa xoa đầu cô, “Anh bây giờ đừng lộn xộn, để em bình tĩnh lại đã " "Được rồi, Lão đại, anh sẽ yên lặng, yên lặng."

Hàn Tịnh đứng ngay ngắn sang một bên, củi đầu nhìn Uyển Dư cười, quả nhiên là người phụ nữ mà anh ta đã yêu thương trong ngần ấy năm, được nhìn cô ấy như vậy thật là tốt,

Bị Hàn Tinh nhìn chăm chăm như vậy quả thực rất khó chịu, Uyển Dự run lên nổi da gà, chậm rãi đoán ra được: "Ý của anh là, năm năm trước, vào đêm ngày 8 tháng 6, anh đến khách sạn Hoa Nguyên? Có phải không? Có cần làm xét nghiệm quan hệ cha con với

Gia Bảo và Uyển Nghĩ không?" "Không cần làm kiểm tra quan hệ cha con, đứa bé trông giống anh như vậy, chắc chắn bọn nhỏ là con của anh!"

Hàn Tịnh nắm tay Uyển Dự một cách phần khích xem lẫn hạnh phúc, hai đứa nhỏ đều là con của anh cả, huống chi chúng nó đều rất giống anh như vậy.

Đứa trẻ cho dù không phải con của hắn, hắn cũng nhận nha "Lão đại, một gia đình đơn thân không có lợi cho sự lớn lên của hai đứa trẻ "

Hàn Tinh nói: "Chúng ta có nên kết hôn không càng sớm càng tốt phải cho con chúng ta một mái ấm hoàn chỉnh chứ anh sẽ bù đắp những thiếu thốn tình thương không có cha của các con trong những năm trước đây?"

Kết hôn ư?

Trái tim Uyển Dự run lên, chuyện này phát triển quá nhanh, cô ấy vẫn chưa ly hôn với anh Lục nữa

Uyển Dư chưa kịp nói thì Diệp Gia Bảo đã lên tiếng: "Anh Hàn, anh không có người thích sao? Không phải mẹ tôi không có ai theo đuổi, cho nên anh không cần phải quyết định nhanh như vậy" "Đúng vậy, mẹ của con rất tốt bụng, mẹ con sẽ không kết hôn với chú

Diệp Uyển Nghi tức giận nói với Hàn Tịnh trước mặt

Uyển Dư,

Nếu những người khác bị bóp nghẹt theo cách này, họ sẽ không có chỗ để thể hiện mình.

Nhưng Hàn Tịnh là ai? Người có da mặt dày hơn mặt đất.

Hắn ta sẽ đề ý những lời này sao.

Hắn ta nhìn Uyền Dư thật sâu, khuôn mặt tinh xảo và sâu xa đó, với vẻ nghiêm túc chưa từng thấy: "Lão đại, thể có Chúa, người tôi có tình cảm duy nhất là em! Trái tim và cơ thể của tôi chỉ thuộc về mình em thôi, tin tôi đi"

Nhìn thấy Diệp Uyển Nghi bĩu môi, Hàn Tinh vội vàng ôm cô vào lòng dỗ dành vuốt ve, "Bẻ con, ba rất thương mẹ con.

Ba ba đã nhớ nhung và đi tìm mọi người nhiều năm như vậy rồi con hiểu cho baba chứ.

Sau này ba ba sẽ chăm sóc các con thật tốt có được không con gái “

Ngập ngừng một chút, Hàn Tinh lại nói thêm một câu: "Ba ba sẽ mua rất nhiều đồ ăn ngon cho con, mua thật nhiều.

mua những thứ đồ chơi mà con thích nữa..." "Thật nhiều đồ ngon...!

Cô gái nhỏ rất thích ăn uống Diệp Uyển Nghi nuốt nước bọt một cách khó khăn không giấu được sự bé dường như nhìn thấy sô cô la, bánh ngọt, đang thèm thuồng thích thủ của một đứa trẻ ngày ngô, cô vậy gọi mình, "Vậy chủ mua sốc ola cho con nhé

Diệp Uyễn Nghi nói.

"Được! Đương nhiên rồi!"

Hàn Tinh gật gật đầu: "Nếu như con thích, ba ba có thể mua cho con cả thế giới sôcôla chịu không nào!"

Giọng ngọt ngào, nở một nụ cười đầy yêu thương..

khuôn mặt hết sức chiều chuộng bọn nhỏ.

"Ba ba, con rất yêu ba! Nhớ thỏa thuận của chúng ta đó, con muốn ăn sôcôla!"

Diệp Uyển Nghi hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Hàn

Tịnh,

Diệp Gia Bảo trong lòng đổ mồ hôi, Diệp Uyền Nghị, người là để tham ăn, chỉ cần mấy miếng sôcôla là mua chuộc được người

Tuy nhiên, Daddy dường như rất thích Mommy, nếu anh ấy có thể làm cho Mommy vui, anh ấy hầu như không thể không thừa nhận bố của mình.

Hàn Tinh chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Uyển Nghi sẽ hôn anh, anh đột nhiên cảm thấy mình hạnh phúc đến mức sắp ngất đi rồi, cưng à, con gái chịu nhận mình là ba rồi sao?

Hàn Tịnh nhìn Diệp Uyển Nghi, sau đó nhìn đến Diệp Gia Bảo thái độ rõ ràng là đã mền lỏng, là kết quả mà anh ta đang trông đợi, anh ta không khỏi véo mạnh mình mấy cái.

Đầu đến mức nước mắt sắp trào ra, không phải là dạng mở, dây là sự thật, cảm xúc của hạn như vợ già.

ra.

Lục Minh Thành bình tĩnh nhìn cảnh tượng vui vẻ bên ngoài xe.

Anh ta không nói gì chỉ cảm thấy hơi khó thở, lồng ngực như có ai bóp nghẹt lại, ngực rất đau một cảm giác khó tả như thể có ai cướp mất thứ gì quan trọng của hắn vậy.

Ngay khi Hàn Tịnh quay mặt lại, bắt gặp đôi mắt đen lấy, sâu hun hút dường như đã thấm hết mực dày của Lục Minh Thành, lúc đó anh mới nhận ra rằng anh đang tự bảo trợ mình hạnh phúc của bản thân, anh vui quá, mà đã quên mất người anh hùng vĩ đại nhất đã giúp anh tìm được vợ con.

Anh nhanh chân đi tới trước xe của Lục Minh Thành, "Chú à, cảm ơn chủ đã giúp cháu tìm được Uyển Dư và các bé, cháu thật sự mừng lắm, không biết phải nói sao.

Tối nay cháu mời chủ đi ăn một bữa cùng gia đình cháu coi như tiệc cảm ơn a

Chúa Trên nét mặt hắn vẫn còn nét hớn hở khôn xiết.

Uyển Dư sững sở, Hàn Tịnh hôm nay đi tới, còn mang theo cả bậc tiền bồi ư?

Cô không nhịn được mà thôi thúc bước chân mình đi đến bên cạnh Hàn Tịnh, nhìn vào bên trong xe thể thao, khi nhìn rõ thì thấy chính là Lục Minh Thành đang ngồi chễn chê trên xe vẻ mặt không có chút ý tình biểu đạt nào, đầu Uyển Dư đột nhiên muốn nổ tung cô cần vài giây để tiếp nhận sự thật này.

Hoá ra người chủ bảo bối của Hàn Tinh lại chính là người đàn ông bất lực mà mình nhận chữa trị đó sao thật là trùng hợp

Trong lòng cô thầm nghĩ “Trái đất này thật tròn”.