Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1046: Ông Cụ Lục Đắng Lòng. Mạnh Miệng Không Nói




Lúc bà cụ Lục tới thì tâm sự nặng nề, lúc về lại một thân nhẹ nhàng.

“Đừng tiễn nữa, vào nhà đi.” Kéo cửa sổ xe xuống, Đàm Thủy Tâm vẫy tay, ánh mắt nhìn hai đứa trẻ đầy hiển từ: “Các cục cưng, thứ hai gặp lại.”

Ngộ Hạ: “Chào cụ nội ạ...”

A Lưu: “Tạm biệt cụ.”

Bác Từ nổ máy động cơ, lái xe rời đi.

Bà cụ thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, trong mắt tràn đầy vẻ lưu luyến.

Cho đến khi xe rẽ sang lối khác rồi, bóng dáng của Đàm Hi và hai đứa trẻ cũng khuất hẳn thì bà mới thu lại tầm mắt, sau đó thở dài nặng nề.

Bác Từ: “Bà chủ, bà nên vui vẻ mới đúng chứ, sao lại thở ngắn than dài thế?”

“Lục gia chúng ta thật sự có lỗi với Hi Hi, cũng có lỗi với hai đứa bé, tôi có thể không thở dài sao?”

Năm năm, mọi gánh nặng đều đè hết lên vai Đàm Hi, họ cũng không được chứng kiến sự lớn lên của hai đứa trẻ.

Tiếc nuối ư?

Có.

Nhưng càng áy náy với Đàm Hi nhiều hơn, mà trong áy náy còn có lẫn cả cảm kích, điều đó càng tra tấn cõi lòng người ta.

Đạo cùn cắt thịt, dù chưa thấy máu ngay nhưng sự đau đớn lại tăng lên gấp đôi.

Bác Từ cũng không nhịn được than thở, “Một cô gái trẻ như cô ấy mà phải rời xa quê hương thật không dễ dàng gì. Cũng may là đã qua rồi, ngày tháng tốt đẹp còn ở phía sau.”

“Chỉ mong thế.” Đàm Thủy Tâm quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sự nặng nề trong mắt bị vẻ kiên định thay thế.

Trước kia, bà bất lực, cứ thế trơ mắt nhìn hai người yêu nhau phải bỏ qua nhau.

Hiện giờ, bà nhất định sẽ dùng hết sức lực, quyết không thể để Đàm Hi và hai đứa trẻ phải chịu ấm ức.

Một đường phóng như bay về đến nhà.

Lục Giác Dân ngồi ở phòng khách, cửa lớn mở rộng, vừa nghe tiếng động cơ liền liếc nhìn qua cửa sổ một cái theo bản năng, sau đó liền làm bộ làm tịch cầm tờ báo lên đọc.

Chỉ chốc lát sau, bà cụ Lục đi vào: “Sao trời lạnh thế này mà lại mở cửa toang ra thế: Nhiệt độ thoát hết ra ngoài rồi.”

Dì Hà nghe vậy liền cười nói: “Ông chủ cảm thấy trong nhà bức bối nên muốn mở cửa để hít thở không khí”

“Cái tật xấu gì vậy?” Bà cụ thấp giọng lẩm bẩm rồi đổi giày, cởi khăn quàng cổ ra, đi vào trong phòng khách.

“Khụ! Về rồi à?” Lục Giác Dân ngẩng đầu lên, trên mũi còn đeo một cái kính viễn thị.

“Ừ.” Bà cụ gật đầu, đi vào bếp rót cho mình một cốc nước ấm, cầm trong tay uống từ từ, cũng không định nói gì.

Ông cụ Lục đợi hồi lâu cũng không thấy bà nói gì nên đành phải chủ động hỏi han: “Bà đã gặp con bé kia chưa?”

“Đừng có suốt ngày con bé này, con bé kia như thế nhé, người ta không có tên chắc?”

“...” Được, ông nhịn, “Thế bà đã gặp Đàm Hi chưa?”

“Rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Cái gì?” Trong lòng bà cụ đang có việc nên không muốn nói nhiều lời.

Lục Giác Dân lập tức nóng nảy. Ngày thường không cho bà ấy nói thì bà ấy cứ nhắc mãi, giờ bảo bà ấy nói thì lại bắt đầu giả vờ yên lặng!

Định làm gì thế hả?

“Tôi hỏi sau khi bà thấy Đàm Hi rồi thì sao?” Tờ báo cũng sắp bị và cho rúm ró lại rồi.

“Sau đó tôi về thôi.”

Đúng lúc này, bác Từ đã cất xe xong, đi vào nhà, “Ông chủ.”

“Tiểu Từ, ông nói cho tôi nghe, hôm nay ra ngoài làm những gì thế?”

“Thì đi thẳng tới biệt tự của cô Đàm, gặp hai cục cưng nhỏ.” Bác Từ hỏi gì nói nấy.

Đôi mắt giả của Lục Giác Dân lập tức sáng bừng lên, ho khẽ hai tiếng, cố gắng ngăn lại sự mừng rỡ trên mặt: “Hai người đã gặp hai đứa bé ấy rồi à?”

“Vâng! Cô chủ nhỏ đáng yêu vô cùng, còn cậu chủ nhỏ lại trầm ổn hướng nội, đều là rồng phượng trong loài người cả.”

“Hừ! Bé tí thế mà ông đã nhìn ra là rồng phượng trong loài người rồi cơ đấy?”

“Thì...” Bác Từ không hiểu ý của ông cụ ra sao, hơi dừng lại một chút, sau đó chẳng nói tiếp nữa.

Cuộc nói chuyện cứ thế ngắt quãng giữa chừng.

Trong mắt Lục Giác Dân nhanh chóng xuất hiện vẻ hối hận, nhưng sau đó lập tức thu lại sạch sẽ.

Lại hỏi: “Bây giờ bọn họ đang ở đâu thế?”

Bác Từ báo ra tên khu.

“Hằng Phong hả? Sao cô ta lại không chọn khu do Lục Thị khai phá chứ? Hừ, tôi biết ngay là trong lòng cô ta vẫn còn oán giận, nếu không...”

“Lục Giác Dân! Ông đã nói đủ chưa hả?” Bà cụ Lục đột nhiên cao giọng, đôi mắt sáng trong nhìn ông chằm chặp, trong đó dần có ngọn lửa bốc lên.

Ông cụ Lục không hiểu tại sao tự nhiên bị quát: “Sao tự nhiên bà lại...” Tức giận lung tung thế hả?

“Tôi biết, ông không hài lòng Đàm Hi, thế nên cũng không thích lây sang hai đứa trẻ. Nếu ông nhất định cứ kén cá chọn canh, ngại Đông ngại Tây như thế, được, một mình tôi yêu, một mình tôi thích! Ông đừng có ngồi đó mà nói cái giọng chọc ngoáy, tôi nghe cũng khó chịu!”

“Không phải...” Ông nói không thích hai đứa bé ấy lúc nào chứ?

“Ồ, còn nữa.” Bà cụ không cho ông có cơ hội giải thích, lại nói tiếp, “Từ tuần sau, tôi sẽ không về nhà từ thứ hai tới thứ sáu.”

“Là sao?” Bà còn định bỏ nhà trốn đi nữa à?

“Hi Hi phải đi làm, tôi sang đó ở tiện chăm sóc bọn trẻ.”

Lục Giác Dân bị tin tức này làm cho ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới uốn thẳng được đầu lưỡi, “Bà không ở nhà, thế tôi phải làm sao?”

“Tiểu Hà có thể nấu cơm, Tiểu Từ đi với tôi qua đó là được.”

“Tôi không đồng ý!”

“Dù sao tôi cũng đã quyết định rồi, ông không đồng ý cũng thế thôi!” Chưa bao giờ mạnh mẽ như thế, bà cụ nói xong liền xoay người đi lên lầu.

Ông cụ Lục bị dọa không nhẹ: “Bà đứng lại ngay!”

Đàm Thủy Tấm dừng bước, cũng chưa quay đầu lại.

“Tôi không đồng ý! Tuyệt đối không đồng ý!” Lục Giác Dân giậm chân, tức giận y như một con sư tử xù bờm lên.

“Không đồng ý, vậy ly hôn.” Nhẹ nhàng như không.

Ông cụ Lục sững ra tại chỗ, mặc kệ gió lạnh thổi qua cửa sổ quấn quanh người ông.

Đột nhiên, ông lùi về sau hai bước, ngã ngồi xuống sofa, tay vỗ lực rũ xuống bên cạnh người. Mấy năm nay, giữa hai người chưa bao giờ hết cãi cọ, nhưng bà ấy chưa bao giờ nói tới hai chữ “ly hôn”, mà ông cũng thế.

Giữa vợ với chồng, lời nói kiểu đó sẽ làm tổn thương tới tình cảm, cả ông và bà đều biết.

Thế nên, nếu không phải quan trọng thì sẽ không vì giận dỗi mà nói ra hai chữ này.

Nhưng vừa rồi...

Bà ấy thực sự muốn thế.

Bác Từ không đành lòng nhìn nữa, tiến lên khuyên nhủ: “Ông chủ, cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ thật sự rất ngoan, bà chủ cũng muốn có thêm nhiều cơ hội ở chung với chúng, bồi dưỡng tình cảm, dù sao... cũng là chất của Lục gia mà.”

Lục Giác Dân vẫn còn ngây người, không biết có nghe lọt tại mấy lời này hay không.

Bác Từ sợ ông không tin còn lấy cả điện thoại ra, mở album ảnh: “Ông xem đi, đây là ảnh do tôi chụp đấy.”

Lúc này, trong mắt ông cụ Lục mới chuyển động một chút.

Bác Từ vội vàng đưa cho ông xem: “Đây là cậu chủ nhỏ này, giống hệt cậu Hai khi còn nhỏ luôn, ngay cả tính cách cũng giống hệt.”

Sau đó, lại vuốt nhẹ màn hình, một bức ảnh khác bị kéo ra, “Đây là cô chủ nhỏ, y như một cục tuyết nhỏ ấy, gương mặt xinh xắn như cô Đàm nhưng mắt lại rất giống bà chủ, đều là mắt hạnh to tròn. Cũng rất quấn người, miệng nhỏ ngọt ngào như rót ra mật ấy.”

Bác Từ nói, Lục Giác Dân nhìn.

Trong ảnh chụp, cô bé con một tay nâng vương miện, một tay cầm gậy ma pháp, cằm hếch lên cao, ánh mắt hơi bể nghễ nhưng nụ cười lại vô cùng ngọt ngào, vừa có khí thế của bậc nữ vương lại không mất đi sự ngoan ngoãn, ngọt ngào của một cô công chúa.

Đầu ngón tay ông cụ Lục khẽ nhúc nhích, kéo một tấm ảnh ra, là hình ảnh cậu bé con bị chụp khi vừa ngẩng đầu lên, không hề cố tình bày ra tư thế và vẻ mặt, nét mặt giống hệt Lục Chinh, cũng có mấy phần giống với Lục Giác Dân.

Rốt cuộc cũng là máu mủ tình thâm, mặc dù trên mặt Lục Giác Dân tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì sớm đã sống cuộn biển gầm rồi.

Bác Từ vẫn tận tình khuyên bảo, “... Bà chủ cũng là vì nghĩ cho hai đứa bé thối, bình thường cổ Đàm rất bận bịu công việc, mời người giúp việc cũng không đáng tin lắm, chỉ có tự mình chăm sóc mới có thể yên tâm, thế nên thái độ bà ấy mới kiên quyết như thế.”

Lục Giác Dân đưa điện thoại lại cho bác Từ, hừ lạnh một tiếng: “Bà ấy quyết định mà không thèm bàn bạc với tôi một tiếng nào, sao hả, sợ tôi phản đối à?”

Bác Từ im lặng, trong lòng thầm mắng: Nhìn tư thế vừa rồi thì rõ ràng là ông không đồng ý còn gì.

“Dù sao bà ấy cũng nên bàn bạc với tôi đã chứ? Sao cứ tự mình quyết định...” Ông cụ lầm bầm, “Cứ như tôi là người không biết nói tình cảm ấy...”

Bác Từ không nghe rõ, đang định mở miệng hỏi lại.

Đột nhiên lại nghe ông cụ Lục nói: “Thực ra cũng chẳng cần phiền phức như thế, chẳng phải cứ mang hai đứa nó về đây mà chăm là được rồi à? Đi tới đi lui không sợ mệt?”

“Nhưng cổ Đàm nói, hai đứa phải ở nhà vì bọn chúng sợ người lạ.”

“Hừ! Lấy cớ!” Rõ ràng là Đàm Hi để phòng ông, không cho ông tới gần lũ trẻ.

Lục Giác Dân hiểu rõ trong lòng.

Nhưng ông còn cách nào?

Bà già nhà ông quyết tâm làm theo ý mình. Đàm Hi phòng ông như phòng trộm. Thằng chó con Lục Chinh kia càng không cần phải nói, còn cãi tay đối với ông, nói mấy câu rõ là tàn nhẫn nữa.

Giờ ngay cả Tiểu Từ cũng nghĩ ông ta là kẻ ác, tận tình khuyên bảo.

Trong lòng ông cụ tự nhiên cảm thấy đau lòng, sao ông lại sống thành dáng vẻ ngày hôm nay?

Hiện tại tất cả mọi người đều không tin ông, vậy có phải sau này ông sẽ bị cả bạn bè xa lánh không?

Bên kia, Đàm Hi tiễn bà cụ Lục đi xong liền dẫn hai đứa con vào nhà.

Cô bé con vội vàng mặc váy lên người, còn bảo Đàm Hi chải lại tóc cho mình, “A... Phải búi cao lên, cao cao, thế mới cài vương miện được.”

Đàm Hi hiếm khi nhàn nhã như thế này, có thể ở nhà chơi với con nên đáp ứng yêu cầu của con gái một cách vô điều kiện.

“Còn bé mà đã thích điệu đà thối như vậy, lớn lên phải làm sao đây?” Đàm Hi vừa chải đầu vừa trêu ghẹo cô bé.

Ngộ Hạ đáp lại ngay, “Lớn lên rồi tiếp tục điệu đà, không, phải là trang điểm xinh đẹp!” Cục cưng dùng sữa tắm hương cam, không thối, thơm mà!

Đàm Hi dùng kẹp cố định búi tóc nhỏ, lại chỉnh một chút sau đó ngắm lại một hồi, “Xong rồi.”

Ngộ Hạ lập tức đứng lên, rời khỏi ghế, chân nhỏ loăng quăng chạy tới trước gương, hết tạo dáng chụp hình lại làm một cái wink.

Làm Đàm Hi nhìn mà không khỏi bật cười.

A Lưu đang hóa giải đồng hồ cảm ứng thông minh không hề ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ...

“Ngốc.”

Cùng thời gian, tại tòa nhà văn phòng của trụ sở công ty Thịnh Mậu, BMW dừng trước cửa xoay đã gần 20 phút.

Đúng vào giờ ăn cơm trưa nên có không ít nhân viên văn phòng đi ra ngoài ăn, ai nấy đều tò mò quan sát chiếc xe.