Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1071: Gọi cụ




Thời gian sau đó, đầu gối của Lục Giác Dân đã trở thành chỗ ngồi chuyên thuộc của cô bé con.

Một già một trẻ, rõ ràng kém nhau tới mấy chục tuổi nhưng dường như lại có thể nói chuyện mãi không hết để tài.

“Cụ ơi, tại sao ngoài miệng của cụ lại có tua rua thế ạ?”

“Cái này gọi là râu, đàn ông ai cũng có.”

“Thế tại sao em trai lại không có ạ?”

“Em trai còn bé.”

“Bé thì không phải đàn ông hay sao ạ? Em ấy cũng có chim nhỏ mà...”

“... Bỏ qua vấn đề này đi!”

A Lưu ném PSP, hầm hừ trừng mắt với cô bé.

Vẻ mặt Ngộ Hạ ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao, cô bé có nói sai cái gì à? Tại sao vẻ mặt của cụ bà và ông Từ đều kỳ quái như thế chứ?

“Cụ ơi, tại sao cụ chỉ bế cháu thôi ạ?”

“Cái này...” Lục Giác Dân đưa mắt nhìn đứa bé còn lại ở cách đó không xa. Thực ra ông cụ cũng muốn bế chắt trai lắm nhưng thằng nhóc đó căn bản chẳng thèm để ý tới ông. Đúng là con của Lục Chinh, tính cách thối y như nhau.

“Có phải vì Hạ Hạ đáng yêu nhất nên cụ mới không nỡ buông cháu ra không?” Lục Giác Dân không nhịn được bật cười, buồn bực lập tức tan biến, “Đúng thế, cháu ngoan nhất, đáng yêu nhất!”

“Yeah!” Giơ tay hình cái kéo.

Những gì Lục Giác Dân nói một ngày hôm nay còn nhiều hơn ba tháng liền cộng lại, chịu thôi, ai bảo Ngộ Hạ là một cô bé rất hay tò mò, các câu hỏi không ngừng được đặt ra chứ.

Thần kỳ nhất là ông cụ lại hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận gì, thậm chí còn chẳng hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Ngay cả bà cụ Lục hiểu ông cụ nhất cũng không khỏi kinh ngạc trong lòng.

Bà biết ông lão nhà mình nhất định sẽ thích hai bảo bối này, nhưng thích đến mức này thì quả thực là... không thể tưởng tượng nổi.

Nói một câu không thích hợp cho lắm, thì là Lục Giác Dân còn chưa bao giờ dịu dàng được với bà như thế ấy chứ.

Ngộ Hạ, “Cụ có biết kể chuyện cổ tích không ạ?” “À... Chắc là... biết một chút.”

“Biết những truyện gì ạ?”

“Sự lên ngôi của đồng tiền: Tài chính ảnh hưởng thế nào tới lịch sử thế giới - Niall Ferguson, Từ tốt đến vĩ đại - James C. Collins...”

Cái miệng nhỏ của Ngộ Hạ đã tròn thành hình chữ 0. Cô bé hoàn toàn chẳng hiểu chút nào nhưng vẫn không thể giấu được sự sùng bái với cụ ông nhà mình.

“Cụ ơi, cụ thật là lợi hại!”

Râu Lục Giác Dân không khỏi vểnh lên, rất có vài phần tự đắc, thuận đường còn ném cho bà cụ Lục một ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

Cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi, “Cục cưng có thể nghe hiểu được cơ à?”

“Dạ, nghe không hiểu gì hết!”

“Thế nên mới cảm thấy cụ thật lợi hại!”

Dì Hà thấy cốc nước đã hết nên lặng lẽ rót đầy rồi đưa cho ông cụ Lục. Hôm nay coi như bà đã được mở rộng tầm mắt rồi.

“Khụ! Đó là A Lưu đúng không?” Ông cụ Lục bế Ngộ Hạ, rốt cuộc vẫn chủ động hỏi han.

Đàm Thủy Tâm trừng mắt với ông, “Chứ không thì ai?” Chuyện tới lúc này mà còn không bỏ được xuống cái tác phong cá nhân đáng kinh tởm kia, bị lạnh nhạt cũng là đáng đời.

“Này bà lão... bà không thể nói chuyện tử tế được à?” Thay đổi sắc mặt.

“Biết rõ còn cố hỏi.” Trong nhà có tổng cộng hai đứa trẻ con, ngoại trừ cô bé con ra, đứa còn lại không phải A Lưu thì còn có thể là ai chứ?

Lục Giác Dân có cảm giác như chạm phải cái định mềm,

Mà A Lưu cũng chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái khi được gọi tới tên, sau đó lại giống như người ngoài cuộc, cúi đầu tiếp tục mân mê đồng hồ, dáng vẻ vừa chăm chú vừa nghiêm túc.

Sau đó, Ngộ Hạ liền ngủ gật trong lòng ông cụ Lục.

Bác Từ bế cô bé vào phòng ngủ.

Vốn Lục Giác Dân muốn tự mình làm nhưng lại bị Đàm Thủy Tâm ngăn cản với giọng điệu không mặn không nhạt, “Cái bộ xương già của ông nên kiềm chế lại đi, đừng để đến lúc lại làm ngã luôn con bé.”

Lúc này, ông cụ không hề phản bác gì, chân ông quả thực không khỏe, đúng là không chịu được trọng lượng của một đứa trẻ.

Đến khi bác Từ vào phòng rồi, Lục Giác Dân mới thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời, ngược lại, trộm ngắm Tiểu A Lưu lạnh lùng, ít nói.

Rõ ràng là thèm thuồng vô cùng nhưng lại cứ tỏ vẻ chẳng sao hết, quả thực khiến bà cụ Lục sung sướng trong lòng.

Bà có thể cười được cả một năm.

A Lưu mẫn cảm cảm nhận được ánh mắt nóng rát đang nhìn chằm chằm vào mình, thuận thế ngẩng đầu lên, đột ngột nhìn thẳng vào đáy mắt của Lục Giác Dân.

Bốn mắt giao nhau, già tỏ vẻ uy nghiêm, đứa bé lại chẳng khác nào nghé non mới sinh. Đàm Thủy Tầm nhìn hai cụ cháu giống nhau từ diện mạo tới tính cách, âm thầm thở dài.

Dù sao cũng là người một nhà, cứ giằng co mãi cũng không còn là “trừng phạt nhẹ nhàng” nữa mà sẽ thật sự làm tổn thương tới tình cảm, vậy nên liền vẫy tay với A Lưu, “Bé ngoan, qua đây với cụ.”

“... Vâng.” Tai cậu bé đỏ lên, một tiếng “bé ngoan” làm cho cả người cậu nhóc tê rần, thấy hơi thẹn thùng... Nhưng nếu đã từ trong miệng cụ bà thì cậu bé cũng không bài xích loại thân mật này.

A Lưu nghe lời đi qua.

Đàm Thủy Tâm dắt cậu bé đi vòng qua bàn trà, đứng trước mặt Lục Giác Dân, “Đó là cụ của cháu.” Sau đó, lại nhìn thẳng vào ông cụ, ngầm có ý cảnh cáo, “Đây là A Lưu, Lục Xuyên Lưu.”

Cũng coi như chính thức giới thiệu hai bên với nhau.

“Lục Xuyên Lưu? Cái tên này quả thực không tồi, mẹ cháu đúng là có tâm.”

Lời này vừa nói ra, Đàm Thủy Tâm hơi khựng lại, sau khi chắc chắn là mình không nghe nhầm thì trên gương mặt già nua liền xuất hiện nụ cười.

Sắc mặt Tiểu A Lưu cũng hơi bớt lạnh lùng, mở miệng gọi: “Chào cụ ạ!”

Trong lòng Lục Giác Dân như được rót vào một dòng nước ấm, vẫy tay với cậu bé, “Tới đây.”

“Không cẩn ạ!” Đầu nhỏ lắc một cách mạnh mẽ, “Chỉ có đổ mít ướt mới cần người bế.”

Đổ mít ướt?

Bà cụ Lục khẽ họ một tiếng, nhìn về phía phòng ngủ. Lục Giác Dân lập tức hiểu rõ, trong đáy mắt xẹt qua ý cười thật sâu.

Trời chiều ngả về Tây, hoàng hôn buông xuống.

Đàm Thủy Tâm nhìn đồng hồ, “5 giờ rồi, mọi người về đi thôi.”

Lục Giác Dân đang nghe bạn nhỏ A Lưu giảng giải về quá trình tháo dỡ đồng hồ lập tức sầm mặt, tỏ vẻ tâm không cam, tình không nguyên, môi mấp máy bao nhiêu lần nhưng cuối cùng lại không thể nói ra thành lời, ngược lại đành phải đưa mắt ra hiệu cho dì Hà.

“Bà chủ à, hay là tôi và ông chủ ở lại đây ăn cơm xong rồi về được không?” Dì Hà cũng đang có ý này, sau khi nhận được ám hiệu thì lập tức bắt chuyện, “Bà xem, đã đến giờ này rồi, tài xế lái xe về đến nhà thì trời cũng tối om, lại phải bắt đầu nấu cơm nấu nước, phiền toái biết bao nhiêu đúng không? Hơn nữa, tôi ở đây cũng có thể giúp bà một tay, cái khác không biết chứ nấu cơm rất giỏi.”

Bà cụ Lục trầm ngâm trong chớp mắt, tỏ vẻ do dự. Bà đã đồng ý với Hi Hi là sẽ không cho Lục Giác Dân tiếp xúc với lũ trẻ, nhưng tiền để là ông ấy không thân thiện, tình hình trước mắt thì hoàn toàn ngược lại...

Dì Hà cũng không thúc giục. Bà đã nói những gì nên nói, chỉ còn chờ xem bà cụ Lục quyết định thế nào mà thôi.

Lục Giác Dân cũng đầy vẻ chờ đợi nhìn bà cụ, “Tôi còn chưa nghe A Lưu nói xong đây này, sao có thể về được? Đúng không?” Đảo mắt hỏi cậu nhóc, hy vọng nhận được sự đồng tình.

Đáng tiếc, A Lưu chẳng buồn trả lời, cả người lạnh lùng không thân thiện chút nào.

Trong lòng A Lưu cũng có một bàn cân, xét một cách tương đối, cậu nhóc vẫn đứng về phía bà cụ Lục đã ở chung một thời gian, còn về Lục Giác Dân...

Thời gian quá ngắn, chưa tìm được lý do gì, để nói sau đi.

Cuối cùng, Đàm Thủy Tâm vẫn gật đầu đồng ý, suy xét tới lời dì Hà, lại nghĩ muốn cho Lục Giác Dần có thêm thời gian ở chung với các chắt, nói không chừng ông cụ lại mở rộng lòng tiếp nhận Đàm Hi.

Bữa tối do di Hà và bà cụ Lục cùng làm, cả một bàn ăn đầy ắp các món ăn, nào cá nào tôm, chay mặn đủ cả, cực kỳ phong phú.

Cô bé con ngoan ngoãn ngồi trên ghế của mình, ánh mắt không rời khỏi mặt bàn lấy một lần, miệng nhỏ chép liên tục, không ngừng nuốt nước bọt.

Sau khi ăn xong, Lục Giác Dân không còn có cớ gì để ở lại nữa nên dẫn tài xế và dì Hà quay trở về nhà cũ Lục gia.

Trước khi đi, mỗi bước chân đều lộ vẻ lưu luyến và vẻ mặt có hơi u oán.

Làm cho bà cụ Lục khiếp vía, cả người nổi đầy da gà.

Trên đường trở về.

Dì Hà ngồi ở ghế phụ, đảo mắt một chút rồi ướm hỏi: “Ông chủ, hay là chúng ta lại tìm thời gian tới đó một chuyến nữa đi? Thuận tiện mang quà gặp mặt gì đó cho cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ. Lúc trước khi bà chủ tới cũng mang theo mấy thứ rất tốt, nghe nói hai đứa trẻ ấy thích vô cùng!”

“Ừ, nói đúng lắm.” Giọng điệu trầm ổn, không rõ vui giận, trong đầu cũng bắt đầu nghĩ xem cái gì mới tốt.

Cô bé con thích những thứ xinh đẹp, ăn uống và mặc đều đề cao nhất là vẻ đẹp.

Cái này không khó.

Chỉ có đứa còn lại thì không dễ đối phó như thế, khẽ họ một tiếng, “Thế... lúc trước bà ấy tặng gì vậy?”

“Ô, ông đang hỏi bà chủ ấy ạ?”

“Không thì còn ai?” Khóe miệng run rẩy.

Dì Hà nhìn thẳng phía trước, không nhìn sắc mặt Lục Giác Dân, lập tức báo ra lễ vật mà Đàm Thủy Tâm đã chuẩn bị lần trước.

“Cái đồng hồ cảm ứng thông minh kia bà ấy lấy ở đâu ra vậy?” Lục Giác Dân không nhịn được dò hỏi. Ông thấy A Lưu có vẻ rất thích thứ đó.

“Nói tới việc này, quả thực bà chủ đã phí rất nhiều công sức, vừa tìm hiểu vừa xin tư vấn, lại dựa vào mối quan hệ, chỉ sợ tiền bạc bỏ ra ở các khâu trung gian này còn nhiều hơn so với giá trị bản thân cái đồng hồ ấy chứ.”

Dường như đây là lần đầu tiên Lục Giác Dân nghe thấy chuyện này, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, “Sao tôi không biết bà ấy làm những việc này?”

“Cũng không rõ lắm ạ! Dù sao phu nhân làm những chuyện này cũng không hề giấu giếm gì, không chỉ tối mà bác Từ cũng biết mà.”

Lục Giác Dân lâm vào trầm mặc. Ông cụ nghĩ lại xem khoảng thời gian đó mình đang làm gì, phát hiện ra hình như lúc đó lúc nào bản thân cũng hờn dỗi, hoàn toàn chẳng để ý tới xung quanh, thậm chí còn cố tình không thèm nghe tin tức ở bên ngoài, đặc biệt là về ba mẹ con Đàm Hi.

“Ông chủ, thực ra cả nhà chúng ta phải nên sống rất vui vẻ mới đúng.” Dì Hà đánh bạo thử nói.

Lục Giác Dân không những không tức giận, mà sau khi trầm ngâm trong chớp mắt còn gật đầu đồng tình, “Đúng là nên rất vui vẻ...”

Một tiếng thở dài, âm cuối còn hơi nặng nề.