Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 283: Bỏ thuốc? không bỏ thuốc?




Lục Chinh là người cực kỳ tự giác, điểm này Đàm Hi vẫn luôn rất rõ ràng, ngay cả với chuyện hút thuốc, anh cũng nghiện thuốc nhưng có năng lực khống chế hơn Đàm Hi nhiều.

Không chỉ như thế, anh còn dùng tiêu chuẩn đó để yêu cầu cô.

Đáng tiếc...

Ai bảo cô là người không chịu đi vào khuôn khổ chứ?

“Em có thái độ gì thế hả?” Giọng nói của người đàn ông trở nên lạnh lùng.

“Cậu, cháu đói lắm, chúng ta đi ăn đồ Nhật đi.”

“Đàm Hi, em bỏ thuốc khó khăn đến thế hay sao?”

Cười lên một tiếng, cô nhướng mày, vẻ kiêu ngạo khó thuần trong mắt cô khiến cho người đàn ông rất tức giận.

“Thế sao anh không bỏ?” Trả lời một cách đầy mỉa mai.

“Chúng ta giống nhau sao?” Lục Chinh cắn răng, mỗi chữ đều như được rít qua hàm răng.

“Sao lại không giống chứ? Có chỗ nào không giống đâu nào?” Cô cười, “Chẳng phải anh cũng chỉ nhiều hơn em một cây gậy, còn em nhiều hơn anh hai cục bột thôi sao!”

“...”

Thực ra, vừa nói lời này xong là Đàm Hi đã hối hận, có điều trong lòng vẫn còn tức tối nên không muốn chịu thua.

“Đàm Hi, em nhắc lại lần nữa thử xem.”

Nhìn gương mặt xanh mét của người đàn ông, cô động môi, cuối cùng không dám lên tiếng nữa.

“Lần sau còn hút hay không hả?”

“...”

“Nói chuyện!”

“Anh muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”

Lục Chinh tức giận cực kỳ, gương mặt vốn lạnh lùng càng thêm căng chặt, sau một lúc lâu: “Hút thuốc bao lâu rồi?”

Đàm Hi nhớ lại một hồi: “Bắt đầu từ kiếp trước cơ,“ trán gác lên vai người đàn ông khẽ cọ, “Làm sao đây? Hình như không thể cai được rồi.”

Giọng điệu nỉ non như mưa phùn bay phất phơ qua đầu quả tim người đàn ông, nhẹ nhàng thấm lạnh.

Hầu kết trượt nhẹ, anh đột nhiên cảm thấy rất khát nước.

“Nói linh tinh.”

Tiếng cười của thiếu nữ trong veo, “Ừ, cứ coi như em nói vớ nói vẩn đi.”

Thấy chưa, thời bây giờ nói thật thì người ta lại chẳng tin.

“Hút thuốc không có lợi cho sức khỏe,“ Lục Chinh than khẽ, “Tuổi trẻ là tiền vốn của em, nhưng cũng không thể tùy ý tiêu xài được.”

“Lên giường cũng không tốt cho sức khỏe của em, nhưng sao lần nào anh cũng chẳng biết thu liễm gì thế?”

Lục Chinh cứng họng trong chớp mắt, cổ họng đằng hắng: “Đừng có nói mấy cái linh tinh đó vào đây, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.”

“Em cũng đang nói chuyện đứng đắn với anh mà!” Mắt to chớp động, vẻ mặt vô tội như một cái chùy nện mạnh vào trái tim người đàn ông, lực đạo mềm mại nhưng lại có sức phá hoại không ngờ.

“Đàm Hi!”

“Chẳng lẽ chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng đốt đèn hay sao?”

“Hút thuốc hại phổi.” Lục Chinh cảm thấy mình đã nhẫn nại tới mức xưa nay chưa từng có rồi.

“Làm tình hại thận.”

“Nhất định phải đối nghịch với anh đúng không?” Trừng mắt, mặt lạnh.

Đàm Hi lắc đầu, ánh mắt sợ hãi, nhìn qua rõ ràng là một cô gái rất ngoan ngoãn, ai mà ngờ được cô còn biết hút thuốc cơ chứ? Hơn nữa, còn nghiện không nhẹ.

“Vậy ngoan ngoãn cai thuốc.”

“... Không cai được.” Cũng không định cai.

“Lý do.”

Ánh mắt Đàm Hi khẽ động, “Vậy còn anh?”

“Thói quen.” Trước kia, huấn luyện ở trong bộ đội quá áp lực, hút thuốc liền trở thành phương thức giải quyết tốt nhất, những người tham gia bộ đội rất ít người không biết hút thuốc.

Đàm Hi nghĩ một chút, “Lúc đầu hút thì thấy khá hay ho, miệng và mũi đồng thời nhả khói, rất thú vị mà đúng không? Sau khi học được liền biết cách hút như thế nào cho đẹp, kẹp thuốc thế nào, nên hút trong tư thế gì, dập thuốc thế nào cho dứt khoát và lưu loát, sau đó quen dần với hương vị thuốc lá thì lại nghiện, nhất thời không thể cứu vãn nữa...”

Cho tới bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ bộ dáng quẫn bách của mình khi mới học hút thuốc.

Đó là... cấp hai?

Sau khi mẹ mất, Viêm Võ liền đón bà vợ bé Giang Huệ kia vào nhà. Cô vốn rất ghét người đàn bà đó, không ngờ lại có ngày sẽ phải sống cùng bà ta dưới một mái nhà, trong lòng bị đè nén thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được.

Viêm Võ không giỏi khuyên nhủ, sau khi bị cô ném bình hoa vào đầu chảy máu thì hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, cứ thế đón Giang Huệ vào nhà ở thôi.

Đàm Hi bắt đầu không thích về nhà, sau khi tan học, thà ở lại trường hoặc đi lang thang trên đường cũng không muốn nhìn thấy con quạ chiếm tổ diễu võ dương oai trước mặt mình. Cũng chính trong thời gian đó, cô quen với một đám bạn bè hư hỏng hoặc đám cậu ấm cô chiêu, hoặc con quan lớn, ai cũng là người chịu chơi hết.

Dưới sự ảnh hưởng của những người đó, Đàm Hi không chỉ biết đánh bạc, lướt sóng, còn biết chơi bi - a, đua xe, nhưng có một thứ mà cô tuyệt đối không bao giờ nếm thử, đó chính là hút thuốc.

Cô ngửi hương vị của thuốc lá trên người Viêm Võ và thấy rất hôi hám. Đối với người có thói quen ở sạch từ nhỏ như cô thì khó mà chấp nhận được.

Có lần, cô cãi nhau với Giang Huệ. Ả tiểu tam đáng ghét đó lại dám động vào giá vẽ của mẹ cô, còn muốn ném vào phòng chứa đồ, bị Đàm Hi bắt quả tang tại trận, cuối cùng đánh cãi nhau một hồi.

Kết quả, cô tức giận lật tung bàn ăn. Ả tiểu tam bị mảnh vỡ cắt qua mặt, Viêm Võ liền tát cô một cái rất đau.

Một đường chạy như điên tới nhà người anh em của mình, kết quả tên đó lại trốn ở trong phòng hút thuốc, cô cứ thế bị hắn dụ dỗ làm bậy.

“Hút một hơi xem nào, cam đoan phiền não của cậu sẽ mất hết.”

Đàm Hi tin vào những lời này nên mới làm theo. Khi kẹp điếu thuốc lá giữa ngón tay, cô châm một mồi lửa, hít sâu, một đống khói sặc đầy trong miệng cô, đến tận khi cô không nhịn được nữa nên đành há miệng ra, làn khói trắng bay ra ngoài, tận mắt nhìn thấy nó chậm rãi bay lên, sau đó là một tràng ho như muốn nổ cả phổi ra ngoài kéo dài tới tận ba phút.

Hốc mắt đỏ ửng, mũi chua xót, nước mắt thi nhau chảy xuống.

Người anh em cười cô nhát như thỏ đế. Lúc đó Đàm Hi liền âm thầm thề nhất định phải hút thuốc đến thật đẹp mắt thì thôi.

Kết quả chứng minh, cô nói được làm được.

Nhưng quá trình thì cực kỳ quẫn bách. Vì động tác đẹp mắt đó, không chỉ bắt chước theo những người lính trong phim kháng chiến mà còn chạy tới những hộp đêm để tận mắt nhìn xem đám gái hút thuốc như thế nào.

Khi đó, có người nói cô điên rồi, nhưng cô chẳng thèm để ý.

Đời trước, cô hút thuốc là vì muốn giảm áp lực và muốn đẹp mắt.

Đời này, là vì dụ dỗ người, không, chuẩn mà nói là vì để dụ dỗ Lục Chinh.

Đàm Hi chớp mắt nhìn anh, “Ôi, anh thật sự không thích em hút thuốc à?”

“Nói thừa!”

“Chẳng phải nói phụ nữ hút thuốc nhìn rất phong tình sao?”

“Từ đâu ra cái luận điệu vớ vẩn đó thế?”

Đàm Hi nhướng mày, nhìn chăm chú vào vẻ mặt của người đàn ông, hòng muốn tìm dấu vết của sự nói dối.

Đáng tiếc, chẳng có gì.

Cô đã từng cho rằng phụ nữ hút thuốc là không biết kiềm chế, thậm chí còn có thể nói là lẳng lơ.

Đến tận khi cô xem một bộ phim Italy tên là Màlena (Người yêu đầu đời), trong phim đó, nữ chính xinh đẹp tuyệt trần tên Màlena sau khi bị buộc trở thành ca kỹ đã có một màn thế này:

Cô đi xuyên qua con đường đông đúc người qua lại, âm thanh bàn tán về cô vang lên không dứt. Dưới ánh sáng mặt trời, cô gái đi đôi giày cao gót tràn ngập vẻ dụ hoặc dục vọng, váy trễ ngực bao bọc lấy cơ thể động lòng người, mái tóc xoăn màu vàng kim ánh lên ánh sáng ấm áp. Cô dừng lại trước một chỗ nghỉ chân ngoài trời và ngồi xuống, hai chân vắt chéo đầy ưu nhã, sau đó lấy từ trong túi xách ra một bao thuốc lá, ngậm điếu thuốc lên miệng, đàn ông xung quanh lập tức đem lửa tới. Cô hơi cúi đầu, châm lửa, ánh mắt trong vắt.

Năm đó, Cố Miên sống chết không chịu xem bộ phim đó với cô. Nhìn tên nhãi đó đỏ mặt tía tai, Đàm Hi mới nghĩ ra đây là một bộ phim 18+, bên trong có rất nhiều hình ảnh thiếu nhi không nên xem.

Cuối cùng, Cố Miên vẫn phải đồng ý với cô, chẳng có cách nào khác, ai bảo cô rất có năng lực quấn lấy người ta chứ.

Đó là lần đầu tiên Đàm Hi cảm thấy hút thuốc cũng có thể tạo ra hương vị bi tình như thế, giọt nước mắt long lanh mãi không chịu rơi xuống ấy có chứa biết bao nhiêu chua xót và bất đắc dĩ, cũng không biết có chứa bao nhiêu u oán và bi phẫn nữa?

“Phụ nữ thì nên có dáng vẻ của phụ nữ, đừng có học đám lưu manh không đứng đắn đó.” Lục Chinh xụ mặt dạy dỗ, mặt mày nghiêm túc.

Phụt...

“Thế nên, anh cũng đang mắng anh đấy à?” Lưu manh? Không đứng đắn?

“...”

“Được rồi, em sẽ cố gắng, OK?”

“Là nhất định.”

“Rồi, anh là ông nội, nghe anh hết được chưa?”

Đàm Hi vừa chịu thua liền khiến gai nhọn trên người người đàn ông rụng xuống hết, sắc mặt Lục Chinh liền mềm lại.

Túm lấy cổ tay áo của anh, lắc lư làm nũng, “Đói lắm rồi...”

“Đi thôi.”

Chuyện cai thuốc đến đây là dừng hẳn, chẳng ai nhắc lại nữa.

Đàm Hi thầm nghĩ, dù sao cô cũng đã tạo đường lui cho mình, có cai hay không cũng phải xem tâm tình mới được.

Lục Chinh nghĩ cũng biết không thể o ép cô quá đáng được, lỡ đâu con nhóc này nóng đầu lên lại muốn đối đầu với anh thì lại thành chuyện xấu.

Đừng không tin, Đàm Hi là người thật sự có thể làm được ra chuyện đó đấy.

Hai người đi xe tới cửa hàng Nhật, một bữa này, Đàm Hi ăn không ít sushi, còn thêm một mâm Sashimi lớn.

Lục Chinh thích đồ ăn Trung Hoa truyền thống, quy quy củ củ giống những người khác nên số lần động đũa rất ít.

Đàm Hi thấy anh không ăn nhiều, có lẽ là không quen ăn mấy thứ này nên sau khi ăn xong lại kéo anh tới quán cay Tứ Xuyên.

“Còn ăn được nữa à?” Tầm mắt của người đàn ông bình thản dừng trên bụng nhỏ của ai kia, tựa hồ như đang tò mò không biết nơi nhỏ xíu như vậy có thể chứa được bao nhiêu đồ ăn?

“Em sợ có người chưa ăn no!”

Ba mặn hai chay, cộng thêm một bát canh củ cải muối om vịt, Đàm Hi chỉ ăn mấy miếng, còn lại toàn bộ đều vào trong bụng ông lớn nào đó.

“Có đủ không? Còn muốn ăn nữa hay thôi?”

Lục Chinh xua tay: “No rồi.”

Lúc tính tiền, Đàm Hi chìa thẻ đen ra, cằm hơi hếch lên, “Em mời.”

Lục Chinh nhìn cô bằng ánh mắt chế nhạo.

Đàm Hi bĩu môi.

Chờ ra khỏi nhà hàng, cánh tay dài duỗi ra ôm cô vào lòng, “Lấy tiền của ông mời ông ăn cơm, nói nghe trơn tru nhỉ?”

“Nếu đã cho em thì đó là của em, mời khách ăn cơm thì có vấn đề gì đâu?”

Sau khi ăn xong, Lục Chinh lái xe đưa cô ra bờ sông hóng gió.

Đàm Hi: “Xuống đi dạo một chút không?”

Lục Chinh gật đầu đồng ý.

Hai người dắt tay nhau đi dọc bờ sông, chỉ hận thời gian không thể dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này.

Đàm Hi đột nhiên mở miệng hỏi: “Khi nào thì anh về?”

Tổng bộ của Lục Thị ở thủ đô, sớm muộn gì Lục Chinh cũng sẽ rời đi.

“Ngày kia.”

“Đừng quên cho Tiểu Nhị ăn đấy.”

“Ừ. Sáng ngày mai em... có tiết học không?”

Đàm Hi lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Không.”

Mà kết quả của sự thành thật đó là đêm nay cô không được về ký túc xá, bị kéo tới chung cư lăn lộn cả đêm, toàn thân như bị tách ra sau đó lại hợp lại không biết bao nhiêu lần.

Trên đường về, Đàm Hi có thể cảm thấy tốc độ của xe nhanh hơn.

Cô cười khẽ một tiếng: “Anh gấp cái gì chứ? Đúng là đồ sói đói.”

“Đợi chút nữa sẽ dạy bảo em một trận!” Ánh mắt tàn ác.

Đàm Hi gần như bị kéo vào trong thang máy, đành phải chịu thôi, sải chân của người đàn ông quá lớn, cô không theo kịp.

Rầm...

Cửa phòng vừa đóng lại, Đàm Hi đã bị bế ngang người lên, “Anh từ từ thôi!”

Lục Chinh giơ chân đá văng cửa phòng ngủ, đặt cô lên giường, Đàm Hi đang định vùng dậy nhưng đã bị đẩy nằm xuống ngay lập tức, lặp đi lặp lại mấy lần, người đàn ông đã tranh thủ cởi hết đồ trên người ra rồi.

“Còn chưa tắm... Ưm...”

Xong việc, Đàm Hi nửa cuộn tròn người trên giường, để lộ ra hai đầu vai loang lổ những dấu hôn, toàn thân ướt đầm đìa như vừa mới được vớt từ trong nước ra.

Lục Chinh mở điều hòa lên, điều chỉnh tới nhiệt độ thích hợp.

Lúc này Đàm Hi mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Tách...

Tiếng bật lửa, rất nhanh, mùi thuốc lá truyền tới, cánh mũi Đàm Hi hấp háy, trong lòng như đang bị mèo cào, “Em...” Cũng muốn.

Những nghĩ đi nghĩ lại, mấy tiếng trước hai người còn cãi nhau vì chuyện này, giờ mà cô đòi thuốc thì chẳng phải là gợi đòn hay sao?

Lục Chinh hiểu được suy nghĩ của cô liền hít thêm hai hơi, sau đó dập thuốc.

Đàm Hi kinh ngạc nhìn anh một cái.

“Miễn cho lại khiến em thèm.”

“...”

Lại nghỉ thêm nửa tiếng nữa, Đàm Hi quấn chăn ngồi dậy.

“Làm gì thế?”

“Đi tắm.”

“Vừa lúc.”

“Cái gì?”

“Cùng nhau tắm.”

Từ phòng tắm đi ra đã là hai tiếng sau, kim đồng hồ nhích đúng tới con số 12.

Hai chân Đàm Hi run rẩy. Lục Chinh mặc áo choàng tắm dài đứng dựa bên khung cửa, ngay cả nụ cười cũng trở nên nhẹ nhàng, mặt mày không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, dưới ánh đèn phòng lại tăng thêm mấy phần dịu dàng, tình tứ.

“Cười trên nỗi đau của người khác chứ gì?”

“Là đang thấy vinh dự.”

“Bớt lên mặt đi!”

Hai mắt híp lại: “Còn muốn nữa phải không?”

Sắc mặt Đàm Hi lập tức thay đổi, “Tưởng bở!”

“Vừa rồi là ai giục nhanh lên hả...”

“Câm miệng! Không cho phép anh nói!”

“Lại đây.”

Đàm Hi tỏ vẻ đề phòng, không có cách nào cả, đối mặt với kẻ nào đó như hổ như sói, cô không thể không đề cao cảnh giác được.

Lục Chinh thò tay lấy máy sấy từ trong ngăn kéo ra, “Lại đây, đừng để anh nói lần thứ ba.”

Sấy tóc xong, Đàm Hi ôm bụng xoay người nhìn Lục Chinh với vẻ đáng thương, “Cậu, lại đói rồi...”

Lục Chinh: “...”

0 giờ 25 phút, Đàm Hi ôm một hộp mì Khang Sư Phụ ngồi xếp bằng trên sofa. Tivi đang phát lại một chương trình phỏng vấn ngôi sao. Khách quý được mời là siêu sao đang hot hiện nay - An Diệu.

Lục Chinh đặt một món đồ lên bàn trà, “Giữ cẩn thận.”

“Cái gì thế?”

“Chìa khóa chung cư. Sau khi anh về thủ đô rồi, em tới đây lúc nào cũng được.”

“Oh.”

“Ăn xong rồi đi ngủ, nhanh chân nhanh tay lên.”

“Cậu, cậu nói nhiều thế.”

“...”

Ngày hôm sau, vừa sáng sớm, Đàm Hi tỉnh lại vì bị đau bụng.

Lật chăn xuống giường, còn chưa kịp xỏ dép đã phi ngay vào trong toilet.

Sau đó đau lòng phát hiện ra một điều rằng hình như cô đã bị tiêu chảy, mà nguyên nhân là do khay Sashimi và mì tôm đánh nhau.

Sau khi ra khỏi toilet, cô lại vội vã chui vào trong ổ chăn, tay đặt lên bụng người đàn ông tìm hơi ấm, hai chân nhỏ liều mạng chen vào giữa hai chân người đàn ông, thoải mái tới mức cô phải than thở một tiếng.

Lục Chinh đã dậy từ lâu, chỉ là vẫn nhắm mắt dưỡng thần theo thói quen mà thôi.

Lúc Đàm Hi rúc lại vào chăn thì anh liền không nhịn được ôm người vào lòng, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng nhỏ trắng mịn, càng siết cô chặt hơn.

“Đau bụng.” Tội nghiệp.

Lục Chinh thật sự không thể chống chọi được với giọng điệu này của cô.

Đàm Hi cầm lấy tay anh, “Xoa.”

Người đàn ông bất đắc dĩ, “Thế này hả?”

“A... Nhẹ thôi, nhẹ thôi!”

“Giờ thì sao?”

“Oh... thoải mái!”

Hai người cọ tới cọ lui, đến tận khi mặt trời phơi ba sào gậy rồi mới dậy ăn sáng, sau đó Lục Chinh lái xe đưa cô về trường.

Trên đường, đi qua một nhà hàng Pizza có tiếng, Đàm Hi bảo anh dừng lại.

Đường có đẹp mấy thì cũng có lúc đi tới điểm cuối cùng, xe vững vàng dừng nơi cổng trường. Đàm Hi ghé lại hôn lên mặt người đàn ông, “Ngày mai em có giờ học, không thể đi tiễn anh được, trên đường về chú ý lái xe an toàn đấy.”

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của người đàn ông sâu và đen láy.

Đàm Hi nhướng mày, có điều ám chỉ: “Nếu được phép trốn học...”

Ánh mắt lạnh xuống.

Cô bĩu môi.

Có đôi khi, có người đàn ông tam quan quá đứng đắn cũng không phải là chuyện hay ho gì.

“Nhớ phải nhớ em đấy.”

“... Ừ.”

Đàm Hi trở về tới ký túc xá, ba con hàng đều ở phòng.

An đại mỹ nhân đang hoàn thành một bức tranh sơn dầu bán thành phẩm. Xung quanh chỗ cô đứng vương vãi thuốc màu nhưng không hề lộn xộn. Tuy rằng cô mặc váy da dài nhưng lại chẳng bị lem một vệt màu nào lên trang phục.

Tiểu Công Trúa đang vùi đầu làm bài tập, lao tâm phí sức hoàn thành bài tập phác họa tuần này.

Hàn Sóc mặt đồ ngủ, đầu tóc rối bù, ngồi cuộn người trên ghế chơi game, giết quái đến mức hai mắt cũng đỏ ngầu.

Tiếng ổ khóa chuyển động vang lên, ba người không hẹn mà cùng nhìn ra phía cửa.

“Hi, các tình yêu, anh về rồi đây.”

“...”

Không phản ứng?

“Ý gì thế này?” Đàm Hi chớp mắt, thở dài u sầu, “Uổng công tớ còn mua pizza, mua bánh ngọt các cậu thích nhất về đây, xem ra đành phải tặng cho người khác ăn hộ thôi...”

“Pizza?” Hai mắt Hàn Sóc sáng rực, “Đừng mà! Phù sa không chảy ruộng ngoài, có hiểu không hả?”

Tiểu Công Trúa nghe thấy hai chữ “bánh ngọt” thì vẻ mặt cũng thay đổi, “Hi Hi, cậu đã về rồi sao?”

“...” Cung phản xạ của cô nàng này hình như hơi dài quá rồi.

An đại mỹ nhân thì không dễ bị dụ dỗ như thế: “Mấy miếng pizza mà muốn bỏ qua hình phạt đêm không về ngủ, có phải quá hời rồi không hả?”

Đàm Hi hơi đảo mắt: “Tối nay ra ngoài quẩy, tớ mời.”

“Deal (thành giao)!”

Bốn người chụm lại cùng nhau ăn pizza. Đàm Hi chỉ ôm trà sữa uống, rõ ràng là không có hứng thú ăn lắm.

Hàn Sóc: “Sao cậu không ăn hả?”

Đàm Hi: “Hôm qua ăn nhiều quá nên bụng dạ cứ ấm ách khó chịu.”

Cười lưu manh, “oh” một tiếng thật dài, “Người đàn ông của cậu đúng là có năng lực đấy! Không tệ, không tệ, có tiền đồ!”

“...”

“Nói đi, cái đó của anh ta đường kính bao nhiêu thế?”

“...”

“Chiều dài thì sao?” Hàn Sóc dùng ngón cái và ngón trỏ tạo một khoảng cách, “Thế này? Thế này? Hay là thế này?”

Vẻ mặt Tiểu Công Trúa rõ ràng là NGỐC trăm phần trăm, nghiêng đầu nhìn An An: “Các cậu ấy đang nói cái gì thế?”

“Đừng nói, cứ chốc lại trúng gió ấy mà.”

“Oh.”

Đàm Hi bị hỏi tới không biết trả lời ra sao, cũng thấy phiền không chịu nổi: “Hàn Sóc!”

“Có!”

“Câm miệng!”

“Đồ ăn vào miệng rồi, không có cách nào khép lại được.”

“...”

“Đưa phần của cậu cho tớ đi? Dù sao cũng đang đau bụng, cậu cũng có ăn được đâu...”

“Cầm và cút!”

“He he, mình xin~” Giơ tay lên, tung ra một nụ hôn gió.

Đàm Hi cố nhịn không trợn trừng mắt lên, “Cậu thì chỉ có tí tiền đồ này thôi.”

“Chẳng phải là vì nghèo quá sao!” Hàn Sóc chớp mắt.

“Tiền sinh hoạt của cậu ném hết vào ban nhạc rồi đấy à?”

“Làm gì có cách nào đâu, sân tập, trang phục, cái gì mà chẳng cần tiền.”

“Trang phục? Định tham gia thi Ánh sáng Bắc Cực đấy à?”

“Ừ đúng rồi!”

“Những người khác trong ban nhạc của cậu thì sao?”

“Nhà Nhị Hùng, Đại Quang, Ngũ Mộc đều có điều kiện cả, đều có thể tự chuẩn bị được, chỉ còn lại Kha Nhan là tớ lo.”

“Hừ, không ngờ là cậu còn có lòng từ bi như thế cơ đấy.”

“Xì, đó là tớ hết cách rồi thôi! Vốn dĩ lúc đầu Kha Nhan cũng không muốn vào nhóm lắm, vất vả lắm tớ mới kéo cậu ấy nhập bọn được, hơn nữa người ta cũng rất nghèo, có thể giúp được thì giúp thôi!”

“Đúng là nghĩa khí mà!”

“He he... cảm ơn đã động viên.”

“Vậy cậu có thể tiếp tục nghĩa khí nữa không, đừng ăn ké cơm với bọn tớ nữa đi?”

Tiểu Công Trúa che miệng cười trộm, “A Sóc, cậu toi rồi.”

Hàn Sóc xụ mặt, nghiêm trang, “Không thể.”

Buồn cười, ba cô bạn cùng phòng này của cô người nào cũng rủng rỉnh đầy tiền trong túi, là cái loại tùy tiện véo một tí là cũng có thể chảy được ra mỡ, không ăn ké thì thật là phí!

Đàm Hi tỏ vẻ ghét bỏ, sờ thẻ đen trong túi mình, quả nhiên, tiền chính là sự tự tin của phụ nữ.

Buổi chiều, học xong hai tiết giám định và thưởng thức, Hàn Sóc định ra ngoài mua trang phục, đề cử Đàm Hi đi cùng.

“Tớ có thể từ chối không hả?”

“Không thể.”

“Tại sao lại là tớ chứ?” Rõ ràng Nhiễm Dao và An An cũng rất nhàn mà.

“Hôm qua cậu đi lăn giường với người ta, tớ ghen ghét không được à?”

“...” Cô thật sự chẳng biết nói gì cả.

Luận về trình độ không biết xấu hổ thì hai người ngang tài ngang sức, tất nhiên cũng rất thưởng thức đối phương, rốt cuộc. Trên đời này, khó mà tìm được một người có trình độ đáng khinh tương đương với mình mà.

“Ồ, nhớ mang thẻ theo đấy.”

“Hàn Sóc, cậu đúng là không biết xấu hổ.” Đàm Hi cắn răng.

“Xấu hổ? Đó là cái gì? Tớ cần nó để làm gì cơ?”

“...”

Hai người quay về ký túc xá thay đồ. Đàm Hi muốn đi dạo phố nên đi một đôi giày bệt, bên trong mặc một cái áo lông cừu, phối hợp với quần bò rách, nhìn có vẻ cực kỳ đường hoàng.

Tóc thả ra, đầu đội mũ lưỡi trai, tuổi trẻ hừng hực, lại vô cùng thần bí nữa.

Hàn Sóc mặc áo khoác bò, quần bó sát, mái tóc bảy sắc cầu vồng dựng ngược muốn bao nhiêu kiêu ngạo liền có bấy nhiêu kiêu ngạo.

Hai người đứng trước gương, Đàm Hi huýt sáo một cái đầy vẻ lưu manh.

Hàn Sóc gập khuỷu tay, “Đi thôi, người đẹp.”

Đàm Hi không thèm để ý tới cô, đập tay một cái, “Đi mau đi, đừng có khoe khoang nữa!”

Khóe miệng Hàn Sóc run rẩy, cất bước vội vã đuổi theo, “Này này, sao cậu không chịu phối hợp một tí nào thế hả? Từ từ, từ từ thôi...”

“Đừng có mơ!”

“Haizz, cậu không thể cho tớ tí mặt mũi được à?”

“Cậu có phải người đàn ông của tớ đâu.”

“...”

Hai người lôi lôi kéo kéo đi ra tới cổng trường. Một nữ sinh để tóc dài tiến lên, thanh thúy gọi một tiếng, “Anh Sóc.”

Đàm Hi nhướng mày.

“Khụ khụ... Giới thiệu một chút, đây là bạn cùng phòng của tớ, Đàm Hi, còn đây là tay trống của ban nhạc, Kha Nhan.”

“Hi.” Đàm Hi gật đầu chào cô nàng, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.

Nữ sinh này nhìn có vẻ nhỏ gầy như thế mà lại chơi trống sao? Có thể làm Hàn Sóc phải chiêu hiền đãi sĩ, nói vậy chắc cũng không phải là một bình hoa rồi.

“Đừng nhìn cậu ấy gầy như thế mà khinh, sức bật cực mạnh đấy!” Hàn Sóc giải thích với cô.

Kha Nhan cười, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện vẻ thẹn thùng.

“Đi thôi, còn phải mua nhiều đồ lắm.”

Đàm Hi vẫy một chiếc xe taxi, “Đi thế này nhanh hơn.”

Hàn Sóc cọ vào cô như một con chó con, “He he, cậu trả tiền xe đấy nhé.”

Đàm Hi: “...”