Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 461: Chuyến đi tìm trai trong thủ đô của tiểu công trúa




Thời gian ba ngày trôi qua trong chớp mắt, quay qua quay lại đã đến ngày tựu trường.

Lục Chinh tạm thời đi công tác, nên không thể lái xe chở cô đi được. Đàm Hi tự mình ngồi tàu đến Tân Thị, từ 9 giờ sáng đến 10 giờ 40 phút, sau khi ra khỏi trạm thì gọi xe taxi. Lúc đến Đại học T thì vừa đúng 11 giờ 30 phút, giờ ăn trưa.

Trước đó đi qua quầy bán đồ vặt ở đối diện trường mua chai nước suối, Đàm Hi đứng dưới mái che nắng, gọi số máy bàn của ký túc xá.

Tiếng chuông reo hồi lâu, “... A lô?” Âm thanh khàn khàn chưa tỉnh ngủ, ngoài Hàn Sóc ra thì không ai lẫn vào đây được.

“Đừng bảo với tớ là, cậu mới rời khỏi giường.”

“À, tớ còn chưa ra khỏi giường nữa, điện thoại bàn đang bị tớ lấy xuống ôm đây này.”

“...”

“Đúng rồi, cậu chừng nào tới? Bên giáo vụ thông báo, trước 6 giờ chiều hôm nay phải hoàn tất việc ghi danh.”

Việc ghi danh chính là cầm thẻ học sinh, đến từng văn phòng làm việc trong học viện để lấy con dấu, đồng thời ký tên vào. Trên nguyên tắc, không cho phép người khác làm thay, nhưng... cũng chỉ là trên nguyên tắc.

Đàm Hi nhìn sắc trời, hiếm khi thấy nắng xuân vậy, cũng không biết có phải do ngồi xe vất vả không, hay gì khác, rõ ràng ngày tháng ba, cô lại cảm thấy có chút oi bức.

Đàm Hi cởi áo khoác ra luôn, chỉ còn lại chiếc áo lông cổ cao, màu gạo, không có hoa văn.

“Tớ ở trước cửa trường học.” Đàm Hi thực sự không nhịn được mà trợn mắt, cánh tay còn lại cầm chai nước, chiếc áo khoác vừa cởi ra treo vắt vẻo trên khuỷu tay.

“Nhanh vậy ư?!” Hàn Sóc kêu lên.

“Có vấn đề sao?”

“Vấn đề lớn đó!”

“Chúng tớ còn nhất trí cho rằng đợi đến ngày mai cậu mới chính thức tới trường cơ.”

“Mấy cậu?”

“An An hôm qua cũng đến rồi.”

“Tớ là loại người dây dưa vậy sao?” Đàm Hi tỏ vẻ không phục.

“Cậu thực sự thì không dây dưa, nhưng cậu vừa háo sắc vừa nhàm chán! Không ở cùng đại soái ca Lục đến phút cuối cùng làm sao mà chịu quay lại trường được?”

Đàm Hi không còn lời gì để cãi lại.

Nếu như Lục Chinh không đi công tác, có thể cô cũng có thể như vậy thật... ngày mai mới đến.

Vừa đúng giờ cơm, ba người hẹn gặp trong quán Hồ Nam thường hay lui tới.

Đàm Hi kéo vali đến gọi món trước. Đợi Hàn Sóc và An An đến thì thức ăn vừa đúng lúc đem lên.

Không gặp nhau mới có một kỳ nghỉ đông, mái tóc đen huyền của An An lại dài ra, vốn dĩ đã toát ra khí chất cổ phong nho nhã, lại còn như tiên nữ bước ra từ mỹ nhân đồ, toàn thân bao quanh ánh hào quang.

Hàn Sóc vẫn là bộ dạng khác người ấy, không giống một ngôi sao chút nào. Giờ đây cô đã là ca sĩ hợp đồng với tập đoàn Tinh Huy - công ty quản lý có thực lực nhất trong nước. Sau khi trải qua vòng đầu lộ diện, danh tiếng của cô ngày càng leo thang, hơn nữa trong hôm giao thừa còn mở weibo chính thức, giờ đây số lượng fan đã hơn triệu người rồi.

Mượn một câu nói của chính cô: chị đây cũng là đứa ra đường phải đeo khẩu trang rồi!

Cũng may là giờ cô trông khá lôi thôi, khác một trời một vực với hình tượng “Ca sĩ băng sơn Hàn Sóc” trong mắt khán giả, vì vậy cô chẳng hề sợ bị nhận ra, cho dù có nhận ra đi nữa, cũng có thể phủ nhận mà~

Chính là có lý lẽ thép như vậy đó.

“Tớ như vậy gọi là thẳng thắn, thuần khiết, không giả tạo, hiểu không?”

Đàm Hi, An An đều lắc đầu.

Hàn Sóc: “...”

“Đúng rồi, Dao Dao có bảo chừng nào tới không?” An An đưa đôi đũa cho Đàm Hi, Đàm Hi lắc đầu, “Tớ không rõ.”

Hàn Sóc “Ồ” một tiếng, gắp miếng cá tê cay vào bát của mình, “Hôm qua cậu ấy nhắn WeChat cho tớ, bảo tớ ghi danh hộ, cậu ấy phải đi thủ đô vài hôm.”

“Đi thủ đô để làm gì?”

“Thế gian có câu, nam theo đuổi nữ như cách nghìn trùng, nữ theo đuổi nam như cách mảnh lưới.” Hàn Sóc lắc đầu, cô ấy giờ tiếng Hoa nói như gió, còn biết dẫn điển tích vào nữa.

“Người coi mắt lần trước đó hả?” Đàm Hi chớp mắt.

“Khả năng là anh ta.”

“Thật luôn đó hả?” An đại mỹ nhân lẩm bẩm.

Thủ đô, tòa nhà chính phủ, phòng làm việc của trợ lý thị trưởng.

Tống Tử Văn xem xong phần văn kiện cuối cùng, ký lên hai chữ “Đã Duyệt”, đậy nắp bút máy lại, quay qua bấm số nội bộ gọi thư ký, “Tiểu Thái vào đây một lát.”

Rất nhanh, tiếng gõ cửa truyền tới.

“Vào đi.”

Thư ký Thái bước vào, trước tiên đưa văn kiện trong tay ra: “Lãnh đạo, đây là bảng báo cáo quy hoạch của Sở kiến thiết thành phố trình lên, đính kèm hình hiệu quả tổng thể và hình mặt bằng khu vực, tôi đã kiểm tra qua một lần, đều làm theo quy định, không có sai sót gì.”

“Tôi đem về xem, ngày mai sẽ cho kết quả.” Tống Tử Văn đưa túi văn kiện đã được anh gói kín trước đó, “Ngày mai đưa cái này đến Cục Thuế Thành Đông Quốc.”

“Dạ vâng.”

“Buổi chiều cùng tôi làm một chuyến đến khu khai thác. Hôm qua trong hộp thư của thị trưởng nhận được thư khiếu nại, bên đó có dân công nông cũng đang gây chuyện, phá hỏng kính thủy tinh của mấy nhà dân gần đó.”

Thư ký Thái cau mày, mấy chuyện này thường đều do can bộ tự quản giải quyết. Đáng lẽ không có lý do gì làm kinh động đến vị này chứ?

Tống Tử Văn sửa sang lại bài làm việc theo thói quen, văn phòng làm việc của anh trước giờ đều nổi tiếng ngăn nắp sạch sẽ.

Nghe vậy, không có ngẩn đầu, chỉ vờ như thuận miệng hỏi: “Đối phương còn khiếu nại công khai Cục Kiến thiết thành phố có ông quan nào đó chỉ biết “ăn chay”, bao lâu rồi mà chẳng đưa ra được phương án giải quyết gì cả.”

Thư ký Thái bừng tỉnh lĩnh ngộ.

Nếu không nằm ngoài dự đoán, lần tuyển cử đổi nhiệm kỳ nào, Tống Tử Văn nhất định sẽ lên chức, chỉ là lên đến chức gì, trước khi lệnh thay đổi được truyền xuống, thì không ai biết được. Giờ thì xem ra, chắc chắn là chức thị trưởng.

Người làm quan, đi một bước, giữ 10 bước, cũng không phải là không có đạo lý.

“Được, tôi sẽ lập tức đi thu dọn, khoảng mấy giờ đi?”

“Không gấp, bây giờ là 11 giờ 30, chúng ta đi căn tin trước, ăn xong cơm mới đi.”

“Vâng.” Làm việc với Tống Tử Văn lâu nay, thư ký Thái đã hoàn toàn trải nghiệm được cái gì gọi là “Được người quan tâm.”

Giống như một số lãnh đạo, mặc cho anh có ăn cơm hay không, kêu anh làm cái gì cũng phải làm ngay lập tức, cũng không quan tâm mệnh lệnh có hợp lý không, dù sao anh phải đi làm, tốt xấu mặc kệ, ngoài mặt thấy được là ổn.

Tầng 18 khách sạn Hilton, phòng đơn của ai đó.

Trên giường một mét tám, chăn ra có chút nhô lên, che giấu bóng người đang ở dưới động đậy. Lúc sau một cánh tay ra đưa ra, trắng như tuyết, xương cốt có phần nhỏ nhắn, nhưng cơ thịt phía trên không hề ít, thậm chị có chút mũm mĩm như “đốt ngó sen”, chỉ có trẻ con mới xuất hiện nét mũm mĩm tròn trĩnh đó.

Nhiễm Dao duỗi người, động đậy chân tay, sau đó chớp chớp mắt, ánh sáng ngoài cửa sổ khiến cô trong giây lát có chút ngẩn người.

Đúng vậy, giờ cô đang ở khách sạn.

Chiều hôm qua đã mua vé tàu điện cao tốc, kết quả đi sai trạm đợi xe, làm trễ hết thời gian, đợi cô đến đúng vị trí thì toa tàu đã chạy đi trước đó 5 phút rồi.

Hết cách, cô đành phải mua vé mới.

Đợi đến khi đến thủ đô, đã gần rạng sáng. Một mình cô có hơi sợ, đành tìm khách sạn gần nhất nghỉ một đêm, ngày hôm sau mới đi tìm Tống Tử Văn.

Vốn dĩ cô muốn gọi cho anh trước, nhưng thấy giờ giấc cũng trễ quá rồi, người ta có thể đã nghỉ ngơi. Nhiễm Dao là đứa biết nghĩ cho người khác, đương nhiên không muốn làm phiền anh rồi.

Trợ lý thị trưởng... Bình thường chắc là bận lắm?

Uhm, cô phải là một người bạn gái biết nghĩ cho người khác!

Có thể do đến một chỗ khác nên không quen lắm, Tiểu Công Trúa đêm qua hơi bị mất ngủ, sau nửa đêm mới ngủ được, kết quả là lúc tỉnh dậy đã là 11 giờ!

Cô ôm chăn ngồi dậy, xỏ đôi dép chạy đi làm vệ sinh cá nhân.

Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo.

Cô chọn chiếc áo lông hồng, cổ cao, lông thỏ, cũng thương đối ấm, khoác một chiếc áo khoác màu cà phê nhạt, phối với quần jean bó sát, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của cô.

Nhiễm Dao thuộc tuýp người sờ lên thấy thịt, nhưng nhìn thì ra thân hình yểu điệu, trích câu nói của người già - Cô gái này xương cốt nhỏ, có tướng phúc hậu!

Vì vậy, cho dù có nét mặt mũm mĩm, cánh tay có chút mỡ, nhưng trước giờ cô không miễn cưỡng bản thân giảm cân.

Mẹ nói, cô như vậy mới là thân hình tiêu chuẩn nhất.

Tiêu chuẩn là gì?

Đàn ông thích nhất.

Vì thế, cô vui vẻ cũng được một thời gian, dù sao người đẹp như mẹ cũng phải nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ cơ mà~

Cô nhìn vào gương chỉn chu lại quần áo, hơi vén ống tay áo dài lên, sau cùng cột tóc thành củ hành ở phía sau gáy, dưỡng da xong hết, liền đeo cái túi xách nhỏ vui sướng ra cửa.

Dưới lầu khách sạn, Nhiễm Dao đưa tay đón một xe taxi, “Bác tài, phiền bác đến tòa nhà chính phủ.”

...

“Chào cô, tôi có thể giúp được gì cho cô?” Một nhân viên bình thường đưa cô vào văn phòng, nụ cười trên môi, hoàn toàn xem cô như người dân bình thường đến làm giấy tờ hoặc cần giúp đỡ.

“À...” Nhiễm Dao lúc đấy hơi luống cuống, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, nhớ hồi ban đầu lúc cô được ông ngoại đưa đi gặp thủ trưởng rồi, sao có thể vì một chút việc như vậy mà bị dọa được chứ?”

“Xin chào, tôi đến tìm người.”

“Cho hỏi cô tìm ai? Bên đây là văn phòng chung của Cục Thẩm kế và lãnh đạo Cục Thống kê, bên đấy là Ủy ban Phát triển và Cải cách, còn...”

“Tôi đến tìm trợ lý thị trưởng.”

Nhân viên có chút sững sờ, “Ý cô là... Trợ lý thị trưởng Tống?”

“Vâng!” Mắt Nhiễm Dao sáng lên, “Có thể cho tôi biết văn phòng anh ấy ở đâu không? Hoặc có bản đồ của tòa nhà này, tôi có thể xem rồi, tự mình đi tìm.”