Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 537: Anh ấy là nam thần của tôi




“Thôn núi trong mắt rất nhiều người không chỉ đại diện cho sự nghèo khó và lạc hậu, có thể núi hoa lãng mạn, cũng có thể là dân tình chất phác. Bản tính thích cái đẹp của con người vô hình chung khiến chúng ta khoác một tấm lụa trắng mông lung lên vẻ ngoài tàn khốc, muốn nó trở nên thật đẹp đẽ.”

Toàn bộ hội trường lặng như tờ.

Trên khuôn mặt của Đàm Hi không có chút cảm xúc dư thừa nào. Cô rất bình tĩnh. Không đẫm lệ cất cao giọng hát bài ca bi quan như Tiếu Lan, cô giống một người lạ qua đường vậy, bởi vì không chất chứa cảm xúc chủ quan nào, nên chân thật đáng tin.

“Những kẻ sống trong thành thị như chúng ta không thể nào tưởng tượng, trên chiếc giường cao một mét rưỡi phải chen chúc 3, 4 đứa trẻ, trên núi xanh không trồng ra lúa, dưới núi xanh không thể thông với đại lộ, người lớn chịu rét, trẻ em nhịn đói. Nếu chỉ nghèo khó thôi, thì những vùng thôn núi xa xôi hẻo lánh đều không tránh khỏi, nhưng nơi đây khiến người ta sợ hãi nhất...” giọng chững lại, dường như nhuộm màu nặng nề, “Là cái chết. Mỗi một giây trôi qua mỗi sinh mạng mới ra đời đều đã định trước sự tử vong, nhưng không phải do tuổi già. Những bà mẹ trong lúc mang thai vẫn hút ma túy, đàn ông trưởng thành phải nhờ vào việc buôn bán ma túy và chế độc dược để duy trì kế sinh nhai.”

“Hỗn loạn, rối loạn, đó chính là cái lồng giam bị thế giới văn minh vứt bỏ, khóa chặt lại linh hồn và sự xấu hổ của con người.”

“Sinh nhưng không dưỡng, dưỡng nhưng không tinh, được ngày nào hay ngày ấy, kéo dài hơi tàn. Nhưng, thật sự không có hy vọng nào sao? Không, ít nhất cái chết vẫn có sự sống trỗi dậy, trong đống bùn nhơ vẫn có những ánh mắt sáng lấp lánh của trẻ con. Đây chính là toàn bộ cảm hứng của tôi khi vẽ nên tác phẩm này, xin hết.”

Bốn phía tĩnh lặng, hồi lâu, tiếng vỗ tay như tiếng sấm vang dội.

MC lúc này mới phản ứng lại, cô không khóc, nhưng tâm trạng gần như rất nặng nề, có đôi khi, cơn đau trong lòng còn giày vò hơn cơn đau khi bị đâm rạch.

“Cảm ơn ý tưởng xuất sắc của thí sinh số 36 đã cho mọi người thấy được một tác phẩm sâu sắc khó quên như vậy. Tiếp sau đây, là thời gian thương lượng của ban giám khảo.”

Mười vị đại sư cấp cao bày tỏ thái độ, đám đông ở phía dưới thì chìm vào sự tranh luận.

“Một người đứng ở góc độ của quốc gia phản ánh chiến tranh, một người đứng ở góc độ xã hội phản ánh hiện thực cuộc sống, đều khí phách mãnh liệt, chỉ không biết ban giám khảo chọn ai.”

“Nếu đã xuất sắc như nhau, vậy thì tôn trọng theo ý kiến ban giám khảo thôi!”

“Số 37 có thể không phục.”

“Không phục thì sao chứ? Đây là thi đấu!”

“...”

MC: “Các vị ban giám giảo đã có kết quả chưa ạ?”

Tỉnh Tuấn hướng về phía cô gật đầu, MC bèn biết điều đưa mic về phía ông, “Qua sự thảo luận, ban giám khảo quyết định...”

Tiếng huyên náo ở đại sảnh đột nhiên lắng xuống, dường như có thể nghe cả tiếng kim rơi trong phòng.

Tiếu Lan hồi hợp mím môi, tay nắm chặt. Đàm Hi thì nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt bình thản.

“Kết quả phúc kiểm: duy trì điểm số không đổi!”

Ồ...

Một tràng pháo tay, còn có người huýt sáo.

Nụ cười của Tiếu Lan cứng đờ trên môi, cố nén nước mắt, cố chấp nhìn về phía ban giám khảo.

MC trao cho cô một ánh mắt an ủi, sau đó kêu nhân viên đưa thêm một cái micro tới, “Vậy đại sư Tỉnh có thể cho mọi người biết nguyên nhân không?”

Theo quy tắc, sau kết quả phúc kiểm, ban giám khảo phải cho ra một lý do hợp lý.

“9.8 cũng là một điểm số khá cao, điều đó cho thấy ban giám khảo đối với tác phẩm của thí sinh số 37 rất ủng hộ và khẳng định. Còn việc không đạt được số điểm tuyệt đối, lý do rất đơn giản.”

“Chiến tranh là một khái niệm rất rộng, xảy ra ở những chủng tộc khác nhau, giữa những quốc gia khác nhau, nguyên nhân khác nhau, tính chất khác nhau. Trong nội dung của tác phẩm mà thí sinh số 37 thể hiện, chúng tôi không thể xác định được đây là một trận chiến tranh như thế nào - bảo vệ hay xâm lược? Vì chủ quyền nên chiến tranh, hay chiến tranh vì tôn giáo? Bỏ qua đạn dược, khói súng, lưu dân thường gặp, không có đặc trưng gì mang tính tiêu biểu.”

Ví dụ, với thế chiến thứ 2, họa sĩ thường sẽ sử dụng ký hiệu nazi, hoặc cắm phía trước xe tăng, hoặc in trên cờ chiến tranh.

Không phải cuộc chiến tranh nào cũng đều không được tha thứ, đều xem mạng người như cả rác, nếu đây là một chiến tranh giải phóng? Hay là một chiến tranh chủ quyền thì sao?

Vậy nó sẽ mang tính chất chính nghĩa.

Nếu không có sự trình bày của Tiếu Lan, người xem không thể biết ngay được hàm nghĩa chính xác bên trong tác phẩm, có người sẽ hiểu thành “Hòa bình vạn tuế”, lại có người nghĩ “Bảo vệ tổ quốc.”

Vì vậy, định hướng cụ thể không hề rõ ràng.

Tác phẩm của Đàm Hi thì không tồn tại sự tối nghĩa như này. Ánh mắt đơn thuần của những đứa trẻ và trạng thái hút ma túy thê thảm của cha mẹ hình thành sự đối lập mãnh liệt, định hướng rất rõ ràng, chủ đề sâu sắc, vừa nhìn đã kích động lòng người.

Tiếu Lan không còn lời nào để nói, điểm số đã được quyết định.

Sau cùng MC tuyên bố người đạt giải vàng bạc đồng, là Đàm Hi, Tiếu Lan và Thời Nguyệt.

Top 3, trường Đại học T đã chiếm hai vị trí, Phạm Trung Dương và Khương Mi mặt cười hiện cả nếp nhăn lên.

Đàm Hi đứng trên sân khấu, chiếc váy đỏ mặc trên người, chói lóa bắt mắt.

Tỉnh Tuần cười trao cup vào tay cô, “Thật sự không cân nhắc nhận tôi làm thầy sao?”

“Đã nhận qua rồi.” Người đó chính là Phạm Trung Dương.

“Chúc mừng, thật sự không làm người khác thất vọng.”

“Cảm ơn.”

Một già một trẻ, ôm nhau nhẹ nhàng.

Vẫn còn thời gian, MC theo lời đám đông mời ba người lên nhận giải phát biểu cảm nghĩ.

Thời Nguyệt cảm tạ một cơ số người rất quy củ, trong đó cũng bao gồm cả Đàm Hi.

MC hỏi nguyên nhân.

Thời Nguyệt: “Đội trưởng chúng tôi... là một kẻ biến thái.”

Tiếng xì xào, cười cợt huyên náo, đều có cả.

“Tại sao nói vậy?” MC cũng thấy tò mò.

“28 ngày, 142 buổi huấn luyện vẽ cảnh, 36 lần luyện tập bắt chước, thời gian chính xác đến từng giây, tất cả những lời la mắng và biểu dương đều đến từ một người - Đàm Hi! Nhưng, tất cả vinh dự và thành tựu đều vì cô ấy, nghiêm khắc hơn cả giáo sư, đáng sợ hơn cả hổ, không biến thái thì là gì?

MC hết hồn: “Vì vậy, cô ấy chịu trách nhiệm huấn luyện sao?”

“Vâng!”

Lại một trận xáo động không nhỏ.

Đến Tiếu Lan, cô chỉ qua loa vài câu, nụ cười cũng vô cùng miễn cưỡng.

Hiển nhiên, không ưng ý với kết quả hiện tại, nhưng không cách nào phản kháng lại.

MC: “Tôi biết, mọi người đối với quán quân hôm nay của chúng ta rất có hứng thú, Đàm Hi có điều gì muốn nói không?”

“Cảm ơn thầy của tôi, giáo sư Phạm Trung Dương, là thầy đã chịu áp lực để cho tôi có thể tham gia cuộc thi. Cảm ơn giáo sư Khương Mi, là cô đã cho tôi sự tự do và quyền lực tuyệt đối. Đương nhiên, còn cảm ơn nhà trường, cảm ơn những người bạn trong nhóm - Dương Duy, Tưởng Húc, Cao Văn, Thời Nguyệt.”

Ánh mắt Đàm Hi dừng lại ở một chỗ, nở nụ cười: “Còn có một người, anh ấy đã cho tôi cảm hứng.”

MC: “Nữ thần Muses?”

Đàm Hi: “Nam thần.”

Dưới khán đài cười vang.

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Chinh trở trên hiền hòa, trong lòng chỉ có cô gái váy đỏ đang tung bay trên sân khấu kia.

MC: “Nam thần có ở hiện trường không?”

Đàm Hi gật đầu.

MC: “Có thể mời anh ấy đứng lên chào mọi người không?”

Đàm Hi: “Không được”

Ực...

MC: “Tại sao?”

Đàm Hi: “Anh ấy là nam thần của mình tôi thôi.”

MC mắt sáng rỡ: “Là bạn trai ư?”

Đàm Hi cười không nói.

Cao Văn: “Đội trưởng thật quá đáng! Không lúc nào không ngược cẩu! “

Dương Duy: “Gâu gâu...”

Tăng Húc quay lại nhìn Phạm Trung Dương: “Giáo sư, thầy phải quản đi chứ!”

Người nghe mặt tỏ vẻ bất lực, tuy nói ông được danh “thầy”, nhưng thực tế các đồ đệ không hề nghe lời, ông cũng rất buồn, được không?

Người khác...

“La Phu có chồng! Tiếc quá đi à!”

“Không có chồng cũng không đến được anh.”

“Cút...”

“Muốn được thấy mặt mũi nam thần cho cô ấy cảm hứng ghê, không biết có đẹp trai hơn so với chồng An Diệu của tôi không nhỉ?”

“Có thể là một anh lính.”

“Tại sao?”

“Trực giác.”

“Uầy, cô cũng nói cho có vậy ha...”

“Cô nghĩ mà xem chủ đề của tác phẩm đó, là ai mới có thể cho cảm hứng đó được chứ?”

“Vậy... biết đâu là thầy ở trường vùng núi cũng không chừng? Hay là công nhân viên chức trong thôn cũng nên.”

“Tôi đã bảo là trực giác mà.”

MC thấy khan giả phía dưới ngày càng hào hứng, thêm việc cô cũng rất hứng thú với Đàm Hi, vì vậy lại hỏi thêm vài câu hỏi.

“Có thể vẽ ra tác phẩm như vậy, cô từng đến vùng Lương Sơn rồi à?”

Đàm Hi thoáng ngừng một lát, “Có lẽ kiếp trước đi qua rồi?”

MC không tin lắm vào cách nói này, nhưng cũng biết đối phương không muốn nói nhiều, liền bỏ quả.

“Nghe nói cô chỉ dùng một nửa thời gian đã hoàn thành tác phẩm, làm thế nào làm được vậy?”

“Bình thường luyện tập nhiều, lúc thi có cảm hứng.”

“Vì vậy, cô tốn rất nhiều thời gian cho việc luện vẽ phát họa phải không?”

“Có thời gian cố định.”

“Cụ thể là bao lâu?"

“Bình quân mỗi ngày 2 tiếng đồng hồ.”

MC ngạc nhiên, 2 tiếng đối với một người học mỹ thuật mà nói, khụ... thật sự không nhiều.

Đàm Hi như nhìn ra nghi vấn của cô: “Nhưng trong khoảng thời gian ấy tôi sẽ bảo đảm toàn bộ mọi sự chú ý tập trung vào đấy. Nhiều lúc, hiệu quả so với thời gian quan trọng hơn nhiều.”

Đương nhiên cũng còn cả vấn đề tố chất cá nhân nữa.