Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 543: Cánh tay dê xồm trên sàn nhảy, nổi đóa lên




Sau cùng Tiếu Lan ôm mặt chạy ra, Đàm Hi bị bỏ lại, xoa xoa cổ tay xong đi về phía phòng karaoke.

“Này, đi gọi mấy chai bia thôi mà lâu vậy, cậu đi bắt cá đó hả?”

“Sai, là sờ mặt.”

“Hả?” Vua chiếm mic Hàn ngớ ra.

Đàm Hi chỉ hời hợt huơ tay: “Chuyện nhỏ thôi.”

Rất nhanh, nhân viên phục vụ đem bia tới. Hàn Sóc rót đầy bia cho mọi người, nâng ly hét to: “Chúc mừng Đàm Hi giành được cup vàng, dô cái nào!”

Tiếu Lan sau khi rời khỏi phòng vệ sinh, cúi đầu chạy thẳng vào một phòng karaoke khác.

“Lan Lan, về vừa kịp lúc, nè, bài của cậu.” Bạn tốt đưa mic cho cô.

Một giây sau, mic rơi xuống sàn, phát ra âm thanh chói tay kinh khủng. Mọi người dừng cử động, tiếng cười đùa và nói chuyện huyên náo dường như bị lọc mất, chỉ còn lại tiếng nhạc đệm còn vang lên.

“Sao, sao vậy?” Người cách Tiếu Lan gần nhất, cũng là người đưa mic cho cô trước đó cố gắng hỏi thăm, trong mắt hiên ra hai chữ dè dặt.

“Biến.” Tiếu Lan đẩy hông của cô bạn ra, sải bước lớn về phía ghế sofa, vơ lấy chai bia trước mặt uống cạn.

Cốp! Đế chai đập vào bàn thủy tinh, phát ra âm thanh thanh thúy.

Trong mắt Tiếu Lan giờ đây chất chứa nỗi hận thù, dưới lớp kẻ mắt nhem nhúa màu xanh đậm, càng dữ tợn như ác quỷ, khiến người khác không dám đến gần.

Không biết từ lúc nào, loa bị ai đó tắt đi, căn phòng karaoke vốn yên tĩnh nay càng tĩnh lặng đến chết người.

“Đàm Hi, mày đợi đấy...”

Hàn Sóc uống thêm được hai ly là bắt đầu điên, lúc thì kéo Đàm Hi hát “Người tình tri kỷ”, lúc thì ôm Tiểu Công Trúa nhảy điệu Chacha.

May là An Đại Mỹ Nhân đã trốn biệt, không thì không biết bị Hàn Sóc làm gì nữa.

“Đồ điên!” Đàm Hi hất mic ra, hai mắt trợn trắng, khuôn mặt cực ghét bỏ.

Hàn Sóc đưa tay vỗ đầu cô, trong miệng còn ngân nga: “Để tình yêu của em đi theo anh, cho đến mãi mãi...”

Đàm Hi né không kịp.

“Né gì mà né? Tớ hát giọng nam, cậu hát giọng nữ, hợp ghê luôn...”

“Hơ hơ, cậu cứ thong thả hát, tớ không hát cùng đâu.”

“Ai ya! Đừng vậy mà!”

Đúng 9 giờ, nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào nhắc nhở như thường lệ: “Chương trình ở đại sảnh sắp bắt đầu rồi, các vị nếu muốn lên sàn nhảy, có thể đi chơi nhé.”

Đàm Hi vốn dĩ đang ngồi trên ghế sofa chat với người đàn ông của mình nên không muốn đi. Nhưng Hàn Sóc muốn đi, cô cũng không ngăn nổi.

Sau cùng bốn người đều ra đại sảnh, tìm một góc ngồi xuống.

“Lên chơi không?” Hàn Sóc mặt đầy hứng khởi, đưa tay kéo Đàm Hi.

Ánh mắt hỏi dò nhìn về phía Tiểu Công Trúa và An An. Nhiễm Dao gật đầu, “Được, cùng đi nào.”

An Đại Mỹ Nhân lại đồng ý nhận lời.

Đàm Hi cảm thấy hơi ảo.

An An dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nói: “Người đời, lâu lâu cũng cần phải buông thả.”

“Chậc.”

Bốn người đều lên sàn, lắc lư cơ thể theo âm nhạc, ánh đèn đỏ đỏ xanh xanh rọi lên người các cô gái, có phần bắt mắt, và cũng khiến người ta để ý.

Trong sự hỗn loạn, mặt Nhiễm Dao biến sắc, thét lên một tiếng.

Nhưng tạp âm quá lớn, nghe cũng không rõ lắm.

Đàm Hi ở gần nhất, ánh mắt quét qua, liền thấy một cánh tay dê xồm vừa muốn rút về, rồi nhìn Tiểu Công Trúa đang ngân ngấn nước mắt, cả người rơi vào sự bất an và khủng hoảng cực độ.

Sắc mặt Đàm Hi biến đổi, đang muốn bắt lấy cái tay đó, không ngờ mông mình cũng bị dính chưởng.

Không do dự và ngẩn người quá nhiều, cô trở tay túm lấy, hai chân mở ra, trọng tâm hơi ép xuống hướng về phía trước, chợt cong lưng xuống, dùng sức kéo mạnh người ở đằng sau rồi ném về phía trước.

Tiếng loảng xoảng vang lên, vừa kịp lúc hết nhạc. Trong khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, mọi người liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt của gã đàn ông.

Toàn bộ hiện trường náo loạn. Đám đông tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng không ngăn cản họ rời khỏi sàn nhảy - chốn thị phi theo bản năng.

Vì vậy, sau một lúc, giữa sàn nhảy lớn chỉ còn lại vài người nhóm Đàm Hi, oh, còn tên dê xồm đang nằm trên sàn nữa.

Nhạc dừng lại, ánh đèn sáng lên trong nháy mắt.

Đàm Hi nhéo Hàn Sóc, cô liền hiểu và đeo khẩu trang che mặt lại.

Đợi đến khi quen với ánh đèn đột nhiên sáng trưng lên, mọi người lúc này mới nhìn rõ tình huống trên sàn nhảy, không khỏi hít một hơi lạnh, nhưng tất cả bị ất đi sau tiếng rên thảm thiết của người đàn ông.

Chỉ thấy, chân cô gái đạp lên đũng quần hắn, giày mũi nhọn, gót cao 5, 6 phân, để lộ cổ chân nõn nà. Nếu động tác không quá hung tợn, tiếng kêu la của người đàn ông quá thê thảm, mọi người có thể sẽ thưởng thức khung cảnh kiều diễm trong nháy mắt ấy.

“Trời... Chắc phải đau lắm...” một cô gái che mặt lại, tuy cô không tự mình cảm nhận, nhưng có thể tưởng tượng được.

Còn về phía cánh đàn ông tại hiện trường, đều vô thức khép chân lại, “hoa cúc” siết chặt.

“Chuyện gì vậy?”

“Hơ. Tay dê xồm trên sàn nhảy, còn gì nữa?”

“Đáng đời! Ỷ con gái thì dễ bắt nạt hả, lần này đá trúng thanh sắt rồi!”

“...”

Dưới tiếng tranh luận của mấy chục cái mồm, người phụ trách KTV liền chạy đến. Ông ta mặc bộ vest đen, vừa lùn vừa hói, rõ ràng rất tếu nhưng lại cố gắng bày ra dáng vẻ rất uy nghiêm tức giận.

Tương đối... nhức mắt.

Tuy nhiên, 3 anh vệ sĩ sau lưng thì lại rất được, ít nhất là cao to lực lưỡng có thể dọa người được.

“Khụ! Xảy ra chuyện gì?!”

Động tác nghiền đũng quần vẫn không thôi, ngoài miệng vẫn đáp lại: “Tên háo sắc này quấy rối.”

Thẳng thừng, ngắn gọn, không chút xấu hổ.

“Người bị hại đâu?”

“Tôi.”

Người phụ trách trợn mắt, không trách ông kinh ngạc vậy, chủ yếu là do vẻ bình tĩnh của Đàm Hi. Thường thì trong tình huống như vậy, không phải các cô gái đều xấu hổ đến chết, hoặc khóc sướt mướt sao?

“Đúng vậy, tôi đây.”

“Cô buông người ra đã...”

“Sao tôi phải buông?”

“Đây là quán bar!”

“Vì thế?”

“Cô gái.” Sắc mặt của người phụ trách chìm xuống, “Đừng gây rối nữa. Hậu quả cô không chịu được đâu.”

Đàm Hi cười nhạt, đưa tay về hướng Hàn Sóc. Người sau hiểu ý móc một điếu thuốc ra, đưa tới, rồi lấy bật lửa ra, cung kính nhóm lửa cho cô.

Cô cúi đầu hít vài hơi, rồi từ từ thở ra, khói mù lượn lờ trên khuôn mặt tuyệt đẹp như được che bởi một tấm lụa mỏng thần bí.

Ngón trỏ và ngón giữa kẹp thuốc, mỗi một hơi đều cực điêu luyện, dĩ nhiên cũng rất đẹp.

Người vây xem như nhìn ngây người, ngay cả tiếng rên la dường như cũng trở nên bớt chói tai hơn.

Đàm Hi lạnh mặt nhìn bốn phía, sau đó dừng lại trên người phụ trách và 3 vệ sĩ, đôi môi đỏ hơi hé, nhả một ngụm thuốc trắng ra, “Hậu quả? Không gánh nổi?”

Giọng nói lạnh lùng, thái độ hững hờ, vẫn với tư thế hút thuốc thông thạo đó, đem đến cho người xem duy nhất một cảm giác, đó chính là - Bà đây không sợ, bà đây không dễ đụng vào.

Ánh mắt người phụ trách lóe lên, không xác định được Đàm Hi thật sự có tự tin, hay chỉ là làm bộ làm tịch.

Nhưng thái độ phách lối trước đó cũng bớt đi, còn nở nụ cười tiếp khách: “Mở cửa làm ăn, ai cũng không muốn có người gây rối đúng không?”

“Đương nhiên. Vì vậy, tôi đang tính giúp ông dạy cho kẻ gây rối một bài học.” Nói xong, lực chân mạnh hơn nữa, tiếng la hét của người đàn ông đạt một kỷ lục mới.

“Đau đau đau - tôi không có cố ý, không dám nữa! Lạy bà nương tay...”

Trong đám đông có người thấy cảnh thê thảm vậy, đột nhiên lạnh sống lưng, chịu không nổi liền trốn đi.

“Dừng lại!” Đàm Hi lạnh lùng thét lên, “Sóc, biết phải làm gì rồi chứ?”

“Yên tâm.” Vài bước nhảy ra khỏi sàn nhảy, túm lấy cổ áo kẻ muốn chạy ném lên sàn, sau đó học y chang cách nghiền đũng quần của Đàm Hi, lai một tiếng rên la cất lên, “Chật, có thịt đấy chứ...”

Lẩm bẩm một hồi xong, quay ra sau lưng nhìn cô bé tội nghiệp Nhiễm Dao, “Ngoan nào, đã bắt được rồi, sẽ báo thù cho cậu ha~ có muốn giẫm một phát không?”

Hàn Sóc nghĩ hôm nay cô mang giày đế bằng, cái đôi cao gót của Tiểu Công Trúa mà đạp lên càng hăng nữa.

Nhiễm Dao mím môi, lắc đầu lia lịa, càng áp sát vào người An An.

Đám đông đã xem đến sững sờ, “Đây... sao lại có thêm một người nữa?”

“Tên háo sắc thứ hai à?”

“Tự nhiên không biết gì luôn...”

Người phụ trách tái xanh cả mặt: “Các ngươi biến hết đi cho tôi, đến đây gây rối cái gì hả?!”

“Việc còn chưa giải quyết xong, chúng tôi sao có thể dễ đi vậy?” Đàm Hi cười nhạt.

“Hơ! Vậy thì đừng trách tôi thô lỗ! Vệ sĩ...”

“Sóc, lấy điện thoại gọi cảnh sát.” Đàm Hi không nhanh không chậm, ném ra một trái bom.

Nghe đến gọi cảnh sách, sự việc gây lớn rồi, đám đông đột nhiên tán loạn.

“Chơi lớn vậy sao? Còn kinh động đến cảnh sát?”

“Đều là mấy cô gái nhỏ, tuổi trẻ cả, xem chú cảnh sát là người rơm cứu mạng mà!”

“Tôi thấy không giống... tư thế hút thuốc của cô gái kia rất điêu luyện, nếu nói không phải hay lui tới mấy chỗ hộp đên, quỷ mới tin.”

“Thời buổi này, có thể kinh doanh quầy bar, ai lại chẳng có quan hệ thế lực chứ? Cảnh sát có đến cũng chưa chắc giải quyết được. Hơn nữa, việc này lại ảnh hưởng đến việc kinh doanh của người ta... tôi thấy lo cho mấy cô gái này đó...”