Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 571: Ép hỏi la vũ văn




Bên trong chỉ dùng vài câu ngắn gọn để kể lại chuyện hắn quen Cố Miên qua mạng thế nào, sau đó trở thành bạn bè, thường xuyên trao đổi kỹ năng hacker qua internet ra sao. Rất rõ ràng, trong mắt La Vũ Văn, Cố Miên là một tồn tại sánh ngang với thần, giữa những hàng chữ đều thể hiện rõ sự bái phục và ca ngợi với kẻ mạnh.

Mà cuốn sổ này này chính là món quà năm đó Cố Miên gửi cho hắn, còn viết lời khen tặng ở vỏ bọc bên ngoài nữa.

Là sinh viên ngành Khoa học tự nhiên nên khả năng viết của La Vũ Văn cũng ngắn gọn, những thứ mà hắn nhớ kỹ toàn là về tri thức liên quan tới hacker. Số lần hắn viết về Cố Miên cũng không có nhiều.

Đàm Hi đọc kỹ từng câu từng chữ như đang muốn tìm kiếm gì đó qua những hàng chữ này.

Kim đồng hồ đã nhích tới con số chín, cô cũng xem hết được một phần ba. Có những lúc Đàm Hi thật sự muốn xông thẳng tới trại tạm giam, túm lấy cổ áo La Vũ Văn mà chất vấn: “Tại sao anh không thể viết nhiều thêm những chuyện liên quan tới cậu ấy chứ?!”

Qua thêm ba mươi phút, Đàm Hi không tìm được thứ mà mình muốn tìm nên đã bắt đầu thấy bực bội.

Đến 11 giờ thì chỉ còn một tờ cuối cùng.

Trong suốt ba tiếng liền, cô đi từ tràn đầy hy vọng đến thất vọng, đã chết lặng từ sớm rồi, sau khi chết lặng thì trong lòng chỉ còn lại sự bình tĩnh.

[Ngày 21 tháng 6 năm xx, trời quang đãng, địa điểm: Palo Alto.

Rốt cuộc cũng đi tới thành phố mà Howard sống, đứng trước cửa đại học Stanford, trong lòng không khỏi sinh ra một sự hâm mộ vô bờ, bảo sao Howard lại giỏi như thế, trường học của cậu ấy cao hơn mình tận 10086 cấp bậc liền.

Hẹn gặp nhau lúc 6 giờ, hình như mình tới sớm rồi, ừm... thôi thì vừa viết vừa chờ vậy.

Mình cảm thấy các cô gái ở đây không xinh như con gái trong nước mình, quần áo mặc thì xanh xanh đỏ đỏ... quá cay mắt!

Vừa rồi thấy ba cô em đi qua hình như còn không mặc cả đồ lót nữa chứ, mình thật sự rất muốn nhắc bọn họ rằng bị hở rồi, nhưng mình lại không biết “bị hở” trong tiếng Anh nói như thế nào cả! Chán quá đi...

Ôi! Hình như mình đã nhìn thấy Howard! Còn đẹp trai hơn cả trên ảnh chụp nữa, đột nhiên nhận ra hình như hôm nay ra ngoài không cạo râu mà một sai lầm quá lớn... chết thật!]

“Howard...” Đàm Hi gọi lên thành tiếng, trong mắt xuất hiện sự hoài niệm, đúng rồi, tên tiếng Anh của Cố Miên là Howard Ku!

Ở đầu cuốn nhật ký này, La Vũ Văn toàn gọi là “Đại thần“.

Niềm vui tới quá đột nhiên không kịp dự phòng, hốc mắt Đàm Hi đỏ lên, cắn mạnh môi dưới để cảm xúc không tuôn hết ra ngoài, rồi cô lại đột nhiên cười rộ lên thành tiếng: “Thì ra đúng là cậu...”

Đồ ngốc.

Cô lại đọc tiếp những dòng bên dưới, ở giữa để lại một đoạn trống, sau đó tiếp tục bằng một dòng thời gian.

[7:00 P.M.

Howard lại đi rồi, cậu ấy nói bạn gái gọi đi có việc, không ngờ cậu ấy đã có bạn gái rồi, thật hâm mộ.

Có điều, bỏ lại mình ở cổng trường như thế này có tốt lắm không đây? Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn.

Ps: Howard nói tiếng Trung rất lưu loát, vừa cao vừa đẹp trai, tính tình thì cực kỳ, cực kỳ tốt!]

Khi Đàm Hi nhìn thấy hai chữ “bạn gái” thì chẳng khác nào bị sét đánh ngang tai.

Tại sao Cố Miên lại nói thế?

Chẳng lẽ sợ La Vũ Văn là người đồng tính nên mới lấy cô ra làm lá chắn sao?

Thực ra, trong lòng Đàm Hi đã hơi có suy đoán nhưng cô không dám thừa nhận, thậm chí còn không dám chứng thực!

Nếu cậu ấy đối với cô...

Không! Không thể nào đâu!

Nếu là thật, tại sao lúc đó cậu ấy lại không chấp nhận lời tỏ tình của cô?

Đàm Hi lại lật xem đoạn tiếp theo, cách hai tờ giấy trắng lại có thêm một dòng chữ ngắn gọn:

[Mình không thể tin được chuyện như thế sẽ xảy ra, Howard bị một chiếc xe tải lớn đâm bay ngay trước mặt mình, trong lòng vẫn đang ôm chặt bạn gái của cậu ấy. Đến khi mình xông lên thì toàn thân cậu ấy chỉ có máu và máu... Xe cứu thương tới, mình cũng theo đến bệnh viện, y tá cản lại mình bên ngoài cửa, mình rất hoảng hốt, không biết phải làm gì lúc này, nếu như Howard chết... Sáu tiếng đồng hồ trôi qua, may mắn... mình không biết mình ngủ từ lúc nào, đến khi mình tỉnh lại bác sĩ lại nói với mình bằng vẻ mặt đau thương rằng nửa đêm bệnh tình của Howard bộc phát, chết ở trong phòng chăm sóc đặc biệt!

Mình không tin, rõ ràng lúc ra khỏi phòng giải phẫu, bác sĩ mổ còn nói rằng tình hình rất ổn định cơ mà! Mình yêu cầu được xem di thể nhưng y tá lại ra sức từ chối, cuối cùng thật sự không chống đỡ được mới nói là xác cậu ấy đã được ba mẹ đưa đi rồi! Nhưng trước đó mình đã tìm kiếm thông tin trong điện thoại của Howard, bên trong căn bản không hề có số của ba mẹ cậu ấy! Nhất định là bệnh viện đang có âm mưu gì đó, mình phải báo cảnh sát!]

Đàm Hi làm đổ chiếc cốc thủy tinh trong tay, nhưng cô không nghĩ tới việc thu dọn nó, cũng quên tránh ra, chất lỏng lênh láng đầy mặt bàn rồi chảy xuống đùi cô.

Cảm giác lạnh lẽo lập tức kích thích thần kinh, cô giật mình tỉnh táo lại!

Cô như nổi điên đọc đi đọc lại trang nhật ký cuối cùng này tới mấy chục lần liền, hóa ra...

Tên ngốc đó còn sống ư?

Lúc đó, bác sĩ nói với cô rằng Cố Miên “tử vong tại chỗ”, căn bản không kịp cứu giúp, hoàn toàn khác xa với những gì viết trong cuốn nhật ký này!

Trong chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó!

Hơn nữa, sau khi cô xuất viện từng có ý đồ liên hệ với ba mẹ đã “lãnh đi di thể của Cố Miên” mà bác sĩ nói.

Nhưng lại chẳng nhận được bất kỳ hồi âm nào, dường như trên đời này không hề tồn tại hai người đó vậy.

Cô từng nghĩ rằng vợ chồng ông bà Cố nghĩ cô đã hại chết Cố Miên nên mới cố ý tránh né, không muốn gặp nhau chứ chưa từng nghĩ rằng đôi vợ chồng này có thật sự tồn tại hay không.

Lúc cô và Cố Miên còn ở bên nhau, rất ít khi cậu ấy nói tới chuyện gia đình mình, càng không bao giờ nhắc về ba mẹ.

Trước kia, cô cứ mãi đắm chìm trong bi thương nên không muốn nghĩ lại những tình tiết thảm thiết đó, chỉ cần khẽ động là đau, giống như vết thương bị xé mở ra lần nữa làm rách thịt, máu chảy ra ngoài. Không ngờ vì vậy nên đã bỏ qua quá nhiều tình tiết mà đến giờ cô mới phát hiện ra manh mối!

Trực giác mạnh mẽ mách bảo Đàm Hi rằng... Cố Miên còn sống!

Có lẽ vì lý do bất khả kháng hoặc mất đi ký ức, cũng có thể đang bị nhốt ở nơi nào đó...

Chỉ có như thế mới có thể giải thích tại sao bao nhiêu năm trôi qua rồi mà cậu ấy vẫn không xuất hiện.

Trả thù ư?

Không đâu.

Cậu ấy lương thiện hơn bất kỳ ai, luôn hy vọng cô vui vẻ hơn bất kỳ ai. Từng bị Viêm Hề nói bao nhiêu lời đầy tổn thương như thế mà Cố Miên cũng không so đo, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa, dường như có thể bao dung hết thảy.

Đàm Hi vuốt ve bìa cuốn sổ nhật ký, thấp giọng lẩm bẩm: “Đồ ngốc, tớ nhất định sẽ tìm được cậu...”

Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng là cô đã lái xe tới trại tạm giam ở phía Tây thành phố rồi.

“... Xin lỗi, số 0963 đã được đưa tới nhà tù phía Bắc thành phố vào chiều ngày hôm qua rồi.”

Đàm Hi lại lái xe tới nhà tù ở phía Bắc thành phố nhưng bị cảnh sát canh ngục chặn lại ở cửa, “Tình huống mà cô nói chúng tôi đã xác minh rồi, đúng là chiều qua có một phạm nhân tên là La Vũ Văn được đưa vào đây. Căn cứ theo quy định thì tháng sau mới có cơ hội thăm hỏi, vậy nên mời cô quay về thôi.”

Đàm Hi cũng không dây dưa gì, xoay người đi tới một góc cách đó không xa, lấy điện thoại ra, “Alo, Chu Dịch...”

Năm phút sau.

Cảnh ngục chạy tới, mặt mũi tươi cười, “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nắm rõ được tình hình, mời cô đi theo tôi...”

Qua có một đêm, lần nữa gặp lại Đàm Hi, La Vũ Văn sững ra tại chỗ.

“Đi qua đi, đứng đực ra đây làm gì?” Cảnh ngục mắng một câu làm hắn lập tức hoàn hồn.

Đàm Hi đứng lên, dưới ánh đèn, mặt cô tái nhợt đầy vẻ mất tự nhiên.

La Vũ Văn nhíu mày, đã xảy ra chuyện gì rồi?

Chỉ thấy cô nói với cảnh ngục: “Có thể phiền các anh ra ngoài một chút được không? Tôi chỉ cần mười lăm phút thôi.”

La Vũ Văn cảm thấy toát mồ hôi thay cô. Trong lúc hắn chuẩn bị tinh thần để nghe một đống lời răn dạy dữ dằn thì người cảnh ngục lại cứ thế... đi ra ngoài?

Nhưng nghĩ kỹ một chút thì lập tức hiểu được, người có thể đưa hắn từ trại giam phía Tây về trại giam phía Bắc sao có thể không trị nổi một gã quản ngục chứ?

“Đàm Tổng tìm tôi có việc gì thế?”

“Cái tủ bảo hiểm chất đầy đô la Mỹ của anh từ đâu mà có?”

Cả thân mình người đàn ông chấn động, trong mắt hiện lên vẻ phòng bị, “Cô đã mở ra xem rồi sao?” Nghiến răng nghiến lợi.

“Đúng.”

“Mở cả ba cái tủ bảo hiểm sao?”

“Ừm.”

“Đàm Hi! Cô làm thế là xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy!”

“Tôi còn tưởng anh đã chuẩn bị tư tưởng bị xâm phạm rồi chứ, nếu không, sao lại để tôi lấy được chìa khóa?”

“Cô tới tìm tôi làm gì?” Giọng người đàn ông trầm và lạnh hẳn.

“Tôi hỏi anh lại một lần nữa, đống đô la Mỹ kia anh lấy ở đâu ra?”

“Tự mình kiếm.”

“Có phải có liên quan tới Howard không?”

“... Cô nói cái gì?” Hai tròng mắt người đàn ông như muốn rơi ra ngoài, vẻ mặt không nén được sự kinh ngạc, “Cô biết Howard?”

Đàm Hi cắn chặt hàm răng, lời nói ra cũng chứa đựng sự tàn nhẫn: “Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, số tiền đó là tiền để bịt miệng anh đúng không?”

La Vũ Văn lắc đầu theo bản năng.

Đàm Hi cười lạnh: “Đừng quên, anh còn có một đứa em gái, nếu tôi muốn thì xử chết cô ta còn dễ hơn bóp chết một con kiến đấy, anh có tin không hả?”

“Cô dám động vào em tôi một cái thử xem! Ông đây thành ma cũng không tha cho cô!”

“Vậy nói cho rõ chuyện về Howard, nếu không...”