Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 103: Xuất phát không thuận lợi




Sáng ngày hôm sau Lương Đông thức dậy từ rất sớm, bởi vì ngày hôm nay bắt đầu quay cho nên không thể chậm trễ được. Lương Đông với tay nhìn đồng hồ trên điện thoại di động phát hiện ra đã hơn bốn giờ sáng rồi, hắn mệt mỏi bước xuống giường đi vào trong phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Lúc đi ra ngoài vẫn còn chưa thèm mặc quần áo đã tới giường gọi Triệu Tử Thiêm dậy.

“Đại Thiêm, mau dậy đi”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng của Lương Đông thì khẽ mở mắt, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Tiểu Đông Đông đang ở trong trạng thái bình thường. Bởi vì Lương Đông có thói quen đi ngủ không mặc đồ, cho nên hiện tại Triệu Tử Thiêm nhìn thấy được Tiểu Đông Đông cũng không có gì là lạ. Triệu Tử Thiêm không giật mình chỉ bĩu môi nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ kích cỡ kia của Tiểu Đông Đông cũng thường thôi như thế nào lúc làm lại đau như vậy.

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm tiếp tục ngủ liền ngồi xuống bên cạnh đẩy vai Triệu Tử Thiêm:

“Dậy đi, lát nữa năm giờ phải có mặt đó!”

Triệu Tử Thiêm ừm một tiếng, nhưng vẫn không có ý định nhúc nhích người. Lương Đông cũng hết cách chỉ còn biết đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Triệu Tử Thiêm:

“Còn phải tắm nữa, không phải em muốn cứ như vậy đi quay phim chứ?”

Triệu Tử Thiêm ngày hôm qua đổ nguyên cả mộ chai dầu bôi trơn lên người, lát nữa quả thật cũng không thể như vậy mà đi quay được. Triệu Tử Thiêm hơi hơi xoay người lại đằng sau, hai mắt vẫn nhắm chặt giọng nói còn chưa tỉnh ngủ:

“Vậy anh giúp em cho nước vào trong bồn đi!”

Lương Đông buồn cười, bộ dạng ham ngủ kia của sóc nhỏ nhà hắn thật sự rất đáng yêu:

“Đã cho rồi”

Triệu Tử Thiêm đưa tay lên dụi mắt, cố gắng mở mắt ra nhưng vẫn không thể:

“Cho nước mát một chút…”

Lương Đông khẽ nhíu mày, kéo tay Triệu Tử Thiêm xuống ngăn không cho cậu dụi mắt:

“Nước mát rồi!”

Triệu Tử Thiêm miễn cưỡng mở mắt, quay sang nhìn Lương Đông hỏi:

“Mấy giờ rồi?”

Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm ngồi dậy:

“Bốn rưỡi rồi, em còn ngủ nữa sẽ không kịp tắm đâu!”

Triệu Tử Thiêm cả người mệt mỏi, cứ mặc kệ Lương Đông bế cậu vào trong phòng tắm, lúc Triệu Tử Thiêm được đặt trong bồn rồi vẫn còn chưa chịu mở mắt ra. Lương Đông cười khổ lắc đầu, đứng khoanh tay trước ngực nhìn bộ dạng hưởng thụ của ai kia:

“Tự mình tắm đi, anh không giúp em đâu”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói vậy, hai mắt vẫn còn chưa chịu mở, một tay vô thức đưa lên trước ngực mình cọ cọ một chút, sau đó lại chuyển xuống dưới vùng bụng cọ cọ một chút. Lương Đông nhìn thấy cảnh kia liền âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, cái này không phải là đang cố quyến rũ hắn chứ. Lương Đông nhịn không được liền nhảy luôn vào bồn tắm cùng Triệu Tử Thiêm.

Bồn tắm hình tròn rất lớn, hai người ngồi vào trong đó vẫn còn thừa rất nhiều chỗ. Triệu Tử Thiêm chỉ nghe thấy ùm một tiếng, giây tiếp theo cả người liền giống như bị ai đó kéo về phía trước, nước trong bồn theo đó cũng tràn ra ngoài một ít. Triệu Tử Thiêm tỉnh ngủ, bởi vì móng lừa xấu xa của Lương Đông đã thản nhiên cầm lấy Tiểu Thiêm Thiêm của cậu. Triệu Tử Thiêm khẽ đẩy đẩy tay Lương Đông ra nói:

“Nào nào, lát nữa còn phải quay…”

Lương Đông đương nhiên biết còn phải quay phim, nhưng mà bộ dạng dụ tình của Triệu Tử Thiêm lúc này thật sự không thể cưỡng lại được. Hắn không quan tâm cái gì cả, cứ như vậy hôn xuống khắp gương mặt của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm né tránh, đôi lông mày nhíu lại trầm giọng cản Lương Đông:

“Đông ca… ừm… sắp muộn giờ rồi”

Lương Đông vẫn không nghe lời, càng hôn càng mãnh liệt, hai tay sờ soạng khuôn ngực Triệu Tử Thiêm:

“Không phải anh đang giúp em tắm sao?”

Triệu Tử Thiêm biết mình có nói thế nào cũng không nói lại Lương Đông, thế cho nên cậu cứ mặc kệ ai kia thích làm gì thì làm, nhắm mắt hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt này.

“Cho anh mười phút thôi đó…” Triệu Tử Thiêm như có như không nói ra một câu.

Lương Đông nghe vậy thì buồn cười, con sóc kia coi mình là vua rồi, hắn rõ ràng làm cho Triệu Tử Thiêm sung sướng vậy mà ai đó còn làm ra vẻ như đây chính là công việc mà hắn phải làm vậy. Nhưng mà dù thế nào thì Lương Đông cũng không dám nhiều lời, tận dụng hết mười phút kia để làm xong mọi chuyện. Lương Đông định kéo Triệu Tử Thiêm ngồi lên người mình, Triệu Tử Thiêm cảm giác có dự cảm không lành thì mở mắt ra:

“Không được như vậy đâu, nếu còn làm nữa là không kịp giờ quay đó!”

Lương Đông thấy thời gian ở trong phòng tắm cũng khá lâu rồi, cho nên liền miễn cưỡng hôn vào đôi môi đang chu về phía trước kia một cái mới chịu bế ai đó từ trong bồn tắm bước ra ngoài. Triệu Tử Thiêm đứng xuống dưới tự mình lau người, Lương Đông mở tủ lấy quần áo mặc, sau đó liền cầm quần áo đến cho Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm thản nhiên cầm lấy áo Lương Đông đưa cho mình mặc vào, hơn nữa trong lúc mặc chân bên dưới còn rất phối hợp nhấc lên hạ xuống để Lương Đông giúp cậu mặc quần. Có một điều kỳ lạ là mấy năm này hai người họ vốn chẳng cần nói một câu vẫn có thể biết đối phương đang muốn làm cái gì, ví như chuyện mặc quần áo này cũng vậy, Lương Đông không cần nói giúp, Triệu Tử Thiêm cũng biết hắn sẽ giúp cậu mặc quần.

Quần của Triệu Tử Thiêm vừa được kéo lên, áo cũng trùng hợp được kéo xuống. Lương Đông cười cười nhìn sóc nhỏ nhà mình ăn mặc nghiêm chỉnh đứng trước mặt, cúi đầu xuống hôn vào đôi môi kia một nụ hôn thật sâu rồi mới chịu buông ra.

“Như thế nào mặc quần áo rồi cũng không đứng đắn hả?” Lương Đông hai tay khoanh ở trước ngực nói

Triệu Tử Thiêm hiện tại đang mặc một chiếc áo phông bình thường cùng quần jean xanh đơn giản, nghe Lương Đông nói vậy thì khó hiểu cúi xuống nhìn mình một lượt:

“Sao sao, em mặc như vậy không được hả?”

Triệu Tử Thiêm gấp rút bởi vì đây là bộ phim lần đầu tiên cậu tham gia, cho dù đây chỉ là một bộ phim nhỏ chiếu mạng mà thôi nhưng cậu cũng không thể ăn mặc tùy tiện rồi đến quay được.

Lương Đông buồn cười nắm chặt lấy hai vai Triệu Tử Thiêm ngăn không cho ai kia cử động nữa:

“Em mặc bộ nào cũng vẫn như vậy mà thôi…”

Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đi lên bàn với lấy cặp kính cận của mình đeo vào mắt, sau liền vội vàng quay sang hỏi Lương Đông:

“Anh xem, nếu như em mang kính mắt như thế này thì có đứng đắn hơn không?”

Lương Đông buồn cười tiến đến tháo cặp kính trên mắt Triệu Tử Thiêm xuống xấu xa nói:

“Có làm như thế nào cũng không thể thay đổi… vẫn là không đứng đắn như vậy…”

Triệu Tử Thiêm đứng im lặng một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra được ý nghĩa trong câu nói kia của Lương Đông, một tay đưa lên phía trước tát nhẹ vào má hắn giả bộ tức giận:

“Anh không thể nghiêm túc được hay sao?”

Lương Đông cười cười kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng hôn xuống đôi môi đang giả bộ bực bội kia một cái thật sâu rồi bỏ ra ngay:

“Như vậy đã đủ nghiêm túc hay chưa?”

Triệu Tử Thiêm kiễng mũi chân cắn một ngụm vào bên cổ Lương Đông:

“Không nghiêm túc!”

Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng chuông, Triệu Tử Thiêm ra ngoài mở cửa. Đứng bên ngoài là Nghiêm Nghinh Hạnh, Nghiêm Nghinh Hạnh vừa nhìn thấy Triệu Tử Thiêm thì khó chịu ra mặt. Triệu Tử Thiêm cũng chẳng để ý nhiều vui vẻ lên tiếng chào hỏi:

“Nghinh Hạnh à, em dậy sớm vậy?”

Nghiêm Nghinh Hạnh cao giọng:

“Sao, làm phiền anh hả?”

Triệu Tử Thiêm lúng túng không biết nên trả lời ra sao, cậu có cảm giác Nghiêm Nghinh Hạnh dường như là khó chịu với cậu. Lương Đông chậm dãi từ bên trong bước ra, thản nhiên đặt tay lên vai Triệu Tử Thiêm nhìn Nghiêm Nghinh Hạnh nói:

“Cô dậy sớm vậy, có chuyện gì sao?”

Nghiêm Nghinh Hạnh thấy Lương Đông tới liền thay đổi sắc mặt, nhanh chóng trưng ra nụ cười dịu dàng hoàn mỹ nhất đưa áo ở trên tay cho Lương Đông:

“Áo này trả lại cho anh”

Lương Đông vừa thấy chiếc áo liền cứng người lại một chút, vội vàng quay sang xem xét sắc mắt của sóc nhỏ nhà mình. Triệu Tử Thiêm hơi hơi nhíu mày, Lương Đông nhanh chóng cầm lấy chiếc áo kia rồi kéo Triệu Tử Thiêm ra khỏi phòng đóng cửa lại. Lúc ba người đi vào thang máy, Lương Đông để ý ai đó vẫn không chịu nhếch môi lấy một cái liền biết hẳn là giận rồi, thế cho nên Lương Đông liền nhanh trí khoác lấy chiếc áo của mình lên vai Triệu Tử Thiêm nói:

“Này Đại Thiêm em mặc áo đi”

Triệu Tử Thiêm không nói gì, chỉ im lặng đưa tay định bỏ áo của Lương Đông trên vai mình xuống. Lương Đông thấy vậy thì ngăn lại:

“Mặc đi, lát nữa xuống dưới sương ngấm vào người ốm thì sao”

Nghiêm Nghinh Hạnh đứng ở bên trong tháng máy đã thu hết cảnh trước mặt vào trong đáy mắt, trong lòng lại không thôi tức giận. Triệu Tử Thiêm nhất định là đang làm ra vẻ, cô tối hôm qua thấy rõ ràng Triệu Tử Thiêm còn có ý định quyến rũ Lương Đông không chịu rời, vậy mà hôm nay lại làm mình làm mẩy.

Lúc xuống dưới sảnh, mọi người hầu như đã tập trung đầy đủ ở bên dưới, Triệu Tử Thiêm vừa rồi còn làm ra vẻ không muốn mặc áo, bây giờ đến hai cánh tay cũng đã xỏ vào nghiêm chỉnh trong áo người ta rồi. Đứng đợi khoảng mười phút, người trong đoàn cuối cùng cũng xuất phát đến phim trường. Cảnh quay đầu tiên ngày hôm nay là cảnh Ngô Sơ Úy chia tay bạn gái ở công viên. Công viên cũng đã được biên kịch nhắm từ trước rồi, chính là công viên cách đó khoảng hai con phố nhỏ, đi cỡ hơn hai mươi phút đồng hồ là đến nơi. Lương Đông có xe riêng cho nên hiện tại liền cùng Triệu Tử Thiêm và Nghiêm Nghinh Hạnh ở một chỗ.

Triệu Tử Thiêm quên điện thoại vì thế phải chạy lên phòng lấy, lúc này Nghiêm Nghinh Hạnh và Lương Đông đi ra bãi đỗ xe trước. Nghiêm Nghinh Hạnh không rõ tại sao ngày hôm nay lại làm như vô tình muốn mở cửa xe phía trước, cửa xe vừa mở ra Lương Đông liền hơi nhíu mày nói:

“Cô ngồi phía sau đi!”

Nghiêm Nghinh Hạnh cứng người lại một chút, nhưng vẫn mỉm cười giải thích:

“Có thể cho em ngồi ở ghế phía trên hay không, ngày hôm nay em có chút mệt…”

Nghiêm Nghinh Hạnh còn chưa nói xong, Lương Đông đã cắt ngang lời của cô:

“Nếu mệt thì ở nhà nghỉ ngơi đi, ngày hôm nay không cần cô đi theo cũng được!”

Nghiêm Nghinh Hạnh lúng túng, cuối cùng vẫn là đóng cửa xe phía trên lại rồi vòng ra đằng sau ngồi. Lương Đông và Nghiêm Nghinh Hạnh ngồi ở trong xe khoảng năm phút, Triệu Tử Thiêm mới từ trong khách sạn bước ra. Lương Đông vừa nhìn thấy sóc nhỏ nhà mình thì khẽ cười, áo hắn mặc cho Triệu Tử Thiêm vừa rồi đã không thấy đâu nữa hẳn là đã cất đi rồi.

Lương Đông mở sẵn cửa xe phía trước, Triệu Tử Thiêm nhanh nhẹn ngồi vào bên trong rồi đóng cửa xe lại. Nghiêm Nghinh Hạnh thấy sự chăm sóc đặc biệt kia của Lương Đông thì vô cùng ghen tị, thế cho nên mới gia vẻ nói lớn một câu:

“Anh đi lấy điện thoại thôi sao lại lâu như vậy, nếu để chậm giờ quay của đoàn làm phim thì không hay đâu!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế thì lại lúng túng, khẽ quay lại phía sau nói với Nghiêm Nghinh Hạnh: “Lần sau anh sẽ để ý hơn…” Nói rồi liền nhìn về phía Lương Đông khua tay múa chân: “Anh mau lái xe đi, đừng để đoàn làm phim chờ, em vừa rồi ở trên đó mang kính áp tròng cho nên mới xuống chậm như vậy”

Lương Đông để ý sóc nhỏ nhà mình hiện tại còn đang dụi mắt, liền nhanh chóng kéo tay Triệu Tử Thiêm xuống nghiêm mặt:

“Kính áp tròng còn chưa đeo hẳn hoi đã vội vàng chạy xuống làm gì, lần sau đừng có như vậy biết chưa”

Triệu Tử Thiêm gật đầu ừ một tiếng, sau đó lại thúc giục Lương Đông mau lái xe.

__

Đi đến công viên là gần sáu giờ, mọi người dựng cạnh rồi trang điểm cho diễn viên các thứ cũng phải đến bảy giờ mới xong. Cảnh mở đầu lần này là cảnh bạn gái cũ Lạc Duyệt của Ngô Sơ Úy chê bạn trai mình nghèo muốn chia tay, Triệu Tử Thiêm ở phân đoạn này phải diễn sao cho nhân vật nhếch nhác nhất có thể. Thế cho nên hiện tại cậu mới được đội một bộ tóc giả, quần jean ống rộng hơi cũ, cùng một chiếc áo kẻ ca rô màu hồng, chân đi dép xỏ ngón không ăn hợp gì với nhau. Triệu Tử Thiêm được trang điểm xong liền chạy sang chỗ Lương Đông nói nhỏ với hắn:

“Nếu như em mà như thế này, anh còn thích em không?”

Lương Đông cố gắng nhịn cười, bộ dạng hiện giờ của Triệu Tử Thiêm quả thực khác xa so với thường ngày:

“Nếu em mà như thế này…”

Triệu Tử Thiêm hai mắt mở to, chăm chú nhìn chằm chằm Lương Đông mong đợi, không thấy hắn nói tiếp thì ở bên cạnh thúc giục hỏi:

“Sao?”

Lương Đông dùng một ngón tay điểm nhẹ vào chóp mũi của cậu nói:

“Anh trước nay có nói mình thích em sao?”

Triệu Tử Thiêm bĩu môi liếc mắt nhìn Lương Đông, một tay nhanh nhẹn đưa lên má hắn tát cho một cái. Đúng lúc này, đạo diễn liền lớn tiếng gọi Triệu Tử Thiêm:

“Ngô Sơ Úy vào cảnh”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy có người gọi thì nhanh chóng chạy đến vị trí của mình:

“Tới đây, tới đây…”

“Diễn!” Đạo diễn vừa hô, Triệu Tử Thiêm liền bắt đầu thay đổi sắc mắt, gương mặt mang theo nụ cười hớn hở chạy lên phía trước. Lương Đông đứng ở phía xa nhìn sóc nhỏ nhà mình, ánh mắt mang theo tia cưng chiều vô hạn.

Triệu Tử Thiêm chạy được một nửa đường liền có bảo vệ công viên hét lớn:

“Này này, các cậu làm gì thế hả, đi xuống ngay, xuống ngay…”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy cũng phải giật mình dừng lại quay về phía sau. Vừa đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông cỡ tuổi trung niên, trên người mặc đồng phục bảo vệ áo xanh biển nhạt, gương mặt nhăn lại chỉ về phía cậu. Sài Kế Đan thấy có người ngăn cản liền chạy đến nói:

“Xin lỗi, chúng tôi đang quay phim, có thể…”

Sài Kế Đan còn chưa nói hết câu bảo vệ công viên đã nhanh chóng ngắt lời:

“Không không, mọi người đi xuống ngay, xuống ngay cho tôi!”

Mấy nhân viên hậu kỳ cũng chạy đến chỗ bảo vệ phân trần, cuối cùng bảo vệ trung tuổi này rất cổ hủ nhất quyết một hai không cho phép đoàn làm phim thực hiện cảnh quay này. Thế cho nên cảnh quay ở công viên buộc phải hoãn lại, chuyển sang cảnh sinh nhật bạn trai cũ của Trì Sinh, lần đó Ngô Sơ Úy đến nhà của Trì Sinh. Lúc đầu đã thống nhất là quay cảnh này ở nhà của Lương Đông, thế cho nên hiện tại đoàn làm phim lại đành phải lái xe ngược trở về nhà của Lương Đông.

Triệu Tử Thiêm vừa mới trang điểm gần một tiếng đồng hồ, lúc này quay chưa đến ba phút đã phải đi thay lại quần áo rồi trang điểm lại. Cảnh quay sinh nhật bạn trai cũ của Trì Sinh lần này Ngô Sơ Úy đã lột xác thành con người khác, không còn quê mùa như trước lúc quen bạn gái Lạc Duyệt nữa, vì thế lúc này Triệu Tử Thiêm trên người mặc một chiếc quần âu đen cùng áo sơ mi màu hồng phấn vô cùng bảnh bao, tóc giả đã không còn đội thay vào đó được tạo kiểu rẽ ngôi lệch rất đẹp trai.

Triệu Tử Thiêm vừa được tạo hình xong liền nhảy lên xe của Lương Đông ngồi, trong xe lúc này chỉ có một mình Lương Đông thôi, bởi vì Nghiêm Nghinh Hạnh là trợ lý cho nên phải dọn dẹp một chút mới có thể rời đi. Triệu Tử Thiêm nhìn ra bên ngoài một chút thấy không ai để ý tới chỗ này mới quay sang Lương Đông nói chuyện:

“Sao, hối tiếc rồi đúng không? Vừa rồi chê em xấu nói không thích em, bây giờ thì sao?”

Lương Đông bật cười lớn tiếng đưa tay nựng cằm của Triệu Tử Thiêm một cái rồi trêu chọc đáp lời:

“Em cho dù có thay đổi cách ăn mặc như thế nào thì anh thấy em vẫn như vậy mà thôi”

Triệu Tử Thiêm đẩy tay Lương Đông sang một bên bĩu môi nói:

“Là anh nói đấy nhá, tối nay…” Triệu Tử Thiêm nói đến đây thì cố tình kéo dài giọng.

Lương Đông chỉ vừa nghe thấy hai từ tối nay kia cả người liền nhộn nhạo không thôi, Triệu Tử Thiêm để ý thấy yết hầu của Lương Đông tự nhiên chuyển động liền buồn cười đưa tay tát vào má Lương Đông một cái:

“Gấp gáp cái gì, em còn chưa nói hết đâu”

Lương Đông đột nhiên quay sang bên cạnh ép sát Triệu Tử Thiêm vào ghế lái phụ, Triệu Tử Thiêm thấy thế vẫn cứ cười không có một chút ngượng ngùng nào, chỉ đưa tay cố gắng đẩy Lương Đông cách xa mình một chút:

“Nào nào, mau ngồi dậy đi người ta thấy bây giờ”

Lương Đông môi đã tiến sát về phía môi của Triệu Tử Thiêm, cảm giác chỉ hơi nhích người một chút là sẽ chạm vào nhau. Lương Đông trầm giọng hỏi tiếp:

“Tối nay sao?”

Triệu Tử Thiêm hơi chu môi về phía trước, Lương Đông thấy sự chủ động này của Triệu Tử Thiêm cũng phải giật mình, sóc nhỏ nhà hắn càng ngày càng không biết tiết tháo rồi:

“Như thế nào? Có thích không?”

Lương Đông vẫn giữ nguyên tư thế ép sát Triệu Tử Thiêm vào ghế lái, khóe miệng cong cong nhếch lên cao khẽ trả lời:

“Thích!”

Đúng lúc này phía sau có tiếng mở cửa xe, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng muốn đẩy Lương Đông ra. Nghiêm Nghinh Hạnh vừa vào trong xe liền thấy hai người kia đang ở khoảng cách rất gần. Lương Đông cũng thấy được có người tới liền làm bộ kéo dây an toàn giúp cho Triệu Tử Thiêm. Trong lòng của Nghiêm Nghinh Hạnh lại trào lên cảm giác ghen tị cùng tức giận, Triệu Tử Thiêm nhất định là có cái gì đó uy hiếp Lương Đông, cho nên Lương Đông mới quan tâm đến cậu ta như vậy. Cô nhất định phải sớm một chút cùng Triệu Tử Thiêm trao đổi vài vấn đề mới được.

___

Lương Đông lái xe khoảng một tiếng đồng hồ thì tới nhà mình, lúc vừa quành xe vào bên trong thì đúng lúc có một chiếc xe ô tô khác cũng từ bên trong đi ra. Lương Đông tránh không kịp, chiếc xe kia cũng đi với vận tốc có chút nhanh thế cho nên hai chiếc xe liền đâm vào nhau.

Cú va chạm này cũng không phải là mạnh, người trong xe cũng không ai bị thương, nhưng mà Lương Đông vừa bị đụng xe liền phải quay sang nhìn sóc nhỏ nhà mình xem có bị làm sao hay không. Lương Đông lo lắng xoay người Triệu Tử Thiêm qua trái qua phải, nhìn từ sau lưng cho đến trước ngực, sờ soạng khắp người cậu phát hiện ra không có chỗ nào bị thương mới nhíu mày hỏi:

“Có sao hay không?”

Đây là lần đầu tiên Triệu Tử Thiêm bị đụng xe, cho nên cảm giác cũng có chút lửng lơ, khi nghe thấy Lương Đông hỏi mới hồi phục tinh thần quay sang khẽ xua tay:

“Không sao, anh có sao không?”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm phản ứng chậm chạp như vậy lại càng lo lắng bất an:

“Có thật là không sao hay không?”

Nghiêm Nghinh Hạnh bởi vì ngồi phía sau không chịu thắt dây an toàn, thế cho nên khi xe phanh gấp liền bị lao đầu về phía trước, đầu đập vào thành ghế cứng nhắc trước mặt rồi lại theo đó bật ngửa ra đằng sau. Tuy rằng không đến mức máu chảy hay gãy xương gì, nhưng mà đầu óc cô hiện tại vô cùng choáng váng, tinh thần cũng hoảng loạn không kém. Thế mà Lương Đông và Triệu Tử Thiêm lại làm như cô là không khí, ngay cả một câu quan tâm hỏi han cũng không có.

Triệu Tử Thiêm vỗ vỗ tay trấn an Lương Đông rồi lắc đầu nói không sao, lúc này cậu mới chợt nhớ ra phía sau còn có Nghiêm Nghinh Hạnh, thế cho nên mới có lòng tốt quay lại hỏi:

“Em có sao không?”

Lương Đông cũng theo đó quay lại nhìn Nghiêm Nghinh Hạnh một chút. Nghiêm Nghinh Hạnh thấy Lương Đông nhìn về phía mình liền cố nén cơn đau, nhanh chóng chỉnh lại quần áo đầu tóc, giả bộ bị dọa cho hoảng sợ nhưng vẫn lắc đầu:

“Không sao, em không sao!”

Triệu Tử Thiêm vốn định nói cái gì đó, phía ngoài cửa xe liền có tiếng gõ, Lương Đông hạ kính cửa xe xuống. Chủ nhân của chiếc xe vừa bị Lương Đông đụng phải kia là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp gương mặt lúc này nhíu chặt lớn tiếng quát:

“Đi đứng cái kiểu gì vậy hả? Có chịu nhìn đường hay không đây?”

Lương Đông vừa rồi lúc quành xe vào phía bên trong đã quan sát rất kỹ, chẳng qua là chiếc xe của người đàn ông này lao đi với vận tốc khá nhanh cho nên Lương Đông mới tránh không kịp. Hắn bực mình hạ kính cửa xe xuống rồi bước ra ngoài nói chuyện ra lẽ với người đàn ông kia. Nếu như là bình thường Lương Đông sẽ chọn cách nhẹ nhàng giải quyết êm xuôi mọi chuyện, nhưng đằng này hắn tức giận là bởi vì người đàn ông kia suýt nữa là làm cho sóc nhỏ nhà hắn bị thương.

Hai bên tranh chấp rất ác liệt, ai cũng nhận phần đúng về mình thế cho nên kết quả chính là cùng nhau đến đồn cảnh sát. Triệu Tử Thiêm lo lắng không thôi, không phải cậu sợ đến đồn cảnh sát rồi sẽ to chuyện, mà là cậu sợ lại làm trễ giờ quay của đoàn làm phim nữa. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Sài Kế Đan, báo là bị tai nạn xe.

Sài Kế Đan ở đầu giây bên kia nghe vậy thì giật mình:

“Đụng xe sao? Các cậu có sao không?”

Sài Kế Đan là đang lo lắng cho hai diễn viên chính đều đi cùng một xe, nếu như hai bọn họ bị làm sao thì bộ phim này của cô sẽ không thể công chiếu vào đúng ngày dự kiến, nghiêm trọng hơn nữa thì phải tìm lại diễn viên từ đầu.

Triệu Tử Thiêm giọng nói gấp gáp:

“Chúng tôi không sao, nhưng hiện tại phải đến đồn cảnh sát giải quyết!”

Sài Kế Đan nghe vậy mới bình tâm hơn một chút, cô biết nhà của Lương Đông rất có điều kiện, cũng biết lần này ra phim Lương Đông nhất định sẽ ít nhiều giúp đỡ được cho mình, hiện tại hai người họ không sao Sài Kế Đan liền thay đổi giọng trấn an:

“Không sao là tốt rồi, đụng xe là điểm tốt, đụng xe là điểm tốt”

“Hả?” Triệu Tử Thiêm ở bên nay vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng cho một trận, thế mà Sài Kế Đan lúc này lại nói ra một câu như trên khiến cho Triệu Tử Thiêm trong nhất thời không biết nên phải phản ứng sao cho phải.

Tới đồn cảnh sát, người đàn ông kia vẫn lớn tiếng quát tháo không ngừng. Lương Đông cũng chẳng mấy quan tâm đến ông ta, cả một đường đi luôn đưa tay đỡ Triệu Tử Thiêm bước vào trong. Thật ra Triệu Tử Thiêm vốn chẳng có vấn đề gì, hiện tại muốn cậu chạy thẳng vào đồn cảnh sát cậu cũng có thể chạy được, nhưng mà Lương Đông cứ nhất quyết kè kè ở bên cạnh. Triệu Tử Thiêm cũng hết cách mặc kệ ai kia muốn làm gì thì làm.

Người bị nặng nhất có lẽ là Nghiêm Nghinh Hạnh, lúc bước xuống xe đầu óc choáng váng suýt chút nữa ngã xuống đất. Vậy mà vẫn không thể kéo lại một chút sự chú ý của ai kia. Nghiêm Nghinh Hạnh cố gắng nhịn đau, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay sắc nhọn đâm thẳng vào da thịt giúp cho mình tỉnh táo hơn một chút. Từ đầu đến cuối Lương Đông vẫn chỉ lo lắng cho Triệu Tử Thiêm, bộ dạng kia của Triệu Tử Thiêm vừa nhìn là biết giả bộ, nhất định không làm sao nhưng vẫn bắt Lương Đông đỡ cậu vào.

Nghiêm Nghinh Hạnh càng nghĩ lại càng cảm thấy không cam tâm, rốt cuộc Triệu Tử Thiêm có cái gì lại làm cho Lương Đông để tâm đến vậy. Đúng, nhất định là Triệu Tử Thiêm có cái gì đó uy hiếp Lương Đông, thế cho nên Lương Đông mới phải làm theo ý của cậu.

Ở trong đồn cảnh sát, người đàn ông kia không ngừng nói Lương Đông đi sai luật. Lương Đông từ đầu đến cuối vẫn chỉ ngồi im lặng ở trên ghế nói duy nhất một câu với cảnh sát:

“Kiểm tra nồng độ cồn của ông ta đi, nếu như dưới 0,25 minigam trên một lít khí thở, tôi nhất định sẽ bồi thường!”

Người đàn ông trung niên kia nghe thấy Lương Đông nói vậy thì giật mình, ông ta vừa mới tới nhà bạn uống vài ly rượu, tuy rằng chỉ uống vài ly chưa đến mức say xỉn không lái xe được, nhưng mà nếu bây giờ kiểm tra nồng độ cồn nhất định sẽ bị bồi thường nhiều gấp đôi:

“Được rồi, tôi không cần cậu bồi thường nữa, coi như hôm nay tôi xui xẻo!”

Cảnh sát nhìn qua phía Lương Đông, Lương Đông lại nhìn sang phía Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm hiện tại đang nhìn điện thoại bộ dạng giống như là gấp rút lắm, nhất định là sóc nhỏ nhà hắn đang lo cho đoàn làm phim, thế cho nên Lương Đông liền không muốn tranh chấp nữa cứ như vậy nói với cảnh sát không cần làm to chuyện. Kết quả là ai về nhà đấy, không cần bồi thường hay kiểm tra gì cả.

Triệu Tử Thiêm ngồi ở trong xe thở dài:

“Hôm nay sao lại xui xẻo như vậy, hết bị đuổi rồi lại đến đụng xe, đúng là xuất phát đã không thuận lợi mà!”

Lương Đông vừa lái xe vừa mỉm cười, Triệu Tử Thiêm nhìn bộ dạng không một chút lo lắng nào của Lương Đông thì bĩu môi lầm bầm:

“Em lần đầu tiên bị đụng xe là do anh chở đó!”

Lương Đông nghe thấy thế gương mặt liền nghiêm lại, mắt vẫn nhìn về phía trước, nghiêm túc lái xe nói với Triệu Tử Thiêm một câu quả quyết:

“Lần sau sẽ không để em bị đụng xe nữa!”

Triệu Tử Thiêm vốn chỉ là nói đùa mà thôi, không ngờ Lương Đông hiện tại lại nghiêm túc đến vậy:

“Em đùa thôi!”

Lương Đông không nói gì, không khí trong xe cứ như vậy rơi vào một mảnh trầm mặc.