Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 113: Không được đổi em




Lương Đông nhanh chóng bước vào bên trong, vừa nhìn thấy sóc nhỏ nhà mình đang cúi đầu để chân lên một cái ghế che che giấu giấu vết thương giống như là không muốn để cho hắn thấy. Lương Đông nghiêm mặt chỉ xuống đó hỏi:

“Rồi lỡ nhiễm trùng thì sao?”

Triệu Tử Thiêm hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người nhìn Lương Đông đáp:

“Sẽ không bị nhiễm trùng đâu”

Lương Đông thật sự là vừa tức giận vừa đau lòng, hắn chỉ mới vừa đi cất xe có một chút thôi thế mà sóc nhỏ nhà hắn đã thành ra như vậy, nếu bây giờ hắn không uy hiếp một chút, chỉ sợ là sau này Triệu Tử Thiêm vẫn sẽ bất cẩn như thế:

“Em đó, nếu mà còn chảy máu thêm nữa, anh đây không quản phim kịch gì trực tiếp đóng gói em mang về!”

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông lạnh mặt như vậy liền hối lỗi gật đầu liên tục:

“Không sao, không sao... không bị gì cả…”

Kết quả Lương Đông vẫn là nhịn không được trực tiếp để Triệu Tử Thiêm ngồi lên một chiếc ghế nhỏ, hắn ngồi xổm ở dưới đất đặt chân của Triệu Tử Thiêm lên đùi mình, bắt đầu cầm bông sát trùng vết thương thật nhẹ nhàng, lúc làm còn luôn ngẩng đầu để ý sắc mặt đang cố gắng nhịn đau mà mím môi lại kia của Triệu Tử Thiêm.

Người trong đoàn thấy tình cảnh trước mắt cũng có điểm bất ngờ, thế cho nên mới lên tiếng gọi lớn:

“Bác sĩ, bác sĩ…”

Nhân viên trong đoàn này là đang gọi Khương Chí Phong, bởi vì trong phim Khương Chí Phong diễn vai bác sĩ Trần Tiểu Soái.

Khương Chí Phong xoay người:

“Ha, tôi đây không muốn làm phiền cặp đôi này nhé!”

Vài người nghe thấy được liền lớn tiếng cười ha ha.

Lương Đông không quan tâm đến người xung quanh, chỉ tập trung xử lý vết thương trên chân của Triệu Tử Thiêm, vừa làm vừa hỏi cậu:

“Là ai gây ra?”

Triệu Tử Thiêm ấp úng giải thích:

“Là… là do em đạp phải dây cáp… anh ấy cũng không cố ý…Cũng là do em không cẩn thận đụng phải, không sao, không có gì đâu…”

Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm nói xong còn ngó đầu ra bên ngoài nhìn xem người để dây cáp điện lung tung khiến cho sóc nhỏ nhà hắn bị thương còn ở đó không. Triệu Tử Thiêm nói là không sao, nhưng cho dù có thật là cậu không sao đi chăng nữa thì hắn hiện tại cũng cảm thấy có sao, người này là bảo bối của hắn, hắn không sót làm sao cho được.

Khương Chí Phong đứng bên cạnh nhìn nãy giờ liền nửa đùa nửa thật hỏi một câu:

“Đông ca, anh chưa thoát khỏi vai diễn sao?”

Triệu Tử Thiêm nhịn không được nữa liền khẽ kêu lên một tiếng, Lương Đông giật mình ở bên cạnh nhỏ giọng trấn an: “Chịu đau một chút… Rửa sạch một chút, sẽ nhanh thôi!” nói rồi lại dùng cây tăm bông chỉ nhẹ vào đầu ngón chân của Triệu Tử Thiêm: “Là chỗ này phải không? Chỗ này hả?”

Triệu Tử Thiêm đến giờ phút này vẫn có thể nghịch ngợm lắc đầu nới với Lương Đông:

“Không phải chỗ đó, không phải!”

Lương Đông ngẩng đầu nói với người xung quanh:

“Lấy cho tôi một miếng băng dán!”

Đúng lúc này có một người khác trong đoàn đi vào hỏi:

“Bị đập vào chân hả?”

Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp trả lời, Lương Đông ở bên cạnh đã nhanh hơn một miệng lên tiếng nói giúp:

“Vừa mới rồi Đại Húc bê dây cáp, thành ra chân em ây bị sứt dập một miếng rồi!”

Triệu Tử Thiêm lại giải thích lại:

“Cái anh bê dây cáp đang bê, gặp đúng lúc tôi đi đến thế nên mới va phải…”

Lương Đông sốt ruột mãi không có người mang đến băng dán cho hắn liền lớn tiếng nói:

“Miếng băng dán mới đâu!”

Một nhân viên đứng cạnh chỗ tủ thuốc cũng phải vội vàng lấy đến đưa cho hắn:

“Đây đây…”

___ Cảnh quay kéo dài đến tận mười giờ đêm thế cho nên lúc này Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đến mười một giờ mới về tới khách sạn. Dĩ nhiên thì trên xe Lương Đông ngoài hai người bọn họ vẫn còn có thêm một Nghiêm Nghinh Hạnh ngồi ở phía đằng sau. Lúc xe dừng lại ở trước cửa khách sạn, Lương Đông liền quay lại nói với Nghiêm Nghinh Hạnh:

“Cô xuống xe đi, tôi phải lái xe vào gara cất!”

Nghiêm Nghinh Hạnh do dự mãi không chịu xuống, bởi vì Triệu Tử Thiêm hiện giờ lại đang ngủ ở trên ghế phía trước, cô bây giờ mà xuống xe Lương Đông nhất định sẽ để cho Triệu Tử Thiêm đi cất xe cùng luôn. Có điều dù không muốn xuống xe thì Nghiêm Nghinh Hạnh cũng chẳng còn cách nào nữa.

Lương Đông lái xe vào trong bãi đỗ xe của khách sạn, bởi vì bây giờ đã mười một giờ đêm rồi cho nên xung quanh yên ắng lạ thường, ngoại trừ mấy chiếc xe được đỗ ngay ngắn xếp thẳng hàng thì không có bất cứ một bóng người nào đi ngang qua cả. Lương Đông định quay người sang bế Triệu Tử Thiêm lên, vừa đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ say ngủ mê mệt của ai kia.

Triệu Tử Thiêm vừa rồi mệt đến mức không thèm thay quần áo của mình mà mặc nguyên đồ diễn về. Thật ra thì đồ diễn cậu đang mặc so với quần áo của cậu còn thoải mái hơn. Đó là một chiếc áo ba lỗ cũ rộng thùng thình cùng một chiếc quần hoa chất liệu ngày xưa vô cùng thoải mái. Lương Đông chỉ nhìn đến đó thôi liền nuốt một ngụm nước miếng, tay đã đặt trên vai của Triệu Tử Thiêm định đưa ra sau lưng nhấc bổng cậu lên, ai ngờ cái tay của hắn lại không nghe lời, cứ như vậy luồn vào trong áo ba lỗ của người ta xoa xoa nắn nắn điểm nhỏ trước ngực. Triệu Tử Thiêm giật mình mở mắt, vài giây đầu còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra rất nhanh sau đó đôi môi của cậu bị hàm răng sắc nhọn của Lương Đông cắn xuống. Triệu Tử Thiêm quay phim trở về vốn đã rất mệt, bây giờ giữa đường còn gặp phải lưu manh khó tránh được cáu kỉnh đẩy Lương Đông sang một bên càu nhàu:

“Này… anh làm cái gì thế hả?”

Lương Đông cười cười, tay vẫn không có ý định nghiêm túc:

“Còn không phải làm em…”

Triệu Tử Thiêm liếc Lương Đông một cái rồi đẩy tay hắn ra khỏi ngực mình:

“Đang ở bên ngoài đó”

Lương Đông lợi dụng lúc Triệu Tử Thiêm không kịp phòng bị liền nhanh tay kéo cậu ngồi lên đùi mình:

“Không có ai đâu”

Triệu Tử Thiêm muốn xuống nhưng không thể, cho nên chỉ còn biết đẩy đầu Lương Đông ra phía sau:

“Có người đấy”

Lương Đông cố chấp làm điều mình muốn, trực tiếp đưa tay kéo một bên áo của Triệu Tử Thiêm xuống. Triệu Tử Thiêm giật mình vội vàng ngăn hắn lại, cái áo này là áo mặc lúc diễn xuất, hơn nữa chất vải nhàu nhĩ cũng sờn chỉ rồi nếu như bây giờ còn bị Lương Đông dùng lực mạnh như vậy kéo xuống khẳng định sẽ hỏng:

“Đông ca… áo mặc quay phim đấy…”

Lương Đông không quan tâm áo này là áo gì, điều hắn quan tâm hiện tại chính là cởi bằng được cái áo ra khỏi người Triệu Tử Thiêm mà thôi. Triệu Tử Thiêm sợ áo rách cho nên cũng không còn cách nào khác là đành phối hợp với con lừa lớn lưu mạnh kia, chính vì vậy áo trên người Triệu Tử Thiêm rất nhanh đã được Lương Đông cởi ra vứt ở ghế ngồi bên cạnh.

Lương Đông cúi xuống dùng đầu lưỡi trêu chọc điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm mẫn cảm trước sự kích thích kia liền khẽ run rẩy, nhưng ngại chỗ này là ở bãi đỗ xe nên vẫn có rất nhiều cảnh giác:

“Đông…”

Lương Đông hôn khắp ngực Triệu Tử Thiêm, thỉnh thoảng còn lưu lại ở vài chỗ mấy vết cắn mút ửng đỏ, cảm thấy phía bên trên vẫn còn chưa đủ, tay hắn liền rất nhanh kéo quần của Triệu Tử Thiêm xuống. Triệu Tử Thiêm nửa muốn nửa không, trong lúc còn đang ngồi suy nghĩ thì quần đã bị Lương Đông cởi ra rồi.

“Chúng ta ở tại chỗ này, trực tiếp làm thử đi!” Giọng nói của Lương Đông trầm khàn rõ rệt, hắn thật sự là sắp nhịn không nổi nữa rồi.

Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn lắc đầu kiên quyết từ chối:

“Không được đâu”

Lương Đông nhíu mày, mở ngăn bên dưới lấy ra một lọ gel bôi trơn cùng thuốc viên mà hắn lấy được ở chỗ Lương Thế Thành đưa lên trước mặt cho Triệu Tử Thiêm xem:

“Tại sao, cái gì cũng có đủ rồi mà”

Triệu Tử Thiêm nhìn thấy thứ đồ kia trên tay Lương Đông lại đỏ mặt quay sang một bên cắn cắn môi dưới nói:

“Không được… chỗ này… không gian chật hẹp như vậy… á”

Lời còn chưa nói xong, Triệu Tử Thiêm đã bị Lương Đông ép tách mở hai chân ngồi quay lại, mặt đối mặt với hắn. Triệu Tử Thiêm cảm thấy tư thế này rất là ngượng ngùng muốn thu chân về nhưng bắp đùi đã sớm bị bàn tay cứng như gọng kìm sắt kia của Lương Đông chế trụ.

Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng, ở bên tai cậu thổi gió mê hoặc:

“Em nói xem làm ở chỗ này… sẽ như thế nào?”

Triệu Tử Thiêm cũng tò mò, hơn nữa hiện tại quả thật nói không có kích thích là không đúng:

“Nhưng mà… nhưng mà… ưm…”

Ngón tay của Lương Đông mang theo thứ dầu bôi trơn mát lạnh xoa khắp động nhỏ của cậu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ý định tiến vào xâu hơn. Triệu Tử Thiêm vừa căng thẳng vừa mong đợi, theo đó động nhỏ phía sau cũng không tài nào thả lỏng được, Lương Đông cũng cảm nhận được điều này chính vì thế hắn mới đưa một tay lên trêu chọc điểm nhỏ trước ngực đã sớm ửng đỏ cương cứng kia của Triệu Tử Thiêm:

“Em sao phải căng thẳng như vậy?”

Triệu Tử Thiêm ngửi thấy được không khí trong xe ngập tràn hương lavender mà cậu thích, nhiệt độ cũng chẳng hiểu sao lại tăng lên rất cao, Triệu Tử Thiêm hừ hừ phản bác:

“Em… không căng thẳng”

Lương Đông khẽ mỉm cười hôn lên đôi môi liên tục mấp máy nói không căng thẳng kia. Triệu Tử Thiêm bị đầu lưỡi của Lương Đông trêu đùa khắp khoang miệng, ngón tay bên dưới của Lương Đông cũng đã cho vào bên trong cậu. Triệu Tử Thiêm cố gắng nén nhịn, lúc đầu chính là cảm giác trướng đau vô cùng khó chịu, nhưng sau đó ngoài khó chịu ra chính là có một chút ngứa ngáy.

Bởi vì lần trước đã để lại bóng đen tâm lý cho Triệu Tử Thiêm, cho nên lần này Lương Đông làm vô cùng cẩn trọng, hắn chậm rãi cho thêm một ngón tay nữa vào. Nhưng ngón tay thứ hai mới chỉ có ý định đẩy vào thôi, Triệu Tử Thiêm đã nhéo chặt lấy vai hắn cứng người nói:

“Đông… từ từ…”

Lương Đông đành bỏ ngón tay đó ra một lúc, cố gắng nói chuyện với Triệu Tử Thiêm để cho cậu quên đi sự đau đớn kia:

“Đại Thiêm…”

Triệu Tử Thiêm vẫn vô cùng cảnh giác, nhưng một ngón tay của Lương Đông phía bên trong cậu vẫn không ngừng duy chuyển qua lại làm cho cậu bứt rứt không thôi:

“Hả?”

Lương Đông hỏi tiếp:

“Thấy thế nào?”

Triệu Tử Thiêm hai chân run rẩy:

“Có một chút… không thể nói được…”

Một ngón tay khác bắt đầu ở bên ngoài động nhỏ của Triệu Tử Thiêm vẽ vòng:

“Như thế nào lại không thể nói?”

Triệu Tử Thiêm hít một ngụm khí lạnh, hai ngón tay của Lương Đông đã ở trọn bên trong người cậu. Triệu Tử Thiêm đau đớn nhăn nhó:

“Đau… ưm…”

Lương Đông bắt đầu di chuyển lên xuống không ngừng khuếch đại nơi mẫn cảm chật hẹp kia:

“Như vậy sẽ đau một chút… em nhịn một chút…”

Triệu Tử Thiêm quả thật là không muốn rơi nước mắt, nhưng mà không rõ tại sao lúc này lại thút thít rồi. Lương Đông vừa nghe thấy tiếng nức nở kia liền đau lòng, đưa một tay lên xoa xoa mặt Triệu Tử Thiêm:

“Đừng khóc, anh thật sự rất thích em đó”

Triệu Tử Thiêm cố gắng ngưng khóc, cũng cố hết sức phối hợp cùng Lương Đông. Ngón tay thứ ba của Lương Đông một lần nữa chậm rãi tiến vào, Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp thích ứng trọn vẹn ai đó đã để ngón này nối tiếp ngón kia:

“Đông…”

Lương Đông hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia, hắn biết Triệu Tử Thiêm là muốn nói gì, nhất định là muốn nói hắn chậm một chút, nhưng nếu hắn mà còn chậm nữa chắc chắn Tiểu Đông Đông sẽ nhịn không được. Triệu Tử Thiêm bởi vì đau đến cùng khoái cảm ở phía dưới mà mở lớn khoang miệng, cho dù Lương Đông có cắn mút đầu lưỡi của cậu ra sao thì Triệu Tử Thiêm cũng không có cách nào khép lại được. Triệu Tử Thiêm cảm giác mình giống như là bị Lương Đông hút lấy từng hơi thở, từng khí lực ở trên người, bất tri bất giác chỉ còn biết nghe theo sự chỉ dẫn của hắn.

Lương Đông rời khỏi đôi môi của Triệu Tử Thiêm, ánh mắt chuyển lên nóng rực khi nhìn thấy bên khóe miệng của cậu có một vệt nước chảy tận xuống cằm, càng nhìn lại càng cảm thấy mị hoặc bức người. Ba ngón tay của Lương Đông ở bên trong Triệu Tử Thiêm di chuyển càng mạnh bạo, Triệu Tử Thiêm cũng theo đó âm a liên hồi. “Em sao lại có thể như vậy hả?” Lương Đông âm trầm lên tiếng.

Triệu Tử Thiêm cố gắng mở lớn hai mắt nhìn thẳng về phía Lương Đông: “Ha… ưm”

“Còn nhìn… còn nhìn có tin anh liền uống em…” Lương Đông học theo câu nói của Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm bị sự kích thích ở bên dưới làm cho hoang mang vô lực. Lương Đông đột nhiên thu tay về, Triệu Tử Thiêm cảm nhận được phía sau rất nhanh liền giống như có khoảng trống vô cùng khó chịu.

“Nhấc mông lên một chút đi!” Lương Đông mang theo hơi nóng phả vào bên tai của Triệu Tử Thiêm.

Hai chân Triệu Tử Thiêm sớm đã không có sức lực, lúc này phải nhờ vào sức đôi tay của chính mình vịn lên vai của Lương Đông để đứng dậy. Lương Đông nhanh chóng mở khóa quần kéo quần jean xuống thấp một chút. Triệu Tử Thiêm mắt thấy Tiểu Đông Đông được thả ra liền hốt hoảng lắc đầu:

“Đông, không thể được đâu… làm sao có thể…”

Lương Đông để Triệu Tử Thiêm ngồi lại lên đùi mình, ba ngón tay lại chuẩn xác cho vào phía bên trong cậu cố gắng khuếch đại nơi đó ra thêm một chút:

“Chỗ này không phải là đã từng một lần rồi hay sao…”

Triệu Tử Thiêm run rẩy tựa đầu vào vai Lương Đông:

“Không đâu… cho vào rồi nhất định sẽ đau… chỉ muốn như thế này thôi… chỉ được thế này thôi”

Lương Đông kiên nhẫn ở một bên dụ dỗ, hắn cho dù có gấp gáp đến đâu cũng không thể biệu hiện ra bên ngoài được, lần này nhất định phải xóa bỏ bóng đen tâm lý kia trong lòng Triệu Tử Thiêm:

“Bảo bối, anh thật sự rất thích em… cực kỳ thích em…”

Triệu Tử Thiêm vẫn lắc đâu:

“Không đâu… muốn thế này thôi…”

Lương Đông cố gắng dụ dỗ:

“Đã làm được một nửa rồi… bây giờ muốn dừng lại sao…”

Triệu Tử Thiêm trước sau vẫn chỉ mang một suy nghĩ:

“Muốn thế này… chỉ thế này thôi…”

Lương Đông bỏ tay ra khỏi động nhỏ chật hẹp ẩm ướt kia:

“Vậy như thế này… em tự mình đến đi… nếu đau thì dừng lại…”

Triệu Tử Thiêm hai mắt mộng mị, mơ màng, phía sau vốn đang được chăm sóc đặc biệt lúc này cái gì cũng không có cho nên tránh không được có chút mất mát khó chịu. Tay của Triệu Tử Thiêm khẽ đẩy vào cánh tay của Lương Đông ý muốn hắn tiếp tục làm cho cậu. Lương Đông đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc ở trước trán của Triệu Tử Thiêm sang một bên:

“Bảo bối… tự mình điều chỉnh đi… anh nhất định sẽ không động”

Triệu Tử Thiêm do dự trong một lúc, kết quả vẫn là nhịn không được nhấc người dậy khó khăn ngồi xuống chỗ đó của Lương Đông. Có điều Triệu Tử Thiêm mới chỉ vừa muốn ngồi xuống thôi liền bị độ nóng cứng của Tiểu Đông Đông dọa cho hoảng sợ muốn né tránh, Lương Đông nhanh chóng giữ chặt lấy eo của Triệu Tử Thiêm ngăn không cho cậu rời đi:

“Bảo bối… như thế nào còn chưa lâm trận đã bỏ chạy…”

Triệu Tử Thiêm cắn cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu rồi lấy hết can đảm ngồi xuống đó, Tiểu Đông Đông quả thật không phải là kích cỡ bình thường, Triệu Tử Thiêm chỉ mới vào được một phần tư đã muốn gào khóc lắc đầu. Lương Đông bên cạnh cổ vũ vỗ vỗ vào lưng của Triệu Tử Thiêm:

“Nghỉ một chút… không cần gấp!”

Thế là Triệu Tử Thiêm vẫn cứ giữ nguyên tư thế đó ôm chặt Lương Đông thút thít:

“Đông… quả thật là rất đau… em không thể…”

Lương Đông với tay lấy một viên kẹo hắn mới mua ngày hôm nay, nhanh chóng lột vỏ bỏ vào miệng cho Triệu Tử Thiêm. Kẹo cứng vị nho vừa được đặt vào trong miệng, Triệu Tử Thiêm coi như cũng được an ủi phần nào nhưng vẫn không thể đủ dũng khí tiếp tục ngồi xuống thêm nữa.

“Đại Thiêm… mau xuống một chút nữa đi…”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu không chịu, Lương Đông đưa tay xuống bên dưới nắm lấy Tiểu Thiêm Thiêm cọ cọ. Triệu Tử Thiêm theo đó trượt chân quả thật xuống thêm một chút nữa. Triệu Tử Thiêm thở dốc, khuôn ngực phập phồng lên xuống, động nhỏ phía dưới co bóp liên hồi suýt chút nữa là nghẹn chết Lương Đông. Hắn bây giờ chỉ muốn trực tiếp ấn Triệu Tử Thiêm ngồi xuống, muốn cái nơi chật hẹp kia mau chóng bao trọn hắn mà thôi.

“Em sao lại làm cho người khác… si mê như vậy…” Lương Đông đáy mắt giống như chỉ có bóng hình người con trai trước mặt, lưu luyến ghi lại khoảnh khắc hiện giờ vào trong trí nhớ, người này hắn nhất định phải giữ chặt không buông.

Triệu Tử Thiêm cũng đã dần thích nghi được, hơn nữa cậu cũng không còn sức lực đâu nữa mà chống đỡ lơ lửng mãi như thế này. Cuối cùng hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh hơi thở lại về mức bình thường, giọng nói khàn khàn nghiêm túc hỏi Lương Đông một câu thế này:

“Anh có thích em không?”

Lương Đông kiên quyết trả lời:

“Thật sự rất thích”

Triệu Tử Thiêm cắn chặt môi chịu đau hỏi tiếp:

“Nếu như sau này, có cái gì đó rất giá trị, anh rất muốn thứ đó… nhưng nếu phải đổi em để lấy… nếu như thế…”

Không cần Triệu Tử Thiêm nói hết câu thì Lương Đông cũng đã hiểu được ý nghĩa của lời nói kia:

“Không có thứ nào có thể giá trị hơn em cả!”

Triệu Tử Thiêm giống như còn chưa yên tâm:

“Nhưng nếu như sau này có thì thế nào, anh có đổi em để lấy hay không?”

Lương Đông vuốt nhẹ sống lưng của Triệu Tử Thiêm hỏi lại:

“Em thử nói xem có thứ nào giá trị hơn em?”

Triệu Tử Thiêm im lặng một lúc vẫn không thể tìm ra được đáp án, cuối cùng liền cúi đầu xuống hôn lên môi Lương Đông một cái thật sâu, theo đó hai chân cũng trực tiếp không cần chống đỡ gì cả, cứ như vậy động nhỏ của cậu nuốt hết Tiểu Đông Đông kia. Triệu Tử Thiêm đau đến chảy nước mắt, nhưng vẫn cố gắng ở bên tai Lương Đông lên tiếng:

“Không được đổi em!”

Lương Đông hôn xuống gương mặt đầy nước mắt kia đau lòng dịu giọng đáp:

“Sẽ không!”

Thế là không gian bên trong theo đó liền truyền ra tiếng rên rỉ đứt quãng, một lúc sau lại là tiếng thở nhẹ. Cuối cùng không ai biết hai người kia đã làm cái gì ở bên trong, chỉ biết rằng Lương Đông cõng Triệu Tử Thiêm lên trên phòng… trong khi người nào đó ở trên lưng Lương Đông hai mắt vẫn mở to.

Vẫn theo nệ cũ, Triệu Tử Thiêm thích Lương Đông cõng mình đi cầu thang bộ mà thôi, Lương Đông vừa đi vừa nói:

“Em cũng thật lắm trò đó…”

Triệu Tử Thiêm tì cằm trên vai Lương Đông trêu chọc:

“Như thế nào, mới một chút đã nhịn không nổi hả?”

Lương Đông hơi hơi dừng bước quay đầu lại phía sau nhìn người đắc ý ở trên vai. Triệu Tử Thiêm đột nhiên cúi xuống cắn một ngụm vào tai Lương Đông:

“Còn nhìn, còn nhìn nữa có tin em liền uống anh bây giờ không!”

Lương Đông bật cười lớn tiếng:

“Vậy lát nữa tự đút thuốc nhá”

Triệu Tử Thiêm hiểu ý của Lương Đông, nhưng mà cậu hiện tại cũng chẳng có cái gì gọi là ngại ngùng như lúc đầu nữa thậm chí còn biết cách đáp lại ai đó:

“Em tự đút cũng được thôi… như vậy lần sau đừng làm nữa!”

Lương Đông bước chân trầm ổn đi lên từng bậc thang:

“Bây giờ còn biết cách lươn lẹo rồi”

Triệu Tử Thiêm bĩu môi:

“Vẫn còn chưa bằng anh!”

Vừa vào đến phòng, Lương Đông liền trực tiếp cõng Triệu Tử Thiêm thẳng vào trong phòng tắm, vẫn duy trì tư thế trên lưng vác theo một con sóc nhỏ mở van xả nước vào bồn. Triệu Tử Thiêm ngáp một cái hai mắt liền ẩm ướt, cậu hiện tại quả thật mệt mỏi vô cùng:

“Mở nước mát một chút nha”

Lương Đông nhíu mày:

“Còn muốn nước mát, bây giờ nửa đêm rồi coi chừng cảm lạnh đó”

Triệu Tử Thiêm bĩu môi hỏi lại:

“Thế anh nửa đêm rồi còn giở trò lưu manh, không sợ bị…”

Lương Đông thản nhiên đáp lại:

“Trò đó không phải là đợi đến nửa đêm mới làm sao, hay là Đại Thiêm muốn làm buổi sáng…”

Triệu Tử Thiêm biết mình không thể nói lại Lương Đông, cho nên chỉ còn cách trực tiếp đe dọa hắn:

“Cho anh cái tát bây giờ!”

Lương Đông để Triệu Tử Thiêm đứng xuống sàn. Triệu Tử Thiêm thản nhiên cởi quần áo rồi treo cẩn thận qua một bên. Lương Đông chỉ vừa nhìn thấy bờ mông chắc nịch kia đã không kìm được phải nuốt liền mấy ngụm nược miếng. Triệu Tử Thiêm quay lại thấy thế lại nổi ý muốn trêu chọc, cậu bước đến bên bồn tắm cúi người chạm tay xuống nước sờ thử rồi thu lại:

“Nóng vậy?”

Lương Đông không nói, Triệu Tử Thiêm xoay người mở van nước lạnh:

“Nóng như vậy là muốn đốt lửa hay sao?”

Lương Đông không nói hai lời trực tiếp ôm chặt lấy người trước mặt, cuồng loạn hôn xuống cần cổ của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cảm giác mình dường như rất có sức quyến rũ với Lương Đông, tránh không được tâm tình bỗng chuyển lên cao hứng vô cùng. Lương Đông có điểm luyến tiếc buông thân thể mềm nhũn trước mặt, xoay người sang khóa van nước kia lại rồi để Triệu Tử Thiêm ngồi vào trong bồn tắm, hắn lúc đặt cậu vào đó còn đặc biệt cẩn thận không để cho vết thương trên chân sáng nay chạm nước. “Lần sau đi đứng phải cẩn thận đã biết chưa?” Lương Đông lạnh giọng ngồi ở một bên bóc miếng băng dán kia ra.

Triệu Tử Thiêm cười cười không mấy để tâm:

“Cũng không có bị sao mà”

Lương Đông ngẩng đầu nghiêm mặt chấn chính lại con sóc bướng bỉnh trước mặt:

“Còn nói không sao, bị mất một miếng thịt rồi!”

Triệu Tử Thiêm cúi người nhìn về phía đó:

“Đâu, để em xem… như thế này có đáng là gì”

Lương Đông im lặng không nói, vết thương đó mà ở trên người hắn quả thật chẳng đáng là gì, nhưng có điều nó lại ở trên người bảo bối nhà hắn, Triệu Tử Thiêm chỉ cần bị muỗi chích thôi Lương Đông cũng đã đau lòng rồi, huống chi hiện tại còn bị dập mất một miếng thịt ở ngón chân. Bình thường Lương Đông tắm rất nhanh, nhưng ngày hôm nay lại đặc biệt ở trong phòng tắm đến ba mươi phút vẫn còn chưa chịu ra, lý do đương nhiên dùng đầu gối cũng có thể suy đoán ra được… bởi vì trong đó còn có người xấu xa kia.

Không rõ hai bọn họ ở bên trong đó làm cái gì, không gian yên tĩnh thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ của Lương Đông, sau đó chính là một loạt thanh âm giống như mất hết sức lực của Triệu Tử Thiêm.

Kết quả sau gần một tiếng đồng hồ Triệu Tử Thiêm mới được thả ra khỏi phòng tắm, vừa được thả liền không quản cái gì nữa nằm sấp ở trên giường lớn luôn. Lương Đông trên tay cầm một bình thủy tinh nhỏ bằng nắm tay lắc lắc:

“Mau nhấc mông dậy!”

Triệu Tử Thiêm suy yếu nhắm nghiền hai mắt không có ý định nhúc nhích người. Lương Đông cười khổ tiến đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm, trực tiếp đổ ra một viên thuốc nhỏ rồi ấn xâu vào trong động nhỏ của cậu. Triệu Tử Thiêm ưm a vài tiếng rồi im bặt.

Lương Đông yêu thương đánh nhẹ vào cái mông nhỏ kia một cái rồi lầm bầm:

“Nói ngủ là ngủ được luôn!”.