Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 129: Tiểu tâm can




Lương Đông hiện tại cũng không biết nên phải làm như thế nào, hắn căn bản là không biết đi đầu mà tìm Triệu Tử Thiêm, nếu bây giờ báo cảnh sát nhất định phía cảnh sát cũng không điều động người đi tìm, vì Triệu Tử Thiêm vẫn chưa mất tích được một ngày. Lương Đông cầm điện thoại trong tay, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào màn hình tối om đó, chưa bao giờ hắn có cảm giác như đang đứng bên bờ vực thẳm, thế mà bây giờ Triệu Tử Thiêm lại làm cho hắn chân chính cảm nhận được lỗi sợ đó.

Lương Đông mở ti vi, tìm các kênh tin tức xem có vụ tai nạn nào xảy ra không. Cho dù không mong muốn trường hợp này, nhưng Lương Đông cũng không thể loại bỏ. Lương Đông chuyển hàng loạt kênh, đa số đều là kênh chương trình ca nhạc chúc mừng năm mới. Cuối cùng hắn liền bực bội đáp điều khiển xuống sàn nhà, định đi vào bên trong lấy áo mặc rồi lái xe đi tìm Triệu Tử Thiêm.

Bất chợt trên ti vi đưa đến tin tức nói có một vụ tai nạn giao thông, một chiếc xe tám chỗ vừa mất phanh lao vào một cửa hàng ở gần quốc lộ. Lương Đông giật mình đứng im lặng ở một chỗ, như thế nào lại trùng hợp là xe tám chỗ, vừa rồi Miên Miêm cũng nói Triệu Tử Thiêm lên xe tám chỗ trở về. Như thế nào lại trùng hợp đến bây giờ Triệu Tử Thiêm vẫn chưa chịu trở về, vừa rồi Miên Miên cũng nói Triệu Tử Thiêm đã lên xe từ lúc lăm giờ tại sao bây giờ đã mười giờ rồi vẫn chưa thấy xuất hiện.

Lương Đông cảm giác người giống như bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo lại, không thể nhúc nhích, cũng không thể cử động được. Bất chợt ngoài cửa liền có tiếng chuông kéo hắn khỏi thực tại, Lương Đông nhanh chóng bước đến mở cửa:

“Xin lỗi, do nhu cầu dùng điện ngày lễ quá tải khiến cho đường dây tải điện xảy ra chút trục trặc, chúng tôi thông báo với anh rằng mười phút nữa sẽ cắt điện, có thể ngày mai mới tiến hành sửa chữa được” Bên ngoài là nhân viên điện lực thông báo.

Lương Đông không nói hai lời trực tiếp bước qua người đó rồi đóng sầm cửa chạy xuống đường cầu thang bộ. Nhân viên trẻ thấy vậy cũng phải giật mình, không rõ bản thân đã làm sai cái gì lại nhận được phản ứng như thế.

Lương Đông lái xe đến chỗ hiện trường xảy ra vụ tai nạn mà trên ti vi vừa rồi đưa tin. Lúc hắn đến vừa hay xe cứu thương đã đưa tất cả người bị thương lên xe trở đến bệnh viện rồi. Lương Đông không biết đây có phải là xe của Triệu Tử Thiêm hay không, hắn bây giờ không còn bình tĩnh được nữa, hiện trường tai nạn quả thật rất thảm khốc, đầu máy của chiếc xe ô tô kia đa phần đều đã nát, mảnh vụn bắn ra rất nhiều. Người dân đứng xung quanh bàn tán xôn xao, Lương Đông nghe được cuộc nói chuyện thế này:

“Nghe nói hình như là đoàn xe từ Quảng Châu trở về”

Lương Đông giật mình, mặc dù chưa xác định chắc chắn chỉ là nghe nói mà thôi, nhưng trái tim của hắn cũng vì thế mà chệch đi một nhịp. Chưa bao giờ Lương Đông sợ mất đi Triệu Tử Thiêm như vậy, hắn hôm nay nói ‘anh sẽ không đi tìm em’, Triệu Tử Thiêm cũng nói ‘không nấu cơm sẽ không trở về’. Nhưng mà hắn chẳng phải đã chuẩn bị bữa tối cho hai người rất chu đáo rồi hay sao, Triệu Tử Thiêm mà về nhất định sẽ ăn rất nhiều, thế sao đến cuối cùng vẫn chưa thấy người đâu.

Lương Đông sau khi hỏi người xung quanh liền biết được số người gặp tai nạn kia được chuyển đến bệnh viện X, mười phút sau Lương Đông liền có mặt ở trước cửa bệnh viện. Lúc bước xuống xe đột nhiên điện thoại của hắn rung lên, Lương Đông mở điện thoại ra nhìn phát hiện là một dãy số lạ, cảm giác bất an cứ thế giống như nước lũ ùn ùn kéo đến, có khi nào người ta gọi điện đến báo tin tức của Triệu Tử Thiêm hay không.

Lương Đông nín thở áp điện thoại lên tai:

“A lô”

Đầu dây bên kia là một giọng nói quen thuộc:

“Đông à, đi đâu rồi? Người ta về rồi này”

Triệu Tử Thiêm gọi đến khiến cho nỗi sợ trong lòng Lương Đông trực tiếp giảm xuống. Lương Đông đến bây giờ mới hiểu thì ra trên đời thật sự có loại hạnh phúc chỉ cần người mình yêu bình an là đã mãn nguyện rồi:

“Anh lập tức về!”

___

Xe của Triệu Tử Thiêm đang đi thì nửa đường bị hết xăng, bởi vì chiếc xe kia đi đường vòng luôn chọn những chỗ vắng người để tránh sự kiểm soát của các trạm giao thông, thế cho nên phải mất thời gian rất lâu bọn họ mới có thể mua được xăng về. Triệu Tử Thiêm về đến nhà là hơn mười giờ, bước vào nhà thì nhà cửa tối om cứ nghĩ Lương Đông lại giở trò nữa, sau đó cậu gọi Lương Đông không thấy ai trả lời thế cho nên liền đi sang nhà hàng xóm mượn điện thoại gọi cho Lương Đông, bởi vì điện thoại của cậu hết pin rồi.

Lương Đông dùng tốc độ nhanh nhất trở về nhà, đứng ở dưới sảnh đợi thang máy quá lâu hắn liền trực tiếp chạy lên trên bằng đường cầu thang bộ. Lúc mở cánh cửa kia ra, hắn thấy được sóc nhỏ nhà hắn lành lặn đứng ở chỗ bàn ăn đang thắp nến nhìn hắn mỉm cười:

“A, làm giật cả mình, anh đi đâu vậy?”

Lương Đông bước chân gấp gáp đi về phía Triệu Tử Thiêm, hắn hiện tại muốn xác định thật chắc chắn người đứng trước mặt hắn bây giờ là thật. Triệu Tử Thiêm đột nhiên bị Lương Đông kéo vào trong lòng cũng bất ngờ, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của Lương Đông đập không bình thường, hơi hơi ngẩng đầu lên chợt nhận ra bên trán Lương Đông có một tầng mồ hôi mỏng. Thời tiết bên ngoài rõ ràng là rất lạnh, nhưng Lương Đông chỉ mặc duy nhất một chiếc áo len. Triệu Tử Thiêm nhíu mày lên tiếng hỏi:

“Tại sao lại ưm…”

Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Lương Đông đã dùng chính môi của hắn chặn miệng cậu lại. Nụ hôn nay rất mạnh bạo, giống như là Lương Đông đang rất tức giận, nhưng rất nhanh sau đó nó lại trở thành triền miên quấn quýt, dịu dàng đi rất nhiều. Triệu Tử Thiêm cứ bị Lương Đông hôn đến mức đầu óc trống rỗng, tay của Lương Đông bắt đầu theo bản năng muốn luồn vào trong áo của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm bị lạnh liền giật thót gạt tay Lương Đông ra:

“Này, anh đứng có mà…”

Lại một lần nữa bị Lương Đông hôn xuống, Triệu Tử Thiêm cũng không hiểu Lương Đông rốt cuộc bị làm sao, cậu mới chỉ đi có mấy ngày thôi chẳng lẽ lừa lớn nhà cậu đến kỳ phát dục rồi, nãy giờ không lên tiếng, cứ hôn rồi muốn cởi đồ của cậu. Triệu Tử Thiêm cố gắng đẩy Lương Đông sang một bên nói:

“Anh vừa đi đâu thế?”

Lương Đông gục đầu xuống hõm cổ của Triệu Tử Thiêm, cánh mũi của hắn vô cùng lạnh, chạm vào cần cổ nóng ấm kia của Triệu Tử Thiêm liền có cảm giác vô cùng dễ chịu. Lương Đông cứ giữ nguyên tư thế như vậy, ôm chặt cứng Triệu Tử Thiêm không chịu buông ra:

“Anh tưởng em hôm nay không về”

Triệu Tử Thiêm lên tiếng trêu chọc hắn:

“Anh nấu cơm rồi không về sao được”

Lương Đông hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm rồi lại cúi xuống mút thật mạnh lên cổ cậu thay cho sự trừng phạt nho nhỏ:

“Không phải nói sáu giờ sẽ có mặt ở nhà sao? Sao đến hơn mười giờ rồi mới chịu xuất hiện?”

Triệu Tử Thiêm quay sang dùng má cọ cọ vào mái tóc quen thuộc của Lương Đông làm nũng:

“Hôm nay người ta vì muốn trở về với anh mà rất là cực khổ, phải ngồi xe chật, một xe tám chỗ mà có những mười một người, đường đi vòng vèo xóc nảy, thật là mệt lắm luôn!”

Lương Đông đột nhiên nhấc bổng Triệu Tử Thiêm lên cao, hai tay đỡ ở phía dưới mông cậu đau lòng nhìn ai đó:

“Lần sau không cần như vậy, đừng làm như thế có biết chưa?”

Triệu Tử Thiêm cúi đầu xuống chạm mũi vào chóp mũi Lương Đông:

“Đã hứa rồi, không thể cùng anh trải qua ngày cuối cùng của năm cũ, nhưng nhất định sẽ cùng anh trải qua ngày đầu tiên của năm mới mà”

Lương Đông mỉm cười hôn nhẹ vào môi Triệu Tử Thiêm một cái:

“Được rồi ăn cơm thôi”

Lương Đông đặt Triệu Tử Thiêm ngồi xuống ghế, Triệu Tử Thiêm ngay lập tức đi đến chỗ ghế sô pha lấy chiếc gối ôm vừa mới mua được đưa cho Lương Đông xem:

“Đây là quà cho anh, anh xem có phải rất giống anh hay không?”

Lương Đông nhíu mày nhìn cái gối ôm trong tay Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Sao có thể giống anh được?”

Triệu Tử Thiêm cười ha ha:

“Còn nói không giống, cái bộ dạng bây giờ là giống nhất đó!”

Buổi tối hôm ấy vì mất điện cho nên mới phải thắp nến, vì mất điện cho nên nhạc không lời Lương Đông chuẩn bị không thể phát, vì thời gian quá lâu cho nên thức ăn cũng không còn nóng. Nhưng vì có Triệu Tử Thiêm mà ngay hôm đó của Lương Đông được trọn vẹn. Đôi khi thỏa mãn rất dễ có được, ví như chỉ cần đối phương nói một câu: Hôm nay người ta vì muốn trở về với anh mà rất cực khổ…

Triệu Tử Thiêm từ đầu đến cuối không biết chuyện Lương Đông tưởng cậu gặp tai nạn, nếu để cho Triệu Tử Thiêm biết chỉ sợ người không hiểu phong tình nào đó sẽ cười vào mặt hắn mất. Còn nhớ lần trước Lương Đông ở trong một buổi phỏng vấn có nói thế này: “Đối với tôi, một vạn câu anh yêu em cũng không bằng một câu anh nuôi em”, nếu là người khác khi nghe câu này liền sẽ cảm động, sẽ hiểu ý nghĩa của nó ngay, nhưng sóc nhỏ nhà hắn lại nói ra một câu thế này: “Vậy là sau này ba ba sẽ nuôi mọi người đúng không?” Lương Đông bị miễn cưỡng phải nói chữ đúng.

Lương Đông nghĩ ai cũng hiểu người hắn muốn nuôi là ai, nhưng mà có một người vĩnh viễn lại chưa chịu hiểu ra, còn nói hắn sau này sẽ nuôi người hâm mộ.

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ăn xong rồi, hắn liền nói:

“Ngồi ở đây đợi một chút đừng có mà đi lung tung không lại ngã, anh vào phòng tắm xả nước ấm cho em”

Lương Đông luôn như vậy, hắn luôn có một sự cưng chiều vô hạn dành cho Triệu Tử Thiêm, đối với hắn Triệu Tử Thiêm là người không thể tự chăm sóc bản thân mình được, mọi chuyện của cậu đều là phải hắn đích thân thay cậu làm mới có thể yên tâm. Triệu Tử Thiêm ngồi trước ánh nến mỉm cười gật đầu, Lương Đông thấy vậy mới chậm rãi đứng dậy bước đi.

Ngay từ lúc Lương Đông trở về, Triệu Tử Thiêm đã nhận ra được sự thay đổi khác lạ của hắn, cậu làm sao mà không hiểu việc Lương Đông vì lo lắng cho cậu cho nên mới biểu hiện như vậy, có lẽ vừa rồi là Lương Đông đi tìm cậu cho nên mới quên không mang áo khoác theo. Lừa lớn nhà cậu khi nào mới không ngốc nữa đây, làm sao có thể vì cậu mà quên đi sức khỏe của bản thân chứ. Nhưng Triệu Tử Thiêm biết mình có nói gì cũng không thể làm thay đổi được suy nghĩ của Lương Đông, thế cho nên cậu lựa chọn không nói mà sử dụng hành động, giống như Lương Đông đã từng nói với người khác vậy: “Có một số chuyện tôi sẽ không nói mà chỉ làm thôi…”

Căn nhà chỉ có duy nhất hai ngọn nến chiếu sáng, Triệu Tử Thiêm không biết nghĩ gì liền thổi tắt nó đi. Lương Đông đứng ở bên trong thấy tối liền nói lớn ra bên ngoài:

“Đại Thiêm có sao không?”

Triệu Tử Thiêm rất nhanh trả lời câu hỏi của người bất an nào đó:

“Không sao đâu, gió thổi nến tắt thôi!”

Lương Đông nhíu mày, mặc dù không còn nhìn thấy gì nữa nhưng Lương Đông trước sau như một vẫn đặt một tay ở trong thành bồn tắm thử độ nóng ấm của nước. Một lúc sau xả nước đầy bồn rồi, Lương Đông liền lên tiếng gọi Triệu Tử Thiêm:

“Đại Thiêm…”

Đúng lúc này phía sau hắn liền có một vòng tay ôm chặt, Lương Đông lúc đầu cũng phải giật mình, nhưng rất nhanh sau đó liền nghiêm giọng nói:

“Đã nói ở ngoài đợi cơ mà, tối như vậy va phải chỗ nào đó thì làm sao?”

Triệu Tử Thiêm cọ cọ đầu vào sau lưng Lương Đông, giọng nói ngày càng nhỏ dần:

“Không ngã được đâu”

Lương Đông im lặng không lên tiếng, có thể Triệu Tử Thiêm chủ quan, hoặc có thể Lương Đông luôn đối với cậu lo lắng thái quá, nhưng Lương Đông quả thật không thể yên tâm được. Triệu Tử Thiêm đột nhiên luồn tay vào bên trong áo len của Lương Đông, từ đằng sau dùng tay bao lấy ngực hắn xoa xoa vuốt vuốt một hồi:

“Đông, anh thích người chủ động một chút hay bị động một chút?”

Lương Đông đứng im ở một chỗ không nhúc nhích, Triệu Tử Thiêm hỏi như vậy hắn cũng không biết phải trả lời ra sao cho đúng. Trong lòng hắn cho dù Triệu Tử Thiêm chủ động hay bị động hắn đều thích cả. Triệu Tử Thiêm không thấy Lương Đông trả lời, đôi tay của cậu ở trên ngực hắn đang vẽ loạn cũng chậm lại một chút:

“Thích bị động một chút hả?”

Lương Đông khó khăn trả lời:

“Sao cũng được hết”

Triệu Tử Thiêm hơi hơi dừng lại động tác:

“Sao bây giờ, người ta vừa rồi ở ngoài đã cởi sẵn quần áo rồi, anh thích bị động… hay là… hay là để em ra bên ngoài mặc đồ lại”

Lương Đông nhanh chóng giữ tay Triệu Tử Thiêm lại ngăn không cho cậu đi, ra bên ngoài mặc quần áo nếu va phải chỗ nào nữa thì không hay:

“Được rồi không cần, anh thích chủ động một chút”

Triệu Tử Thiêm tiếp tục ở đằng sau lưng hắn cọ cọ:

“Ừ, thế Đông thích… lúc đó… nói nhiều một chút hay nói ít một chút…”

Lương Đông buồn cười trong lòng ngứa ngáy lạ thường, sóc nhỏ nhà hắn quả thật là rất lắm trò mà:

“Anh thích em nói nhiều một chút, nhưng anh sợ đến lúc đó rồi em lại không nói được”

Triệu Tử Thiêm đã cởi ra được áo len của Lương Đông, nghe thấy hắn nói câu kia không những không tức giận mà ngược lại còn giả bộ làm nũng:

“Thế thì Đông phải nhẹ nhàng thôi”

Lương Đông cười ha ha xoay người lại phía sau:

“Được rồi bảo bối, em có định đi tắm hay không đây? Nước sắp lạnh rồi đó!”

Triệu Tử Thiêm đưa tay xuống muốn giúp Lương Đông cởi quần:

“Nước lạnh kệ nước lạnh, nói xem anh có nhớ em không?”

Lương Đông cười khổ:

“Nhớ!”

Triệu Tử Thiêm hơi hơi cúi người xuống để kéo quần Lương Đông:

“Có nhớ nhiều hay không?”

Lương Đông trả lời:

“Nhớ nhiều”

Triệu Tử Thiêm bĩu môi hỏi lại:

“Chỉ ở mức độ nhiều thôi hả?”

Lương Đông đưa tay xoa xoa đầu của Triệu Tử Thiêm:

“Rất rất nhiều, nhiều đến mức em không thể tưởng tượng được”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy liền cao hứng:

“Như thế nào gọi là không thể tưởng tượng được?”

Lương Đông đột nhiên nhấc bổng Triệu Tử Thiêm trên tay: “Như thế nào hả?” Nói rồi liền đem cậu cùng tiến vào trong bồn tắm: “Bây giờ anh cho em hiểu như thể nào là không thể tưởng tượng được”

Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông cắn cắn cổ liền cười khúc khích:

“Đông, nhột, nhột quá, ha ha…”

Lương Đông hơi ngừng lại một chút ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, trong bóng tối căn bản là chẳng nhìn thấy được gương mặt của Triệu Tử Thiêm nhưng mà hắn vẫn chuẩn xác kề môi của mình vào bên tai cậu thổi gió:

“Anh thích người chủ động một chút!”

Triệu Tử Thiêm hiểu ý Lương Đông, giọng nói nho nhỏ giống như tiếng muỗi kêu nói ra hai từ: “Đáng ghét” rồi đẩy Lương Đông ngược về phía sau, cả người giống như không xương nhẹ nhàng ngồi ở trên đùi hắn, Triệu Tử Thiêm cúi đầu xuống nói:

“Người ta ngày mai không cần phải đi làm…”

Lương Đông lưng tựa vào thành bồn tắm, hai tay đặt ở bên eo của Triệu Tử Thiêm thản nhiên nói:

“Là thế sao? Anh ngày mai cũng không có việc gì phải ra ngoài”

Triệu Tử Thiêm dùng đầu ngón tay lướt nhẹ trên ngực Lương Đông sau đó liền nhỏ giọng:

“Nhưng mà bây giờ chỉ tắm thôi, nếu còn làm loạn nữa nước sẽ lạnh mất”

Lương Đông bất giác nhếch lên một nụ cười, bàn tay đặt bên eo của Triệu Tử Thiêm hiện tại liền ra tăng sức lực nhấc bổng cậu lên cao. Triệu Tử Thiêm không kịp phòng bị trước, lúc này đã bị Lương Đông tiến vào bên trong rồi, cảm giác đau đớn đánh thẳng lên đại não, khiến cho Triệu Tử Thiêm hít thở không thông, khuôn ngực theo đó phập phồng lên xuống. Cũng may hiện tại không có ánh sáng, nếu không Lương Đông mà nhìn thấy cảnh này không biết hắn sẽ còn làm ra cái trò gì nữa. Triệu Tử Thiêm nắm chặt hai vai Lương Đông, tự bình ổn bản thân để thích nghi một lúc. Lương Đông lúc này liền mỉm cười xấu xa nói:

“Tắm mau lên không nước lạnh”

Triệu Tử Thiêm không dám cử động, chỉ nhúc nhích người một chút thôi liền đau đến toát mồ hôi lạnh. Phải biết Lương Đông còn chưa làm công tác chuẩn bị cho cậu đã trực tiếp tiến vào rồi khiến cho Triệu Tử Thiêm vô cùng đau đớn, phía sau không ngừng co rút. Lương Đông không thấy Triệu Tử Thiêm nói gì liền đưa tay vuốt nhẹ bên má cậu hỏi:

“Làm sao? Lại muốn giả bộ nữa hả, có phải muốn anh giúp em hay không?”

Triệu Tử Thiêm bực bội đánh vào người Lương Đông một cái quát:

“Làm đau rồi, anh gấp gáp cái gì chứ? Còn chưa… đã như vậy… hừ…”

Lương Đông bất ngờ bị Triệu Tử Thiêm đánh cũng không tức giận, ngược lại giống như người nghiện được đánh cố tình làm độc tác đáng đánh đẩy người lên phía trên khiến cho Triệu Tử Thiêm đau đến nghiến răng nghiến lợi:

“Đông, dừng lại đã!”

Lương Đông dừng lại, Triệu Tử Thiêm khó khăn mở lời:

“Đông, anh không thích em có đúng không?”

Lương Đông khó hiểu, hắn không biết tại sao Triệu Tử Thiêm lại hỏi hắn như vậy:

“Sao?”

Triệu Tử Thiêm dùng tay đánh vào vai hắn nói tiếp:

“Không thích em mới làm đau như vậy, còn chưa… chưa… ưm”

Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã dùng miệng chặn môi cậu rồi. Nụ hôn này vô cùng dịu dàng, vô cùng ngọt ngào, giống như là muốn để cho ai đó cảm nhận được, hắn có bao nhiêu đau lòng người đối diện đây. Không biết qua bao lâu Lương Đông mới rời khỏi môi của Triệu Tử Thiêm, giọng nói mang theo cưng chiều vô hạn đáp:

“Anh sao lại có thể không thích em được chứ?”

Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu tại sao rất thích nghe Lương Đông nói thích mình, có lẽ đây là điều đương nhiên mà ai cũng muốn người mình thích nói. Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Có thật không?”

Lương Đông gật đầu nói:

“Thật!”

Triệu Tử Thiêm nghịch ngợm ngồi ở trên người Lương Đông hỏi lại:

“Cái gì thật, anh không thích em chứ gì?”

Lương Đông cười khổ, hắn chưa bao giờ vì người khác mà nói đi nói lại một điều như thế này cả:

“Là thích em, thích Triệu Tử Thiêm có được hay chưa?”

Triệu Tử Thiêm gục đầu vào vai Lương Đông nhỏ giọng nói:

“Như thế còn tạm được!”

Sau đó thì Triệu Tử Thiêm tắm xong, Lương Đông không để cho cậu tự đi ra ngoài mà nhất quyết phải bế cậu trên tay mới an lòng. Triệu Tử Thiêm vì thế mà không vui, cậu đã là người trưởng thành rồi không thể lúc nào cũng coi như trẻ con như vậy:

“Em có thể tự đi”

Lương Đông vẫn chậm rãi bế ai đó ở trên tay, thản nhiên trả lời:

“Anh biết!”

Triệu Tử Thiêm hừ lạnh. Lương Đông dịu giọng lấy lòng:

“Anh thích bế em, phải bế em mới được”

Triệu Tử Thiêm vì câu nói này của Lương Đông mà trong lòng không biết đã bước lên tầng mây thứ mấy rồi, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ làm tịch:

“Hừ… ai mà thèm chứ”

Lương Đông bất ngờ để Triệu Tử Thiêm nằm trên giường, cả người cũng theo đó đè lên người cậu. Bờ môi khẽ trượt dọc từ cần cổ lên trên vành tai, hơi nóng cùng dục vọng theo đó cũng đều lọt hết vào nơi mẫn cảm đó:

“Anh thèm… em cũng biết mà”

Triệu Tử Thiêm bị nhột theo phản xạ rụt cổ lại né tránh. Lương Đông ngồi dậy kéo hai chân Triệu Tử Thiêm tách ra, Triệu Tử Thiêm giật mình, cảm giác trống trải rất nhanh truyền tới. Triệu Tử Thiêm đợi mãi vẫn không thấy Lương Đông có hành động gì tiếp theo, thế cho nên liền gọi hắn:

“Đông…”

Lương Đông cứ như vậy ừ một tiếng đáp trả Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm vừa xấu hổ vừa khó chịu, cũng may nhà bị mất điện rồi nếu không cậu sẽ không biết phải đối diện với Lương Đông sao nữa:

“Đông… còn đợi cái gì?”

Lương Đông xấu xa nói:

“Đang đợi thời cơ”

Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Còn cần thời cơ gì?”

Lương Đông cười ha ha:

“Đợi khi nào… em nhịn không được nữa thì thôi”

Triệu Tử Thiêm tức giận, lừa lớn lưu manh kia nhất định là trêu chọc cậu, thế cho nên lúc này Triệu Tử Thiêm liền muốn khép chân vào. Có điều chân chỉ khép vào được một nửa thôi, đôi tay giống như kìm sắt tách hai chân Triệu Tử Thiêm dang rộng hơn. Triệu Tử Thiêm bị đau hít một ngụm khí lạnh, kiên nhẫn đợi ai kia làm mà đến cuối cùng người nào đó vẫn không chịu làm. Triệu Tử Thiêm giận quá mất khôn, nghiễm nhiên hỏi Lương Đông một câu thế này:

“Đông, hay là anh không được chứ gì?”

Lương Đông cười lạnh, giọng nói bình thản:

“Hả? Em nói cái gì?”

Triệu Tử Thiêm rõ ràng từng chữ:

“Anh không được phải không?”

Lương Đông cười nhẹ ồ một tiếng, Triệu Tử Thiêm còn đang định lên tiếng kích bác, lúc này phía dưới động nhỏ của cậu liền trực tiếp bị tấn công. Lương Đông một lần chuẩn xác cùng lúc cho ba đầu ngón tay vào bên trong, phải biết nơi kia bình thường cho một ngón tay vào cũng rất khó rồi, nhưng hôm nay ai đó lại giống như là máy móc vậy sực lực thật sự là đáng kinh sợ, một phát đâm sâu đến tận tâm can cậu. Triệu Tử Thiêm bị đau liền kịch liệt phản kháng, cái miệng nhỏ liên tục kêu la:

“Đông… a… a… đau quá… mau bỏ ra…”

Lương Đông không những không bỏ ra mà còn cố tình mở rộng ba ngón tay khiến cho động nhỏ của cậu càng khó thích ứng hơn, Triệu Tử Thiêm đau đớn xin tha:

“Ha… Đông… chậm đã…”

Lương Đông dùng tay còn lại nhéo vào mông của Triệu Tử Thiêm, bình thản nói:

“Anh không được… không chậm được…”

Triệu Tử Thiêm hừ hừ dãy dụa:

“Đông đừng… ưm… chậm một chút”

Lương Đông cười lạnh:

“Đã nói là anh không được mà”

Triệu Tử Thiêm đau đến mức vặn vẹo, mười đầu ngón chân quặp chặt, hai tay liên tục đẩy người Lương Đông ra:

“Em không được… Đông… đau quá…”

Lương Đông quả thật ngừng lại rút tay ra khỏi người của Triệu Tử Thiêm, đau lòng nhấc người đang mềm nhũn kia ngồi lên đùi mình, ngón tay trượt dọc từ bên huyệt thái dương xuống cằm ý muốn lau đi tầng mồ hôi mỏng kia giúp Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm đau quá nhắm nghiền hai mắt, cả người giống như mất hết sức lực tựa vào lòng ngực Lương Đông, cái miệng nhỏ không ngừng thay mình đòi lại công bằng:

“Suốt ngày trêu chọc… suốt ngày ức hiếp người ta thôi”

Lương Đông vòng tay xuống phía dưới cầm lấy Tiểu Thiêm Thiêm đang trong trạng thái phấn chấn lạ thường, lực ở tay di chuyển nhanh chậm vừa đủ, môi của hắn chạm vào má cậu hôn nhẹ:

“Là ai bướng bỉnh, là ai không ngoan hả?”

Triệu Tử Thiêm hừ hừ mê man:

“Là Đông… không ngoan, đáng ghét…”

Lương Đông cười khổ, ngoài việc hôn xuống khắp người ai đó cũng không nỡ đưa tay đánh người ta một cái. Triệu Tử Thiêm chính là tiểu tâm can của hắn, người này chỉ bị đau một cái thôi là hắn xót, chỉ không vui một cái thôi là hắn đau. Ngày hôm nay Triệu Tử Thiêm chân chính làm cho Lương Đông triệt để xác định được một điều… nếu mất cậu tức là mất đi dưỡng khí, cũng giống như con người không thể sống nếu như thiếu đi trái tim.