Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 27: Cầu vồng lại xuất hiện




Lúc Lương Đông bước vào, thấy Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên giường vẻ mặt nhăn nhó. Có lẽ do ngày hôm qua ngủ không đủ, cũng có lẽ vì món thịt kia, mà nhìn Triệu Tử Thiêm hiện tại nhìn càng đáng thương hơn.

Áo phông trắng mặc ở trên người xộc xệch, cổ áo bị lệnh sang một bên. Tóc ở trên đầu cũng rối tung. Gương mặt có chút tái nhợt, một phần là do lo lắng, một phần là do hậu di chứng để lại ngày hôm qua.

Lương Đông thấy vậy cũng giật mình, cứ tưởng Triệu Tử Thiêm bị làm sao, cho nên liền đi đến bên cạnh cậu ta lo lắng hỏi:

“Đại Thiêm, cậu làm sao thế?”

Triệu Tử Thiêm bị lời nói của Lương Đông kéo lại thực tại, nghe thấy có tiếng nói, liền bất giác nhìn về phía Lương Đông:

“Tôi lại bị lỡ xe rồi!”

Lương Đông thấy bộ dạng của Triệu Tử Thiêm bây giờ, vừa buồn cười vừa đau lòng. Cậu ta chỉ vì lỡ xe mà cũng có thể biến thành bộ dạng như vậy.

“Không sao đâu, ngày mai về cũng được!”

Triệu Tử Thiêm nằm vật xuống giường, một tay gác ở trên trán, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trần nhà trước mặt:

“Chỉ còn có thể thế, nhưng mà… Em họ tôi chắc chắn sẽ thất vọng lắm!”

“Sao vậy?” Lương Đông hỏi

Triệu Tử Thiêm thở dài, sau đó chán nản nói ra:

“Ngày mai em họ tôi lấy vợ, tôi đã hứa sẽ về dự lễ kết hôn của nó!”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm như vậy chỉ khẽ cười, nhìn về phía túi đồ của Triệu Tử Thiêm, đã thấy mấy túi đồ đó được cậu ta sắp xếp gọn gàng từ tối hôm qua, đang để ngay ngắn ở một góc:

“Vậy tôi đưa cậu về!”

Triệu Tử Thiêm không còn tâm trạng trêu đùa với Lương Đông, nghe thấy lời này của hắn, chỉ chậm chạp đứng dậy đi vào phòng tắm, bỏ lại Lương Đông đang đứng một chỗ nhìn theo cậu ta cười khổ.

Triệu Tử Thiêm bước ra từ phòng tắm, tâm trạng cũng không tốt hơn là mấy

“Mặc quần áo đi!”

Lương Đông cầm hai túi đồ của Triệu Tử Thiêm, định bước xuống lầu, lúc đi còn không quên nói lại với cậu ta câu đó. Triệu Tử Thiêm nhìn Lương Đông xách đồ mình đi, thì lại liếc hắn một cái, cứ nghĩ hắn ta lại đang trêu chọc mình:

“Thôi đi, tôi thật sự không có tâm trạng đùa với cậu đâu!”

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông vẫn cố chấp xách đồ của mình xuống lầu, cậu cũng chẳng cản nữa, chỉ còn cách nằm ở trên giường, cầm điện thoại nhắn tin cho em họ của mình.

Lương Đông lên lầu, vẫn thấy Triệu Tử Thiêm buồn bã ủ rũ:

“Cậu không mặc quần áo đi?”

Triệu Tử Thiêm nhìn Lương Đông một lúc, thấy Lương Đông hiện tại đang mỉm cười với cậu. Lại càng chắc chắn hơn là người này đang trêu chọc mình. Hoặc cũng có thể là hắn không muốn cậu ở đây nữa, cho nên đuổi khéo cậu đi. Vì thế mà, Triệu Tử Thiêm liền ủ rũ, đi vào phòng tắm, thay quần áo.

Lúc bước xuống lầu, Triệu Tử Thiêm đã thấy Lương Đông ngồi ở trong một chiếc xe ô tô màu đen. Triệu Tử Thiêm cũng không rõ, xe này hiệu gì, nhưng trong lòng cũng âm thầm tính toán, chiếc xe này chắc chắn có giá trị không hề nhỏ.

Triệu Tử Thiêm ngồi vào ghế lái phụ, có chút bất ngờ quay sang hỏi Lương Đông:

“Cậu biết lái xe sao?”

Lương Đông không nói gì, chỉ gật đầu. Thật ra, hắn mới biết lái xe cách đây bốn tháng, tuy chưa có bằng lái, nhưng đưa Triệu Tử Thiêm đi một vòng thì vẫn có thể.

Triệu Tử Thiêm không biết Lương Đông muốn đưa mình đi đâu. Đã đi qua rất nhiều khách sạn lớn, nhà nghỉ nhỏ, hắn vẫn không có ý định dừng lại. Triệu Tử Thiêm không nhịn được nữa, liền quay sang nói với hắn:

“Được rồi, dừng ở chỗ này đi. Tôi thấy có một khách sạn gần đây!”

Lương Đông mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, nghe Triệu Tử Thiêm hỏi câu này thì khẽ cười:

“Khách sạn gần chỗ này thì làm sao?”

Tầm mắt của Triệu Tử Thiêm lúc này, dừng ở bên ngoài cảnh vật xuyên qua tấm kính xe. Hôm nay trời mưa nhẹ, mưa tuy không lớn, nhưng cũng làm cho cửa kính trở nên mờ ảo. Triệu Tử Thiêm ảo não mở miệng nói:

“Tôi ở khách sạn, ngày mai sẽ về”

Đèn đỏ, Lương Đông dừng xe, quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Cậu không phải nói muốn về sao, bây giờ tôi đưa cậu về!”

Lương Đông vẫn cười, nhưng Triệu Tử Thiêm có thể cảm thấy được đây không phải là nụ cười cợt nhả. Không biết có phải do tâm trạng của Triệu Tử Thiêm không tốt hay không, mà cậu có suy nghĩ rằng Lương Đông đang nói thật.

Triệu Tử Thiêm cứ ngồi trong xe nhìn Lương Đông như vậy, mãi cho đến khi đèn xanh, xe bắt đầu chạy, cảm giác người hơi lao về phía trước, Triệu Tử Thiêm mới quay sang hét lớn:

“Cậu thật sự định lái xe đưa tôi về tận nhà sao?”

Lương Đông nghe thấy tiếng hét này của Triệu Tử Thiêm cũng hơi giật mình, tay lái suýt chút nữa chệch về phía bên trái. Rất may là hắn lái xe với tốc độ bình thường, nếu không thì rất dễ xảy ra tai nạn:

“Đừng nói là cậu muốn tôi lái xe đưa cậu về tận nhà chứ?”

Triệu Tử Thiêm thật sự có suy nghĩ như vậy, cho nên mới hỏi Lương Đông như thế. Nhưng nghĩ lại…

Hai người họ chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường, cho dù là anh em tốt cũng chưa chắc sẽ lái xe gần bốn tiếng đồng hồ, đưa cậu về tỉnh B được:

“Đương nhiên chỉ là đùa cậu thôi” Triệu Tử Thiêm ủ rũ

Lương Đông để ý, lúc này gương mặt của cậu ta đang trùng xuống, tay phải vô thức đưa lên đùi vẽ đi vẽ lại một vòng tròn nhỏ:

“Tôi chưa có bằng lái xe, lái xe đưa cậu về tận nhà chắc là không thể được rồi!”

Triệu Tử Thiêm mặt vẫn cúi xuống nhìn phía dưới, không rõ cậu ta đang nhìn cái gì, chỉ mở miệng ừ một tiếng.

Lương Đông đột nhiên lại muốn trêu chọc Triệu Tử Thiêm:

“Hay là kệ đi, tôi lái xe đưa cậu về nhà!”

Triệu Tử Thiêm nghe câu này, ngẩng đầu lên liếc nhìn Lương Đông một cái. Trong lòng biết rõ là hắn đang đùa với mình, cho nên cậu cũng chẳng thèm đáp lời.

Lái xe thêm khoảng mười phút nữa, xe cuối cùng cũng dừng lại ở trước cửa sân bay. Triệu Tử Thiêm nhìn ra ngoài cửa. Qua tấm kính thủy tinh của xe ô tô, cậu có thể thấy rõ ràng đây là một sân bay lớn.

Hơn nữa, sân bay này, lần trước cũng xuất hiện trên chương trình quảng cáo của hãng hàng không Air China. Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông, trong lòng quả thực có chút hy vọng, nhưng vẫn còn chưa thôi bất ngờ hỏi hắn:

“Này…?”

Lương Đông không biết lấy từ đâu ra một tấm vé máy bay. Màu sắc của tấm vé này, hình như rất giống với tấm giấy nhỏ hình chữ nhật mà Lương Đông bỏ vào ngăn kéo lần trước. Lúc đó Triệu Tử Thiêm có thấy, nhưng cũng chẳng mấy quan tâm cho lắm.

“Vé máy bay về tỉnh B” Nói đến đây, Lương Đông cúi đầu xuống nhìn đồng hồ, sau đó liền ngẩng đầu lên cười nói: “ba mươi phút nữa sẽ bay!”

Tâm trạng của Triệu Tử Thiêm hiện giờ, không có từ ngữ nào có thể miêu tả được. Đến chính cậu, cũng không biết nên nói điều gì lúc này. Triệu Tử Thiêm chỉ còn biết ngồi ngây ngẩn ở trong xe.

Đến khi Lương Đông bước xuống xe, lấy hành lý của cậu ra khỏi rồi. Tấm vé máy bay vẫn đặt ở trên ghế lái, còn Triệu Tử Thiêm thì còn chưa hồi phục tinh thần

“Mau lên, cậu còn ngồi ở đó. Có phải muốn tôi gọi người đến, khiêng cậu lên tận máy bay hay không?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời này của Lương Đông, mới khôi phục lại tinh thần, nhanh chóng bước xuống xe:

“Ý của cậu là…”

Triệu Tử Thiêm còn chưa nói hết câu, Lương Đông đã cắt ngang lời của cậu:

“Như những gì cậu đang nghĩ đó, mau lên đi không kịp giờ lên máy bay bây giờ!”

Bị Lương Đông thúc giục, Triệu Tử Thiêm cũng cảm thấy lúng túng hơn. Nhận lấy hai túi đồ từ trong tay Lương Đông, mở miệng nói:

“Tiền vé máy bay, khi về trường tôi sẽ trả cho cậu. Cám ơn nha!”

Lương Đông thấy bộ dạng hiện tại của Triệu Tử Thiêm, tự nhiên trong lòng cảm thấy rất hài lòng.

Hắn rất thích nhìn Triệu Tử Thiêm như bây giờ.

Tràn đầy sức sống, vui vẻ hoạt bát…

Lúc Lương Đông định quay vào trong xe, thì Triệu Tử Thiêm đột nhiên ở phía sau hắn hét lớn:

“Lương Đông…” Lương Đông quay lại, thấy Triệu Tử Thiêm trên tay xách hai túi đồ, có chút chật vật đi nhanh về phía hắn: “Quên mất, cho tôi số điện thoại của cậu đi”.

Lương Đông không hiểu sao, hắn hiện tại lại có chút thất vọng. Mới vừa rồi hắn thật sự còn có suy nghĩ, Triệu Tử Thiêm sẽ chạy lại ôm hắn một cái. Không ngờ lại như thế này, thì ra lại là muốn xin số điện thoại của hắn.

Lương Đông đọc số điện thoại của mình cho Triệu Tử Thiêm, sau đó Triệu Tử Thiêm liền tạm biệt hắn đi vào sân bay.

Lần này, Lương Đông không vào trong xe ngay, mà đứng im như vậy nhìn theo bóng dáng của Triệu Tử Thiêm rời đi.

Bóng dáng nhỏ nhắn, không cao cũng không thấp. Nhưng có vẻ nhìn rất nhanh nhẹn.

Hôm nay, Triệu Tử Thiêm mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu đỏ, quần bò xanh đơn giản, trên chân đeo đôi giày thể thao màu đen. Bộ quần áo Triệu Tử Thiêm mặc này, chính là bộ mà lần đầu tiên Lương Đông gặp Triệu Tử Thiêm, khi đó cả hai người cùng tham gia vào một cuộc thi do nhà trường tổ chức.

Hôm nay cũng như ngày đó, Lương Đông vẫn ở đằng sau nhìn theo bóng lưng của Triệu Tử Thiêm. Chỉ khác một điều, lần đó hai người không quen biết. Còn lần này, hai người đã từ người xa lạ, trở thành bạn bè của nhau.

Lương Đông còn đang chìm đắm trong mặc niệm, thì đột nhiên hắn thấy, Triệu Tử Thiêm bỏ hai túi đồ xuống đất, mau chóng xoay người chạy về phía hắn.

Đúng vậy, là chạy chứ không phải là đi như lúc trước. Triệu Tử Thiêm chạy rất nhanh... rất nhanh về phía Lương Đông hắn.

Trong khoảnh khắc đó, tim của Lương Đông thật sự đập rất nhanh. Mỗi lần Triệu Tử Thiêm chạy gần về phía hắn, thì tim của hắn càng giống như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Tâm trạng của Lương Đông hiện tại, vì Triệu Tử Thiêm mà trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc…

Từ mất mát, có chút thất vọng. Đến lo lắng, vui mừng. Rồi hiện tại, lại quên không biết nên phản ứng như thế nào.

Cho đến khi, Triệu Tử Thiêm chạy về phía hắn, mở miệng nói:

“Tôi quên vé máy bay ở trên xe của cậu!”

Câu này của Triệu Tử Thiêm, cũng làm cho Lương Đông phải bật cười.

Hắn cười, không chỉ bởi vì sự bất cẩn của Triệu Tử Thiêm. Mà hắn còn cười, vì chính suy nghĩ cũng như biểu hiện hiện giờ của mình.

Hắn rốt cuộc làm sao đây, từ khi nào thì hắn trở nên như thế?

Lương Đông nhoài người vào trong xe, lấy vé máy bay đang đặt ở trên ghế lái đưa cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cầm lấy vé máy bay, mau chóng nói cám ơn với hắn, rồi chạy đi.

“Đại Thiêm, về đến nhà nhớ báo bình an cho tôi!”

Có lẽ, lời này của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm không nghe thấy. Cho nên, cậu ta vẫn cứ mau chóng chạy vào bên trong sân bay, mà không quay đầu lại nhìn hắn.

Lương Đông nhìn theo bóng dáng của Triệu Tử Thiêm, đến khi không còn thấy bóng dáng nhỏ bé đó ở trong tầm mắt nữa, hắn mới khẽ cười trở vào trong xe.

Lương Đông lái xe được một đoạn đường, mưa cũng tạnh. Phía cuối chân trời, xuất hiện một vòng sáng của cầu vồng rất rõ ràng.

Hắn vẫn còn nhớ, lần trước khi Triệu Tử Thiêm đến tìm Tạ Phi Tốn, cầu vồng cũng xuất hiện nhưng rất mờ nhạt. Rồi đến khi Triệu Tử Thiêm biến mất trước tầm mắt của hắn, cầu vồng cũng không thấy đâu.

Nhưng lần này, khi Triệu Tử Thiêm vừa rời đi, cầu vồng liền xuất hiện vô cùng rõ ràng.

Lương Đông dừng xe ở bên đường, ngắm nhìn cầu vồng một lúc, trong đầu lại xuất hiện vô số biểu cảm đa dạng của Triệu Tử Thiêm.

Tức giận có, vui vẻ có, ủ rũ có, bất ngờ có,…

Cầu vồng, không chỉ còn giống như cách ăn mặc của Triệu Tử Thiêm. Mà nó còn giống như, con người của cậu ta...

Sự xuất hiện của Triệu Tử Thiêm, đối với cuộc đời của Lương Đông mà nói, có ý nghĩa vô cùng quan trọng với hắn.

Nó quan trọng thế nào, đến chính Lương Đông cũng không thể giải thích được.

Nhưng trước tiên, hắn cảm thấy rất vui vẻ khi ở bên cạnh cậu ta.

Bởi vì, Triệu Tử Thiêm chính là cầu vồng của hắn.

Nhưng phải mất một khoảng thời gian, Lương Đông mới nhận ra được, Triệu Tử Thiêm là cầu vồng của riêng hắn.

Cũng như, phải trải qua một vài chuyện, Triệu Tử Thiêm mới có thể chắc chắn, Lương Đông chính là đại dương của cậu.