Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Quyển 2 - Chương 16-1: Thái tử tranh giành




Editor: Puck -

“Phụ hoàng?”

Ba người đều sững sờ, cùng kêu lên, nhưng tâm tư lại khác nhau.

Quý Du Nhiên âm thầm may mắn, Phượng Dục Minh còn chóng mặt, Thái tử thì lòng chìm sâu, một dự cảm xấu xông lên trái tim.

“Nghịch tử, quỳ xuống!” Ngồi xếp bằng trên giường, Hoàng đế mặc bộ đồ ngủ màu vàng sáng, đầu tóc rối bời, mặt mệt mỏi, mặc dù có vẻ lôi thôi nhếch nhác, nhưng khí chất thiên tử quanh thân vẫn không hề giảm bớt bao nhiêu.

Thái tử, Phượng Dục Minh, còn có Quý Du Nhiên vội vàng quỳ xuống đất.

Hoàng đế từ từ giơ tay lên, ngón trỏ run rẩy chỉ về phía Thái tử, trong giọng nói cũng không kiềm chế được mà phát ra run run: “Được, ngươi được đấy Thái tử! Ngươi còn để Hoàng huynh ngươi vào trong mắt không?”

Phượng Dục Minh vụt một cái đứng lên: “Ái phi, hắn đùa giỡn nàng?”

Quý Du Nhiên liền tranh thủ kéo hắn quỳ xuống: “Hiện giờ có phụ hoàng làm chủ, chàng tạm thời đừng vội tức giận.”

Nghe vậy, Thái tử đột nhiên quay đầu lại, trong cặp mắt kia tràn đầy khiếp sợ và không thể tin. Quý Du Nhiên cười khẽ với hắn: Không sai, những lời đó do chính nàng cố ý dẫn dụ hắn nói ra. Cũng chính vì để cho phụ hoàng ông ta nghe được, cho ông ta biết rốt cuộc nhi tử của ông ta là cái thứ gì! di3n~d@n`l3q21y"d0n

Ánh mắt Thái tử lập tức tối sầm lại, trên mặt che lên một tầng đen tối.

“Nghịch tử!” Thấy thế, quả đấm của Hoàng đế nặng nề đập lên mép giường vài cái. Bởi vì tức giận công tâm, không kiềm chế được ho khan.

“Hoàng thượng!”

Người bên ngoài nghe thấy tiếng động lạ, vội vàng chạy vào, Địch phi cũng nhanh chóng chạy đến. Vừa thấy tình hình trước mắt, đôi mắt đẹp của bà trợn tròn, giống như không biết làm sao.

Việc đã đến nước này, hai mắt Thái tử nhắm lại, khi lần nữa mở ra thì mặt hắn tràn đầy kiên định: “Phụ hoàng, nhi thần và Đại tiểu thư Quý gia Du Nhiên tình đầu ý hợp với nhau, thanh mai trúc mã, kính xin phụ hoàng thành toàn!”

“Ngươi điên rồi!” Hoàng đế nghe vậy gào to. Gào xong, lại ho kịch liệt liên tiếp.

Địch phi vội vàng chạy tới vỗ lưng cho ông ta, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng nhăn nhó: “Thái tử điện hạ, ngươi nóng đầu đúng không? Người đâu, nhanh mang Thái tử về tẩm cung, mời hai vị Thái y bắt mạch cho hắn!” dieendaanleequuydonn

“Cô không ngã bệnh! Cô nói là sự thật!” Thái tử chợt đứng dậy, lời lẽ chính nghĩa nói, “Năm xưa nhi thần chính là phúc chỉ vi hôn với nàng, sau lại bởi vì mẫu hậu và Quý Tướng phu nhân tính toán nên mới khiến chúng ta chưa là phu thê đã bị mạnh mẽ chia rẽ. Hiện giờ, nhi thần đã hiểu rõ sai rồi, Thái tử phi cũng sớm bị biếm lãnh cung. Vì vậy, nhi thần kính xin phụ hoàng trả người của nhi thần lại cho nhi thần!”

“Ăn nói bừa bãi!” Mặt Hoàng đế đã biến thành màu gan heo, “Nàng là Hoàng tẩu của ngươi, trẫm còn sống, nhị Hoàng huynh của ngươi còn sống, ngươi đã định loạn luân? Lễ giáo ngươi học nhiều năm như vậy đều học vào bụng chó rồi?”

Thái tử bất khuất ngẩng cao cằm: “Nhị Hoàng huynh là người ngu dại, vốn không biết phu thê là thứ gì. Du Nhiên gả cho hắn, chỉ có thể lãng phí thanh xuân. Thà rằng như vậy, nhi thần kính xin phụ hoàng lệnh cho bọn họ hòa ly, nhi thần sẽ đưa mười mỹ nhân bồi thường cho nhị Hoàng huynh.”

“Bổn Vương không cần mỹ nhân! Bổn Vương chỉ cần ái phi!” Nghe đến đó, cho dù Phượng Dục Minh ngu  ngốc nữa cũng hiểu rồi. Lập tức ôm chặt Quý Du Nhiên, hắn hắng giọng kêu to.

Quý Du Nhiên bị ngột ngạt khó thở, “Vương gia, chàng buông tay, đừng như vậy.”

“Không buông! Ái phi nàng là của bổn Vương đấy! Ai cũng đừng nghĩ cướp nàng đi từ bên cạnh bổn Vương!”

“Không phải, ta... Ọe!”

Vốn vừa rồi khi bị Thái tử bức bách trong dạ dày nàng đã khuấy đảo. Vốn tưởng rằng bị lời nói và thái độ của hắn làm ghê tởm, nàng liền cố nén hướng dẫn từng bước. Mà chờ tới bây giờ, lúc quỳ xuống đất nàng chỉ cảm thấy tốt một chút xíu, nhưng ngực vẫn hơi buồn bực. Hiện giờ lại bị Phượng Dục Minh ôm chặt như vậy, trong dạ dày liền chuyển dời, cổ họng giống như có thứ gì đó chặn lại, khó chịu đến muốn ói. Vì vậy nàng liền phun ra. die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Ái phi!” Phượng Dục Minh nhất thời ngây ngốc, vội vàng nâng bả vai nàng lên, “Nàng làm sao vậy? Trúng độc sao? Người đâu! Người đâu!”

“Người đâu, tới đỡ Dật Vương phi lên giường, Thái y, mau bắt mạch cho Dật Vương phi!” Địch phi cũng vội vàng nói.

Phượng Dục Minh không mượn tay người khác, liền tranh thủ ôm Quý Du Nhiên mộ mạch tới giường êm bên cạnh. Thái y đứng bên cạnh cũng vội tới, vừa bắt mạch cho nàng, lập tức nở nụ cười: “Chúc mừng Dật Vương gia, Dật Vương phi ngài ấy có tin mừng!”

Cái gì?

Một lời vừa ra, lại một tia sấm chớp nổ vang trên đỉnh đầu, tất cả mọi người đều không nhịn được mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Quý Du Nhiên.

Quý Du Nhiên cũng ngây ngẩn cả người: Nàng lại mang thai? Vốn sau khi động phòng với Phượng Dục Minh, nàng biết rõ sớm muộn gì sẽ có một ngày như thế. Nhưng mà, chờ khi ngày đó chân chính đến, nàng lại bối rối, không thể tin được đây là sự thật.

Thái tử cũng ngây ngẩn cả người: Làm sao có thể, sao lại thế này! Hắn đang kêu to trong lòng, nhị Hoàng huynh không phải là kẻ ngu sao? Không phải tâm trí hắn chưa đủ tám tuổi sao, mỗi ngày chỉ biết vui đùa một chút nhốn nháo một chút sao? Bọn họ, hai người bọn họ làm sao có thể...

Phượng Dục Minh gãi đầu: “Có tin mừng? Đây là bệnh gì? Phải uống thuốc gì? Ngươi nhanh kê xuống, bổn Vương lập tức để cho người đi bốc thuốc!”

Phụt!

Địch phi lập tức phì cười: “Vương gia, Vương phi nàng là trong bụng có nhi tử của ngươi rồi. Mấy tháng nữa Hoàng gia chúng ta sẽ có thêm một tiểu Hoàng tôn rồi!” die nda nle equ ydo nn

“Nhi tử?” Phượng Dục Minh lại gãi gãi đầu, “Hắn ở đâu? Tại sao không ra ngoài lúc này?”

Địch phi xấu hổ, những người khác cũng rối rít buồn cười. Chỉ có Hoàng đế trên giường và Thái tử dưới đất, sắc mặt của hai phụ tử này càng thêm âm trầm, làm cho người ta không rét mà run.

“Những người khác lui ra, Dật Vương phi lưu lại.” Ánh mắt lạnh như đao bắn về phía Quý Du Nhiên, Hoàng đế cố nén ho khan trầm giọng nói.

Tất cả mọi người không rõ chân tướng: Dật Vương phi mang thai là chuyện tốt! Tại sao phản ứng của Hoàng thượng lại kỳ quái như thế?

Địch phi lại giống như hiểu ra điều gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện ra vẻ lo lắng: “Hoàng thượng...”

“Lui ra!”

“Vâng!”

Tất cả mọi người đều lui ra, chỉ có Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh còn ở lại.

Mắt thấy sắc mặt Hoàng đế không đúng, Quý Du Nhiên cũng không dám nằm, vội vàng giùng giằng quỳ xuống bên cạnh Phượng Dục Minh.

Hoàng đế đã sớm quen với việc Phượng Dục Minh và Quý Du Nhiên như hình với bóng, liền chỉ chau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Quý Du Nhiên: “Dật Vương phi, ngươi có biết tội của ngươi không?”

Quý Du Nhiên hất cằm lên: “Nhi thần không biết nhi thần có tội gì?”

“Ngươi... Hài tử trong bụng ngươi, ngươi nói, là của ai? Của Thái tử?”

Hả? Ông ta đang nói nhăng gì vậy? Trong lòng Quý Du Nhiên vụt lên một đống lửa giận, “Phụ hoàng, nhi thần và Thái tử trong sạch. Kể từ sau khi gả cho Vương gia, nhi thần càng thêm giữ khoảng cách với Thái tử, mỗi ngày đều ở chung một chỗ với Vương gia nhà nhi thần. Không biết vì sao phụ hoàng lại vu oan nhi thần như thế, vu oan hài tử trong bụng nhi thần như thế?” d1en d4nl 3q21y d0n

Hoàng đế vẫn mặt mày âm trầm: “Ngươi nói là, hài tử này là của Dật Vương sao?”

Quý Du Nhiên ngẩn ra, trong lòng lập tức hiểu: Vị phụ hoàng đại nhân này, bây giờ suy bụng ta ra bụng người, đánh đồng nàng với Ninh Vương phi đi? Ninh Vương không thể viênp hòng, hài tử của Ninh Vương phi là của ông ta, bởi vậy ông ta cũng cho rằng Phượng Dục Minh không thể làm chuyện phu thê, nàng cũng chỉ có thể tìm nam nhân khác?

Không khỏi cười lạnh: “Nhi thần làm người ngay thẳng chính trực, vẫn tuân thủ nữ tác, đời này chỉ có một nam nhân là Vương gia. Nhi thần tất nhiên không biết, hài tử trong bụng nhi thần, không phải của Vương gia, thì là của ai?”

Hoàng đế cũng bị vẻ quang minh chính trực của nàng chấn nhiếp, giọng nói trở nên yếu ớt rất nhiều: “Ý của ngươi là, ngươi và Dật Vương, các ngươi động phòng?”

Quý Du Nhiên nhắm mắt lại. Phụ hoàng à phụ hoàng, đời trước ngài vẫn bỏ rơi phu thê chúng ta, cho đến cuối cùng khi xảy ra chuyện mới mắt nhìn thẳng chúng ta, nhưng cũng rất tin không hề nghi ngờ chỉ trích của mấy người Thái tử, lúc đó hạ xuống một ly rượu độc. Mà bây giờ, ngài vẫn hoàn toàn không để mắt đến chúng ta, bây giờ ta có thai, phản ứng đầu tiên của ngài không phải cảm thấy vui mừng vì đường con cháu kéo dài, lại hoài nghi nguồn gốc hài tử! Trong mắt ngài, ta chính là một nữ nhân thủy tính dương hoa * không tuân thủ nữ tắc như vậy sao?

(*) Thủy tính dương hoa: dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất

Trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo, nàng mở mắt ra, nói năng có khí phách: “Ngay từ bốn tháng trước, nhi thần đã động phòng với Vương gia. Chuyện này Hoàng tổ mẫu biết, Địch phi nương nương biết, bằng chứng nhi thần phá thân để ở trong Vương phủ, nếu phụ hoàng không tin, nhi thần lập tức để cho người mang tới cho phụ hoàng xem qua!”

Lời nói bí mật mang theo tức giận bắn ra liên hồi giống như đánh úp về phía ông ta, giận đến mức tận cùng, Quý Du Nhiên cũng bất chấp tôn ti trên dưới, trực tiếp lớn tiếng nói. dinendian.lơqid]on

Một chút khí thế của Hoàng đế cuối cùng bị nàng đè xuống.

“Dật Vương phi, trẫm...”

Nghe nàng nói như thế, Hoàng đế biết rõ mình sai lầm rồi. Nhưng mà, đường đường là Đế Vương một nước, kêu hắn hạ thể diện xuống xin lỗi con dâu như thế nào được? Quý Du Nhiên cũng không trông cậy vào ông ta có thể nói gì nghe cho phải, trực tiếp tự nói: “Chuyện này nhi thần không thẹn với lương tâm, giữa nhi thần và Thái tử vẫn trong sạch. Hôm nay, Thái tử điện hạ ở đây vu oan cho nhi thần, nhi thần không có mặt mũi nào đối mặt với Vương gia, kính xin phụ hoàng chủ trì công đạo cho nhi thần, còn cho nhi thần và hài tử trong bung nhi thần một trong sạch!”

Lại đổ hết sai lầm của ông ta lên người Thái tử. Hoàng đế cũng trong nháy mắt nhớ lại lời Thái tử vừa mới nói, sắc mặt không khỏi chìm xuống: “Thái tử bây giờ thật to gan lớn mật, ngay cả trẫm  cũng không để trong mắt, lại càng không chú ý tới luân lý cương thường, người như vậy, lập làm Thái tử, thật sự là... Người đâu!”

“Hoàng thượng!” Hai thái giám đi vào.

“Truyền lệnh xuống, đưa Thái tử trở về Đông cung, mời Thái y bắt mạch chữa bệnh cho hắn, lúc nào bệnh của hắn chữa hết, thì khi đó thả hắn ra!”

“Dạ!”

Cứ như vậy là xong rồi? Quý Du Nhiên rất bất mãn. Chỉ là một cấm túc, vốn không phải là điều nàng muốn. Quý Du Nhiên lạnh lùng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hoàng đế, Hoàng đế chột dạ trong lòng, lại giải thích chưa nay chưa từng thấy: “Chuyện xấu như thế, tuyệt đối không thể báo cho thiên hạ. Hiện giờ trẫm cấm túc hắn một khoảng thời gian, chờ thân thể trẫm tốt lên rồi, tự sẽ tiến hành xử lý hắn. Hai năm qua hắn làm việc thật sự lớn mật, vị trí Thái tử này, trẫm cần suy nghĩ thật kỹ.”

Khi cha chồng đã lấy thân thể mình ra làm điều kiện để nói chuyện rồi, Quý Du Nhiên tự nhiên không thể nói gì nữa, liền cúi đầu nói: “Dạ, nhi thần biết.”

Lúc này Hoàng đế mới chán chường ngã xuống giường: “Được rồi, các ngươi lui xuống đi!”

“Vâng.”

Hai phu thê cùng đứng dậy, cùng đi ra khỏi cung điện, liền thấy Địch phi đứng ở đó.

Nhìn thấy bọn họ, bà khẽ mỉm cười với bọn họ, nhẹ nhàng cầm tay Quý Du Nhiên: “Thật tốt.”

Chỉ là hai chữ đơn giản, lại khiến cho lòng Quý Du Nhiên ấm áp, đáp lại bà ấy một nụ cười hiểu ý.

Không cần phải nói, bên này Hoàng đế đột nhiên gây ra chuyện lớn như vậy, bên chỗ Thái hậu rất nhanh đã biết hết rồi. Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh đi ra ngoài không bao lâu, liền bị Thái hậu cho người gọi tới.

“Hài tử của ta, ai gia nghe người ta nói, con có thai rồi hả?” Mới vừa vào cửa, đã thấy Thái hậu thế mà lại tự mình ra cửa nghênh đón. Mà vừa thấy Quý Du Nhiên, bà liền vội vàng nắm chặt tay nàng nói.

Mặt Quý Du Nhiên đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”

Thái hậu sững sờ, chợt cười như hoa nở: “Thật tốt! Thật tốt! Đi vào nhanh lên một chút, ngồi đi! Đừng mệt nhọc!”

Trong lúc nhất thời, từ làm tù nhân bên chỗ Hoàng đế đến thành thượng khách bên này, còn được Thái hậu nương nương tự tay hầu hạ nàng đến thoải mái dễ chịu, Quý Du Nhiên hơi không thích ứng được.

Phượng Dục Minh trơ mắt nhìn, cũng không khỏi ghen tỵ: “Hoàng tổ mẫu, ngài thiên vị!”

Thế này Thái hậu mới ý thức được Phượng Dục Minh cũng theo đến, liên tục không ngừng cười nói: “Thê tử của con mang thai tiểu tằng tôn cho ai gia, hiện giờ ai gia tự nhiên thiên vị nàng.”