Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Quyển 2 - Chương 4-2: Mười năm tuổi thọ (2)




“Vương phi, Thu Lam trưởng Công chúa nước Phong Lịch cầu kiến!”

“Chỉ một mình nàng ta?” Quý Du Nhiên giật mình.

Bình công công gật đầu: “Chỉ một mình nàng ta.”

“Vậy mời nàng ta vào đi!”

Trong lòng tự cân nhắc nữ nhân này đến tìm nàng làm cái gì, Quý Du Nhiên vừa sai người chuẩn bị trà bánh các thứ, rất nhanh Thu Lam trưởng Công chúa đã xuất hiện.

Hôm nay nàng ta vẫn một bộ áo gấm, trên khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp trang điểm tinh sảo, từ xa đi tới, có khí thế bức người. Chỉ có điều, chờ đến gần, Quý Du Nhiên phát hiện sắc mặt nàng ta hơi vàng, cho dù phấn cũng không giấu được, hình như tinh thần cũng rất không tốt.

Sau khi hai bên gặp nhau, Thu Lam trưởng Công chúa ngồi xuống liền nói: “Hôm nay bổn cung tới đây, chuyện thứ nhất chính là nhận sai với Dật Vương phi ngươi. Ban đầu bổn cung cho rằng ngươi là người trong lòng của Phi Thành, cho rằng hình như bởi vì ngươi nên hắn vẫn không không hề có sắc mặt với ta, nên phát tiết oán khí nhiều năm trên người ngươi, do đó không có sắc mặt tốt với ngươi. Bây giờ biết ngươi là muội muội của Phi Thành, bổn cung mới biết được  mình hoàn toàn sai. Cho nên, xin Dật Vương phi nhận một lễ của bổn cung!” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Nói xong, nàng ta đứng dậy hành một đại lễ với nàng.

Quý Du Nhiên vội vàng nâng nàng ta dậy: “Không sao. Nếu đều là chuyện đã qua, cũng không cần nhắc lại làm gì.”

“Được!” Thu Lam trưởng Công chúa cầu còn không được, vội vàng gật đầu.

Chỉ có điều... Sau khi lại ngồi xuống, nàng ta thận trọng nhìn Quý Du Nhiên: “Trải qua chuyện này, ngươi nên rất ghét bổn cung đi?”

“Không có.” Quý Du Nhiên cười cười, “Chuyện này phân tích kỹ ra, là do Thái tử của quý quốc giở trò. Hắn biết rõ quan hệ giữa ta và ca... Vân Tướng của quý quốc, nhưng vẫn gạt ngươi, chắc hắn cũng không thiếu cho ngươi đủ loại ám chỉ đi? Ngươi nghĩ như vậy cũng là chuyện đương nhiên, không trách được ngươi.”

“Đúng vậy! Ban đầu huynh ấy vẫn nói với bổn cung rằng trong lòng Phi Thành có người rồi, người kia đã sớm ở trong lòng Phi Thành rồi, cho dù là bất kỳ ai khác cũng không thể thay thế được. Huynh ấy còn nói, nếu như bổn cung thật sự muốn gả cho Phi Thành, vậy cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì bất cứ lúc nào, người chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng Phi Thành không thể nào là bổn cung!” Nói đến Sở Túc Lương, Thu Lam trưởng Công chúa cũng tỏ vẻ tức giận, “Nói đi nói lại, cho đến trước đó vài ngày, huynh ấy mới thần thần bí bí nói cho bổn cung, nói Phi Thành kiên trì muốn tới triều Đại Lương các ngươi, bảo là muốn gặp mặt người Phi Thành nhớ nhung nhiều năm, từ nay về sau bọn họ sẽ không bao giờ tách ra nữa! Cho nên, bổn cung liền...”

Thì ra là như vậy.

Quý Du Nhiên gật đầu, “Tính cách của Thái tử quý quốc thật sự quá ác liệt rồi.”

“Không sai!” Thu Lam trưởng Công chúa dùng sức gật đầu, “Huynh ấy chính là như vậy! Từ nhỏ bổn cung cũng bị huynh ấy giày vò vô số lần. Thật sự không nghĩ đến, chuyện quan trọng này, huynh ấy lại cũng dám làm như vậy, bổn cung rõ là...” 

Nói xong lại lặng lẽ liếc nhìn Quý Du Nhiên, “Ngươi thật sự không tức giận bổn cung sao?”

Quý Du Nhiên lắc đầu.

“Có thật không?”

Trong mắt Thu Lam trưởng Công chúa xẹt qua vẻ vui mừng, nhưng vẫn một lần nữa tìm kiếm sự khẳng định.

Xem ra, người này thật sự yêu ca ca nàng sâu sắc lắm. Quý Du Nhiên không khỏi cười nhẹ, “Nếu quả thật chán ghét ngươi, ta sẽ chặn ngươi ngoài cửa giống như Thái tử quý quốc vậy.”

“Đúng thế.” Chắc là quan tâm quá sẽ bị loạn đi! Đầu óc Thu Lam trưởng Công chúa gần như không thể suy tư như bình thường. Vội vàng uống một ngụm trà bình ổn lại hơi thở, nàng ta lại cẩn thận hỏi, “Nếu không sinh tức với bổn cung, vậy còn Phi Thành thì sao? Cũng chính là ca ca ngươi, ngươi còn sinh tức với chàng ấy sao?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Quý Du Nhiên biến mất.

Sắc mặt Thu Lam trưởng Công chúa cũng nghiêm túc theo.

“Chuyện này, hình như là chuyện giữa huynh muội chúng ta.” Quý Du Nhiên lạnh lùng nói.

Vốn chỉ định chọc tức huynh ấy, chờ huynh ấy đến ôn tồn dụ dỗ nàng mấy câu nàng sẽ mềm mỏng. Nhưng cho tới bây giờ, huynh ấy chỉ ăn nói khép nép vài câu như vậy, rồi đổi người này đến giúp đỡ, đây coi là ý tứ gì? Huống chi nữ nhân này đến nay vốn không phải là tẩu tử của nàng!

Vừa nghĩ như thế, tức giận lắng đọng trong lòng Quý Du Nhiên lại một lần nữa cuồn cuộn lên.

Thu Lam trưởng Công chúa cắn môi: “Nhưng mà, dù sao chàng ấy cũng là ca ca của ngươi! Hơn nữa, tám năm qua chàng ấy quả thật vẫn rất khổ cực, khó khăn lắm mới thành người, liền vội vàng trở về tìm ngươi rồi. Lòng chàng ấy tâm tâm niệm niệm nhớ ngươi tám năm, vẫn nỗ lực lấy động lực áo gấm về làng tới gặp ngươi, bây giờ huynh muội các ngươi khó khăn lắm mới gặp mặt, ngươi lại chậm chạp không chịu nhận chàng ấy sao?

Nàng ta lại còn nói tới?

“Thu Lam trưởng Công chúa.” Quý Du Nhiên nắm chặt ly trên tay, hai mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng ta, “Hình như ngươi quản hơi nhiều một chút. Giữa huynh muội chúng ta, là hòa hợp hay chia ra, việc này đều do hai người chúng ta quyết định. Hình như không có bao nhiêu liên quan đến ngươi.”

Thu Lam trưởng Công chúa biến sắc.

Quý Du Nhiên mím môi: “Nếu như nói trưởng Công chúa ngài hôm nay tới cửa để nhận sai, vậy thì được, ta tha thứ cho ngươi, ngươi có thể yên tâm về nghỉ ngơi.”

Thu Lam trưởng Công chúa sững sờ, hình như không ngờ nàng lại dễ dàng ra lệnh đuổi khách như thế.

Lời vừa nói ra, Quý Du Nhiên không để ý tới nàng ta nữa, ngoắc ngoắc Phượng Dục Minh, hai người cùng xoay người định đi.

Thu Lam trưởng Công chúa vừa thấy, thất thanh nhỏ giọng kêu: “Nếu như chàng ấy vì ngươi mà giảm thọ ngươi cũng không chịu tha thứ cho chàng ấy sao?”

Tim Quý Du Nhiên chợt nhảy dựng lên! Bước chân dừng lại, nàng kinh ngạc quay đầu lại nói: “Ngươi vừa nói cái gì?”

“Chuyện cho tới bây giờ, xem ra bổn cung phải nói thật với ngươi rồi.” Thu Lam trưởng Công chúa đi tới, cặp mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, “Ngươi biết vì sao bổn cung rất tin tưởng không hề nghi ngờ lời Thái tử Hoàng huynh nói không? Ngươi biết vì sao bổn cung hận ngươi nghiến răng nghiến lợi không, lần đầu tiên gặp ngươi đã nói ra lời giễu cợt không?”

“Bởi vì ngươi yêu thích ca ca ta.” Mà ca ca, một lòng nhớ tới đều là nàng.

“Không sai!” Thu Lam trưởng Công chúa gật mạnh đầu, “Hơn nữa, một năm trước, Phi Thành hắn mời Quốc sư nước Phong Lịch ta xem bói cho ngươi –– ngươi từng nghe nói tới Quốc sư nước ta chứ?”

Quý Du Nhiên gật đầu.

Nước Phong Lịch hết lòng tin theo Thanh giáo, cũng cung phụng đại sư Thiên Giáp chân nhân khai sơn Thanh giáo. Mỗi một vị đảm nhận chức vụ Quốc sư nước Phong Lịch đều được tuyển chọn từ cao tăng đắc đạo từ Thanh giáo. Nghe nói, những người này biết năm trăm năm trước năm trăm năm sau, đều rõ như lòng bàn tay tất cả vạn vật thế gian này, rất thần kỳ. die nd da nl e q uu ydo n

“Quốc sư có một quy củ, một người, một đời một thế ngài nhiều nhất chỉ coi cho một quẻ. Cho dù là ai, cho dù là vì chuyện gì, chỉ cần từng tính cho người này, ngài sẽ không bao giờ bói quẻ thứ hai cho người đó nữa, hơn nữa thế gian này không phải mỗi người đều có cơ hội được ngài bói cho một quẻ. Cơ hội trân quý như thế, nhưng chàng ấy lại không chút do dự lựa chọn để ngài ấy bói cho ngươi một quẻ!” Thu Lam trưởng Công chúa càng nói càng kích động, đôi tay nắm chặt thành quyền ở bên người, giống như sau một khắc sẽ xông tới đánh ngã nàng xuống đất.

Tim Quý Du Nhiên cũng theo giải thích của nàng ta mà treo lên thật cao, “Sau đó thì sao? Quốc sư nói như thế nào?”

“Quốc sư nói, nửa đời trước trong mệnh của ngươi làm nhiều điều sai trái, hơn nữa trong số mệnh có một kiếp nạn lớn, tám chín phần mười không vượt qua được. Nhưng mà, nếu như vượt qua được rồi, nửa đời sau này tất nhiên sẽ xuôi gió xuôi nước, vinh hoa phú quý hưởng thụ vô tận. Nhưng mà, nếu như không vượt qua được, như vậy ––”

“Hẳn phải chết không thể nghi ngờ?” Quý Du Nhiên nói.

Thu Lam trưởng Công chúa gật đầu.

Quý Du Nhiên cảm giác phía sau lưng đột nhiên chợt lạnh. Kiếp nạn lớn đó, chính là chuyện đời trước nàng bị giết chết? Còn nhớ rõ ngày đó Thái Bình cũng đã nói, nàng qua một kiếp này, về sau cuộc sống càng ngày càng tốt... Bất giác hai chân như nhũn ra.

“Vậy quốc sư các ngươi nói như thế nào thì có thể phá giải?”

“Không cách nào phá giải.” Thu Lam trưởng Công chúa nói, âm thanh càng lúc càng thấp, “Chỉ có điều, cũng có một biện pháp. Chính là có người bằng lòng dâng lên mười năm tuổi thọ,  liền có thể khiến ngươi trải qua được một kiếp nạn này. Nếu như lần thứ hai ngươi có thể vượt qua, như vậy cuộc sống sau này sẽ càng thêm trôi chảy, muốn gió có gió muốn mưa có mưa.”

“Cho nên, ca ca huynh ấy không chút do dự mà dâng ra mười năm tuổi thọ sửa mệnh vì ta?”

Lòng căng thẳng, Quý Du Nhiên nhỏ giọng hỏi.

Thu Lam trưởng công chúa gật đầu, nhìn trong mắt nàng ta tràn đầy không vừa lòng, “Đó là mười năm tuổi thọ! Một người cả đời có bao nhiêu cái mười năm, nhưng chàng ấy lại không chút do dự mà cho ngươi, ngươi nói sao lại không khiến bổn cung ghen tỵ? Bổn cung thích chàng ấy bảy năm, bảy năm qua bổn cung bỏ ra cho chàng ấy nhiều như vậy, thế nhưng chàng ấy lại một lòng chỉ nghĩ tới ngươi người đã nhiều năm không gặp, bổn cung... Bổn cung rõ là...”

Nàng ta không biết, nhưng nàng biết!

Vô số cảm xúc xông lên đầu, có chua xót, có vui mừng, cũng có đau lòng... Trong lòng ngũ vị tạp trần *, Quý Du Nhiên rất loạn, càng ngày càng rối loạn.

(*) ngũ vị tạp trần: ngũ vị chỉ ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ngũ vị tạp trần ý chỉ trong lòng rối bời.

Ca ca...