Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 2 - Chương 40-2: Nàng phi lười có độc (2)




Editor: Puck -

“Thái hậu thứ tội, bọn thuộc hạ vốn đã đuổi kịp Điện hạ, nhưng ai biết Điện hạ gặp được người quen cũ, người này có võ công cao cường sâu không lường được, bọn thuộc hạ không địch nổi, nên mới khiến Điện hạ chạy mất.” Nam tử áo xám bị phế hai cánh tay nói.

Lúc này tròng mắt sắc của Mộ Dung Tịnh mới lướt qua hai tay rũ xuống của hắn, nhíu nhíu mày nói: “Sở Hoan lớn lên ở Kinh thành từ nhỏ, người tiếp xúc bên cạnh hắn ai gia cũng biết một hai, sao ai gia không biết hắn có quen biết cũ có võ công cao cường từ khi nào?”

“Bẩm Thái hậu, người này mặc một bộ đồ đỏ, khí chất quanh thân lười biếng tôn quý, không phải người thường có thể so sánh, bọn thuộc hạ nghe tứ Điện hạ gọi hắn là Mạnh đại ca.”

Người mặc bộ đồ đỏ, phong cách lười biếng tôn quý, họ Mạnh?

Mấy điều kiện như vậy kết hợp lại với nhau… Trong đầu Mộ Dung Tịnh xẹt qua chính là như lửa đầy trời dưới trời chiều, người nọ mặc áo bào đỏ xinh đẹp, dung mạo yêu mị, khi giơ tay nhấc chân có khí chất lười  biếng tôn quý… Mạnh Cô Nhiễm! Quốc sư nước Tịch Nguyệt!

Mộ Dung Tịnh kinh hãi, lập tức kêu lên: “Người đâu, truyền họa sư.”

Họa sư bước nhanh tiến đến, Mộ Dung Tịnh lạnh lùng nói với người dưới điện: “Các ngươi tỉ mỉ nhớ lại dung mạo thân hình người các ngươi nhìn thấy, không được bỏ sót bất kỳ chỗ nào.” d1en d4nl 3q21y d0n

Ước chừng thời gian một khắc, họa sư giao bức vẽ cho Vương công công trình lên.

Mộ Dung Tịnh vội vàng nhận lấy bức họa mở ra, quả nhiên là hắn, Mạnh Cô Nhiễm!

“Thuốc ai gia giao cho ngươi, có cho Điện hạ ăn vào không?” Mộ Dung Tịnh đưa bức họa cho Vương công công, cạn ngụm trà hỏi.

“Bẩm Thái hậu, mấy ngày trước đã cho Điện hạ ăn vào.”

“Ừ.” Bà cực kỳ hờ hững đáp một tiếng, lại nói, “Người đâu, mang toàn bộ người trong điện xuống xử tử, ngoài ra, tru thập tộc.”

“Vương công công, đi tìm Thiên Sát đến, ai gia có chuyện giao cho hắn.” Mộ Dung Tịnh mắt điếc tai ngơ với tiếng cầu xin tha thứ trên điện.

“Báo, khởi bẩm Thái hậu, Thân Tướng quân dẫn người cầu kiến.”

“Truyền.” Khóe môi Mộ Dung Tịnh nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.

“Mạt tướng tham kiến Thái hậu.”

“Thảo dân tham kiến Thái hậu.”

“Bình thân.”

“Tạ Thái hậu.”

“Thân Tư, ngươi thật can đảm, lại còn dám trở lại.” Mộ Dung Tịnh cầm tách nhẹ nhàng gạt gạt lá trà, tầm mắt rơi trên nước trả xanh biếc, giọng nói lạnh lẽo thấu xương.

“Mạt tướng biết tội mình khó thoát, đặc biệt tới thỉnh tội với Thái hậu.” Trên mặt Thân Tư không hề có vẻ sợ hãi, eo ếch thẳng tắp nói, “Nhưng mạt tướng hy vọng Thái hậu có thể cho mạt tướng một cơ hội lấy công chuộc tội. Lần này mạt tướng mang đến hai người tinh thông kỳ môn trận pháp, tin tưởng có hai người bọn họ tương trợ, sẽ đánh bại Hàn Vương trong ngày một ngày hai.” dinendian.lơqid]on

“Hả?” Mộ Dung Tịnh chau mày lên giống như hứng thú.

“Tại hạ Trại Chư Cát tham kiến Thái hậu, đây là hộ vệ của tại hạ, Cửu Phong.” Một công tử mặc áo cà sa có tướng mạo rất thanh tú đứng bên cạnh Thân Tư tiến lên mỉm cười thi lễ.

“Tại hạ Cửu Phong, tham kiến Thái hậu.” Một nam tử tóc dài dùng một đoạn gấm tùy ý thắt lên sau lưng, sau khi tiếp nhận được ánh mắt của Trại Chư Cát, ăn nói thận trọng, mặt không tỏ vẻ gì thi lễ.

“Hai ngươi tinh thông những kỳ môn trận pháp, nói cho ai gia nghe một chút?”

“Thái hậu, cái gọi là mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả. Thảo dân cả gan mời Thái hậu di giá tới Ngự hoa viên, điều trăm tên cấm quân có đầy đủ kinh nghiệm tác chiến ở đó, thảo dân lập trận, để Thái hậu tận mắt thấy như thế nào?” Trại Chư Cát đề nghị.

“Chuyện này cũng rất có ý tứ.” Một Dung Tịnh đặt tách trà xuống, ngước mắt nhìn về phía nam tử thanh tú không kiêu ngạo không xiểm nịnh dưới điện, đáy mắt nổi lên vẻ tán thưởng, đứng lên nói, “Bãi giá Ngự hoa viên.”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Thật ra thì nói cho hắn biết tin tức của Sở Hoan, nàng đại khái có thể không cần tự mình đến, vì sao nàng vẫn phải tới? Là nhớ nhung hắn muốn được gặp hắn, chỉ có điều lấy chuyện này ra làm cái cớ tới găp hắn đi? Bờ môi Ôn Noãn dâng lên nụ cười bất đắc dĩ, từ khi nào mình trở thành bám người như vậy rồi.

Hồi tưởng lại đủ thứ trong khoảng thời gian gần đây, nàng hơi nhíu mày, hình như hắn có lẽ đã bắt đầu hoài nghi nàng. Tất cả, hình như bắt đầu từ đêm trăng say rượu đó, có chút chuyện gì đó đã bắt đầu phát sinh biến hóa dưới tình huống nàng không biết gì, đang phát triển theo phương hướng nàng không thể khống chế.

Nàng vuốt ve da thịt dưới mặt nạ, nếu gương mặt này không phải bởi vì dược vật ngưng hóa thành, hắn chắc đã sớm phát hiện là giả đi? Nhất là hôm qua ánh mắt hắn nhìn nàng, nàng có cảm giác giống như mình bị hắn nhìn thấu xuyên qua mặt nạ. Chẳng lẽ hắn nhớ ra điều gì? Không, không thể nào, ý niệm này vừa mới nổi lên, liền bị nàng phủ quyết. Bị “Vong tình thủy” xóa đi tình cảm, cuộc đời này không thể thức tỉnh được, hắn không thể nào nhớ lại nàng được. diee ndda fnleeq uysd doon

Ôn Noãn vuốt trán, chỉ cảm thấy rất nhức đầu, hiện giờ dung mạo gương mặt này, ngay cả nàng khống chế độc tính cắn trả chẳng qua cũng chỉ duy trì được thời gian mấy ngày nữa. Nhưng tình cảm của Quân Dập Hàn với nàng… Nếu cho đến bây giờ nàng vẫn cho rằng hắn đối với nàng chỉ có trách nhiệm mà không có yêu, trừ phi nàng thật sự là một kẻ ngu. Bắt đầu từ khi nào, hắn yêu mình như thế này? Lại bắt đầu từ khi nào, yêu đã sâu như thế, tình đã nồng đậm như thế? Mà, chuyện xảy ra hôm nay mới là chỗ nghiêm trọng nhất thoát ra khỏi quỹ đạo, hoàn toàn ngược với ý định ban đầu của nàng.

Nếu Quân Dập Hàn chỉ một lòng có trách nhiệm với nàng, nàng có thể rời đi, nhưng bây giờ hắn đã yêu nàng, nàng không thể tổn thương hắn lần nữa. Mà nàng, cũng không có dũng khí rời khỏi hắn lần nữa, đau tê tâm liệt phế như vậy, nàng không muốn nếm thử một lần nữa.

Cơ hội sống sót còn chưa chứng thực, dung nhan sắp đến kỳ, nên làm như thế nào, mới có thể vẹn cả đôi đường?

Ôn Noãn dọn tất cả sách cổ về y dược vào phòng thuốc, vùi ở bên trong mất ăn mất ngủ tranh đoạt từng giây tìm kiếm cách tăng tác dụng của thuốc lên mà không cần Viêm hoa đỉnh, rốt cuộc sau khi chịu đựng tròn ba đêm, nàng tìm được một vị thuốc trên sách cổ rách nát, vị thuốc này có tên “Linh huyết thảo”, sinh trưởng trong Vạn độc cốc ở nội thành  Trừ Châu.

Thời gian gấp gáp, nàng lập tức nhét sách cổ vào trong ngực đi về phía Vạn độc cốc.

Trong Vạn độc cốc, vạn độc tụ tập, bởi vì địa thế trong cốc thấp trũng vả lại bị cản đầu gió, khí độc do độc vật tán phát quanh năm, tích lũy trong cốc không thể lưu thông, cho nên trong Vạn độc cốc, ngay cả không khí cũng tản mát ra sương mù màu xanh đen mênh mông.

Ôn Noãn đoán trước ăn vào mấy viên giải độc hoàn, lúc này mới cất bước vào trong, mặc dù nàng rất tinh tường độc, nhưng nơi này độc vật có ngàn vạn loại, vả lại do tự nhiên sinh ra mà thành, có rất nhiều loại ngay cả nàng cũng gọi không ra tên, vì vậy, nàng cố gắng hết sức chọn chỗ độc vật ít, góc an toàn mà đi. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Nhưng bởi vì trong cốc quanh năm thiếu hụt ánh sáng, lá rụng cỏ dại chất đống, thân cây xác động vật hư thối, dưới bàn chân nhìn như ổn thỏa nhưng cũng là nguy cơ giấu giếm, hơi không chú ý, liền vô cùng có khả năng vùi lấp trong thứ mục rữa, nông là hơn tấc, sâu là hơn trượng, nếu bị những dịch mục rữa này ngấm vào trong da thịt, càng thêm nhẹ thì cắt cụt, nặng thì bỏ mạng. Vì vậy, chỗ này có thể nói là bước từng bước gian nan bước từng bước sợ hãi trong lòng.

Ôn Noãn vừa đi vừa nghỉ, đi ước chừng hai canh giờ, chỉ thấy khí độc màu xanh đen càng lúc càng đậm, mùi hôi thối cũng càng ngày càng đậm, nàng đánh gí mình đã đi đến chỗ sâu của Vạn độc cốc, liền bắt đầu tìm kiếm Linh huyết thảo.

Linh huyết thảo ăn hơi thở vạn độc mà sinh trưởng, nơi cực tối. Ôn Noãn dựa theo lời trong sách, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Linh huyết thảo ở tất cả các chỗ sâu các góc trong Vạn độc cốc.

Mặc dù nàng dùng giải độc hoàn, nhưng nơi đây khí độc nặng nề, các loại độc pha trộn, sao chỉ có mấy viên giải độc hoàn đã có thể hóa giải toàn bộ được. Ngực mơ hồ có cảm giác hít thở không thông nặng nề nổi lên, Ôn Noãn biết không thể nán lại lâu trong này, cần phải nhanh chóng đi ra ngoài, nếu không, rất có thể trước khi tìm thấy Linh huyết thảo nàng đã nạp vào bên trong.

Nhưng qua lại mấy canh giờ, chẳng biết khi nào mới tìm được Linh huyết thảo, thời gian khẩn cấp như thế, cho dù biết hậu quả nghiêm trọng, nhưng nơi đáy lòng vẫn không khỏi nổi lên chút do dự.

Lại tìm một chút chỗ sâu, nếu sau nửa canh giờ vẫn không thể tìm được, nàng sẽ đi ra ngoài bảo dưỡng rồi quay lại. Rốt cuộc, nàng vẫn không chịu lãng phí thời gian như vậy.

Nàng tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước chân đều cực kỳ gian khổ cẩn thận. Có mấy lần khi nàng bò lên vách trong huyệt động làm thức tỉnh rắn mẹ đang ấp trứng bên trong, trực tiếp khiến rắn cả cốc đuổi giết, cũng may có khinh công bên thân, nếu không, không thể không vùi thân trong bụng rắn.

Một cái huyệt động cuối cùng, nàng thất vọng lui ra, thân thể đã đến cực hạn, nàng tính toán trở về nghỉ ngơi sơ rồi quay lại sau. Nhưng khi nàng ra khỏi huyệt động nhìn xuống dưới thì phát hiện thấy chỗ cách đó không xa kề bên vách cốc có thứ gì đó đang hút khí xanh đen vào bên trong.

Chẳng lẽ bên trong có Linh huyết thảo?

Ôn Noãn vui vẻ trong lòng, đang định đi xuống xem một chút, lại nghe thấy tiếng gió gào thét sau lưng, nàng theo bản năng nghiêng người né tránh, xoay người lại thấy mấy con rắn lớn trước đây đuổi theo nàng. Con rắn kia thấy nàng thoát được, một kích của nó rơi vào trong không trung, đuôi rắn lập tức quét tới. Ôn Noãn đang định tung người né tránh, ai ngờ cục đá dưới chân không hợp thời trượt xuống, nàng liền té thẳng xuống. Cũng may nàng vô cùng nhanh tay, khi ngã xuống đồng thời túm lấy một đoạn dây leo bên miệng cốc, rơi vào chỗ khí xanh đen càng nồng, trùng hợp thấy bên cạnh là một cái động, lập tức lắc lư thân thể một cái, trực tiếp lay động mình tiến vào.

Nhưng khoảnh khắc khi vào động, một luồng khí đen đánh tới, nàng bay lên không lật người tránh ra. Khoảnh khắc khi mũi chân rơi xuống đất, nàng nhìn tình cảnh trước mắt, tròng mắt bỗng nhiên co rút nhanh.