Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 2 - Chương 47-3: Sở Hoan làm người ta buồn rầu (3)




Editor: Puck - Diễn đàn

“Không đi.” Sở Hoan vừa nghe phải đi gặp Quân Dập Hàn, lập tức hoảng sợ lắc đầu. Lần trước bị phạt hắn len lén trốn đi, hiện giờ chủ động đưa tới cửa, hậu quả có thể tưởng tượng được, hắn mới không ngu như vậy.

“Không đi cũng được.” Ôn Noãn cười đến cực kỳ hiền hòa, “Ta để tam ca ngươi tự mình tới đón ngươi.”

“Tam tẩu.” Sở Hoan khóc không ra nước mắt nhìn nàng, không hiểu vì sao rõ ràng là mình hưng sư vấn tội nàng, sau mấy câu nói, lại trở thành nàng muốn dẫn hắn đi gặp tam ca. Hắn tỏ vẻ đau khổ nói, “Tam tẩu, tẩu không thể nhẫn tâm như vậy, ban đầu nghe tam ca hưu tẩu, đệ quyết định chủ ý cưới tẩu nuôi tẩu nửa đời sau, đệ đối xử tốt với tẩu như vậy, tẩu nhẫn tâm đưa đệ trở lại bên cạnh tam ca chịu phạt sao?”

“Ta cũng chỉ dẫn ngươi đi gặp tam ca của ngươi, sao lại biến thành ta dẫn ngươi tới bên cạnh hắn chịu phạt rồi? Có phải ngươi làm chuyện gì sai không?” Ôn Noãn dở khóc dở cười tỏ vẻ không biết hỏi.

“Đệ…” Sở Hoan nhất thời á khẩu không trả lời được, chẳng lẽ muốn hắn nói cho nàng biết khi tam ca phái người hộ tống hắn hồi kinh thì hắn lén trốn đi, sau đó khi ở Ngọc Nữ môn bị tam ca bắt tại trận, lúc chịu phạt lại lén trốn đi tiếp? Đây là chuyện mà kẻ ngu mới có thể làm, hắn lại không ngốc.

“Ngươi như thế nào?”

“Ha ha, không có việc gì.”

“Vậy còn không mau đi thu dọn đồ.”

“Nếu không tam tẩu đi trước đi, đệ theo sau.”

“… Ngươi vẫn muốn ta thông báo cho tam ca ngươi tự mình tới đón ngươi?”

“Không cần, đệ sẽ đi.” Sở Hoan cúi gằm đầu thua trận, yên lặng xoay người đi về phòng, trong đầu nhanh chóng chuyển động nghĩ các biện pháp thoát thân.

Hắn vừa mới đi chưa được hai bước, lại nghe tiếng chuông thanh thúy vang dội giữa không trung, đập vào mắt chính là một bóng dáng màu đỏ rực vung roi đột nhiên đánh tới, trong miệng quát lên, “Tiện nhân, nhận lấy cái chết.”

“Tam tẩu, cẩn…” Sở Hoan kinh hãi, quay đầu vừa định nhắc nhở Ôn Noãn, kết quả chữ “Thận” còn chưa nói ra khỏi miệng đã há hốc miệng kinh ngạc quên lên tiếng.

Tam tẩu của hắn, chỉ nhẹ nhàng phất tay áo, mấy vệt sáng bạc thoáng qua, Vu Nguyệt Lăng nha đầu chết tiệt liền lập tức như con chim đáng chết từ giữa không trung rơi xuống mặt đất ngã chổng vó, ngã thật sự khiến lòng người hả hê. die nda nle equ ydo nn

“Tiện…” Vu Nguyệt Lăng giãy giụa đứng dậy, vừa định mắng tiếp, lại thấy trước mắt lóe lên ánh bạc, cổ họng cũng không phát ra được tiếng nữa, tay nàng che cổ họng hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn Ôn Noãn.

“Nếu lại nói ra lời bất kính nữa, cẩn thận ta để cho ngươi cả đời này không thể phát ra tiếng được nữa.” Ôn Noãn mỉm cười nói cực kỳ lạnh nhạt, nhưng nghe vào trong tai Vu Nguyệt Lăng lại giống như năm tia sét đánh xuống tứ chi lạnh lẽo. Nếu không phát ra tiếng được nữa, chẳng phải nàng sẽ thành kẻ câm sao? Nàng đường đường là một công chúa tại sao có thể là một kẻ câm!

Vu Nguyệt Lăng liều mạng lắc đầu, chỉ vào cổ họng mình, ý bảo nàng không bao giờ nói nữa, để cho nàng ta bỏ qua cho nàng.

“Ba ngày sau tự có thể khôi phục.” Ôn Noãn không để ý tới nàng ta nữa, chuyển sang nhìn Sở Hoan đang vẻ mặt sùng bái nhìn nàng nói, “Còn không mau đi thu dọn.”

“A.” Sở Hoan bất đắc dĩ trả lời.

Sau khi Sở Hoan thu dọn đồ đạc xong đi về phía Mạnh Cô Nhiễm cáo biệt, lại bị Thanh Nham báo cho biết hắn hiện không còn ở trong phủ. Vì vậy hắn chỉ có thể thất vọng dặn dò Thanh Nham đợi đến khi Mạnh Cô Nhiễm trở lại chuyển cáo giúp hắn, chăm sóc tốt cho tiểu Bạch thay hắn, hắn nhất định sẽ trở lại tìm Mạnh đại ca vân vân, sau khi chuyển lời xong, lúc này mới cẩn thận mỗi bước cực kỳ không đành lòng rời đi.

“Đi rồi?” Mạnh Cô Nhiễm dựa nghiêng trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ say, giọng nói cực kỳ lười biếng hỏi.

“Vâng.” Thanh Nham cung kính nói, “Sở công tử nhờ thuộc hạ nhắn lại cho Chủ thượng, phiền Chủ thượng chăm sóc tốt cho tiểu Bạch dùm hắn, hắn chắc chắn sẽ mau chóng trở lại.”

“Trở lại?” Mắt Mạnh Cô Nhiễm hé mở, chân mày nhíu lên mang ý tứ khó hiểu cười, “Hắn muốn trở lại sợ rằng không dễ, chẳng bằng để bổn tọa đi Túy Tiên lâu chờ hắn.”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

“Sáng nhìn trời chiều nhìn mây, đi cũng nhớ quân, ngồi cũng nhớ quân.”Đầu ngón tay Quân Dập Hàn gõ nhẹ mặt bàn, nhìn mảnh giấy nhỏ Ôn Noãn đáp lại, đáy mắt như oán như giận, đột nhiên cuối cùng lại hóa thành một vũng thâm tình không thể làm gì. Không biết dư độc trong cơ thể nàng lúc này như thế nào?

“Vương gia, chém giết thỏa đáng, có thể công thành.” Bạch Ưng ở ngoài trướng báo lại.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

“Tam tẩu, sao tẩu đột nhiên biết Mạnh đại ca? Hai người có quen thuộc không? Lúc trước hai người đã nói gì? Tẩu biến mất một năm này không phải chạy trốn với hắn chứ?”

Đoạn đường này Sở Hoan không chạy trốn, chủ yếu là hắn đột nhiên nghĩ tới hắn vốn có ý định hồi cung, như vậy để cho tam ca phái người hộ tống không phải vừa vặn? Huống chi, cách xa tam tẩu lâu như vậy, bây giờ lại phát hiện tam tẩu càng thêm dữ dội càng thêm bưu hãn hơn quá khứ, tất nhiên muốn hết mức thân cận một chút. Vì vậy, hắn không suy nghĩ tới ý định trốn chạy nữa, nhưng miệng hắn vẫn cứ hỏi đi hỏi lại hỏi nữa nàng không ngừng, hỏi đến đầu óc Ôn Noãn ông ông vang lên, hận không thể một châm hạ xuống đổi lấy yên tĩnh.

Đợi đến khi hắn hỏi được có phải nàng chạy trốn cùng Mạnh Cô Nhiễm không thì nàng thật sự hận không thể cho hắn một cái tát, nhưng nghĩ lại, nàng được Mạnh Cô Nhiễm cứu, ngủ mê một năm, một năm này nghiêm túc tính toán ra, có tính nàng chạy trốn cùng Mạnh Cô Nhiễm không?

Ý niệm này vừa mới lóe lên, trong đầu nàng lập tức run sợ, hận không thể trở tay quất mấy cái tát, nàng thật sự bị Sở Hoan náo cho váng đầu, thế mà lại suy nghĩ vấn đề theo suy nghĩ của hắn. d1en d4nl 3q21y d0n

Sở Hoan hỏi đống lớn vấn đề, thấy Ôn Noãn hoặc không đáp hoặc đáp tương đương với không đáp, hơi tự thấy mất mặt mà mắc cỡ ngậm miệng. Ôn Noãn mới vừa thở phào nhẹ nhõm rốt cuộc có thể yên tĩnh trong chốc lát, ai ngờ hắn lại lập tức hào hứng bừng bừng mà nói đủ thứ tốt về Mạnh Cô Nhiễm.

“Dáng dấp Mạnh đại ca đẹp, võ công của Mạnh đại ca giỏ, tính khí của Mạnh đại ca tốt, Mạnh đại ca đối xử tốt với hắn, Mạnh đại ca…” Hai gò má Sở Hoan ửng đỏ thuộc như lòng bàn tay liệt kê đủ thứ tốt của Mạnh Cô Nhiễm.

Ôn Noãn nhìn thấy hắn khi nói tới Mạnh Cô Nhiễm thì mặt mày lưu chuyển sắc mặt ửng đỏ, dần dần hơi cảm thấy không đúng, nàng thử thăm dò nói: “Mạnh Cô Nhiễm cứ tốt như vậy?”

“Ừ, Mạnh đại ca tốt nhất.” Sở Hoan giống như bị vùi trong đủ thứ tốt của Mạnh Cô Nhiễm, vẻ mặt rất say mê.

Ôn Noãn lại hỏi: “Còn hoàn hảo hơn tam ca của ngươi?”

Sở Hoan gãi gãi gáy cau mày suy nghĩ một lúc, rất khẳng định nói: “Bọn họ tốt không giống nhau.”

“Sao lại không giống nhau?”

“Đệ đã làm sai chuyện, tam ca sẽ phạt đệ, nhưng Mạnh đại ca sẽ che chở cho đệ.”

“… Chỉ như vậy?”

“Còn có rất nhiều rất nhiều, nhưng cảm giác lại không nói ra được.”

“Chẳng lẽ ngươi thích Mạnh Cô Nhiễm?” Ôn Noãn cuối cùng hỏi ra.

“Mỹ nhân đẹp như vậy, đệ đương nhiên thích. Tương lai đệ muốn cưới Mạnh đại ca làm Vương phu.” Sở Hoan nói như chuyện đương nhiên.

Ôn Noãn cẩn thận nhìn coi ánh mắt hắn, lại thấy trong mắt hắn trong suốt nụ cười hồn nhiên không chứa nửa phần tơ tình, nàng nhíu nhíu mày tiếp tục hỏi: “Hắn là nam nhân, sao ngươi cưới hắn?”

“Chỉ cần bản điện hạ thích, có gì không thể?” Sở Hoan kỳ quái nhìn nàng, tròng mắt lòng vòng hiểu ra cười, “Tam tẩu yên tâm, nếu đệ nói muốn cưới tẩu nuôi tẩu nửa đời sau, cho dù cưới Mạnh đại ca đệ cũng vẫn sẽ lấy tẩu.” Hắn tỏ vẻ rất đại nhẫn cười hì hì rồi lại cười, “Nam nhân mà, tam thê tứ thiếp rất bình thường.”

“…” Đôi mắt Ôn Noãn tối sầm lại nhìn hắn, thật sự không thể phân biệt ra được rốt cuộc hắn đối với Mạnh Cô Nhiễm là thích kiểu gì? Nhìn vẻ mặt hắn giống như thích, nhưng nhìn ánh mắt hắn nghe lời hắn nói, giống như tình đầu chớm nở, nàng không khỏi cảm thấy, hài tử này thật sự khiến người khác buồn rầu. Đáy lòng cũng không bớt lo lắng, nếu hắn chỉ đơn thuần có ấn tượng tốt với Mạnh Cô Nhiễm thì thôi đi, nhưng nếu ngộ nhỡ động chân tình nhưng bản thân còn chưa phát hiện ra… Mạnh Cô Nhiễm con hồ ly kia, bằng Sở Hoan hài tử đơn thuần này sao có thể nắm được trong tay, đến lúc đó chỉ sợ bị ăn đến hài cốt không còn.

Ôn Noãn vuốt ve cái trán thấy đau, chỉ cảm thấy những chuyện này có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, tình thế phải phát triển như thế nào, còn phải nhìn về sau, không ai biết trước được. Huống chi, Sở Hoan rất nhanh bị Quân Dập Hàn đưa về cung, đến lúc đó hắn và Mạnh Cô Nhiễm căn bản không có khả năng gặp mặt, dần dần, nói không chừng tình cảm của Sở Hoan với hắn cũng dần phai nhạt, đến lúc đó ngay cả Mạnh Cô Nhiễm là ai cũng không nhớ, nàng cần gì phải buồn lo vô cớ.