Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 89: Nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi




Nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi: Sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới hay nạn này chưa xong nạn khác đã đến.

(theo mình thì giống với câu tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa)

Nhưng nếu theo những gì nàng nghe được từ Tư Đồ Minh Duệ và Lãnh sư bá cùng với suy đoán của bản thân muốn biết thân phận thật của bà ấy cũng không phải là chuyện khó. Trong lòng Trang Thư Lan nghĩ như vậy nhưng không nói ra.

“Cho dù có gặp cũng không thể nhận nhau được!”

Hồng nương than nhỏ, sắc mặt buồn bã, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt.

“Cho dì này!”

Trang Thư Lan rút khăn tay của mình đưa cho Hồng nương. Nhìn bộ dáng Hồng nương lúc này cũng biết trong lòng nàng rối bời đủ loại cảm xúc. Trang Thư Lan cũng không biết phải an ủi Hồng nương như thế nào cho nên đành đứng dậy, nhẹ nhàng nói.

“Hồng nương, thân thể dì vừa mới khoẻ, nếu dì muốn nhanh chóng khoẻ lên thì nên đi nghỉ sớm một chút.”

“Ừm, cảm ơn con.”

Hồng nương cố gắng nở một nụ cười dịu dàng, đôn hậu nhìn Trang Thư Lan.

“Con cũng nên đi nghỉ sớm đi. Thật ngại quá, phiền con phải chăm sóc ta cả một tối.”

“Hồng nhi, làm sao vậy?”.

“Lãnh đại ca, con bé biết muội! Con bé biết muội!”

Hồng Nương cầm lấy bàn tay Lãnh Bá Thiên, nói năng lắp bắp, lộn xộn.

” Con bé nào?Nó biết cái gì?”

Lãnh Bá Thiên thấy vậy cũng vội vàng hỏi.

“Chính là Lan nhi, con bé nhận ra muội! Huynh biết không? Tuy rằng con bé không thừa nhận nhưng muội biết con bé nhận ra muội!”

Hồng Trù hoảng loạn muốn bước xuống giường, thậm chí nàng còn muốn gào thét thật to. Một năm trước tỉnh lại, nàng luôn tự trách, tự trách bản thân mình bỏ đứa con gái bé bỏng lại Trang phủ kia, sợ rằng con bé không có cách nào sống yên ổn ở nơi đó.

“Vậy tại sao con bé lại không chịu nhận muội?”

Lãnh Bá Thiên cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại. Nếu hai mẹ con đều nhận ra nhau vì sao còn không chịu thừa nhận?

“Là con bé không chịu nhận muội?”

“Không phải!”

Như một phản xạ tự nhiên, Hồng Trù lên tiếng phủ nhận thay cho Trang Thư Lan. Tuy rằng nàng cũng có chút hoài nghi nhưng nàng tin tưởng không phải Trang Thư Lan không muốn nhận nàng. Nếu không con bé sẽ không cần phải nói những lời kia trước khi rời đi.

“Muội nghĩ, nhất định con bé có suy tính của riêng nó….. Hơn nữa muội cũng không biết có nên nhận con bé bây giờ không? Đúng như con bé nói, nếu bây giờ mà nhận nhau có thể sẽ trở thành một thứ trói buộc. Tất cả mọi người đều biết, mẫu thân con bé – là muội đã chết từ mười năm trước. Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện chỉ sợ sóng gió của mười năm trước lại tiếp tục nổi lên. Muội không muốn vì chuyện mười năm trước mà lại khiến con bé chịu bất cứ tổn thương hay đau khổ nào nữa.”

Vẻ mặt Hồng Trù đau khổ chấp nhận khiến Lãnh Bá Thiên rất đau lòng.

“Có gì mà tổn thương, đau khổ? Muội cứ đem sự thật năm đó nói ra để mọi người cùng suy xét!”

“Nên nói như thế nào? Hơn nữa chuyện năm đó ai đúng ai sai muội cũng không muốn tiếp tục truy xét. Một năm trước muội đã không muốn nhắc lại chuyện đó. Cũng may là có chuyện năm đó nếu không muội nghĩ muội đã sớm rời bỏ thế gian này rồi.”

Hồng Trù bình tĩnh nói.

“Sống ở Trang phủ 5 năm, muội không biết mỗi ngày muội sống như thế nào? Muội cũng từng nghĩ tới việc kết hôn với một người khác, mặc kệ người đó tốt xấu thế nào muội cũng nguyện sống bên hắn cả đời. Muội chỉ muốn chăm sóc tốt nữ nhi của muội mà thôi!Nhưng muội đã rất có lỗi với con bé. Từ nhỏ tới giờ con bé không được mẫu than yêu thương, chăm sóc. Cho nên muội vẫn luôn cảm thấy thống khổ? Cũng như năm đó “nàng” bỏ lại vinh hoa phú quý rời đi giống như muội nhớ thương Lan nhi vậy vì thế chỉ có thể sống một ngày tính một ngày mà thôi!”

“Nàng? Hồng nhi “nàng” mà muội nói là ai?”

Lãnh Bá Thiên nghe Hồng Trù nhắc tới “nàng” không phải là lần đầu nhưng hắn vẫn kiên nhẫn không hỏi tới “nàng” rốt cục là ai. Hơn nữa trực giác của hắn cho hắn biết Hồng Trù chịu ảnh hưởng rất lớn từ “nàng” bằng không Hồng Trù đã không nghĩ như vậy.

“Nàng… Nàng là một người rất đặc biệt, những người bên cạnh nàng cũng không thể hiểu rõ nàng nhưng ở bên cạnh nàng thực sự rất tự do, thoải mái.”

Hồng Trù nói xong liền nở một nụ cười như gió xuân, hai mắt mông lung nhớ tới chuyện nhiều năm trước đây.

“Nói thật, nàng là người đầu tiên muội gặp có khả năng đùa giỡn thiên hạ trong lòng bàn tay nhưng nàng lại là một người không có chút dã tâm nào. Muội thực sự rất thích thái độ đối nhân xử thế của nàng. Nếu như muội bằng một nửa nàng thì đã tốt rồi, muội sẽ không bị người khác hãm hại lại càng không thể hôn mê mười năm.”

“Nghe muội nói như vậy thì “nàng” thực sự là một người rất lợi hại.”

Lãnh Bá Thiên phụ hoạ.

“Đương nhiên rồi! Nàng là hoàng hậu của Phi Á, độc sủng hậu cung cùng với hoàng đế của Phi Á thống trị thiên hạ, làm sao mà không lợi hại được?”

Hồng Trù nói xong trên mặt còn lộ rõ vẻ tự hào.

” Muội thấy trên thế gian này có được mấy người như nàng!”

“Ừm…..Chưa từng thấy qua! Có điều ta cho rằng nữ nhi của muội – Trang Thư Lan cũng không phải “người thường”!”

Lãnh Bá Thiên thuận miệng nói.

” Tiểu tử Tư Đồ kia xưa nay sống buông thả, hắn không thèm để mắt tới nữ nhân nào. Với lại hôm nay mới cùng Trang Thư Lan nói qua nói lại mấy câu ta liền nghĩ nữ tử này đúng là không tầm thường – có thể lọt vào mắt xanh của tên tiểu tử kia khẳng định đó là nữ nhân tài giỏi hơn người!”

“Nàng…. tốt thì thật tốt nhưng muội cảm thấy tính tình của Lan nhi quá lãnh đạm, vừa rồi nói chuyện với muội rất miễn cưỡng, biết rõ muội là….. nhưng con bé vẫn có thể nhẫn nại tới phút cuối. Có lẽ con bé vốn định không nói uội biết chuyện con bé biết muội là ai, chỉ là tới cuối cùng mới lộ ra chút ý tứ.”

Hồng Trù thoáng buồn bã, tự trách bản thân.

“Con bé mới mười lăm, mười sáu tuổi nhưng đã trưởng thành,già dặn trước tuổi khẳng định là ở Trang phủ phải chịu không ít khổ cực mới trở nên như vậy!”

“Nghe nói con bé phải chịu khổ không ít – Con bé không được Trang Đức yêu thương, những người trong Trang phủ từ trên xuống dưới đều khinh rẻ, ngược đãi nó.”

Lãnh Bá Thiên có chút do dự nhưng vẫn quyết định nói hết những chuyện này cho Hồng Trù. Chỉ là hắn sợ nàng đau lòng rồi lại càng tự trách bản thân. Nhưng hiện tại hắn tự mình nói ra rồi, khẳng định là nàng sẽ truy cứu chuyện này tới cùng.

“Đúng rồi! Lãnh đại ca, một năm trước muội năn nỉ huynh sắp xếp một người bên cạnh bảo vệ con bé. Vì sao người kia vẫn không uội biết chút tin tức nào?”

Quả thực, Hồng Trù đã bắt đầu hỏi tới rồi.

“Chuyện này… Là ta không nói uội. Hơn nữa người kia cũng chưa có tin tức gì chính xác về con bé.”

Vẻ mặt Lãnh Bá Thiên lúc này không tự nhiên lúc trả lời.

“Có thể là do cuộc sống quanh con bé cho nên nó rất đề phòng người khác. Cứ cho là người mỗi ngày đều đi theo bên cạnh con bé cũng không thể hiểu được nó. Cho nên để muội an tâm dưỡng bệnh ta vẫn chưa cho phép người kia nói bất luận tin tức gì với muội.”

“Thế nhưng, Lãnh đại ca, huynh có biết làm như vậy càng khiến muội lo lắng hơn?”

Hồng Trù nói năng gấp gáp, hơi thở cũng dồn dập theo.

“Ta là một mẫu thân vô dụng, không biết những năm qua nữ nhi phải chịu khổ sở như thế nào… Khụ …khụ..khụ..!”

“Hồng Nhi, đừng kích động!”

Lãnh Bá Thiên vội trấn an Hồng Trù.

” Nếu như năm đó ta đưa con bé cùng đi vậy thì sẽ không gặp phải chuyện như ngày hôm nay!”

Sau sự việc năm đó nhất định Trang Thư Lan sẽ bị giam giữ. Có điều, Lãnh Bá Thiên còn nhớ rõ ánh mắt lạnh lùng của tiểu cô nương đó nhìn hắn đưa Hồng Trù đi, không khóc, không ầm ĩ.Cho dù tận mắt nhìn thấy hắn giết chết đám gia đinh Trang Thư Lan cũng không nháy mắt thậm chí trong mắt cũng không xuất hiện một chút kinh sợ nào.

10 năm qua hắn cũng không nghĩ tới việc tìm nàng. Dù sao thì nàng cũng là cốt nhục của Trang Đức, hổ dữ không ăn thịt con, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không gây khó dễ cho nàng. Nhưng thực tế đã chứng minh, Trang Đức thực sự không giết nàng nhưng hắn lại đem một tiểu cô nương 5 tuổi ném vào một xó của Trang Phủ mặc đứa nhỏ tự sinh tự diệt hơn mười năm, vậy so với trực tiếp giết chết nàng có gì khác nhau?

“Việc này không thể trách Lãnh đại ca!”

Hồng Trù tự biết những chuyện này. Năm đó hắn bị trọng thương nhưng vẫn liều lĩnh xông vào Trang phủ cứu nàng, chỉ riêng điều đó đã khiến nàng cảm kích hắn cả đời.

“Bây giờ muội chỉ muốn đền bù mọi thứ cho con bé. Đây cũng là chuyện duy nhất muội có thể làm được.”

Trang Thư Lan trở về phòng nàng nghỉ tối qua, tân phòng đã có hơi thở của nữ nhân khác cho dù điều kiện có tốt như thế nào nàng cũng không muốn vào nữa. Trở lại phòng Trang Thư Lan để Tứ Nhi trải giường chiếu, còn bản thân nàng tháo búi tóc xuống, im lặng không nói.

“Thì ra phu nhân ở chỗ này, Thư Vân vất vả tìm phu nhân nãy giờ!”

Thư Vân bưng một bát canh, không mời mà vào, cười khanh khách nói với Trang Thư Lan. Trang Thư Lan hơi nhíu mày, lúc này tâm tình nàng không tốt không muốn đối phó với bất cứ kẻ nào. Huống chi việc Thư Vân không mời mà đến khiến Trang Thư Lan càng phản cảm hơn.

“Thư Vân cô nương!”

Trang Thư Lan lạnh nhạt chào hỏi, đứng lên mỉm cười hỏi lại.

“Thư cô nương trễ thế này rồi, tìm ta có việc gì vậy?”

“Không có gì, hôm nay Thư Vân làm ít điểm tâm muốn mang tới để phu nhân ném thử, đáng tiếc phu nhân lại quá bận, cho nên chờ lúc phu nhân rảnh rỗi mới đưa tới để phu nhân nếm thử tay nghề của Thư Vân.”

Thư Vân dịu dàng bước tới, đặt bát canh lên bàn, múc ra một chén nhỏ đưa cho Trang Thư Lan.

Trang Thư Lan bình tĩnh nhìn Thư Vân. Vẻ mặt Thư Vân hiện rõ vẻ chờ mong giống như mong nàng tán thưởng tài năng của nàng ta. Nhưng Trang Thư Lan nghĩ điều này không bình thường chút nào. Tối qua Tư Đồ Minh Duệ không ở lại với nàng ta, còn khiển trách kẻ đồng mưu làm ra “trò cười” đó, hơn nữa còn định rõ thân phận của Thư Vân. Theo lẽ thường, chuyện này chẳng khác nào hạ nhục thể diện Thư Vân, đáng ra nàng ta phải hận nàng thấu xương mới đúng nhưng hôm nay Thư Vân lại mang điểm tâm tới lấy lòng mình! Quan trọng hơn nữa, làm sao nàng ta biết mình thích đồ ngọt?

Trang Thư Lan ung dung thản nhiên nhận lấy chén canh từ tay Thư Vân, chậm rãi đưa tới miệng nhưng mắt vẫn không quên đánh giá người trước mặt – Thư Vân. Ánh mắt nàng ta vừa chờ mong, lại mang theo chút khẩn trương, thêm vào chút đắc ý thậm chí còn không giấu nổi vẻ mừng thầm.

“Đúng rồi!”

Bỗng chốc, Trang Thư Lan đặt chén canh xuống, tay đặt lên đùi, áy náy nói.

“Thư cô nương, chuyện ngày hôm qua…….Ta rất xin lỗi. Ta thực sự không biết đại nhân không có ý định nạp cô nương làm thiếp cho nên đã làm mất thể diện của cô nương. Ta thực sự rất xin lỗi!”

“Không sao! Phu nhân không cần phải xin lỗi Thư Vân. Đều là do Thư Vân tình nguyện cho nên bị đại nhân trách cứ cũng là phải thôi.”

Thư Vân không để ý nói. Sau đó ánh mắt nàng lại nhìn chén canh Trang Thư Lan vừa đặt lên bàn.

“Nếu như phu nhân thực sự muốn xin lỗi Thư Vân, vậy phu nhân hãy nếm thử tay nghề của Thư Vân. Đây là Thư Vân mất cả một buổi chiều mới làm được!”

“Được!”

Trang Thư Lan gật đầu, cầm chén canh lên. Vừa lúc định đưa vào miệng thì Tứ Nhi ở đằng sau đã vội vàng hô.

“Tiểu thư! Không thể!”

Trang Thư Lan ngừng lại, mỉm cười nhìn Tứ Nhi, dịu dàng hỏi.

“Sao lại không thể? Chuyện ngày hôm qua là do lỗi của ta, không hỏi rõ ý đại nhân đã tự mình cho là đúng, làm đại nhân mất hứng, lại còn làm mất thể diện của Thư Vân cô nương. Bây giờ, Thư Vân cô nương đã không so đo, lại còn chủ động mang điểm tâm tới cho ta nếm thử. Nếu như ta không ăn vậy chẳng phải uổng phí tâm ý của Thư Vân cô nương rồi sao?”

“Thế nhưng.. Nhưng mà!”

Tứ Nhi ngập ngừng mãi nhưng cũng không nói được ra lý do, chỉ có điều vẻ mặt nàng lúc này rất lo lắng.

” Thế nhưng.. nhưng mà cái gì! Lẽ nào em còn sợ The Vân cô nương hạ độc vào trong điểm tâm này hại ta sao?”

Trang Thư Lan trầm giọng chất vấn Tứ Nhi, ánh nhìn hơi liếc qua Thư Vân khiên sắc mặt Thư Vân khẽ biến đổi. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Trang Thư Lan hướng tới mình, Thư Vân liền khôi phục vẻ mặt tự nhiên như lúc đầu, thậm chí còn hiện rõ vẻ tức giận trừng mắt nhìn Tứ Nhi. Thư Vân đang định mở miệng thì Trang Thư Lan đã giành nói trước.

“Thư Vân cô nương là người ở cạnh đại nhân đã lâu. Nếu như đại nhân có thể tin Thư cô nương vì lẽ gì ta lại không thể tin được nàng? Thư Vân cô nương là người hiểu lễ nghĩa, lương thiện như vậy, vừa có tài vừa có đức làm sao lại có thể làm ra những việc ty tiện bỉ ổi như thế được? Ta nói có đúng hay không, Thư cô nương?”

Câu cuối cùng nàng cố ý hỏi Thư Vân đồng thời còn nở một nụ cười rất tươi.

“Vẫn là phu nhân hiểu tấm lòng của Thư Vân!”

Thư Vân giống như vừa trút được gánh nặng, điềm đạm trả lời .

Trang Thư Lan cũng nở một nụ cười đáp lại, không nói gì thêm, lần thứ 3 đưa chén canh lên miệng. Còn Tứ Nhi chỉ có thể lo lắng suông đứng cạnh. Mắt thấy Trang Thư Lan sắp đưa chén canh vào miệng, Tứ Nhi hạ quyết tâm muốn tiến lên giành lấy thì Trang Thư Lan đã đánh rơi chén canh xuống đất.

“A……!”

Tay Trang Thư Lan bỗng mềm nhũn, bát trong tay đã rơi xuống đất vỡ tan tành. Hai tay nàng ôm đầu, đau đớn nói.

“Tứ Nhi, mau tới giúp ta, bệnh cũ của ta lại tái phát rồi!”

Nhưng những lời này vì sự biến đổi của bát canh rơi trên mặt đắt mà ngừng lại. Bởi vì nước canh kia vừa rơi xuống đất đã đổi màu, sủi bọt.

” quả nhiên là ngươi hạ độc!”

Tứ Nhi trợn mắt, trong nháy mắt đã tiến lên trước mặt Trang Thư Lan, bảo vệ nàng ở phía sau, lạnh lùng nói.

“Ngươi dám hạ độc tiểu thư. Vậy thì hôm nay ngươi đừng nghĩ tới việc sống mà bước ra khỏi đây.”

“Tứ Nhi!”

Trang Thư Lan không giấu được vẻ kinh ngạc khi gọi Tứ Nhi. Lúc này, đầu Trang Thư Lan cũng không thấy đau nữa. Sắc mặt đã bình tĩnh như thường. Bởi vì Tứ Nhi dường như đã biến thành một người khác vậy, thậm chí lúc này Trang Thư Lan còn nhìn thấy hình ảnh của một sát thủ trên người Tứ Nhi .

Sắc mặt Thư Vân biến đổi, cười lớn, ngạo mạn nhìn Trang Thư Lan.

“Hạ độc thì sao? Ai bảo ngươi đoạt đại nhân? Đại nhân vì ngươi mà trách mắng ra, khiến ta mất mặt, ta chính là muốn hạ độc giết chết ngươi! Nha đầu chết tiệt kia, tránh ra cho ta. có thể ta sẽ cho ngươi chết một cách nhẹ nhàng, bằng không, ta sẽ khiến ngươi phải chết thê thảm hơn cô ta!”

“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh bước qua cửa của ta hay không đã!”

Tứ Nhi lạnh lùng cười. Trong nháy mắt đã xuất chiêu, trên tay có chút bột phấn. Đúng lúc này lại bị Trang Thư Lan ngăn lại.

“Tứ Nhi, đừng!”

Trang Thư Lan vội ôm lấy tay Tứ Nhi.

“Không thể giết nàng ta. Nếu Tư Đồ Minh Duệ hỏi tới thì ta biết nói thể nào. Ta thấy việc này cứ giao cho Tư Đồ Minh Duệ giải quyêt – đừng động thủ với loại người này, tránh làm bẩn tay em!”

Mặc kệ thế nào, Trang Thư Lan cũng không thích nhìn thấy người khác chết trước mặt mình.Nhưng nếu Tứ Nhi thực sự muốn mạng của nữ nhân này, nàng cũng ngại để Tứ Nhi tự mình giải quyết.

“Hừ! Trang Thư Lan ngươi cho là một con nhóc vắt mũi chưa sạch có thể bảo vệ tính mạng của ngươi sao?”

Vẻ mặt Thư Vân lộ rõ vẻ khinh miệt.

“Nói cho ngươi biết, đêm nay ngươi chết chắc rồi! Nhưng người quanh đây đều bị ta điều đi rồi, còn đại nhân……. lúc này còn đang bận việc khác!”

“Tốt thôi! Ta đây cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh động tới ta hay không?”

Trang Thư Lan khẽ nhún nhún vai, cười khảy, không thèm đếm xỉa tới.

“Có phải là con nhóc vắt mũi chưa sạch hay không, ngươi phải thử mới biết được!”

Tứ Nhi cười nhạt, lạnh giọng nói với Trang Thư Lan.

“Tiểu thư, người lùi về sau một lát, nữ nhân này cả người đều là độc, người phải cẩn thận.”

Nói xong mới quay sang nhìn Thư Vân cười lạnh.

“Không biết ngươi là người của môn phái nào. Có điều, hẳn là ngươi đã nghe qua cái tên “Độc Sát” rối chứ!”