Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm

Chương 72




- Hôm qua có chuyện gì với Tiểu Tuyết vậy?_Tiểu Vy hỏi

- Cũng không có gì.

- Là sao?_Tiểu Đan nhíu mày

- Thì không có gì,buồn mấy chuyện vớ vẩn ấy mà.

- Vớ vẩn mà tỏ ra mệt mỏi thế á?Cậu nói dối_Tiểu Vy phụng phịu

- Đang khai thác gì từ Tiểu Phong đó?_Tiểu Tuyết từ cửa lớp bước vào

- Ủa, hôm nay không phải cậu đến trễ chút sao?_Tiểu Đan cười hỏi

- Cười đúng lúc nhỉ?Quay lại câu hỏi của tớ nào?

- Hả..à..thật ra thì không có chuyện gì đâu.Chỉ là hỏi cậu ấy xem cậu có đau chox nào không thôi?Tại thấy cậu buồn buồn sao ấy!

- Tớ bình thường

- Vạy thì tốt rồi!_Tiểu Vy lên tiếng

- Chà, tự nhiên hôm nay muốn nghĩ một buổi ghê_Tiểu Tuyết tiến lại chỗ Tiểu Phong thầm thì

- Đang âm mưu gì đó?_Tiểu Vy đẩy ánh mắt hoài nghi về phía hai bạn

- Làm gì có_Tiểu Phong xua tay rồi quay sang Tiểu Tuyết:

- Tớ cũng muốn vậy.Đi không?

- Dĩ nhiên là đi rồi

- Hai người đang nói gì đó?_Tiểu Đan tò mò

- Định trốn học.Xin giúp nha!_Tiểu Tuyết thầm thì

- Hừ.Lại nữa hả?

- Chuyện gì vậy Tiểu Đan?_Tiểu Vy cũng tò mò không kém

- Hai người đó định trốn 1 buổi_Tiểu Đan nói nhỏ vào tai bạn

- Cái gì?_Tiểu Vy hét lên

- Từ khi về Việt Nam tới giờ mới có 2 buổi thôi đó nha!_Tiểu Phong nói

- Giờ thêm một buổi là 3 rồi còn gì?

- Thì mới 3 cho mấy.Không nhiều mà, phải không!_Tiểu Phong nài nỉ_Thôi về trước đây,tớ bận việc!Đừng nói với ai nhé!Nếu ai hỏi cứ nói bọn tớ bệnh nha!_nói rồi cô kéo Tiểu Tuyết đi

- Hôm nay Tiểu Phong không đi học à?_Gia Kiệt hỏi

- Không_Tiểu Đan đáp

- Hèn gì nãy giờ không thấy_Anh Khang nói

- Thì nếu như cô ấy không muốn ra căn-teen thì sao?_Tiểu Vy thêm vào

- Trời ạ, khi nào mà hai người đó không ra căn-teen…

- Mà nếu nó không ra thật thì sao?

- Thì bão lớn chứ làm sao!

- Bạn em làm gì mà đến nông nổi như vậy chứ?

- Sao lại không

- Tiểu Tuyết cũng nghĩ học à?_Hạo Thiên hỏi

- Ừm.

- Mà sao hai người đó nghĩ vậy?

- Hả…chuyện đó…”Tiểu Phong đã dặn là ai hỏi thì nói nó ốm nhưng mấy người này thì…có nên nói vậy không ta…kệ, nói đại chắc không sao!_Hai người đó cảm thấy không khỏe ấy mà!

- Tiểu Phong ốm à?_Gia Kiệt lo lắng

- Không biết nữa.Mấy ngày nay thấy tâm trạng nó không tốt cho lắm.Chậc…chậc..tội nghiệp con bạn,đã thế rồi hôm qua Tiểu Tuyết có việc gì mà về tới nhà là lao vào phòng ngủ ngay,hỏi nó thì nó bảo nó hơi mệt.Haiz_Tiểu Đan thở dài

Hạo Thiên và Gia Kiệt không nói gì thêm, họ lặng im,…

- Anh..anh…này Châu Gia Kiệttttttttttttttttt!

- Hở..gì em?

- Sao nảy giờ em gọi mà anh không trả lời vậy?_Tú Ly ra chiều giận dỗi

- À..anh xin lỗi…

- Anh nghĩ gì mà cứ ngớ người ra vậy?Hay thức ăn ở đây không ngon?

- Không, ngon lắm.Anh chỉ nghĩ mấy chuyện vớ vẩn thôi.

- Hừ..nghĩ mấy chuyện vớ vẩn mà bơ em luôn à?Em giận luôn đó!

- Đâu có….Anh xin lỗi

- Nếu anh đã xin lỗi thì em tha cho đó.Ăn xong anh đưa em đi chơi nha!Em muốn ra ngoại ô thành phố chơi.

- Ừm_Gia Kiệt cười nhạt.

Ngoại ô thành phố:

- Ở đây đẹp quá anh nhỉ?

- Ừ

- Lần sau anh đưa em tới đây tiếp nha!

- Ừ

- A, kia có bán kẹo bông kìa.Anh,mua cho em nha!

- Ừ_Gia Kiệt tiến lại chỗ bán kẹo bông

….

- Của em nè.

- Cảm ơn.Anh ăn không?

- Không

- Hơn một tháng nữa là lại đến hè rồi,nhanh anh nhỉ!

- Ừ

- Lúc đó chúng ta nên đi đâu chơi nhỉ?

- Đi đâu cũng được.Tùy em

- Sao hôm nay anh như người mất hồn vậy?Có chuyện gì không vui à?

- Không

- Lại còn trả lời em một cách thờ ơ nữa

- Vậy à?

- Ừm.Nhìn anh lạ lắm í.Có chuyện gì à?

- Không

- Hay anh nghĩ đến Đinh Tiểu Phong_Tú Ly tỏ vẻ không vui

- Sao em lại nghĩ vậy?

- Hôm nay cô ta nghỉ phải không?

- Ừm

- Anh lo cho cô ta chứ gì?

- Không phải đâu.Mà sao em lại biết cô ấy nghỉ?

- Một người bạn nói lại với em

- Em theo dõi anh à?

- Hả…không..làm gì có_Tú Ly xua tay lúng túng.”Mình sơ hở rồi..”

- Sao nhìn em có vẻ lúng túng vậy?

- Hả..làm gì có….không có gì đâu…A, mình tới chiếc ghế đá đằng kia đi anh, em mỏi chân rồi…

- Ừm

17h30′:

- Cảm ơn anh.Hôm nay em vui lắm!

- Ừ.Anh về đây.

- Ừm.Về an toàn nhé!

- Cảm ơn_Gia Kiệt nói rồi bước nhanh vào xe.

Tinh toong!Tinh toong!

- Đợi một lát_Tiếng một người con gái từ trong nhà vọng ra

Cạch_Chiếc cửa sắt từ từ mở ra

- Sao..sao lại là cậu?_Tiểu Phong ngạc nhiên_Đến đây làm gì?_Cô lạnh lùng hỏi

- Nghe nói cô không được khỏe…

- Thì sao?Về đi, ở đây không hoan nghênh anh_Nói rồi, cô khép ngay cánh cổng lại

- Khoan đã

- Làm gì vậy?Thả tay ra để tôi còn đóng cửa._Tiểu Phong gắt lên.Gia Kiệt buông nhẹ tay xuống,mắt nhìn cô,ánh mắt cậu anh lên sự buồn phiền.Cố tình không nhìn thấy ánh mắt đó,Tiểu Phong đóng mạnh cánh cổng.Đứng lặng bên ngoài, cậu đưa bàn tay đặt lên chiếc cửa, một lúc sau, cậu lái xe ra về.

- Ai đến vậy?_Tiểu Tuyết hỏi

- Bọn trẻ con nghịch ấy mà_Tiểu Phong trả lời

- Là tên đó?

- Không phải đâu.Mà Tiểu Vy và Tiểu Đan chưa về hả?

- Ừm.Tên đó đúng chứ?

- Tớ đã bảo…

- Đừng cố giấu tớ

- Ừ,là tên đó_Tiểu Phong khẽ thở dài

- Tới đây làm gì?

- Tớ cũng không rõ.Tự nhiên hắn nói rằng hắn nghe nói mình không được khỏe.

- Vậy là Tiểu Vy hay Tiểu Đan nói rồi

- Nói gì cơ?

- Thì lúc sáng cậu dặn:”Nếu ai hỏi cứ nói bọn tớ bệnh nha!”còn gì.

- Ừ nhỉ?Quên mất.Mà hắn đến đây làm gì chứ?

- Ngốc ạ.Hắn lo lắng cho cậu nên mới đến đây còn gì!

- Chắc..không phải đâu?

- Còn gì nữa mà không phải!

“Hắn lo lắng cho mình ư?”_Tiểu Phong tự hỏi rồi khẽ mỉm cười,nụ cười hạnh phúc chăn?

- Hạnh phúc nhỉ?

- Hạnh phúc gì chứ?

- Nó ghi ở trên mặt cậu rồi còn gì?

- Hồi nào.Tớ mới rửa mặt xong đó.

- Không cảm thấy hạnh phúc mà có người mỉm cười khi biết người khác lo lắng cho mình cơ đấy!_Tiểu Tuyết trêu

- Làm..làm gì có.Chỉ là tự nhiên miệng tớ muốn cười thôi.

- Tự nhiên miệng tớ muốn cười.Kiểu này giống vô duyên lắm à nha!

- Ya, muốn chết à?

- Không.Chỉ là nói lên sự thật thôi!

- Cậu..hừ..không nói chuyện với cậu nữa._Tiểu Phong ra vẻ bực bội bước lên phòng

- Sao thế?Đang vui mà không muốn chia sẻ à?Bạn bè thế đó hả?_Tiểu Tuyết cười tũm tĩm nói vọng theo

- Mặc cậu.Không nói chuyện với cậu nữa.Rầm!_Tiếng cánh cửa phòng đập mạnh.