Nạp Thiếp Ký I

Chương 127: Quyết định gian nan




Dương Thu Trì giải thích cho Tống tri huyện: "Khi phát hiện tin tức về việc bắt Đặng Hữu Lộc bị tiết lộ, những ngờ vực của cháu đối với Tống Tình càng mạnh mẽ thêm. Cháu bỏ suốt đêm suy xét lại mỗi thời mỗi khắc ở bên nhau, quyết định đặt ra một cãi bẫy để thử coi cô ấy rốt cuộc có phải là gian tế hay không."

"Cháu cố ý tiết lộ nội dung phát hiện trên bức thư, rồi cùng đến báo cáo với cẩm y vệ tại Ninh Quốc phủ. Cháu biết bên người cô ấy không có bồ câu đưa thư, không có biện pháp báo tin, cơ hội duy nhất là sau khi đến Ninh Quốc phủ, khi cháu cùng bá phụ báo cáo với cẩm y vệ."

Tống Vân Nhi chen lời: "Cha, trên đường đi ca ca đã lén cho con biết Tống Tình có thể là người của Kiến Văn đế, nhắc con lúc nào cũng chú ý đến hành động của tỷ ấy. Con không dám tin đây là sự thật, nhưng con tin lời của ca ca. Khi đến dịch sở, tỷ ấy mượn dịp đi nhà vệ sinh lén rời khỏi, con vừa cho Hầu Tiểu Kỳ đi thông tri cho mọi người, vừa lén theo tỷ ấy đến Hác gia, nên mới phát hiện quả nhiên tỷ ấy là gian tế."

Đến lúc này, Ngưu bách hộ cùng mọi người tiến vào phòng, báo cho Dương Thu Trì biết đã trói hết vợ chồng Hác lão gia tử cùng mọi nha hoàn và người hầu, áp giải về nha môn cẩm y vệ.

Ngưu Bách hộ còn cho biết họ chưa bắt được đại tiểu thư Hác Thiến của Hác gia, không biết là ả đã chạy phương nào, đã tra hỏi Hác Dịch Phong cùng những người khác, nhưng không người nào nói ra được. Lần đi này Dương Thu Trì không mang Tiểu Hắc cẩu theo, nên không có cách gì truy tung. Hai người đoán già đoán non cả nửa ngày, cũng không nghĩ ra Hác Thiến sẽ trốn đến nơi nào cả.

Ngưu bách hộ biết Tống Tình là nữ nhân của đặc sứ cẩm y vệ chỉ huy sở Dương Thu Trì, nên không dám bắt loạn, cho người của mình lui ra ngoài hết, rồi hỏi Dương Thu Trì tính xử lý Tống Tình như thế nào.

Xử lý thế nào đối với Dương Thu Trì mà nói thì thật là phi thường gian nan.

Tống Tình tuy nhiên bị bức phải giúp dư đảng của Kiến Văn đế, nhưng nói cho cùng chính là một phần tử mưu phản. Nếu bản thân hắn tự tiện thả nàng chạy đi, thì đó chính là trọng tội, cái chức cẩm y vệ chỉ huy sở đặc sứ này chỉ sợ cũng không còn. Nói không chừng còn bị chém rơi đầu! Nhưng mà, nếu tự thân đem mối tình đầu tiên lên đoạn đầu đài, dù là thế nào hắn cũng không thể làm được.

Và thế là, Dương Thu Trì quyết tâm đánh một ván bài. Cái đem ra đặt cược chính là địa vị của hắn trong tâm cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương và thậm chí là của Minh Thành tổ, đặt cược thử coi nếu như bản thân tự ý thả trọng phạm mưu phản ra, bọn họ có chém bay đầu hắn không, còn những biện pháp xử phạt hắn thì tạm thời không thể quan tâm tới.

Ván bài Dương Thu Trì muốn đánh chính là phi cáp truyền thư của hắn có đến kịp thời hay không, âm mưu bắt cóc Hiền phi có kịp thời bị ngăn chặn hay không. Nếu như ván bài này hắn tính đúng, thì cho dù thả đi một lâu la nho nhỏ của dư đảng Kiến Văn đế, cho dù có thả thêm mấy tên, tuy trách phạt không thể không chịu, nhưng cái đầu trên cổ chí ít cũng còn giữ được.

Còn nếu như tin tức hắn gửi đến chậm, Hiền phi bị bắt, thậm chí bị giết, Minh Thành tổ nổi cơn thịnh nộ, bản thân lại phạm vô cái tội chọc giận lão thế này, thì chỉ sợ cái đầu trên cổ khó mà giữ được.

Đến Minh triều chẳng bao lâu, nhưng Dương Thu Trì có thể cảm giác được Tống tri huyện cùng các quan viên xung quanh mỗi khi nghe nói đến hoàng thượng đều sợ đến tái xám mặt mày, như vậy có thể thấy hoàng thượng này chẳng phải là người lành ăn chay niệm phật gì.

Về phương diện lịch sử, Minh thành tổ đích xác là người có tiếng về sự tàn bạo, thủ đoạn độc ác, lục thân bất nhận. Nhưng cho dù là tình hình có tệ đến thế nào, đầu của hắn không nhất định là phải rụng đi. Cái đó còn coi vào trình độ lý tính của Minh thành tổ. Bỡi vì bản thân hắn đối với họ vẫn còn rất hữu dụng, ít nhất là về mạt bắt các dư đảng của Kiến Văn đế. Trước mắt, hắn đã thành nhân vật có thành tích đặc biệt nhất, dễ thấy nhất. Nếu như Minh thành tổ có đủ lý trí, sẽ cho phép hắn lấy công chuộc tội, ra cái hạn bắt hết toàn bộ dư đảng bắt cóc Hiền phi, thậm chí yêu cầu bắt Kiến Văn đế để đổi lại cái đầu của hắn. Nếu như vậy, hắn dù sao vẫn còn có một chút sinh cơ.

Ngoài ra, hắn còn có một con cờ dự phòng khác: Bản thân hiện giờ đã phá được ý đồ mưu phản của Hác gia, cộng thêm trước kia đã bắt được Thái giám Vương Vệ tâm phúc của Kiến Văn đế, giết chết Đại nội thị vệ tổng quản Hồng Ưng của Kiến Văn, phá cơ sở trợ giúp địch của Hạ gia, bắt được liên lạc viện Tạ quả phụ của Kiến Văn đế... Nếu đem những con cờ này ra so sánh, thì Tống Tình chẳng qua là con tốt thí đứng vào hàng tiểu lâu la. Tổng hợp lại mà xét, Dương Thu Trì cho ràng, nếu như bản thân tự tiện thả Tống Tình đi, khả năng rụng đầu chỉ chiếm một phần mười.

Hắn quyết định đánh một ván, đừng nói là khả năng sống sót cao, cho dù là có giảm đi chút ít, hắn cũng quyết định đánh, tha cho Tống Tình đi. Đó là vì, để hắn tự thân đem người con gái vốn là mối tình đầu của mình lên đoạn đầu đài, hắn quyết không thể làm được.

Dương Thu Trì nhờ Ngưu bách hộ cùng mọi người giải các tội phạm khác về đại lao của cẩm y vệ, riêng Tống Tình thì giao cho bản thân hắn tự xử lý.

Dương Thu Trì là đặc sứ của cẩm y vệ chỉ huy sứ, mệnh lệnh của hắn đương nhiên Ngưu bách hộ phải phục tùng vô điều kiện. Y lập tức cho người đem toàn bộ số người bị bắt của Hác gia giải về đại lao của cẩm y vệ, chỉ để lại mấy người giữ cửa cùng một số cẩm y vệ lúc sóat chờ bắt Hác Thiến mà thôi. Chẳng mấy chốc, cả Hác phủ trống không.

Dương Thu Trì để Tống tri huyện cùng mọi người trở về dịch sở, chỉ để lại mình hắn và Tống Tình.

Tống Tình không biết Dương Thu Trì sẽ làm gì đối với mình, nên bắt đầu khóc ri rỉ.

Dương Thu Trì không thèm để ý tới nàng, định tìm trong tủ ở thư phòng vài bộ y phục của nam nhân, nhưng lại tìm được mấy đĩnh bạc, đưa lên nhìn, suy nghĩ một chút, rồi lấy vải bố bao số bạc đó lại bỏ vào lòng. Hắn tìm thêm được vài bộ y phục nữa, đem để lên bàn, bảo: "Nàng thay bộ y phục này đi." Tống Tình không hiểu mục đích câu nói này của Dương Thu Trì, nhìn hắn ngẩn ngơ. Dương Thu Trì giục: "Ta chờ ở bên ngoai, thay mau lên!" Nói xong chuyển thân rời khỏi thư phòng.

Chẳng mấy chốc sau, Tống Tình từ thư phòng đi ra, người vận nam trang, phong cách nhìn vô cũng tuấn tú và siêu thoát. Chỉ có điều mặt mày nàng đầy vẻ ủ dột, khóe mắt còn đọng nước mắt.

Dương Thu Trì không nói gì, kéo nàng ra tàu ngựa của Hác gia, chọn ra hai thớt ngựa, gắn yên cương, phóng người ngồi lên một con, rồi nói với Tống Tình: "Lên ngựa, theo ta chạy!"

Tống Tình nghĩ, bản thân mình đối đãi với Dương Thu Trì như vậy, lợi dụng tình cảm của hắn, làm tổn thương hắn, nhất định hắn phải hận nàng thấu xương, nhất định là định mang nàng đến chỗ nào đó để rồi đày đọa nàng một trận cho hả dạ, thậm chí sau đó còn giết đi. Chỉ có điều nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn biết lên ngựa theo sau lưng Dương Thu Trì. Hai thớt ngựa cùng chạy ra ngoại thành.

Mấy ngày này đại tuyết cứ đổ rồi ngưng, ngưng rồi đổ liên tục. Hai người họ đội tuyết mà đi, chạy hơn mười dặm thì Dương Thu Trì ghi cương dừng ngựa lại.

Tống Tình nhìn Dương Thu Trì, im lặng xuống ngựa, lê bước qua lớp tuyết dày, đến cạnh bên rìa lộ, quay đầu lại nhìn Dương Thu Trì mỉm cười thê lương, chờ hắn ra tay.

Dương Thu Trì ngồi trên mình ngựa, đưa mắt nhìn về xa xa. Trời âm u nhợt nhạt, hoa tuyết rơi rụng xuống đất một cách vô thanh tô tức. Gió thỉnh thoảng phơn phớt lạnh run người. Hắn cúi đầu nhìn Tống Tình, thấy gương mặt tròn trịa của nàng hiện giờ đã rét hồng cả lên, đôi mắt đầy lệ, trong lòng cảm thấy như có cái gì cấu xé.

Hắn rút từ trong lòng ra một gói bạc, thảy đánh bịch xuống đất, cất giọng: "Nàng đi đi. Hãy tự bảo trọng!" Nói xong nhìn sâu Tống Tình một lần cuối, rồi giật ngựa quay đầu, phóng nhanh trở lại thành.

Tống Tình vô cùng sửng sốt, hai mắt đầy lệ cố chạy theo mấy bước, kêu lên vài tiếng: "Thu Trì ca ca...!"

Nhưng bóng dáng của Dương Thu Trì đã rời đi khá xa, rồi từ từ biến thành một điểm đen nhỏ xíu, cho đến khi mất hẳn trong gió tuyết.

------o0o--

Quyết định gian nan II

Dịch sở của cẩm y vệ.

Tống Vân Nhi và Tống tri huyện ngồi ngẩn ra trong đại sảnh. Tống Tình là cháu của Tống tri huyện, nhưng giờ phút này họ không những lo cho Tống Tình, mà là lo cho bản thân nhiều hơn. Tống Tinh tham gia vào vụ mưu phản của Kiến Văn dư đáng, đây là trọng tội tru di cửu tộc. Tuy vừa rồi Dương Thu Trì đã nói họ không bị liên lụy, nhưng một khi khói bụi trần ai chưa dứt, ai có thể nói rõ kết quả thế nào.

Long Tử Tư cũng ngồi ngẩn ra một bên, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, không hiểu là đang nghĩ gì.

Hầu Tiểu Kỳ cùng bốn cẩm y vệ trong vai người hầu khác không dám quấy nhiễu dòng suy nghĩ của họ, ngồi im lặng một bên, lặng lẽ uống trà.

Căn phòng im phăng phắc, chỉ rộn lên đôi chút khi Dương Thu Trì từ ngoài trở về.

Tống Vân Nhi đứng dậy đón, định hỏi tình hình Tống Tình như thế nào. Tống Tình dù sao cũng là đường tỷ của nàng, thời gian gần đây hai người đối xử với nhau rất hợp. Chỉ có điều câu hỏi này rất khó thốt nên lời, vì nàng biết Dương Thu Trì thích Tống Tình vô cùng, giờ phút này lòng hắn nhất định cũng rất khó chịu, hỏi lên càng làm chạm đến vết thương trong nội tâm của hắn.

Dương Thu Trì ngồi xuống, khẽ nói với Tống tri huyện: "Bá phụ, cháu đã thả Tống Tình đi rồi."

Tống tri huyện và Tống Vân Nhi đều mở to mắt nhìn hắn. Tuy họ đều đoán rất có thể Dương Thu Trì có khả năng sẽ làm như vậy, nhưng khi thực sự biết hắn đã làm thế rồi, nhân vì không biết thân phận chân chính của hắn, không biết Dương Thu Trì có đến chín phần mười thoát tội chết, nên lòng vô cùng lo lắng.

Long Tử Tư bước đến ngồi xuống cạnh Dương Thu Trì, định nói gì đó nhưng lại thôi. Dương Thu Trì hơi kỳ quái, hỏi: "Long tiên sinh có chuyện gì sao?"

Long Tử Tư ngẫm nghĩ, dường như cuối cùng hạ quyết tâm cực lớn, mới mở lời: "Thiếu gia, tôi biết có một chỗ đại tiểu thư của Hác gia rất có khả năng trốn ở đó."

"Cái gì?" Dương Thu Trì cả kinh, "Vừa rồi sao tiên sinh không nói?"

"Tôi.... tôi...." Long Tử Tư đỏ bừng mặt, ấp úng không nên lời.

Dương Thu Trì vội hỏi: "Ả ở chỗ nào?"

Long Tử Tư hạ giọng đáp: "Ở trong trạch viên của Hác gia, trong phòng Hác Thiến."

"Không đúng, Ngưu bách hộ có nói qua là đã điều tra kỹ phòng này nhưng không phát hiện được ai."

"Trong phòng đó có cơ quan, rất kín đáo, người ngoài không biết được đâu. Ả có thể đã trốn trong mật thất phía sau cơ quan đó."

Dương Thu Trì đứng phắt dậy: "Mau dẫn chúng ta tới đó." Xong quay lại bảo Hầu Tiểu Kỳ: "Ngươi phái một người đi thông tri cho Ngưu bách hộ, nhờ y mang cẩm y vệ đến trạch viện của Hác gia, phòng của Hác Thiến ngay.

Chúng ta đến đó trước, đề phòng Hác Thiến đào tẩu."

Hầu Tiểu Kỳ vâng dạ, phái người đi thông tri ngay.

Dương Thu Trì cùng mọi người rời ngay dịch sở, kéo rốc đến phòng của Hác Thiến trong đại viện của Hác gia.

Phòng của Hác Thiến quả là một khuê phòng, trên tường treo đầy các bức tự họa của cổ nhân, vừa nhìn là đã biết của bậc danh gia. Trên bàn bày đầy nghiên mực, còn có một bức họa hoa điểu mới vẽ được một phần, trên giường bày một giỏ trúc đựng đồ nữ công, cạnh hai song cửa sổ có treo một chiếc cổ cầm và một cái ghế gỗ nhuốm màu hoài cổ, trên vẫn còn một bản cờ đang bày dỡ, cạnh đó có một lò hương nhỏ rất tinh trí.

Dương Thu Trì có chút cảm thán. Hác Thiến xinh đẹp như hoa, cầm kỳ thi họa không thứ nào không thông, là một tài nữ điển hình, nếu không phải là con gái nhà họ Hác, không tham gia mưu phản án của Hác gia, xem ra quả là điều tuyệt diệu.

Dương Thu Trì hỏi Long Tử Tư cơ quan ở đâu. Long Tử Tử bước đến trước bản cờ, cầm chặt hai bên bàn cờ thật nặng, xoay theo chiều ngược lại nửa vòng. Lập tức, họ chợt nghe tiếng động nhẹ vang lên từ bên tường. Long Tử Tư bước lại về phía đó, dụng lực đẩy mạnh, tường chuyển động rồi mở toát ra, nguyên đó là một cửa bí mật nhỏ hẹp. Tường bao thì ra dày đến hai xích, toàn do đá hoa cương tạo thành. Trong mật đạo tối hun hút, không nhìn rõ được điều gì.

"Long tiên sinh, ông sao lại quen thuộc các cơ quan trong khuê phòng của Hác Thiến cô nương quá vậy?" Dương Thu Trì cười hỏi.

Long Tử Tư đỏ mặt, không trả lời.

Chờ một chút, Dương Thu Trì thấy Ngưu bách hộ chưa tới, cảm thấy rất sốt ruột. Hầu Tiểu Kỳ nói: "Thiếu gia, chúng ta tiến vào bắt Hác Thiến ra, ả là một cô nương, trong khi chúng ta có nhiều người thế này."

Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý với kiến nghị của Hầu Tiểu Kỳ, hỏi Long Tử Tư: "Bên trong có cơ quan không?"

"Không có." Long Tử Tư khẳng định, nhưng suy đi nghĩ lại rồi bổ xung: "Trước đây thì không."

Xem ra, vị Long Tử Tư này trước đây đã từng tiến vào căn mật thất này, thậm chí không phải chỉ một lần. Nhưng mà không biết vì sao Dương Thu Trì lại không hề ngạc nhiên đối với việc Long Tư Tư biết được điểm bí mật này của Hác Thiến.

Dương Thu Trì chậm bước tiến vào trong, Tống Vấn Nhi kéo hắn lại: "Ca! Để muội tiến vào trước." Rồi không chờ hắn đáp lời, giành bước vào mật thất trước, Dương Thu Trì cùng mọi người buộc phải lần theo sau.

Trong mật đạo rất tối, rất hẹp, Dương Thu Trì cùng mọi người mượn ánh sáng từ ngoài chiếu vào để lần vào trong. Nhưng khi vào trong không xa mấy, họ đã nghe phía sau có tiếng động, quay lại thì thấy ánh sáng chiếu vào từ cửa càng lúc càng ít, liền cả kinh kêu lên: "Cửa...!"

Lời chưa dứt, mật đạo đã tối đen. Cửa ngầm đã tự động đóng chặt lại.

Dương Thu Trì vội hỏi: "Long tiên sinh, đây là thế nào?"

"Tôi, tôi cũng không biết a." Thanh âm của Long Tử Tư hơi run rẫy.

"Mau mở cửa ra!" Dương Thu Trì thấp giọng bảo.

"Tôi, tôi cũng không biết làm sao mở ra từ bên trong! Tôi chưa từng mở ra từ phía này, đều là ả..." Nói đến đây, y ngưng bặt.

Trong mật đạo tối đen, cho dù đưa tay lên sát mắt cũng không thấy ngón tay, Tống Vấn Nhi hơi hoảng. Con gái thường sợ bóng đêm, cho dù là người có võ công cũng không thể tỵ miễn. Tống Vân Nhi quay đầu lại, sờ soạng nắm chặt tay Dương Thu Trì, run giọng hỏi: "Ca, làm sao bây giờ?"

Dương Thu Trì cũng sờ soạng nắm tay nàng, dịu giọng bảo: "Đừng sợ, Vân nhi, có ca ca ở đây, không có chuyện gì đâu."

Kỳ thật, Dương Thu Trì đột nhiên bị giam trong mật thất, không khỏi có phần khẩn trương. Mật thất ẩn bí như vậy, một khi bị đóng lại, Ngưu bách hộ cho dù có vào tìm kiếm tử tế, cũng khó có thể phát hiện cơ quan mở mật thất này.

Dương Thu Trì đưa một cánh tay sờ sờ vách tường của mật đạo, phát hiện nó quả nhiên được làm từ thứ đá hoa cương, không khỏi cảm thấy lòng trầm xuống. Với vách đá này, cho dù là có công cụ, cũng khó mà làm vỡ được vài mảnh. Hắn hỏi: "Mọi người ai có đá lửa?"

Không ai đáp lời, bởi vì ban ngày ban mặt như thế này ai lại mang theo thứ đó? Thực ra nó nặng chình chịch, chẳng mấy ai thích mang theo người cả.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể tiến lên, hy vọng Hác Thiến trốn ở trong đó. Ả ta nhất định biết làm cách nào để mở cửa ngầm từ bên trong, hoặc là ít nhất cũng tìm được đường ra nào khác.

Tống Vân Nhi không sợ địch nhân, nhưng lại sợ bóng tối, nên không dám đi đầu nữa. Dương Thu Trì lách qua người nàng đi trước, lại kéo tay nàng theo, sờ soạng lần tới trước.