Nạp Thiếp Ký I

Chương 129: Diễn lại vụ án




Dương Thu Trì nói: "Món đồ lót này là do ta trong lúc lục xoát nhà Đồ lão tứ đã tìm được trong cái tủ ở phòng ngủ của y, xem ra y rất coi trọng nó. Lúc đó ta rất kỳ quái, Đồ lão tứ này đã gần sáu chục tuổi rồi, lại không có vợ, mẹ thì đã đầu tóc bạc phơ hơn tám mươi rồi, làm sao lại có thứ đồ lót màu đỏ hồng được may thêu tinh xảo như thế này?"

"Trong lúc ta đang nghi hoặc thì chú ý đến một đến một bải từ nhỏ thêu trên áo lót," Dương Thu Trì vừa nhìn áo lót vừa khẽ đọc bài từ trên đó: "Nghĩ đến chàng, đêm âm trầm, người tĩnh mịch, từ chợt đến. Đến thời chỉ được vài câu thoại, ra đi muốn nói những nghìn từ, ghi mãi tận đáy lòng cho đến chết..."

"Đừng đọc nữa...!" Hác Thiến kêu thét lên.

Dương Thu Trì thở dài: "Đúng là một bài từ hay, đem tình cảm ai oán của một cô gái xuân giam mình trong khuê các nói với tình nhân tả một cách truyền thần như vậy. Ta xem mà kinh ngạc có dư, lại cẩn thận xem xét một hồi, phát hiện bút pháp đề bài từ này rất quen thuộc, dường như đã nhìn từ đâu đó một lần rồi. Không phải là ta tự khen mình, nhưng bản thân ta có một đặc điểm là đối với các loại bút tích hay dấu vết gì đó có thể nói nhìn qua là không thể nào quên. Nhưng thứ bút ký của bài từ này, đạc biệt là trên đầu mỗi chữ, không biết vì nguyên nhân gì đó mà rất thường hay có cải biến, khiến ta vừa nhìn vào là đã cảm thấy dường như có thấy ở đâu đó rồi."

"Sau này, trong lúc vô ý ta đột nhiên nghĩ đến Hác Thiến cô nương, nghĩ đến bức tự họa cô đã tặng cho ta, trên đó cũng có đề một bài thơ ngắn. Ta mang ra so sánh, lúc này mới phát hiện, thì ra hai bài thơ và từ này đều xuất phát từ thủ bút của Hác Thiến cô nương."

Nam nhân trong mật thất trợn mắt thật to, hét lớn: "Trả cái áo lót đó cho ta!" Vừa nói vừa bước lên một bước.

Tống Vân Nhi và Hầu Tiểu Kỳ cũng bước lên một bước, nhưng Dương Thu Trì giơ tay ngăn họ lại, ném chiếc áo lót qua cho nam nhân.

Nam nhân phóng người lên tiếp lấy chiếc áo, nhìn tử tế rồi vò nó thành một cục, nhăn nhó mặt mày quay sang Hác Thiến rống lên: "Thiến Thiến, áo lót của nàng sao lại lọt đến chỗ của lão già chết bầm ấy? Nói!" Nói xong đứng trước mặt Hác Thiến như thiết tháp, uy phong lẫm lẫm, hồn nhiên không còn nhớ gì bộ dạng bò dưới đất làm chó kêu đáng thương khi nãy.

Chiếc áo lót đập vào mặt của Hác Thiến, mở banh ra, rồi giống như con bướm từ từ lượn lờ rơi xuống đất. Hác Thiến đỏ phừng mặt không nói lời nào, từ từ ngồi xuống lượm chiếc áo lót lên, vuốt xếp lại thật phẳng rồi cất vào lòng, sau đó đứng dậy.

Nam nhân ấy tiếp tục quát: "Vụ tên Long Tử Tư trước kia ta không trách nàng làm gì, nhưng sao cái lão đầu chết bầm kia mà cũng muốn câu kéo! Cô!" Y giơ tay lên định đánh, nhưng chợt thấy gương mặt kiều mị của Hác Thiến, không nhẫn tâm bỏ thỏng xuống, tiếp tục quát: "Mau nói, áo lót vì sao lại lọt vào tay lão già dịch đó?"

Hác Thiến ửng đỏ mắt, lệ nóng từ từ ứa ra. Xem ra, nam nhân này quả thật đã chịu phép, cánh tay từ từ buông thỏng xuống.

Dương Thu Trì cười nói: "Để ta đoán thử coi, có được không?" Nhưng không chờ nam nhân ấy có đồng ý hay không, Dương Thu Trì tiếp tục nói: "Kỳ thật ngươi không cần trách Hác Thiến cô nương. Cô ta không hề động tình đối với lão già dịch này. Hác Thiến cô nương bị bức bất đắc dĩ mà thôi. Cái áo lót này chính là thứ Đồ lão tứ giật đi từ chỗ Hác Thiến cô nương trong ngày lão bị giết. Hác Thiến cô nương thấy ta nói có sai không?"

Hác Thiến đột nhiên mở to mắt kinh ngạc nhìn Dương Thu Trì. Thứ ánh mắt đó rõ ràng là đang có ý hỏi: làm sao ngươi biết? Nhưng, cướp đi áo lót từ trên người của nữ nhân xem ra không phải là chuyện dễ dàng gì, không cần nghĩ cũng biết nó được diễn ra trong trường hợp như thế nào.

"Đừng nhìn ta như thế. Ta không có thiên lý nhãn đâu, là ta đoán ra thôi ấy mà. Đó là vì ta từ y phục của Đồ lão tứ tại hiện trường hung sát phát hiện ra bốn đĩnh bạc."

Dương Thu Trì móc từ trong người ra túi bạc lấy từ trên người của Đồ lão tứ, lấy ra một đĩnh, nói tiếp: "Đĩnh bạc này rất đặc biệt, khá khác biệt với đĩnh năm mươi lượng theo tiêu chuẩn của quan gia. Đĩnh bạc này nhỏ hơn, xem ra có khoảng hai mươi lượng một đỉnh, hơn nữa, nó xem ra là thứ mà Hác gia tự nấu chảy bạc vụn tạo thành. Đó là vì ta vừa từ chỗ Hác Dịch Phong đệ đệ của cô tìm được những đĩnh bạc y hệt như vậy, ứng với việc chúng cùng từ một nguồn gốc mà ra."

"Đồ lão tứ là lão già nghèo mạt đến không còn manh áo, cớ vì sao lại có bạc của Hác gia các người? Đĩnh bạc này rõ ràng là vừa được chế ra chưa hề dùng tới. Ta đoán, đây chính là kết quả của mối quan hệ đặc biệt gì đó giữa cô và Đồ lão tứ."

"Lúc ấy, cô vừa trải nghiệm sự thống khổ vì bị Long tiên sinh rủ bỏ, trong khi Đồ lão tứ chỉ là lão già đê tiện, ngày thường chẳng thể nào lọt vào nửa mắt xanh của cô. Nhưng khi cô hận Long tiên sinh thấu xương, nhân vì y bỏ cô mà đi theo một kỹ nữ, cô không cách nào chịu được nỗi nhục đó, trong tâm lý phát sinh lệch lạc, tiềm thức muốn tự làm xấu xa mình đi, thế mới cảm thấy khoái cảm vì đã báo thù được Long tiên sinh."

"Chính vào lúc đó, cô ngẫu nhiên có cơ hội thấy được Đồ lão tứ hồ đồ có ý thèm thuồng nhỏ dãi đối với cô. Đối với một lão già xấu xa ốm yếu như que cũi, đối với một người đến ăn mà cũng không có cái đút vào miệng cho đủ no, thì chỉ cần một ánh mắt của cô, không cần câu dẫn gì, cũng đủ làm lão quỳ ngay xuống chân tha hồ cho cô đạp. Cô muốn tự đày đọa dày vò làm cho bản thân ti tiện đi, nên dẫn lão vào gian mật thất này, tiến hành trò chơi giống như hai người vừa làm lúc nãy. Cô cố ý giày vò lão, dùng roi đánh lão, dùng thứ trò chơi biến thái méo mó này để có được khoái cảm giống như giày vò Long tiên sinh vậy."

"Cô lưu lại trên người Đồ lão tứ không biết bao nhiêu là vết roi, chính là vật chứng cho mối quan hệ trái khoái này của hai người. Thi thể của lão còn đang ở trong thi phủ nha môn, những vết roi vẫn còn hằn trên thân lão." Dương Thu Trì nhìn nam nhân bên cạnh Hác Thiến, bảo: "Nếu như ngươi có hứng thú, hay là đến đó coi xem sao a."