Này Cô Hầu, Làm Vợ Anh Nhé!

Chương 2




Nam Huyền dung tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tiểu Mộc cười tươi như hoa. Tiểu Mộc đập quyển sách đang đọc vào đầu Nam Huyền kêu bỏ ra nhanh. Nhưng anh đâu có bỏ lại còn hôn nhẹ lên má Tiểu Mộc. Mặc cho Tiểu Mộc ra sức vùng vẫy Nam Huyền vẫn trơ trơ mặt ôm lấy cô.

- Này em, khi nào đủ 18 tuổi thì làm vợ anh nhé!

- Còn lâu, tên khốn nạn nhà ngươi có bỏ tay ra khỏi ta không thì bảo.

Nhìn cảnh Nam Huyền ôm lấy Tiểu Mộc mà không biết bao nhiêu cô gái ghen tị bĩu môi. Thấy mọi người đứng xì xào bên cạnh mình, tức thế Tiểu Mộc thẳng tay tát Nam Huyền một cái thật đau, chảy máu luôn cơ. Nam Huyền vội vã rụt tay lại đưa lên miệng mình kêu đau.

Tiểu Mộc không thèm xin lỗi mà bỏ đi. Dạ Ly chạy lại đưa Nam Huyền cái khăn để lau máu. Nhìn Nam Huyền đau xót phát khóc Dạ Ly bật cười to làm anh ta tức điên tiết.

- Cậu không nên ôm Tiểu Mộc như thế chứ. Cô gái nào thì cậu cũng có thể ôm được chứ cô này cậu mà ôm là ăn tát ngay. Chừa cái tội tự tiện ôm gái đi nha.

Nam Huyền tức đỏ tía cả mặt chạy ngay vào lớp đập bàn Tiểu Mộc. Cô giật mình lườm anh ta bằng cái nhìn đáng sợ.

- Tiểu Mộc em dám tát tôi sao? Tôi sẽ không để em yên đâu.

- Vậy anh muốn tôi làm gì? Người hầu riêng của anh chắc, mơ đi đồ não phẳng.

Hết giờ học, Tiểu Mộc về nhà minh đính sẽ đi chơi với Nhan Tiếu. Khẽ mở của vào nhà cô thấy ba mình đang ngồi đó gương mặt rất nghiêm trong hóa vấn đề gì đó. Quái lạ, giờ này ông phải đang ở công ti Chính Uy làm việc chứ không có thời gian rảnh dỗi về nhà thế này.

Thấy cô con gái mình về, ông gọi Tiểu Mộc ngồi xuống. Bỗng ông thở dài nhìn Tiểu Mộc nói.

- Con tát thiếu gia Nam Huyền sao? Ông chủ tập đoàn Chính Uy bắt đầu thích con, ứng con làm con dâu tương lai rồi đó.

- Chuyện này… ơ đáng lẽ ông ấy phải tức giận chứ sao lại vui?

- Ngốc ơi, vì từ xưa tới nay Nam Huyền quậy quá ông ta không quản được nên đang cố gắng tìm ra một cô con dâu có khả năng đánh được Nam Huyền. Giờ thì tương lai con sẽ cưới Nam Huyền đó, hiểu chưa.

Nghe xong những lời cha nói Nhan Tiếu như hóa đá. Không thể tin nổi vào mình. Vậy cô phải làm sao đây còn việc học hành của mình nữa không thể được.

- Ông ta muốn con đến làm hầu gái cho Nam Huyền cho đến khi anh đủ 18. hai đứa sẽ cưới.

- Cái gì? hầu gái á. Không được đâu.

Nam Huyền đứng ngay cạnh cửa nhà Tiểu Mộc cười trừ. Tiểu Mộc và cha thấy Nam Huyền tới thì mời vào nhà. Ông nhìn Nam Huyền từ đầu đến chân, từ A đến Z. Nhìn chán chê xong thì ông lắc đầu, tội cho con gái yêu của tôi sao lại gặp phải tên này cơ chứ. Nam Huyền thấy bố vợ tương lai lắc đầu buồn bã bèn nói.

- Bố cứ yên tâm. Em ấy mà đến chỗ con ở không phải khổ đâu.

- Này ai là bố anh hả? Đây là bố tôi nghe chưa, không phải bố anh.

- Bố vợ tương lai em nhỉ?

Nam Huyền cố tình chọc tức Tiểu Mộc rồi cười. Ông bố cười to theo Nam Huyền rồi kêu Tiểu Mộc đi thu dọn hành lý sang nhà Nam Huyền ở trong thời gian tới. Mặc dù không muốn nhưng vẫn phải làm theo nên Tiểu Mộc rất ức chế.

Bước vô phòng mình Tiểu Mộc đóng của cái RẦM rõ to. Nam Huyền củng lẻn vào phòng “vợ” (cái này là do Nam Huyền tự nghĩ, tự biên tập) Ôi trời căn phòng sạch sẽ hết sức, con gái cố khác chả bù cho phòng anh =_=. Không biết Tiểu Mộc sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy phòng mình nữa.