Này, Đến YY Đi

Chương 63: Kết thúc




Ngày hôm sau, Tịch Du cũng không thấy dễ chịu hơn là mấy.

Cậu nằm trên giường bệnh, tùy ý để Thẩm Thiên làm các quy trình kiểm tra, trực giác khiến cậu cảm thấy cảm giác hai chân rất nặng nề.

“Đau không?”

Tịch Du lắc đầu.

“Ở đây?”

“Không cảm giác.”

Tịch Du đánh giá sắc mặt của Thẩm Thiên, không buồn không vui, khiến cậu không đoán được tình hình tốt hay xấu.

Thẩm Thiên đi tới bên Cố Lẫm nói gì đó, Tịch Du cũng ngoái đầu theo. Chỉ thấy Cố Lẫm nhíu mày, trái tim Tịch Du cũng đập nhanh dị thường.

Cố Lẫm lại nhìn về phía cậu, Tịch Du dùng ánh mắt bảo anh cứ tiếp tục nói chuyện với Thẩm Thiên.

Trong lòng cậu lo lắng vô cùng, có chuyện gì mà không thể nói với đương sự chứ? Tuy rằng biết Thẩm Thiên với Cố Lẫm trò chuyện xong, anh nhất định sẽ báo bệnh tình cho cậu.

Thẩm Thiên khoác tay lên vai Cố Lẫm, vỗ vài cái, sau đó rời đi.

Cố Lẫm vừa đi tới, Tịch du đã vội vội vàng vàng hỏi: “Anh  Cố Lẫm, làm sao vậy? Thẩm Thiên nói cái gì?”

Cố Lẫm không trực tiếp trả lời vấn đề của cậu, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân, hỏi: “Có cảm giác không?”

Tịch Du hỏi một đằng, Cố Lẫm lại trả lời một nẻo, cậu đành phải đáo qua loa, “Không.”

“Du Du, ra nước ngoài chữa trị chân đi.” Cố Lẫm đột nhiên nói.

Tịch Du sửng sốt, chớp mắt một cái: “Hả?”

“Thẩm Thiên nói dây thần kinh ở chân em chưa hoại tử hoàn toàn, hôm qua xuất hiện phản ứng đau đớn là hiện tượng tốt.”

Tịch Du khó che giấu được sự sung sướng đang dâng tràn, khiếp sợ hỏi: “Có thật không…”

Dù chưa nói hết cậu, nhưng trong lòng Cố Lẫm hiểu rõ, tiếp tục nói: “Giáo sư của Thẩm Thiên là chuyên gia nghiên cứu phương diện này, ông ấy nói có 90% cơ hội giúp em hồi phục, đi lại bình thường, tuy không thể khỏe hoàn toàn được.”

Đối với Tịch Du mà nói, có thể bước đi đã là tốt lắm rồi. Tin tức tốt đẹp này tới quá nhanh khiến Tịch Du có chút kinh ngạc, khó tin.

“Chỉ là, anh Cố Lẫm không thể đi cùng em.”

Tịch Du mờ mịt mở to hai mắt, thốt lên, “Vì sao?”

Cố Lẫm giải thích nói: “Giáo sư của Thẩm Thiên là một người kỳ quái, luôn tiến hành phương thức trị liệu bí mật với bệnh nhân ông ấy phụ trách, bởi vì hoàn cảnh và con người có thể ảnh hưởng tới bệnh tình.”

Tịch Du trầm mặc, nhíu mày nhìn Cố Lẫm, “Mất bao lâu thời gian?”

“Phải xem tình huống cụ thể mới biết được, có thể là nửa năm, có thể là một năm, thậm chí lâu hơn.”

Mày cậu nhăn càng sâu, dường như quá mệt mỏi, cậu nằm xuống, chui cả người trong chăn, chỉ lộ ra bên ngoài cái đầu nhỏ. Cậu thấp thỏm hỏi: “Ngày nghỉ cũng không nghỉ sao?”

Nghe xong câu Tịch Du nói, Cố Lẫm khẽ nở nụ cười: “Cho tới khi nào em khỏe lại mới có thể thả em ra.”

Tịch Du tức giận nói: “Vậy có khác gì ngồi tù đâu.”

Cố Lẫm xoa đầu cậu, trấn an: “Ngoan.”

“Có thể mang điện thoại di động không?”

Cái này Cố Lẫm chưa nghe Thẩm Thiên nói tới, suy nghĩ một chút, nửa chắc nửa không đáp: “Chắc là có.”

Tịch Du thở phào nhẹ nhõm, may mắn nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Tính tình trẻ con của cậu khiến Cố Lẫm bật cười, khóe môi vẽ nên đường cong hoàn hảo.

Về đến nhà, cửa nhà mở rộng, Tịch Du còn cho rằng có trộm, để Cố Lẫm đi vào nhìn trước.

Hóa ra Tịch Dương đã đi công tác trở về, mặc dù so với dự định thì còn sớm vài hôm. Có lẽ Cố Lẫm đã thông báo nên thoạt nhìn cả người Tịch Dương hưng phấn cực kỳ, còn liên tục nhiệt tình hỏi Tịch Du một đống lớn “Em có vui không? Cuối cùng cũng có thể chữa chân rồi.”, so với cậu còn kích động hơn.

Trên bàn cơm, Tịch Dương càng không ngừng gắp thức ăn cho Tịch Du, còn hỏi: “Ngày mai mấy giờ xuất phát?”

Tịch Dương vừa nói thế, Tịch Du mới phát hiện mình chưa từng hỏi Cố Lẫm thời gian đi, “Ngày mai?” Cậu quay đầu hỏi Cố Lẫm.

Cố Lẫm thản nhiên gật đầu, “Buổi chiều ngày mai, một giờ bay.”

Chiếc đũa lạch cạch rơi xuống mặt bàn, Tịch Du nhặt lên tiếp tục ăn cơm. Tịch Dương ở một bên còn không ngại an ủi cậu đừng quá nhớ nhà, cứ lo dưỡng bệnh là được.

Trở về phòng, Tịch Du không nói tiếng nào vào nhà vệ sinh, Cố Lẫm đuổi theo sát phía sau. Chờ khi cậu ra ngoài, Cố Lẫm đã an vị trên giường.

Tịch Du đi qua, đối mặt với anh. Cậu rầu rĩ không vui nói: “Sao lại đi sớm như vậy?”

Cố Lẫm dịu dàng hỏi ngược lại: “Thế nào, không muốn sớm thoát khỏi xe lăn của em sao?”

Tịch Du đương nhiên lắc đầu. “Anh có tiễn em tới bên kia không?”

“Anh đưa em tới sân bay, Thẩm Thiên sẽ đi cùng em.”

Tịch Du xiết lấy quần áo của mình, “Sao anh không đi với… em chứ?” Dưới ánh mắt nhìn chăm chủ của Cố Lẫm, Tịch Du nói càng ngày càng nhỏ.

Cậu thật sự rất muốn dính chặt lấy anh.

Cố Lẫm nghĩ tới giáo sư của Thẩm Thiên, thở dài: “Không cho phép người nhà đi cùng.”

Hơn nữa, công ty mới thành lập của Cố Lẫm vừa bắt đầu đi vào hoạt động, có mấy đồng nghiệp là tình nguyện theo anh từ nơi khác về làm ăn, không thể để liên lụy họ. Cố Lẫm chỉ có thể nói anh cũng không muốn rời khỏi cậu, nhưng vừa nghỉ tới một ngày nào đó trong tương lai, Tịch Du sẽ đi về phía mình, đứng trước mặt anh, trong lòng anh cũng cảm thấy chờ mong.

Tuy rằng anh không thể chứng kiến quá trình kia, nhưng kết quả tốt đẹp lại làm anh càng thêm mong ngóng.

Tới buổi tối, Tịch Du mở máy tính, bắt đầu trình bày với các chuẩn bị về poster chưa xong, còn tới nói lời tạm biệt với đạm bạn trong xã đoàn và nhóm nhỏ, nói rõ lý do ra nước ngoài chữa bệnh, phải mất một thời gian lâu không thể lên QQ.

Cố Lẫm giúp Tịch Du sắp xếp hành lý, dọn dẹp xong thì khóa lại đặt ở một bên.

Tịch Du cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà chơi máy tính, tắt máy, đẩy xe tới trước mặt Cố Lẫm.

Sắp phải chia ly, Tịch Du cũng cảm thấy như Cố Lẫm. Hai người hận không thể từng giây từng phút đều ở bên nhau, lần này vì tình huống đặc thù mà phải chia xa, ai mà buông tay được.

Cố Lẫm cùng Tịch Du nhìn nhau, động tình hôn môi đối phương.

Tịch Du dựa đầu lên vai anh, ngửi ngửi, thấp giọng nói: “Anh Cố Lẫm, anh phải kiên trì chờ em về.”

Hai thân thể kề sát vào nhau, ôm thật lây, nói ra biết bao nỗi lòng khôn xiết.

Thời gian không chờ đợi bất cứ ai, tiếp tục đi về phía trước.

Khi máy bay lượn trên không trung, Tịch Du nhìn ra ngoài cửa sổ, không phản ứng sự hỏi han ân cần của Thẩm Thiên, đem tất cả oán hận vì Cố Lẫm không thể đi cùng mình đổ lên đầu anh ta.

Thấy Thẩm Thiên cười tươi xán lạn, Tịch Du không khỏi hoài nghi: “Thẩm Thiên, có phải anh giở trò quỷ gì không?”

Thẩm Thiên không hề chột dạ, trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, giơ hai tay lên phát thệ: “Đương nhiên không có, em nghĩ anh xấu lắm sao, biết rõ hai người yêu nhau thắm thiết, anh nào dám thêm phiền chứ.”

Tịch Du giả vờ tàn bạo đánh anh ta, muốn từ đôi mắt sáng ngời kia tìm ra manh mối, nhưng Thẩm Thiên vẫn lộ bộ dáng công chính liêm minh.

Chẳng qua bao lâu,Tịch Du thong thả tỉnh lại, vươn vai giãn gân cốt, cảm giác ngủ dậy cả người đều thoải mái.

Sắp tới nơi rồi, Tịch Du lấy điện thoại đã tắt máy từ lâu trong túi ra, hận không thể lập tức xuống đất gọi điện cho Cố Lẫm.

“Tới rồi.” Thẩm Thiên nhắc nhở nói.

“Ừ.” Hai người chờ sau khi tất cả hành khách đi ra mới ra ngoài, tránh phải chen chúc, thừa dịp này, Tịch Du muốn gọi điện thoại cho Cố Lẫm.

Thẩm Thiên quay đầu lại thấy Tịch Du đang cầm điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng, “Cố Lẫm không nói với em là không được dùng điện thoại à?”

“Hả?”

Thẩm Thiên giải thích: “Giáo sư của anh tính tình cổ quái, em cứ coi như phải vào doanh trại quân đội huấn luyện đi, tạm thời không được sử dụng thiết bị liên lạc.”

Tịch Du vốn ngại phiền phức nên không mang máy tính xách này, nào ngờ giờ được thông báo ngay cả điện thoại cũng không được dùng.

Rõ ràng là dưỡng bệnh, sao lại phải đi chịu sự tra tấn tinh thần thế này?

Tịch Du thở dài, thỏa hiệp nói: “Trước để em gọi điện thoại cho anh Cố Lẫm đã.”

Thẩm Thiên rất thức thời đi ra chỗ khác, nhưng vẫn lo lắng nhìn Tịch Du, trong mắt mang theo tình cảm ấm áp. Người ở đầu dây bên kia dường như có vạn lời muốn nói, nhất thời không thể kết thúc được, Thẩm Thiên kiên trì đợi, bỗng nhiên bắt đầu thấy cô đơn.

Đã quen sống một mình, lại đột nhiên rất muốn tìm ai đó cùng ở bên nhau, giống như Tịch Du với Cố Lẫm vậy.

Tịch Du lưu luyến ngắt máy, nghĩ có khi tới nửa tháng nữa cũng không thể liên lạc với Cố Lẫm, trong lòng dâng tràn cảm giác khổ sở.

Những ngày không có điện thoại di động, không có máy vi tính, không có anh Cố Lẫm phải trôi qua thế nào đây ┭┮﹏┭┮

Cuối cùng cậu còn đăng một cái weibo rồi mới tắt điện thoại.

Du lai du khứ: Ngoan ngoãn ở nhà chờ em, nhất định phải nhớ em nhiều, em cũng sẽ nhớ anh o((>ω<))o @Cổ Ý

Đi gấp, cậu quên không xử lí nợ nần trong võng phối, cũng không nói một tiếng với bạn bè, ngược lại về phía anh Cố Lẫm đã thu xếp ổn thoả, vậy cũng yên tâm.

Thẩm Thiên thấy Tịch Du xong rồi, vì vậy đi qua đẩy xe. Anh bảo cậu không cần lo lắng, những ngày trị liệu cũng không buồn chán lắm.



Tịch Du kéo hành lí chậm rãi đi ra từ sân bay, đoàn người phía sau vội vàng đi qua đi lại, Tịch Du vẫn chậm rì rì đi tới. Bước từng bước trầm ổn lại ung dung thoải mái, dường như đang du ngoạn thành phố A vậy.

Cuối cùng cũng có thể đặt chân lên mảnh đất quê hương một lần nữa, lần này trở về, Tịch Du không báo trước cho Cố Lẫm, định để anh bất ngờ.

Muốn nghe anh gọi tên cậu bằng giọng nói dịu dàng ấy. Hận không thể lập tức bay về nhà, muốn kể hết cho anh biết bao “dằn vặt” trong gần bảy tháng trời xa cách.

Gọi một chiếc taxi trống, Tịch Du mở cửa xe ngồi vào. Không biết giờ Cố Lẫm đang đi làm hay ở nhà.

Tịch Dương đã sớm danh chính ngôn thuận tới ở chỗ Vương Tử Duệ, vậy nên nhà của cậu và anh trai tự nhiên thành mái nhà của cậu và Cố Lẫm.

Nếu anh không ở nhà, Tịch Du muốn làm một bữa cơm ngon. Trong lúc chữa bệnh, cậu đã nghiên cứu thực đơn trong sách báo, cũng hiểu biết nhiều hơn về kỹ thuật nấu nướng.

Cậu rất muốn mau chóng có thể nhìn thấy người đàn ông của mình vui sướng kích động, chỉ cần tưởng tượng thôi, cả mặt mày cậu đều toát lên vẻ hạnh phúc, tràn ngập ý cười.

Vẫn là nơi mình quen thuộc, cửa nhà hàng xóm đối diện vẫn dán chữ “Phúc” cũ kĩ còn chưa xé bỏ, bên trong nhà bọn họ còn có thể nghe được tiếng sủa ầm ĩ của Vượng Tài.

Đi tới cửa, khi cậu đang định tra khóa vào ổ, chợt phát hiện cửa chỉ khép hờ.

Có tiếng TV truyền ra, lẽ nào anh Cố Lẫm đang ở nhà?

Tịch Du đặt hành lỳ ở cửa, nhẹ chân nhẹ tay đi vào. Trong phòng khách vang lên tiếng cười giòn giã, trên ghế có rất nhiều người.

Tất cả đều là con gái. Tịch Du cho rằng mình đã đi nhầm nhà, nhưng nhìn lại đúng là nhà mình mà.

Không biết ai là người đầu tiên phát hiện ra Tịch Du, chỉ thấy trong phòng khách náo nhiệt đột nhiên truyền ra tiếng kêu to: “Du Du!”

Tịch Du nhận ra, là Trái ớt. Còn có Không tỷ, cô béo Tương Tư, còn một người cậu không nhận ra.

Trái ớt hưng phấn nhào qua, Tịch Du thiếu chút nữa không chịu nổi trọng lượng của cô mà ngã xuống.

Vuốt lông Tịch Du: “Không tệ, không tệ, cuối cùng cũng cao hơn tôi!” Trái ớt vui mừng nói, “Chân không sao rồi chứ?”

Tịch Du gật đầu, “Đi tương đối chậm, sẽ có chút thọt chân, sau này có thể đỡ hơn.”

Trái ớt xoa nắn mặt cậu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Mau trốn đi, thần tượng sắp trở về rồi!”

“Không cần trốn.” Tương Tư nhắc nhở, lấy tay chỉ ra cửa.

Tịch Du lập tức xoay người.

Cố Lẫm đứng ở cửa, một tay xách túi đầy rau dưa, tay kia kéo hành lí của Tịch Du, trên mặt nở nụ cười dịu dàng nhìn cậu.

Thời khắc trao nhau ánh mắt thâm tình…

“Chàng là gió, em là cát, quấn quít triền miên tận chân trời…” Âm nhạc đột nhiên vang lên.

Bầu không khí lãng mạn hoàn toàn bị nhạc tin nhắn của Trái ớt phá hủy, cô còn giả như không việc gì giựt dây người ta: “Lúc này chẳng phải hai người nên ôm nhau một cái tình cảm sao?”

Trực tiếp bị hai đương sự lơ luôn.

Tịch Du vào nhà bếp giúp Cố Lẫm, để đám con gái tiếp tục ầm ĩ trong phòng khách.

“Sao các cô ấy lại tới đây?”

Cố Lẫm thái thức ăn bỏ vào nồi, đảo qua đảo lại, “Offline gặp mặt đó.”

“Khẳng định là Trái ớt tổ chức, đúng kiểu của cô ấy.” Dùng đầu ngón chân để nghĩ của biết.

“Về đây cũng không báo anh một tiếng, anh có thể tới sân bay đón em.”

Tịch Du làm nũng nói, bĩu môi: “Em muốn làm anh bất ngờ mà.”

Cố Lẫm dọn thức ăn lên đĩa, tắt bếp. Tịch Du cũng buông đồ trong tay.

“Du Du, anh rất nhớ em.” Cố Lẫm nói với cậu, ngữ điệu nặng nề. Hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt Tịch Du, trong không gian nhỏ hẹp này, thức ăn nóng hổi trên bàn còn tỏa khói, trái tim cậu ấm áp nhảy lên, Tịch Du mở to đôi mắt sáng tinh, khóe miệng khẽ giương lên, thâm tình và chân thành.

Cậu đến gần hơn, càng sát vào người Cố Lẫm, chóp mũi hai người gần như dán sát vào, nhỏ giọng thầm thì: “Anh Cố Lẫm, em cũng rất nhớ anh.”

Đầu nghiêng sang một bên, liếm lên đôi môi khô của Cố Lẫm, làm ướt nó.

Ánh dương ngoài cửa dịu dàng phủ xuống, chiếu vào hai người, cảnh tượng tuyệt đẹp như tranh.

Tách tách—–

Trái ớt thỏa mãn nhìn hình ảnh trong điện thoại di động, lén lút dò xét, nhẹ nhàng vỗ ngực mình, may mà không bị phát hiện.

Rồi cô nhẹ chân nhẹ tay trở về phòng khách, thần không biết, quỷ không hay.

Duy chỉ có hai người trong nhà bếp còn đang hôn nhau say đắm, bù đắp biết bao tháng ngày lẻ loi cô đơn một mình…

Hoàn Chính Văn