Này Hột Mít! Tớ Thích Cậu!!!

Chương 18: Concert




Tôi hơi ngại, chần chừ vài giây rồi cũng đưa tay ra nhận lấy tấm vé:

- Cảm ơn lớp. Nhưng nghe nói vé concert của SPB khá là mắc. Học sinh lớp 8 như chúng ta sao mà mua nổi?

Chợt nhớ ra tên đang giận dỗi ngồi cùng bàn, tôi quay sang hỏi Khải Thiên:

- Mà Khải Thiên này! Cậu có vé chưa?

Khải Thiên quay mặt lại, mở miệng định nói gì đó nhưng lại bị Tố Thanh chặn họng:

- Tuyết Linh này, cậu không biết đấy thôi! Người xí vé hết cho lớp mình là Khải Thiên đấy!

Tôi đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Khải Thiên, tấm tắc khen:

- Woa~ Khải Thiên, sao cậu nhiều tiền vậy?

- Làm gì, toàn bộ số vé tôi đưa cho lớp từ trước tới giờ toàn là của free hết đấy! - Khải Thiên bình thản đáp.

- Miễn phí hết á? - tôi và Tố Thanh trợn tròn mắt ngạc nhiên, hỏi lại - Cậu làm sao mà được free vậy?

Khải Thiên nháy mắt, khóe môi hơi cười: 

- Bí mật!

Quào! Khải Thiên sướng ghê. Lớp này chắc khoảng 35, 36 học sinh chứ ít gì. Cậu ta hào phóng ghê. Nhưng vấn đề ở đây chính là, làm sao cậu ta có nhiều vé một cách miễn phí như vậy nhỉ? Bí mật? Hẳn có gì đó uẩn khúc ở đây rồi.

Vào cái ngày SPB tổ chức concert ấy, Hà Nội có tuyết. Theo thời sự thì Việt Nam vốn là một nước thuộc khí hậu nhiệt đới gió mùa nhưng trong những năm gần đây, không hiểu sao thỉnh thoảng cứ vào mùa đông là trời lại đổ tuyết. Vậy mà lần này đang là mùa xuân mà tuyết vẫn rơi. Tuy rất ít nhưng cũng lạ à nha.

Chắc có lẽ ở Khánh Hòa lâu ngày nên tôi đã quá quen với cái khí hậu ở đấy nên tôi không thể thích ứng ngay được với cái thời tiết giá rét này. Đặc biệt là vào buổi tối, thành ra tôi lại bị cảm. Nhưng dù có như thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn muốn đi xem SPB biểu diễn, muốn được nhìn tận mắt các anh ấy.

Khải Thiên nhìn thấy tôi từ đầu tới chân kín mít, hở mỗi con mắt nên cậu ta tò mò hỏi:

- Này! Bị sao đấy?

Má ôi, mặc nhiều đồ vậy rồi vẫn còn lạnh vãi. Tôi hơi run, đáp:

- Không... Không sao! Chỉ là chưa thích ứng được với khí hậu lạnh như băng này thôi!

Khải Thiên hơi cười, nói:

- Là do cậu sống ở nơi nóng như Khánh Hòa vậy nên giờ mới bị cảm thôi!

- Nói láo. - tôi ngay lập tức cãi lại - Ở Khánh Hòa mát mẻ lắm, không như ở đây. Lạnh khủng khiếp. Cậu nhìn lên trời mà xem. Má ôi, mùa xuân ở Việt Nam có tuyết. 

- Thôi thôi, ở đấy mà còn cãi nhau nữa, vô mau lên. - Tố Thanh đẩy vai tôi đi.

Tôi khẽ hừ nhẹ một tiếng. Khốn nạn!

Nghe nói ở đây có hơn 2000 ghế ngồi đều được đánh số thứ tự. Để xem, hình như trong vé của tôi ghi số 113 thì phải. Cũng gần sân khấu rồi còn gì.

Đa số lớp tôi đều được ngồi cạnh nhau hết á, vui vãi ra.

Đến giờ, chiếc mái vòm trên cao kia được mở ra, những bông tuyết trắng tinh nhè nhẹ rơi xuống. Trên sân khẩu kia, những chiếc đèn chiếu sáng cũng được bật lên. Ba chàng trai SPB xuất hiện như ngòi châm nổ cho những tiếng hò reo dưới khán đài. Những cây gậy lightsick vội vàng được bật lên.

Tiếng hát ấy, những bước nhảy ấy, vũ đạo ấy, thân hình ấy và cả khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ kia trước giờ tôi chỉ có thể nhìn qua màn hình tivi, máy tính hoặc điện thoại. Nay được nhìn tận mắt, tôi không kìm được sự cuồng nhiệt mà la hét cùng mọi người, cùng cố vũ hết mình.

Đấy, bài ballad buồn da diết mà tôi thích cuối cùng cũng vang lên, tất cả khán đài đều im lặng, những chiếc gậy cổ vũ đung đưa theo nhịp điệu. Khung cảnh thật đẹp làm sao.

"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, trái tim tớ đã biết nó thuộc về cậu. Những lúc cậu cười, khóe môi tớ bất giác cười theo. Nhưng cậu biết không, những giọt nước mắt của cậu đã khiến trái tim tớ như bị ai đó bóp nghẹt..."

- SNOW! - W hét vô mic hết cỡ.

Chả ai bảo ai, các fan la réo hết cỡ:

- Dạ!!!!

- Tôi yêu các bạn. Các bạn cũng yêu tôi chứ? - W hơi cười.

- Có ạ!!!

L-Dream cốc đầu W, anh ấy cười tươi:

- Bớt xàm đi!

W im lặng không nói gì, chỉ cười toe toét mà thôi. Hự hự, con tim tao. Chắc chết quá. Chội ôi, mất máu con dân quá! Dưới khán đài, các fan không ngừng la hét.

- Á! Anh Khải Minh ơi!

- A... Anh cười đẹp lắm!

- Anh cười nữa đi anh.

- Em yêu anh!

- I love you!

- Sa-rang-hae-yo!

Khải Minh à, anh biết không? Nụ cười của anh đẹp lắm, nó làm tan chảy cảm giác lạnh cóng của thời tiết, nhưng em biết, nụ cười ấy không chỉ giành riêng cho em mà là cho toàn bộ Snow ở đây. Em yêu anh, bằng một tình yêu chân chính của fangirl dành cho idol, cho dù anh thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của em. 

- Các bạn có muốn gặp mặt và chụp ảnh cùng chúng tôi ngay bây giờ không ạ? - Nhật Long la lớn.

- Có ạ!!!

- Chúng tôi có tổ chức một event xổ số trúng thưởng dành cho các fan đến tham dự concert này dựa vào vị trí số ngồi. Phần thưởng này chỉ dành cho ba người duy nhất. - Hải Nam quay sang W - Khải Minh! Cậu công bố kết quả đi!

- E hèm, bạn đầu tiên là ở vị trí số ngồi... 351!

- Á....

- Người thứ hai ở vị trí... 1096!

- Aaaaa...

- Người thứ ba ở...

Khải Minh kéo dài. Rõ là đang làm tăng sự kích thích của các fan đây mà.

-... 113!

- Hả? - các fan động loạt kêu lên tiếc nuối.

Chội ôi, chội ôi, nghe gì chưa? 113 đó mấy má ôi. Ăn ở tốt quá nên được báo đáp đấy mà. Bà thề tối nay bà sẽ ăn chay. Cơ mà hình như mình ăn tối rồi thì phải. Muahaha...

Tôi bước lên sân khấu. Anh W đang tiến lại gần tôi, tôi vui lắm, chạy đến ôm chầm lấy anh. Sao vậy nhỉ? Đột nhiên tôi cảm thấy hơi nhức đầu. Mùi hương trên cơ thể anh ấy thật quyến rũ. Tôi tiếc nuối buông anh ra, anh cười và hỏi tôi rằng:

- Em bị sao à? Trời đâu lạnh đến mức...

- Dạ, chỉ là bị cảm lạnh nhẹ thôi ạ! Không sao đâu ạ! - tôi ngại ngùng đáp.

Giọng anh Khải Minh nghe thật ấm áp. Chội ôi, còn lo lắng hỏi han fan nữa chứ. Một chàng trai tốt như thế này bảo sao các fan đổ rầm rầm, mê anh hơn cả điếu đổ.

Anh Khải Minh có vẻ đang đắn đo điều gì đó. Đưa mic lên rồi lại hạ mic xuống. Tôi tò mò, nhỏ nhẹ hỏi:

- Anh định nói gì à?

Anh Khải Minh im lặng vài giây rồi lên tiếng:

- Em mặc kín mít quá làm anh không thấy mặt em nên không biết... em là nam hay nữ?

Ưm... Cũng không thể trách anh được, tôi cũng đang bị khàn giọng do lạnh.

- Dạ, nữ ạ! - tôi đáp.

Anh Hải Nam lên tiếng:

- Được rồi! Các em tên gì nhỉ?

- Em tên Phạm Gia Tuấn ạ!

- Em là Lê Bảo Trâm ạ!

- Còn em là Dương Tuyết Linh!

"Hắt xì..." Tôi hơi run run, rốt cuộc thì tối nay nhiệt độ là âm bao nhiêu vậy, mặc nhiều đồ vậy rồi còn... "Hắt xì... Hắt xì..." Mẹ kiếp, trước mặt mấy anh vậy mà... Huhu, ngại quá đi. "Hắt xì..."

Mọi người trên sân khấu nghệt mặt ra nhìn tôi, tôi xua xua tay, cười hì hì nói:

- Em... Em không sao đâu!

Oppa Khải Minh nhíu mày, anh cởi chiếc áo khoác trên người ra khoát lên người tôi còn kèm lời dặn dò:

- Hắt xì nhiều vậy mà bảo không sao à? Mặc vào đi! Sau này nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!

- AAAAAA... - Các fan hú hét lên.

Tôi hơi lưỡng lự:

- Nhưng anh thì sao?

- Anh không sao đâu! - anh W cười hiền.

Thật là khiến con dân Snow trụy tim mà.

Tôi buông mic ra, cúi đầu đầy lễ phép:

- Em cảm ơn anh! 

Tai tôi ù đi. Hơi choáng váng. Sao lại là lúc này, đầu tôi đau quá, hoa mắt quá. Cảnh vật trước mắt cứ mờ mờ ảo ảo. Những tiếng nói của ai đó cứ vang trong đầu tôi. Ai? Là ai đang nói? Gì vậy? Đây là đâu? Tôi là ai? À, đúng rồi! Tôi là... Trần Băng Tâm. Nhưng sao tôi lại ở đây? Phải rồi, tôi đến dự concert của SPB.

Tôi chao đảo suýt té thì có một bàn tay đỡ lấy.

- Tuyết Linh! Em không sao chứ? - Khải Minh lo lắng nhìn tôi.

Nếu như cậu thấy khuôn mặt sau lớp khẩu trang này, nếu như cậu biết tôi là Trần Băng Tâm, liệu cậu có còn đối xử tốt với tôi như bây giờ không nhỉ? Câu trả lời chắc chắn là "không" rồi. Sao tôi lại ngu ngốc như vậy cơ chứ?

Tôi đứng vững trở lại, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Tao... không sao?

- Tao? - Khải Minh sững người lại.

Một cảm giác chẳng lành đột ngột xuất hiện trong lòng tôi. Hình như, tôi không còn nhiều thời gian nữa rồi. Vậy thì những gì nên nói cũng nên nói ra thôi.

- Hãy vươn tới đỉnh cao của sự nghiệp nhé! Mày thay đổi nhiều quá. Coi kìa, giờ mày thật giống một siêu sao hạng A đó.

Trên khuôn mặt anh tuấn kia có vài nét hoang mang gì đó, tựa như đang bối rối, đầu óc hỗn loạn. Khải Minh nhướn mày, hỏi:

- Em là ai?

Lại cái cảm giác ấy, cái cảm giác đau tận thấu xương, đầu óc như muốn nổ tung.

Tôi là ai nhỉ? Vừa rồi hình như có thứ xẹt ngang đầu. Lúc nãy, những mảnh ghép kí ức vừa được ghép lại liền lập tức bị tách ra hết. Vừa rồi, tôi nhớ là tôi đã khôi phục hoàn toàn kí ức nhưng giờ chúng lại mất hết rồi. Những thứ còn sót lại chỉ là quãng thời gian từ sau tai nạn đến bây giờ. Sao vậy chứ? Mọi thứ thật quá mơ hồ.

Tuyết đột ngột ngừng rơi. Dưới khán đài cũng yên lặng hơn. Trên sân khấu, sau cánh gà, ánh mắt mọi người nhìn thật mơ hồ.

Tôi đưa mic lên gần miệng, mấp máy môi:

- Em là... Dương Tuyết Linh!