Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi Ra

Chương 42: Súng




Chết rồi! Hắn đang ở phía sau cô! Làm sao đây

" Còn đứng đờ ra đó! Đi thôi!!! " Bà quản za hắng giọng nói cô. Nghe thấy thì cô cảm thấy như bà là đấng cứu thể của mình. Đi theo bà, Băng Tuyết Linh đi ra khỏi cổng chính bỏ Mạc Tử Vũ ở phía sau! Trong đầu cô thầm mong Mạc Tử Vũ đừng phát hiện.

Đợi đến khi Băng Tuyết Linh ra khỏi cửa Mạc Tử Vũ mới phát hiện điểm không đúng. Nhớ ra được Mạc Tử Vũ lập tức hét lên

" NHANH! ĐUỔI THEO NGƯỜI MẶC ĐỒ HẦU GÁI VỪA ĐI RA KHI NÃY "

Nghe thấy mệnh lệnh đám người áo đen lập tức đuổi theo. Mạc Tử Vũ lên phòng camera giám sát các khu vực quanh biệt thự

Phía Băng Tuyết Linh cũng biết bản thân bị lộ nên nhanh chóng chạy đi. Nhưng cô phát hiện quanh đều là cây cối nói thẳng ra là rừng. Trong đầu nguyền rủa Mạc Tử Vũ gấp trăm lần bắt cóc cô có cần đưa đến cái nơi khi ho cò gáy này không!?

Chạy đến bìa rừng thì cô nghe thấy tiếng nổ súng. Quay lại thấy Mạc Tử Vỹ đang ở phía sau cô. Hoảng hồn lập tức chạy nhanh hơn. Mạc Tử Vỹ hét lên

" Linh Linh! Tôi cho em cơ hộp quay lại tôi sẽ không tổn thương em "

Nghe thế Băng Tuyết Linh cười châm chọc! Cô không có điên mà quay lại đó. Dốc sức ba bò chín trâu cô tiếp tục chạy. Mạc Tử Vỹ nghiến răng nghiến lợi lập tức đuổi theo...

" Tôi đếm đến ba em có dừng lại không "

" 3 "

Chạy

" 2"

Vừa chạy

" 1 "

pằng pằng

" Á.... " Băng Tuyết Linh đau khổ kêu lên. Cả người cô ngã khụy xuống.

Xúc cảm đau đớn từ chân chuyền lên làm cô chú ý. Nhìn xuống thì thấy hai chân mình chảy đầy máu. Ở bắp chân phải và trái gim đạn. Cô bị Mạc Tử Vỹ bắn vào hai chân.

Quá đau đớn cô chìm vào hôn mê nhưng trước khi ngất cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn cách đó không xa

Khoan

Người đó chẳng phải là....

Mạc Tử Vỹ tirén lại gần bế cô lên theo kiểu công chúa. Hắn thì thầm vào tai cô

" Anh đã nói rồi! Nếu em muốn bỏ trốn anh không ngại phế bỏ chân em "

Cô mê man nhìn về phía bóng người gần đó. Đưa nhẹ tay ra miệng lẩm bẩm

Cứu....

Cứu tôi với! Cầu xin anh!!!

*********

Lúc đó ở Đảo Vô Danh

RẦM RẦM

PẰNG PẰNG...

Sở Minh Hiên dùng một cây kiếm Nhật đâm thẳng vào ngực của một tên đàn ông lực lưỡng. Dùng sức bật người lộn vòng trên không cầm cây súng trên tay trái bắn hai phát về hai người đằng sau anh cây kiếm nhật trong tay phải vung thẳng vào một tên khác ở đằng sau. Đắp xuống đất nhẹ nhàng như không...

Cả người Sở Minh Hiên đầy máu. Ánh mắt sắc bén vô hồn không đáy. Không không còn là cậu thiếu niên ngây thơ của ngày xưa nữa. Bây giờ cậu như lột xác thành người khác... Trở nên tàn độc, khát máu, giết người không gớm tay chỉ có ngoại hình cao gầy gương mặt 8 phần giống con gái vẫn không thay đổi.

Minh Hoàng bước vào thấy cảnh tượng này cũng không ngạc nhiên. Vỗ tay to ý chúc mừng nói

" Sở Minh Hiên chúc mừng cậu đã hoàn thành khóa huấn luyện nâng cao bằng thời gian ngắn nhất. Bây giờ cậu có thể rời khỏi đảo "

Sở Minh Hiên không nói gì chỉ lạnh lùng bước đi. Minh Hoàng cũng đi theo Minh Hiên. Đến khi đến bờ biển Sở Minh Hiên sắp lên máy bay. Minh Hoàng liền nói

" Sở Minh Hiên! Ba tháng tôi nhất định sẽ đi ra cưới cậu về làm vợ "

" Lúc đó tôi chưa giết anh là may rồi " Sở Minh Hiên nói xong dứt khoát bước lên trực thang trong miệng lẩm nhẩm

" Linh Linh! Em sắp về với chị rồi "