Nếu Còn Kiếp Sau

Chương 8: Lão Vương giải thích cho Đại Vũ.Lần đầu ra mắt gia đình nhà họ Vương




Cái gì rồi sẽ cũng tới hồi kết,hai đôi môi nhẹ nhàng tách nhau ra.Cơn gió nhẹ thoang thoảng từ đây bay tới,mái tóc Vương Thanh đột nhiên cũng theo gió mà phất lên rồi hạ xuống.Phút giây ấy,đã làm cho Vương Thanh đã đẹp nay còn đẹp hơn.Đôi mắt to tròn của Đại Vũ cứ mãi nhìn vào khuôn mặt ấy,rồi nhẹ nhàng đưa tay sờ lên má của Vương Thanh,tát nhẹ không đau lắm nhưng cũng làm cậu bừng tỉnh.

" Giờ thì nói cho bảo bối biết 10 năm qua tại sao ca ca lại bỏ đi mà không nói cho bảo bối một tiếng vậy hả? "

Ánh mắt ôn nhu ấy cứ mãi nhìn vào khuôn mặt Vương Thanh.Hận thù,sự đau khổ trong 10 năm qua cũng dần dần biến mất trên khuôn mặt Đại Vũ.

Vương Thanh nhẹ nhàng hôn vào mái tóc của Đại Vũ rồi kể lại sự việc 10 năm trước.

_________

" Lúc ấy Ba của ca ca tự nhiên tức tốc gọi điện về nhà,nói gì đó với mẹ rồi đột nhiên mẹ nhanh chóng đi thu xếp tất cả đồ đạt trong nhà.Ca ca lúc ấy cũng không biết chuyện gì,cũng chỉ đứng đó nhìn,một lúc sau ba của ca ca trở về nhà một cách nhanh chóng,dáng vẻ nhìn rất hoảng hốt và sợ sệt.Mẹ và Ba dắt tay ca ca ra xe hơi một cách nhanh chóng,Ca ca đột nhiên thấy lạ thì liền định chạy qua nhà thông báo cho Bảo bối.Vừa định đi thì đột nhiên có một số người ăn mặc kín,trên người chỉ toàn một màu đen rất nhanh vào nhà.May thay cả nhá đã dọn hết mọi thứ lên xe,ca ca nói dối mẹ là mắc tiểu để định đi nói cho Bảo bối chuyện này.Vừa ra khỏi cửa xe thì có một người mặc đồ ₫en nhìn thấy trên tay cầm súng.Đột nhiên ca ca nghe một tiếng súng " đùng " thì cảm nhận được một cái gì đó xuyên qua chân.Rất đau,đau tới nỗi ngất đi sau đó khi tỉnh lại thì nằm trong bệnh viện.Nhìn đôi mắt của mẹ và ba đã sưng đỏ lên,chân thì đau nhức tới nỗi phải nằm viện 6 tháng trời,rồi cuối cùng chân cũng bắt đầu lành lại.Nhưng định đi tìm Bảo bối thì thầy nơi đây rất lạ,hỏi thì Ba mẹ ca ca nói:

- Từ nay chúng ta sẽ không quay về nơi đó nữa.Nơi đó hiện giờ rất nguy hiểm cho tính mạng của gia đình chúng ta.

Nghe từng lời nói của ba thốt ra trong lòng ca ca chợt rất buồn,rất đau nhưng nỗi đau này còn khủng khiếp hơn khi bị trúng đạn ở chân.Xa bảo bối lòng ca ca rất rất buồn,lúc đó chỉ muốn bỏ trốn quay về bên cạnh.Nhưng đáng tiếc ngay cả ca ca còn không biết đây là đâu,mỗi ngày trôi qua lòng ca ca rất lạnh lẽo và cô đơn không lúc nào không nghĩ về Bảo bối.Rồi ba của ca ca cũng nộp đơn vào một trường học mới,rồi cứ thế cuộc sống từng ngày trôi qua.Lúc trước ca ca có góp tiền rồi quay về lại nơi chúng ta từng sống một lần,cứ tưởng sẽ gặp lại được bảo bối nhưng khi đến hỏi thì người ta nói,bảo bối đã chuyển đi nơi khác.Lúc đó ca ca hụt hẫn lắm,đành đi dạo xung quanh cánh đồng một lần rồi bắt xe trở về,không có ngày nào là không nghĩ tới bảo bối.Kỉ niệm lúc xưa cứ ùa về đôi lúc đang ngủ cũng chợt thức tỉnh vì nhớ một người "

_______đường phân tuyến ______

Vừa dứt câu chuyện Vương Thanh chợt thất lòng ngực mình ướt đẫm.Cứ tưởng do mồ hôi,nhưng không phải đó là nước mắt của Đại Vũ.Vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc:

- Xin..l.ỗ.i ca ca.Bảo bối không hiểu chuyện 10 năm qua cứ tưởng ca ca không còn nhớ tới bảo bối.Cứ tưởng ca ca mãi rời xa bảo bối,không cần bảo bối nữa.Thật sự lúc ấy rất hận a

Nhìn Đại Vũ khóc Vương Thanh lại không kìm lòng được:

- Ngoan nào nín đi chẳng phải bây giờ ca ca đã quay về rồi sao.Nín đi a khóc mặt xấu lắm,nhìn kìa bảo bối sao lại hoá mèo rồi a.Vừa nói vừa mỉm cười,

Đại Vũ cũng vì vậy mà cười theo.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại:

- Xin chào thiếu gia,hai người giờ đang ở đâu tôi đến đón trời cũng sập tối rồi ông bà chủ đang đợi ở nhà.

- Được rồi! Mau đến đường xxxxxx

Nói xong địa chỉ hai người cùng nhau đứng dậy,Vương Thanh quan tâm đến vết thương lúc nãy của Đại Vũ liền nói.

- Mau lên lưng nào,để anh cõng bảo bối.Nói rồi ngồi xuống ₫ể Đại Vũ leo lên lưng.Đại Vũ liền tựa vào vai Vương Thanh,cái cảm giác ấm áp bình yên lúc này lại trở về hai người cứ thế cùng nhau ra đường lộ.Vừa ra thì xe hơi nhà cũng tới,nhìn áo Vương Thanh đột nhiên bị rách còn cái cậu bé hồi nãy thì đang bị thương,quản gia lo lắng " hai cậu có cần tới bệnh viện không?" Đại Vũ nghe thì liền nói " Thôi không cần phiền chú đâu ạ,chân con chỉ bị thương sơ,về tới nhà băng lại một tí là hết " Vương Thanh cũng trầm mặt không nói gì,cùng Đại Vũ lên xe,chiếc xe bắt đầu lăn bánh sự tĩnh lặng lúc này như một liều thuốc mê dần dần đưa Đại Vũ vào giấc ngủ,chắc cũng có lẽ cậu cũng đang rất mệt mỏi nên mới dễ ngủ như vậy.

Vương Thanh cứ thế ngồi cạnh Đại Vũ mà nhìn ngắm khuôn mặt ấy thầm nghĩ "Bảo bối cũng đã thay rồi,cái vẻ đẹp này càng nhìn càng mê người ". Vương Thanh ngay lúc này chỉ mong rằng thời gian ơi đừng trôi nữa vì chân Đại Vũ cũng đang bị thương vả lại nhìn cậu ngủ rất ngon nên không nỡ đánh thức nên ₫ành đưa cậu về nhà mình luôn.

_

Chiếc xe hơi ngừng lại,Đại Vũ cũng khẽ mở mắt sau một giấc dài.Oa oa tiếng ngáp Đại Vũ bất giác làm Vương Thanh phì cười.Nhận thức được nơi đây rất lạ,lại có chú quản gia lúc nãy nên đổi ngay cách xưng hô:

- Cậu đưa tôi ₫i đâu vậy a.

Vương Thanh đành lên tiếng:

- Đây là nhà tôi,tại lúc nãy cậu ngủ ngon quá nên không dám đánh thức cậu.Mà tôi cũng không biết nhà cậu ở đâu hay tối nay cứ ở lại đây,ngày mai sau khi ₫i học xong tôi đưa cậu về.

Đại Vũ đành nghe lời Vương Thanh nhanh chóng đem điện thoại gọi cho mẹ,tìm cách nói dối:

- Mẹ ơi tối nay con ở lại nhà bạn học bài luôn nhé! Ngày mai con sẽ về tại con với bạn cần làm xong đóng bài tậo này,rất gấp a vì mai phải nộp cho cô.

- Ừ thì con ở đó học nhé,đừng làm phiền nhà người ta nhé con trai.Tối nay mẹ cũng về khuya không an tâm để con ở nhà một mình.Con ở lại nhà bạn vậy cũng tốt,cho mẹ gửi lời cám ơn tới họ nha.Mà này con ở lại nhà con trai hay con gái vậy Tiểu Vũ?

Đại Vũ phì cười:

- Là con trai a.Mẹ đừng lo con trai mẹ không phải loại dễ dải mà ngủ chung với con gái đâu a.

- Vậy mẹ yên tâm.Mẹ cũng phì cười 

Bye con trai yêu dấu,ráng mà học đó nha.

Đại Vũ cúp máy,Vương Thanh nói:

- Sao mẹ cậu lại dễ dàng cho cậu qua đêm nhà người khác vậy hả.Có phải cậu hay đi ngủ nhờ nhà người ta không?

- Không phải a.Tôi vốn là ₫ứa con trai ngoan nên mẹ tôi lúc nào cũng tin tưởng.

- Ừ.Thôi để tôi dìu cậu vào.