Nếu Em Ở Đây

Chương 34: Chương 34






bốn cái ly cụng vào nhau..lần đầu tiên tôi ngồi ăn trong chính nhà hàng mà mình phục vụ.
“Yên làm ở đây đúng ko?”
tôi gật đầu khi Thắng hỏi, nhưng tinh thần thì hơi lo ra…phần lớn là vì tôi cảm thấy ko khỏe, dù đã uống thuốc, mà ko hiểu sao vẫn thấy chóng mặt. một phần nhỏ khác…là vì món súp gà trên bàn, nó làm tôi nhớ tới sư huynh. sao anh ko thể chờ em dậy để đưa em về…?
“Yên coi bộ bệnh nặng rồi?”
đó là giọng của Khải…ấm đấy, nhưng…cũng xa xăm thế nào.. tôi ko ngẩng đầu lên, mà chỉ nhìn bàn tay anh, đang gắp 1 miếng thịt bò cho…Vân. T__Tchứng kiến việc ấy, tôi càng nản và buồn đến ko muốn trả lời.
“ah ha, phải rồi, anh Khải. anh là bác sĩ mà, anh xem chị Yên bệnh gì đi!” “tôi còn nửa năm nữa mới thành bác sĩ, cô bé ạ.”
cái cách mà Khải nói với Vân, sao mà gần gũi đáng yêu thế.. còn tôi..anh luôn giữ 1 khoảng cách hay phong thái gì gì đó, tôi ko biết nữa. điều đó làm tôi cảm thấy hình như mình chán chán thế nào.
“Yên đi toalet 1 chút.” “đi được ko?”

tôi vừa đứng dậy nói, Thắng đã chụp cổ tay tôi hỏi, câu hỏi buồn cười ko chịu được.
“điên hả? sao ko được?”
vì bệnh, vì mệt, vì buồn, giọng tôi cáu thấy rõ, cả 3 người họ nhìn tôi hơi lạ, có lẽ do lần đầu thấy tôi như thế. tội nghiệp Thắng, anh ta khẽ buông tay tôi và giọng yểu xìu.
“tôi chỉ…lo.. mặt Yên nhìn tái lắm”
“ko sao đâu”
tôi nói nhẹ hơn, hơi cười. dù sao thì hôm nay là ngày mừng Thắng.. tôi cần phải tiết chế cảm xúc của mình 1 chút.
“em đi với chị hen?”
Vân đề nghị nhưng tôi khóac tay bảo nó cứ ngồi đó, tôi lánh mặt đi vì muốn ở 1 mình.. 1 lúc thôi, 5 phút cũng được.


tôi gặp chị Bích bếp Hoa trong toalet.
“bếp Âu tối nay tăng ca mệt hen?” “dạ? em đi ăn với bạn..ko phải tăng ca. mà sao chị hỏi thế?” “chị thấy bếp trưởng của em tất bật trên lầu áh..” “bếp trưởng em? anh Quân à?” “uh… nghe nói có tiệc chiêu đãi gì đó..”
chị Bích có vẻ vội, nên lại chào tôi đi trước. tôi đi lẩn thẩn ra ngoài nhưng rồi lại mò lên lầu T__T trên đó là khu vực dành cho thương gia, hạng VIP.
“Yên!”
tôi vừa đẩy cửa lối thang bộ để đi lên trên, thìThắng bỗng gọi lớn gịong rồi chạy lại.
“đi đâu vậy?” “àh..tôi..tôi…định..” “định sao? hay Yên chóng mặt? hay Yên đau ở đâu?có thấy buồn ngủ hay sao ko?…”
những câu hỏi của Thắng dồn dập tôi nghe càng lúc càng ko rõ nữa… gương mặt Thắng cũng mờ dần.
“ko ổn rồi, nhìn Yên cứ như…sắp chết.. về thôi!”
Thắng nắm chặt tay tôi và kéo đi tôi thấy mình đuối gần như sắp xỉu, vì mới ăn được mấy đũa.. trước khi bị Thắng dắt đi thẳng ra ngoài, tôi chỉ kịp ngước lên tầng trên 1 thoáng.. anh ở đó, phải ko, sư huynh?
…………………………….
anh ko đưa em về vì anh phải tăng ca, chứ ko phải anh bỏ mặc sư muội trong lúc bệnh hoạn thế này.. đúng vậy ko, sư huynh?
em ko bị bỏ rơi….“Yên lẩm bẩm gì vậy?ai bỏ rơi Yên..?"