Nếu Người Ở Đây

Chương 14: Rời đi




Chung Tiệp mắng chán rồi thì phạt Đinh Húc đứng, nhưng nhìn thấy y lại phiền lòng, nên đẩy y vào phòng, khóa ngoài, nói: “Con tự kiểm điểm bản thân đi!”

Đinh Húc đứng trong phòng nhắm mắt một hồi lâu, tâm trạng thoáng bình phục lại một chút, y đi thay quần áo khô, lúc cởi bộ đồ đang mặc bỗng nhiên mò thấy tờ giấy trong túi áo, thoáng sửng sốt, lấy ra nhìn một chút, là số điện thoại Tiêu Lương Văn đưa cho, cạnh giấy đã bị ướt, nhưng vẫn nhìn được số trên mặt.

Y lấy ra vuốt phẳng, gọi theo dãy số trên giấy.

Tính tình Chung Tiệp một khi nóng lên, nhất định phải cuồng bạo một trận, y không biết mình sẽ bị nhốt bao nhiêu ngày, còn có việc cần Tiêu Lương Văn giúp một tay.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, một giọng nữ trẻ tuổi vang lên trong loa, “Xin chào, ngài tìm ai vậy?”

Đinh Húc khụ một tiếng, nói: “Chị Tử Quân phải không, em là bạn của Tiêu Lương Văn, phiền chị chuyển lời cho Tiêu Lương Văn một tiếng, bảo cậu ấy đến khu nhà đón Tiểu Hổ đến chăm sóc vài ngày, chị nói là Đinh Húc gọi điện tới. Chị cứ nói vậy, cậu ấy sẽ biết…”

Đối phương đồng ý một tiếng, còn muốn hỏi thêm gì đó, Đinh Húc đã nghe thấy trong loa vang lên “cách” một tiếng, là một máy bàn khác trong phòng khách được nhấc lên, y nói gì ở đây, bên trong phòng khách cũng nghe được tất cả. Không cần phải đoán đi đâu xa, chắc chắn là Chung Tiệp đang theo dõi y.

Y nói với Lưu Tử Quân: “Chỉ vậy thôi ạ, phiền chị giúp em chuyển lời một tiếng.”

Không đợi đối phương đáp lại, Đinh Húc liền cúp máy.

Không quá vài phút sau Chung Tiệp liền mở khóa đi vào, nhìn y một cái, nói: “Vừa gọi điện cho ai?”

Đinh Húc buông mắt, nói: “Cho khách sạn, lúc trước có mời bạn học ăn cơm, báo bên đó một tiếng, con không đi được.”

Chung Tiệp nhíu nhíu mày, không nói gì, đi ra ngoài.

Đinh Húc nghe thấy tiếng cửa lại bị khóa ngoài, mỉm cười chua chát, trong lòng có một luồng uất ức, nhưng không thể nói ra, chỉ lấy khăn lông che kín mặt, rầu rĩ nằm trên giường thiếp đi.

Đinh Húc cho rằng chỉ bị nhốt lại vài ngày rồi sẽ được thả ra, không nghĩ tới lần này Chung Tiệp giận nhiều vậy, thêm việc cha nửa tháng không về lấy một lần, điện thoại cũng không gọi một cuộc, chỉ đến cuối tháng, mới vội vàng quay về lấy một vài bộ đồ thay giặt.

Cha mẹ ở ngoài cãi nhau to một trận, mới đầu là một mình Chung Tiệp kêu khóc, sau đó dường như cha Đinh Húc không nhẫn nại được nữa, cũng phản bác vài câu, cho nên càng khiến cho Chung Tiệp trở nên điên cuồng hơn, mơ hồ có tiếng khay đĩa bình sứ bị ném vỡ không ngừng vang lên.

“…Thời gian dài như vậy không về nhà, trở về được hai phút đã muốn đi? Nhà này không chứa nổi anh hay sao, anh nói rõ cho em, có phải anh có người khác ở ngoài hay không?!” Giọng điệu tra hỏi của  Chung Tiệp vẫn không hạ thấp, mang theo la hét nức nở.

Tiếng cha Đinh Húc mệt mỏi, nhưng vẫn mang theo tức giận, “Em đừng có nói bậy càn quấy, anh có việc cần làm, phải đi bây giờ.”

“Đi? Trong mắt anh, trong lòng anh còn có cái nhà này sao! Anh còn coi em là vợ anh, còn nhận Đinh Húc là con sao!”

“Chung Tiệp, em đừng làm loạn lên nữa, anh thật sự có việc, lần này việc giăng lưới thất bại, cái tên thương nhân họ Dương kia chạy trốn sang Hongkong rồi, còn phải bố trí tình báo lần nữa, anh nói cho em biết chuyện lần này rất quan trọng với anh… Bên công ty Anh Hoa có đường dây, chúng ta nhất định phải bắt lấy cơ hội này… Nói chuyện này với em  em cũng không hiểu, em đợi ở nhà đi, xong đợt này anh sẽ về ngay…”

“Em không hiểu! Cái gì em cũng không hiểu, thế nhưng em biết trong lòng anh nghĩ như thế nào!”

“Em…”

“Chẳng phải trong lòng anh thấy không thoải mái sao, muốn bỏ ra ngoài sao! Làm sao, hiện tại cái nhà này ngáng chân anh à? Anh đừng quên, lúc trước là ba em nâng đỡ anh, không có ba em, anh có thể đặt chân ở chỗ này à?” Lời nói của Chung Tiệp chói tai, âm điệu từng câu từng tiếng cao vút, trong lòng bà cho rằng mình không sai, cứ như vậy nói toẹt ra. “Anh không ở lại được thủ đô, không có nhà em giúp anh, còn không phải là một cái rắm!”

Người đàn ông rốt cuộc tức giận, cũng to tiếng: “Chung Tiệp, cô câm miệng!”

...

Bên ngoài cãi nhau long trời lở đất, Đinh Húc ở trong phòng nghe, lúc nghe thấy công ty Anh Hoa, tay không tự giác nắm chặt lại, đầu ngón tay phát xanh.

Năm đó không điều tra ra được, chính là công ty này.

Trong trí nhớ của y, cha đầu tiên là điều tra được vụ án tại vịnh Bích Thủy, cho nên mới được đề bạt, ngay sau đó lại phá mấy cái án lớn, lập công, mới dần dần bước lên vị trí cao. Y vẫn cho rằng năm đó ở Bích Thủy Loan cha y tra xét công ty Anh Hoa, nếu không phải công ty này, như vậy nguyên nhân khiến ông chủ Dương bị điều tra, chỉ có một, Anh Hoa, công ty này đã biếu quà cho sở vụ của bọn họ.

Hoặc nói là, đưa lễ gặp mặt cho cha y.

Lúc y ở trên thuyền của ông chủ Dương, ngửi được một mùi gay mũi và phần cặn dư, căn bản không phải dầu nặng[0]! Đó là nhiên liệu dầu có chất lượng cực tốt, khác biệt một trời một vực so với dầu nặng thuyền tự dùng.

[0] dầu nặng: là một loại dầu thô rất nhớt và không thể  lưu chuyển dễ dàng. Đặc tính chung là hàm lượng cặn cacbon, hàm lượng asphalten, kim loại nặng, hàm lượng S, N cao. – theo scribd.com

Tiêu chuẩn dầu những năm 90 rất hỗn loạn, giữa hai loại dầu cũng không chênh bao nhiêu chỉ tiêu, những thứ hàng hóa kia chẳng qua chỉ là che mắt, thứ những người đó thật sự muốn vận chuyển, chính là thứ dầu này.

Lòng bàn tay Đinh Húc toát mồ hôi, tim đập càng lúc càng nhanh, y vẫn cho là vấn đề ở giai đoạn sau khi cha làm chính trị, chứ chưa từng dám nghĩ mọi chuyện lại bắt đầu sớm như vậy.

Mấy lần sau đó, cha cũng thật sự điều tra đến công ty Anh Hoa, chỉ là năm đó nhiều công ty đối thủ ngã xuống, chỉ có mình Anh Hoa vẫn sững sững đứng vững, thậm chí tại bến cảng tỉnh X lấy thúng úp voi một tay che trời. E rằng sau lưng, nguyên nhân cũng là do có “người móc nối”.

Việc bọn họ làm, cha y cũng đã biết từ sớm….

Chuyện vịnh Bích Thủy, căn bản chính là công ty Anh Hoa thả tin tức ra, là một miếng mồi.

Thứ mê hoặc cha không phải tiền tài, mà là danh vọng, có công ty Anh Hoa âm thầm giúp đỡ, khó trách mấy lần bổ nhiệm sau đó cha có thể được lên được tới vị trí kia.

Y cuối cùng cũng biết, rốt cục là cái gì, có thể khiến cha đến cuối cùng không thể nào cắt đứt với công ty Anh Hoa, thì ra ngay từ đầu, ông ấy đã rơi vào tấm lưới danh lợi này…

Y sống lại một lần, có thể thay đổi một vài việc, nhưng không thay đổi được tâm của một người.

Đinh Húc nằm trên giường, ánh mắt mờ mịt nhìn trần nhà màu trắng, nghe tiếng ồn ào bên ngoài yên ắng trở lại.

Cha mẹ đi ra ngoài, giống như quên rằng trong căn phòng nhỏ này còn đang nhốt một người. Đinh Húc nằm tại đó, khí lực toàn thân như bị rút mất, nhất thời nản lòng thoái chí, y chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, cũng chẳng cảm thấy đói bụng.

Đợi đến buổi chiều này hôm sau, Chung Tiệp mới về.

Chung Tiệp xanh mặt mở cửa thả y ra, ném cho y một túi du lịch, lạnh lùng nói: “Mẹ chuyển trường cho con xong rồi, con sang bên chỗ ông ở thủ đô học tiếp, trường học ở đó có chất lượng, có thể đỗ đại học. Chuyện học Hải qua, con đừng tơ tưởng đến nữa, học đại học xong, cho con đi du học, mấy chuyện này đều thu xếp cho con ổn rồi, con nghe chúng ta là được, mẹ tốn nhiều tiền trên người con như vậy, sẽ không hại con!”

Đinh Húc không phản đối, đi qua nhặt cái túi lên, đi theo bà ra ngoài.

Chung Tiệp hơi nghi ngờ, thế nhưng Đinh Húc không nháo loạn, nói chung khiến lòng bà thoải mái hơn chút, bà bảo tài xế đưa Đinh Húc ra sân bay, dặn dò: “Tiểu Vương, phiền cậu đưa Đinh Húc ra sân bay, trông nó qua cửa an ninh, lần đầu tiên nó xa nhà, rất nhiều chuyện không biết, cậu cứ dạy nó là được. Chiều nay tôi còn có cuộc họp quan trong, tạm thời không dứt ra được.” Bà liếc nhìn Đinh Húc, “Con nghe lời một chút, đừng khiến chú Vương thêm chuyện, biết chưa?”

Bà đưa đến cửa, không đợi xe lăn bánh, đã tự mình về nhà trước.

Cả đoạn đường Đinh Húc đều rất yên lặng, tài xế bảo gì, y cũng không phản đối, chỉ là cứ một mực im lặng. Tài xế cũng dần dần không nói, hắn biết nhà lãnh đạo vẫn không quá hòa thuận, không nghĩ người bị đưa đi trước nhất thế mà lại là trẻ nhỏ, cách giải quyết của Đinh phu nhân coi như thông minh, đưa con đến thủ đô bên cạnh Đinh lão gia, tương đương với đường cong cứu quốc[1], khiến đứa nhóc này nhắc nhở ông ấy, chỉnh đốn lại ngài Đinh đi!

[1] Đường cong cứu quốc: chỉ việc năng lực không đủ, phải dùng cách gián tiếp, mặc dù tốc độ có chậm nhưng vẫn đạt được mục tiêu. Ở đây ý là Chung Tiệp mượn tay ông Đinh để nhắc nhở cha Đinh Húc.

Chỉ là tội cho thằng bé kia, tài xế liếc nhìn Đinh Húc qua kính chiếu hậu, trông thấy thằng nhóc mang hai quầng mắt đen, đang im lặng dựa lên lưng ghế rũ mắt, trong lòng chậc một tiếng, cũng không dám phát biểu bình luận gì.

Tài xế rất xứng chức, quả thật theo lời Chung Tiệp nói, tống Đinh Húc qua cửa an ninh, nhìn thấy y đi rồi, mới quay về.

Đinh Húc khoác túi tìm buồng điện thoại ở gần cửa lên máy bay, gọi cho Lưu Tử Quân, một lúc lâu sau mới có người nhận, Đinh Húc nói: “Chào chị, phiền chị cho gặp Tiêu Lương Văn một lát.”

Bên đầu dây Lưu Tử Quân ồn ào, nghe có vẻ rất bận, cô ấy sang sảng đồng ý một câu, nói: “Được, chờ nhé!” Cô ấy hô vài tiếng, không bao lâu Tiêu Lương Văn đã đến, nhận điện thoại “Alo” một tiếng.

Nhưng Đinh Húc trầm mặc, Tiêu Lương Văn nắm điện thoại dừng một lát, đoán: “Đinh Húc? Là anh à?”

Mũi Đinh Húc phát nghẹt, tâm trạng khó chịu, “ừ” một tiếng.

Giọng Tiêu Lương Văn mang theo ý cười, “Em đoán ngay là anh, Đinh Húc, ngày hôm qua em đón mèo nhỏ về rồi, vài thứ nó dùng em cũng  lấy về đây, còn lại thì cất vào tủ cho anh. À, đúng rồi, ngày hôm qua nó bắt ở bếp chị Tử Quân một con cua nhỏ, chơi cả một đêm…”

Cảm xúc Đinh Húc đè nén mấy ngày vào lúc nghe thấy giọng Tiêu Lương Văn đã không kiềm chế nổi nữa, giọng y khàn khàn: “…Tôi phải đi.”

Tiêu Lương Văn khẽ sửng sốt, truy hỏi: “Anh đi đâu?”

Hốc mắt Đinh Húc hơi đỏ lên, “Đến thủ đô, ở nhà ông nội, trong nhà xảy ra chút chuyện.”

Tiêu Lương Văn chần chừ, hỏi y: “Còn về không?”

Bàn tay cầm điện thoại của Đinh Húc siết chặt, khàn giọng nói: “Không về nữa.”

Tiêu Lương Văn ở đầu dây bên kia cũng trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: “Anh sang bên đó, sẽ gọi điện cho em chứ? Có thể cho em địa chỉ của anh không?”

Đinh Húc gật gật đầu, nói: “Được, chờ tôi đến nơi, sẽ nói ngay với cậu.”

Thời gian bọn họ nắm chặt điện thoại thật lâu, thế nhưng chưa nói được vài câu, tâm trạng đều rất không tốt. Tận cho đến khi phải lên máy bay, Đinh Húc mới cúp điện thoại.

Lúc máy bay cất cánh đã chạng vạng tối, trên tầng mây không thấy rõ bất cứ thứ gì, Đinh Húc thở một hơi sâu, nghiêng mình dựa vào chỗ ngồi, nhíu mày nặng nề thiếp  đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Lương Văn: Đinh Húc anh còn về nữa không?

Đinh Húc: Không về nữa.

Tiêu Lương Văn: Vậy anh chờ, em đi tìm anh.

Đinh Húc: Ừ.