Nếu Người Ở Đây

Chương 64: Con dấu tròn




Bên trong giảng đường bậc thang trường đại học S, các sinh viên năm tư chuẩn bị tốt nghiệp đang lắng nghe bài răn dạy cuối cùng, giáo sư trên bục phát biểu hùng hồn sục sôi, nói từ giảng đường nói đến xã hội, năm lần bảy lượt nhắc đi nhắc lại mục tiêu cho đám sinh viên sắp tốt nghiệp.

Đinh Húc ngồi hàng ghế cuối cùng, ánh mắt sau cặp kính trong suốt, chữ viết trong notebook cũng gầy và cứng cáp mạch lạc nghiêm nghị giống hệt y, tuy đó chỉ là viết lại một số bản lập trình cũng không quá khớp với bản gốc chuyên nghiệp, trong lúc y học văn bằng hai thì bỗng cảm thấy bản thân khá hứng thú với học vị, thời gian bốn năm cũng không lãng phí, vẫn giữ vững vị trí học bá như xưa.

Người cùng lớp bên cạnh Đinh Húc nhìn một cái, nhỏ giọng nói chuyện với Đinh Húc: “Ê, đại tài tử đã nghĩ xong chưa vậy, tốt nghiệp rồi thì đến công ty nào thực tập thế?”

Đinh Húc nghe thấy bạn hỏi cũng không ngẩng lên, viết xong trình thức[0]cuối cùng bấy giờ mới nhỏ giọng trả lời: “Vẫn chưa quyết định hẳn, đợi thêm một thời gian nữa đi.”

[0] Trình thức: các công thức lệnh trong lập trình, cái này hồi tui học cấp III thì biết vậy, không biết có chuẩn xác chưa =)))

“Đinh Húc cần gì phải cuống cuồng như tụi mình chứ, ngoài kia nhiều công ty như thế, cậu ấy gật đầu một cái là người ta chỉ hận không thể nhận người ngay lập tức đó!” Một người bạn khác cảm khái, sắp đến mùa tốt nghiệp, đại học danh tiếng cũng vẫn có cạnh tranh của, đâu phải người người đều dễ tìm được công việc mong muốn như vậy, giọng nói không khỏi chứa chút ghen tỵ: “Ồ, Đinh Húc, tôi nghe chủ nhiệm nói muốn giữ cậu lại, là thật hả?”

Đinh Húc chỉ cười với cậu ta, không trả lời.

Một tiết nhanh chóng trôi qua, giáo sư chỉ đích danh giữ một mình Đinh Húc ở lại, các bạn học khác lục tục ra ngoài, Đinh Húc thì lại đến chỗ bục nghe giáo sư dạy bảo.

Giáo sư vừa thu dọn máy tính xách tay trên bàn, vừa hỏi y: “Năm tư là tốt nghiệp đại học rồi, em có dự tính gì không?”

Đinh Húc thu dọn micro giúp ông, nói: “Em muốn đi thực tập trước, đang dự tính mấy công ty rồi ạ.”

“Lần trước có nói với em chuyện nghiên cứu sinh em nhớ không? Có một cơ hội cử nghiên cứu sinh chủ chốt đi, nếu em có ý định này, thầy bằng lòng để cử em.” Giáo sư nhìn cái đứa sinh viên tâm đắc này của mình, nhiệt tình ra sức khuyên, có phần không nỡ nói: “Đinh Húc à, cơ hội này rất khó có được, em suy nghĩ thử chút xem.”

Đinh Húc gật đầu nói: “Vâng.” Y nói xong lại xách chiếc máy tính xách tay vừa dày vừa nặng giúp giáo sư rồi lại tiễn thầy đến phòng làm việc nghỉ ngơi, giáo sư này của bọn họ trước kia chú tâm vào khảo sát thực địa, vì để nắm được tư liệu trực tiếp mà lúc trẻ chân cũng bị thương, Đinh Húc rất kính trọng ông, ngay từ đầu liền nhận làm mấy việc lặt vặt như thế này phụ ông. Ban đầu còn có sinh viên không ưa Đinh Húc làm vậy, cười nhạo y bợ đỡ để lấy điểm tiêu chuẩn, sau đó khi thành tích học kỳ đầu vừa công bố, liền chẳng còn ai dám nói thêm câu nào.

Ở phương diện thành tích, cho dù kiếp trước hay kiếp này, Đinh Húc vẫn băng băng một đường như cũ, bất cứ lúc nào lấy ra đều có thể làm gương cho toàn trường. Y trời sinh tiếp thu nhanh mấy kiến thức trên giáo trình, lại nhớ lâu, so với giải quyết mấy vấn đề đối nhân xử thế kia, y lại càng muốn chui đầu vào thế giới học thuật hơn.

Lời đề nghị của thầy với y mà nói là thích hợp nhất, có điều trong lòng Đinh Húc còn có tính toán khác.

Tiêu Lương Văn có lẽ không ở thành phố S, nên y cũng muốn cùng đi theo. Mấy năm nay Tiêu Lương Văn bôn ba đi đi về về, y đều nhìn thấy cả, y không thể chỉ để một mình cậu ấy khổ cực được.

Sau khi giờ học chiều kết thúc, khá nhiều bạn học hẹn nhau cùng ăn cơm, lớp của Đinh Húc cũng như vậy. Cơm chia tay cứ nằng nặc mời ăn từ mười ngày nay rồi, rất nhiều người tìm lý do tụ hội, có lẽ biết đây có thể là bữa tụ họp cuối cùng, nên không ít người lớn gan tóm lấy Đinh Húc sống chết không chịu cho y đi, Đinh Húc không từ chối được hết toàn bộ, chỉ đành phải chọn ở lại với lớp mình.

Trong lúc ăn cơm đương nhiên không thể thiếu chuyện chụp ảnh chung, trước kia những nữ sinh không dám nói chuyện với Đinh Húc thì giờ cũng rối rít xúm lại gần, ôm cánh tay Đinh Húc chụp chung, chụp xong lại đỏ mặt chạy mất.

Mấy nam sinh bình thường khá quen thân với Đinh Húc cũng chạy đến cọ hai tấm tập thể, Đinh Húc ở chính giữa, hai bên đều là các bạn nữ, mấy nam sinh dày mặt đứng sát lại gần các cô gái, làm động tác Hi sở trường, Tuy trông hơi đần, thế nhưng vẻ mặt tràn ngập vẻ tươi cười hớn hở, vô cùng sôi nổi hoạt bát.

Đinh Húc không uống được rượu, mọi người cũng không làm khó y, trong suốt thời gian đó y đều chỉ uống hồng trà.

Lúc sắp về, người uống nhiều được Đinh Húc đỡ về phòng ký túc, một nam sinh uống say rồi còn ôm chai rượu không chịu buông, khóc tu tu, cũng không nghe rõ rốt cuộc cậu ta khóc là vì bốn năm thanh xuân này hay là vì cuối cùng ngay cả tay nữ thần cũng không thể tiếp tục dắt nữa.

Lúc Đinh Húc đưa bọn họ về phòng ngủ, bị chai rượu dội đẫm nửa bả vai, mùi gay mũi, khiến y không nhịn được nhíu mày.

Sau khi đặt người đâu vào đấy, y cũng không ở lại lâu, cầm đồ của mình rồi đi ngay. Y rất  ít khi ở ký túc xá trường, cộng thêm Tiêu Lương Văn thường xuyên đến thành phố S nên liền mua một căn nhà hai phòng để ở. Lúc Tiêu Lương Văn mua Đinh Húc đã suy xét giá nhà mấy năm sau ở thành phố S, y cũng không ngăn hắn lại, mấy năm nay Tiêu Lương Văn kiếm được không ít tiền, mua một căn phòng vẫn trong tầm tay.

Lúc về nhà đã khá muộn, Đinh Húc cũng có chút mệt mỏi, sau khi cởi chiếc áo bị rượu làm bẩn, thì loáng thoáng nghe thấy phòng tắm trong phòng ngủ chính có tiếng nước chảy. Y sửng sốt, đi vào phòng ngủ liền thấy quần áo Tiêu Lương Văn chất đống ở cửa, còn có cả một chiếc quần lót rơi ở cửa phòng tắm.

Đinh Húc gõ cửa phòng tắm mấy cái, hỏi một câu: “Tiêu Lương Văn, cậu về rồi đấy à?”

Tiếng nước chảy không ngừng, người bên trong đáp một tiếng: “Trên bàn có đồ, cho anh…”

“Biết rồi.” Đinh Húc cầm cho hắn một bộ quần áo sạch để thay, đặt ở trên giá cửa phòng tắm, lúc này mới đi đến bàn đọc sách. Trên bàn có đặt một cái ví da đang mở, bên trong còn có một vài món đồ nho nhỏ một nửa thì nằm rải rác trên bàn, trong đó còn có mấy con dấu.

Chất liệu con dấu rất quen thuộc, là đá Điền Hoàng, Đinh Húc cầm lên xem, chất lượng rất tốt. Mấy năm trước y và Tiêu Lương Văn thu được lô đá Điền Hoàng vào tay, thành ra hơi bí, thế nhưng Tiêu Lương Văn nhất quyết không chịu bán, rốt cuộc giữ lại một nửa, không nghĩ tới giờ lại chịu lấy ra để khắc dấu.

Mấy con dấu kia có dấu tròn cũng có dấu vuông, dấu vuông giống như con dấu riêng mà giấu tròn thì phải để ý một chút mới thấy là giống con dấu hợp pháp công ty. Đinh Húc thấy hơi lạ, lật con dấu tròn lại nhìn thử, phần đáy có khắc chữ triện, thế mà lại là tên của Tiêu Lương Văn.

Đinh Húc cầm con dấu lật qua lật lại chơi, dấu đã được đánh bóng, rất mượt mà cũng không có góc cạnh, cảm xúc khá tuyệt. Y còn đang suy nghĩ thì Tiêu Lương Văn đã tắm xong đi ra.

Mấy năm nay Tiêu Lương Văn theo Phan Phong làm việc, ba năm đầu vẫn để Phan Phong nghĩ cách cưỡng chế giữ lại bộ đội, ba năm tôi luyện, khiến con người hắn trầm ổn hơn nhiều, đại khái do thường xuyên vận động cực hạn nên tố chất cơ thể tốt hơn người bình thường khá nhiều, ngay cả dáng vẻ tùy tiện quấn khắn tắm đi ra ngoài cũng giống như mẫu nam vẽ trong sách, chẳng qua chỉ nhiều thêm mấy phần dã tính mà thôi. Giọt nước chảy qua cơ bụng, xuôi thẳng xuống theo đường cong rồi ẩn vào khăn tắm, cơ bắp  trên cánh tay đang lau tóc khỏe mạnh tráng kiện, có điều dáng vẻ đầu đội khăn lông trông lại có chút ngây thơ trẻ con, hắn nhìn Đinh Húc chằm chặp không thèm chớp mắt, thật giống như chỉ nhìn y không thôi cũng khiến người này thỏa mãn vậy.

Đinh Húc cầm con dấu kia vân vê một hồi, nhìn rồi vẫn cứ thích cái này: “Sao lại chọn kiểu dáng này cho dấu riêng vậy?”

Tiêu Lương Văn đi tới sau lưng ôm y, hôn vành tai y một cái, cười nói: “Nhìn đẹp chứ, anh thích không?”

Đinh Húc suy nghĩ một chút, sợ hắn cũng làm một con dấu ẩm ương thế này cho mình, lắc đầu nói: “Cũng tàm tạm, có hơi lãng phí, tôi cũng không cần đến.”

*Thường thì con dấu riêng bên TQ là dấu vuông (chứ hình tròn chỉ có Hàn Quốc dùng thôi) còn dấu tròn là dấu cho công ty, nên khi thấy dấu riêng mà Tiêu Lương Văn lại khắc hình tròn nên Đinh Húc mới nói là ẩm ương. mình để theo ý hiểu thôi, mọi người đừng khắt khe quá =)))

Tiêu Lương Văn cười một tiếng, cũng không đáp lời y, đưa tay lật lật cái ví da trên bàn, lấy ra một quyển sổ tiết kiệm đưa cho y: “Con dấu này là của em, thứ này mới là cho anh.”

Hai người ở cùng nhau nhiều năm như vậy, Tiêu Lương Văn có thói quen đúng hạn là lại giao tiền cho Đinh Húc, hai năm đầu hắn và Phan Phong làm ăn từ từ có chuyển biến, có ý tự lập cơ nghiệp, lần nào về cũng có thể kiếm được một khoản tiền không nhỏ.

Đinh Húc mở ra nhìn một cái, thấy trong đó có số tiền lớn còn tưởng là mình hoa mắt, sau khi nhìn kỹ lại lần nữa, nhất thời lửa giận bốc cao ba trượng, nhíu mày nói: “Tiền này ở đâu ra?”

Tiêu Lương Văn nói: “…Em cược đá thắng.[1]“

[1] Nguyên văn là đổ thạch, tui vẫn hay để là đổ thạch và đã giải thích ở các chương trước, nhưng lần này để cụm từ này để phù hợp với ngữ cảnh bên dưới.

Đinh Húc xoay người nhìn hắn, mang vẻ giận dữ nói: “Cậu đi cược đá?”

Tiêu Lương Văn nắm cổ tay Đinh Húc, nhìn y không chớp mắt nói: “Ngay từ đầu em đã muốn đánh cược một lần.”

Đinh Húc không có tâm trạng gẫu chuyện này với hắn, giãy giụa một chút muốn tránh ra, nhưng Tiêu Lương Văn lại nắm chặt cổ tay hắn, bỗng nhiên cúi đầu hôn y, hàm hồ nói: “Em thích anh.”

Đinh Húc đẩy hắn một chút, thế nhưng ngực cái người này không những rắn như cục sắt, ngược lại mình còn bị siết chặt cánh tay.

“Em đánh cược, rằng anh cũng thích em…” Kẻ đùa giỡn lưu manh vẫn còn tiếp tục nói, lực hôn xuống nhẹ một chút, lúc ngẩng lên ánh mắt sáng lấp lánh mang theo ý cười: “Anh đừng giận, lần này em đi theo đám thầy Hứa đến Nam Cương một chuyến, mở được mấy hòn đá tốt, đám thầy Hứa rất hài lòng, em cũng theo đó kiếm được một khoản.”

Hai năm nay giá cả dương chi ngọc bùng nổ càng ngày càng cao, Đinh Húc cũng từng nghe qua chuyện, nhưng nếu như là đi đào ngọc kiếm được một khoản lớn thì cũng đúng. Thế nhưng kẻ xấu tính này còn cố tình nhử y, Đinh Húc bị tức đến không thở nổi, đẩy trán hắn một cái, “Vậy thì cậu cũng phải nói rõ ràng với tôi, tôi còn tưởng cậu đến mấy sòng cược đá này nọ.”

Tiêu Lương Văn cười khẽ một tiếng, ôm Đinh Húc lại gần, thò đầu lưỡi liếm rái tai y, rũ mắt che đi màu mắt đã tối sẫm, đầu lưỡi dò từ vành tai dò vào trong.

Đinh Húc giật nảy lên, xoa xoa lỗ tai, trừng hắn nói: “Cậu làm gì đó!”

Tiêu Lương Văn ngồi đó cười một cái, mắt vằn tia máu, không trả lời.

Hắn muốn, cực kỳ muốn, khát khao chỉ hận không thể cứ thế mà nuốt cả người cả xương Đinh Húc vào.

Đinh Húc bị hắn nhìn chòng chọc đến sợ luôn, thả con dấu xuống cầm quần áo đi tắm, ậm ừ nói: “Tối nãy tôi đi tham gia tụ tập, giờ người đầy mùi rượu, đi tắm một chút.”

Tiêu Lương Văn ngồi đấy không nhúc nhích, khăn tắm lỏng lẻo treo ở thắt lưng, không thấy được vẻ gì, chẳng qua là ánh mắt cứ dán vào Đinh Húc, tận cho đến khi cửa phòng tắm che khuất đối phương.

Đinh Húc ở trong phòng tắm cởi quần áo, cũng vẫn thấy thấp tha thấp thỏm, đời trước y và Tiêu Lương Văn quen thuộc đối phương khi lên giường, nhưng bây giờ thì không thế, Tiêu Lương Văn bị Phan Phong nhốt ở trại lính ba năm, thời gian thăm người thân ít đến đáng thương, dù có được thả ra thì cũng có chuyện khác phải làm, thời gian hai người họ ở riêng với nhau rất ít, rồi lại không phải Tiêu Lương Văn bận việc thì cũng là sáng hôm sau y có tiết học, cho nên đến nay vẫn chưa làm xong việc nọ.

Đúng vậy, năm năm nay Tiêu Lương Văn vẫn cố nhịn, nhịn cho đến tận bây giờ, đến Đinh Húc cũng có hơi nghi ngờ sức nhẫn nại của hắn.

Đinh Húc đang suy nghĩ trong phòng tắm, chợt nghe tiếng cửa bị đẩy ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Lương Văn, phòng tắm tràn ngập hơi nước, Tiêu Lương Văn đứng ở đó cởi khăn tắm ra, nói: “Em bồi anh tắm.”

Đinh Húc do dự một chút, nhưng không ngăn cản hắn, cũng chẳng phải chưa từng tắm chung với nhau, y quay lưng lại cởi cúc sơ mi, bởi vì do rũ mắt xuống, nên không nhìn thấy con dấu tròn Tiêu Lương Văn đang cầm.

Nước trong phòng tắm rào rào dội xuống, Đinh Húc đứng dưới dòng nước đưa lưng về phía Tiêu Lương Văn, nước ấm theo làn tóc chảy thành dòng thẳng tắp xuống dưới, cơ thể trắng nõn trắng nà ở bên trong phòng tắm tối màu lại càng chói mắt một cách đặc biệt.

Tiêu Lương Văn đi đến, ôm lấy y từ phía sau.

Đinh Húc rũ mắt không lên tiếng, thế nhưng cực nhanh cảm thấy được có thứ gì không đúng lắm, thứ đó mang xúc cảm mát lạnh như băng dán sát dịch chuyển trên người y, y sửng sốt một chút, muốn ngoái đầu lại nhìn, nhưng lập tức bị Tiêu Lương Văn khống chế đè giữ bả vai lên tường phòng tắm, y thở hổn hển mang vẻ kinh nghi bất định[2] nói: “Thứ gì… đấy? Tiêu Lương Văn tay cậu cầm thứ gì đấy?”

[2] kiểu như cảm giác lúc đó không rõ là ngạc nhiên hay hoảng sợ.

Tiêu Lương Văn cúi đầu hôn bả vai y,  khàn giọng nói: “Thứ đồ chơi nho nhỏ thôi, giúp anh làm quen, em sợ anh bị thương.”

“Cái gì, lấy ra! Tôi không cần… Ưm!!!”

“Đinh Húc anh ngoan nào.”

Con… Dấu… PLAY

Tiêu Lương Văn nhịn rất lâu, nhưng đều không thể ăn thành một lần, lần này đương nhiên cũng vậy. Hắn vẫn không nỡ để Đinh Húc chịu khổ, chỉ dùng con dấu mở rộng một chút, ngoài ra chỉ nghiện tay, chưa từng làm khó Đinh Húc.

Chẳng qua làm khó của hắn và định nghĩa làm khó trong lòng Đinh Húc không giống nhau, lúc Đinh Húc bị hắn bế từ phòng tắm ra từ eo lên đến sống lưng để hồng rực, màu hồng vẫn còn đang lan tràn trên làn da trắng nõn.

Lên giường rồi, Đinh Húc quay lưng lại ngủ, lúc Tiêu Lương Văn đụng vào y, y thậm chí còn run một cái.

Tiêu Lương Văn có chút đau lòng, bây giờ mới cảm thấy tối nãy trong phòng tắm mình chơi hơi quá lửa, có điều hắn cũng không buông y ra, hôn bên tai Đinh Húc một cái, nói: “Không sao, anh cần từ từ thích ứng.”

Đinh Húc không ngủ được, nhắm mắt im lặng. Trong cơ thể y vẫn như cảm giác thấy dị vật đó, đại khái kiếp này Tiêu Lương văn chưa bao giờ miễn cường hắn, cũng quá thư thái, cho nên căn bản không thích ứng được với chuyện này, y đã sắp quên sạch cảm giác này rồi.