Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 12




Nếu đến tháng thứ ba mà tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, thì chỉ còn biết trả nợ bằng tiền mặt. Nhưng nghĩ theo một phương hướng tốt đẹp, những khách hàng hạng vừa trong danh sách của tôi chỉ cần đạt một người có hợp đồng, thì thu nhập của tôi sẽ cao gấp 1,5 lần mức lương cũ trước đây. Nếu là hai người, thì thu nhập sẽ cao lên gấp 2.

Không có thời gian chợp mắt, tôi tắm qua một cái, chấn chỉnh lại bản thân, hình ảnh tôi trong gương đã không còn nhìn thấy một nét mệt mỏi nào nữa. Một ngày mới lại bắt đầu.

Vài ngày trước bố tôi đã xuất viện, rời khỏi thành phố A về nhà. Tưởng Nhược Phàm mười ngày trước cũng đã trở về thành phố T, sáng tối mỗi ngày đều gọi điện cho tôi, đồng thời nói với tôi, bố mẹ anh đã xem ảnh tôi, và họ cũng rất thích tôi.

Hàng ngày tôi bận bịu suốt từ sáng đến đêm, nghe thấy điện thoại của anh, trong lòng cảm thấy vui nhiều lắm. Tôi nghĩ tôi đã thực sự bước vào một cuộc sống hoàn toàn mới. Vừa định ra khỏi nhà, thì đã có người bấm chuông cửa nhà trước.

“Đồng Đồng có nhà không?”. Hóa ra là bà Lý chủ nhà, sớm như vậy bà ta đến làm gì chứ?

Bà Lý chừng hơn 40 tuổi, ngày trước dùng một khoản tiền nhỏ mua được vài căn hộ cũ, bây giờ chỗ nào cũng tăng giá trị lên vài lần, thu nhập cũng vì thế mà tăng lên vài triệu.

Bà ta cười khách sáo với tôi, sau đó soi xét khắp căn phòng một lượt và nói: “Con gái ở đúng là không có suy chuyển chút nào, căn phòng này cô cũng thuê tới bốn năm rồi mà không bao giờ tôi phải lo nghĩ gì cả… Nhưng chồng tôi nói tiền cho thuê rẻ quá, một căn khác của tôi, số năm cũng giống căn này, thay một người thuê mới, lập tức trả them 500 tệ tiền thuê, trả tiền nửa năm mỗi đợt. Căn này của cô, tháng sau cũng đến hạn rồi, tôi cũng không tăng nhiều của cô đâu, lấy một số làm tròn mỗi tháng 2.000 tệ, cũng trả nửa năm mỗi lần. Coi như tôi đã chiếu cố đến cô rồi đó!”

Tôi nghe như vậy cảm thấy rất lo lắng, “Bà Lý à, chẳng phải hồi mùa xuân mới tăng từ 1.500 tệ lên 1.800 tệ đấy sao? Như vậy có phải là tăng nhanh quá không?”

Bà ấy vừa nghe thấy tôi nói đã chuyển mặt không vui, hừm một tiếng nói: “Gía thuê phòng còn cách xa giá mua nhà, ai cũng biết mua nhà không phù hợp, nhưng có mấy người mua được nhà đâu? Tôi cũng là thông cảm cho cô nên mới tăng thành 2.000 tệ, vài ngày trước có một đôi vợ chồng ngoại tỉnh mới cưới, muốn ký hợp đồng với tôi hai năm, còn tu sửa lại nhà, tiền phòng 2.500 tệ, trả tiền một năm luôn. Cô biết đấy, người ta sửa sang lại, tôi cho người khác thuê, nhất định không còn giá như thế nữa. Tôi chẳng qua thấy cô thật thà, đời sống cũng giản dị, rõ ràng là đã chiếu cố đến cô rồi, nhiều khi tôi còn bị chồng tôi mắng mỏ không vui ấy chứ, như vậy mà cô còn không hiểu!”

Tôi nhìn đồng hồ, cứ đôi co với bà ấy tiếp, chắc chắn tôi sẽ bị muộn giờ, “Bà Lý à, tôi phải đi làm gấp, tối tôi sẽ gọi điện cho bà nhé, bất luận tôi có thuê hay không, đều báo trước cho bà.”

Dù sao tôi sớm đã nghĩ sẽ không thể tiếp tục sống ở đây được nữa, nghĩa là, nếu thuê một căn hộ xa hơn một chút, nói không chừng có thể còn được phòng tốt hơn, tiền phòng cũng không quá đắt.

Tiễn bà chủ nhà đi rồi, tôi xách túi, đi ra đón tàu điện ngầm. Nhìn thành phố mà tôi đã ở suốt bốn năm qua, giây phút này bỗng thấy xa lạ thế. Hàng ngày có không biết bao nhiêu sinh viên mới tốt nghiệp, vô số những người ngoại tỉnh đổ về đây, thậm chí có nhiều người nước ngoài cũng đến đây để tìm một cơ hội kiếm tiền.

Nếu như tôi trở về dưới huyện, làm một người giáo viên tiểu học, hoặc mở một cửa hàng hoa, nhất định không kiếm được nhiều tiền, nhưng trạng thái cuộc sống nó sẽ như thế nào nhỉ?

Đang nghĩ ngợi, thì điện thoại của tôi reo lên. Một số điện thoại lạ, tôi bắt đầu phấn chấn hơn, biết đâu lại là điện thoại của khách hàng?

“A lô, xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?”

Quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến tiếng một người phụ nữ lạ: “Xin chào, có phải Tiêu Đồng Đồng đó không?”

“Vâng, tôi là Tiêu Đồng Đồng, bà là…?”

“Tôi là mẹ của Tưởng Nhược Phàm, trưa nay cô có thời gian không? Nếu có tôi ngồi ở quán cà phê tầng 1 của nhà hàng Khởi Thuyết chờ cô nhé.”

Thăm khách hàng xong, muốn mình xuất hiện không quá bụi bặm, tôi cố ý không đi xe buýt hay tàu điện, mà gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến nhà hàng Khởi Thuyết.

Đi vào đại sảnh, tôi vào nhà vệ sinh rửa qua mặt mũi. Lôi túi trang điểm ra, thoa một chút son, dung lược chải gọn gàng lại mái tóc. Nhìn vào trong gương một chút thấy mình thật sự nghiêm chỉnh, không phát hiện thấy có sự luộm thuộm nào, tôi mới rời khỏi phòng vệ sinh đi ra.

Vào quán cà phê, khách hàng khá ít, vài người khách nước ngoài mắt xanh tóc vàng ngồi quanh một chiếc bàn cạnh cửa sổ, một người phụ nữ đoan trang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, quay lưng ra cửa.

Đi đến gần bên bà, tôi hơi gật đầu, nhẹ tiếng hỏi một tiếng không chắc chắn: “Chào bác? Cháu là Tiêu Đồng Đồng.”

Bà ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi vài giây, rất hòa nhã đưa tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế đối diện.

“Chào cháu, bác là mẹ của Nhược Phàm.” Khuôn mặt bà cười rất tươi giải thích với tôi: “Nhược Phàm lần này về nhà, cũng đã nói với bác chuyện của hai đứa. Bác đến thành phố A lần này, Nhược Phàm cũng không biết, là do bác muốn gặp cháu ngay, hy vọng cháu hiểu cho nỗi lòng của bà mẹ này.” Thái độ của bà thật thân thiện, nhưng lại khiến tôi cảm thấy một áp lực vô hình.

Nhân viên phục vụ mang đến một cốc nước cam ép, đặt trước mặt tôi. “Phụ nữ uống cà phê không tốt cho da, bác gọi giúp cháu một ly nước nước ép hoa quả.”

“Cảm ơn bác ạ!” Tôi dùng ánh mắt nhu mì nhìn qua người phụ nữ ngồi trước mặt mình. Nhược Phàm có đôi lông mày rất giống bà, vừa nhìn là biết ngày trẻ nhất định bà là một người phụ nữ rất xinh đẹp, chỉ có xung quanh mắt là đã lộ ra những nếp nhăn của tuổi tác.

Nhưng cho dù là như thế, bà vẫn thực sự còn rất trẻ. Nếu đứng cùng mẹ tôi, chắc chắn là trông giống như hai người thuộc hai thế hệ.

Một người phụ nữ được chiều chuộng sống trong nhung lụa, giàu có thành đạt; một người phụ nữ quê mùa bới đất kiếm cái ăn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cùng là những người phụ nữ, cùng độ tuổi, lại có hai cuộc sống vật chất khác nhau.

Tôi từ tốn dùng ống hút hút một ngụm nhỏ nước ép, chờ đợi câu hỏi của bà.

Quả nhiên, không ngoài dự liệu, bà hỏi thẳng luôn vấn đề mà bà khá quan tâm, “Bố mẹ cô Tiêu làm nghề gì?” Ánh mắt vừa kỳ vọng căng thẳng.

Tôi trả lời hết sức thành thực: “Bố mẹ cháu đều làm nghề nông, bây giờ nhiều tuổi rồi, ruộng của gia đình đều để cho chú ruột làm. Mẹ cháu ở nhà, bố cháu làm bảo vệ cho một xưởng dệt may”.

“Ồ”. Nghe có vẻ bà rất thất vọng, tôi cũng không hề cúi đầu xuống, ngước mắt nhìn bà, xem phản ứng của bà. Bà dường như hít một hơi thở lạnh lùng, đầu mày dần dần chau lại.

“Cháu và Nhược Phàm là đồng nghiệp à?”

Tôi lắc lắc đầu: “Trước kia đã từng là đồng nghiệp thôi ạ, bây giờ cháu xin nghỉ việc rồi, đang làm ở một công ty khác ạ.”

Tôi vừa nói xong câu này, khuôn mặt bà thể hiện rõ thái độ rất nhẹ nhõm, cuộc nói chuyện sau đó rõ ràng không còn được thân mật như ban đầu nữa.

Bà ấy dường như đang đưa ra một quyết định rất quan trọng vậy, rồi nói với tôi: “Bố của Nhược Phàm cũng rất muốn gặp cháu, cháu có thể xin nghỉ nửa ngày, cùng bác đi về thành phố T một chuyến không?”

Ngồi trên xe của mẹ Nhược Phàm, người lái xe đưa tôi trở về một mạch thành phố T. Đi đường cao tốc mà cũng mất tới năm tiếng đồng hồ, khi đến thành phố T, trời cũng đã tối đen.

Xe ô tô chạy đến trước một buổi tiệc hội. Khi tôi đi theo mẹ Nhược Phàm đi vào trong cánh cửa lớn, mới nhìn thấy bên trong ánh sáng chiếu chói lòa, đủ các loại đèn thủy tinh, đèn sân khấu, ánh đèn flash từ máy ảnh của các ký giả, và cả ánh sáng lấp lánh từ những thứ trang sức vàng bạc của các quý bà cao quý, đang đua nhau phát sáng, long lánh chói lọi khiến tôi không sao mở được mắt ra.

Mẹ Nhược Phàm nhắc tôi không được gọi điện thoại cho Nhược Phàm biết, tôi ngoan ngoãn gật đầu nghe theo.

Tôi đã có kinh nghiệm trải qua một lần hôn nhân, biết rất rõ nếu vì mình mà khiến cho hai mẹ con nảy sinh hiểu lầm thì quan hệ sau này nhất định càng thêm nhiều khó khăn.

Lặng lẽ đến ngồi ở một góc khuất, trong lòng tôi âm thầm cảm thấy một sự bất an.

Ban nãy khi ở trên xe, mẹ anh đã gặng hỏi tôi trước đây đã có bạn trai bao giờ chưa, tôi không có cách nào khác, càng không muốn để bà sau này biết chân tướng lại càng thêm coi thường tôi, vì thế tôi đã thẳng thắn nói ra chuyện mình đã có một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Từ sau giây phút đó, mẹ Nhược Phàm dường như không còn nói chuyện với tôi nữa. Bà rõ ràng không hài lòng về hoàn cảnh gia đình tôi, cũng không hài lòng về bản thân tôi, nhưng vì sao còn muốn đưa tôi đến gặp bố Nhược Phàm chứ?

Dù sao cũng đã đến rồi, họ đều là những người có địa vị xã hội, có lẽ cũng chẳng muốn gây khó dễ cho tôi. Sau khi tiếp xúc qua với mẹ Nhược Phàm tôi nhận thấy, bất luận thế nào, bà cũng là một người phụ nữ có giáo dục, chí ít cũng không ác khẩu với tôi giống như mẹ của Sở Mộng Hàn.

Còn tôi đối với bà cũng không có chỗ nào thất lễ, nếu hỏi gia đình tôi, tôi càng cảm thấy không có điểm nào đáng hổ thẹn, bố mẹ luôn bố mẹ, chẳng có liên quan gì đến việc có tiền hay không có tiền, địa vị cao hay thấp.

Còn việc tôi đã ly hôn một lần, đó đã là sự thật rồi, không có cách nào thay đổi được.

Trái tim tôi vừa thản nhiên vừa lo lắng thấp thỏm, tôi cứ ngồi im phăng phắc ở một góc. Nhìn những cô gái xúng xính trong trang sức đi đi lại lại trước mặt tôi, tôi mới nhận ra cách thức trang điểm của mình thật kệch cỡm so với nơi này.

Im lìm ngồi một lúc, vì mấy hôm nay ban ngày đều phải đi lại vất vả, bây giờ vừa đói vừa mệt, tôi đã thực sự suýt chút thì ngủ mất khi nhìn những người cười cười nói nói trước mặt mình.

Thoáng một cái, nghe thấy tiếng chuyện trò của một vài người nam nữ ở rất gần tôi, hóa ra đây là yến tiệc sinh nhật của một doanh nghiệp rất lớn của thành phố T. Những người có thân phận trong thành phố này, hầu hết đều được mời đến tham dự yến tiệc, càng có nhiều người giàu có cũng từ nơi khác vội vàng đến đây.

Tôi nháo nhác khắp nơi tìm kiếm hình bóng của Nhược Phàm. Tôi trang điểm như vậy, ngồi ở một góc này, mẹ Nhược Phàm chắc chắn không để tôi lấy thân phận bạn gái của Nhược Phàm để xuất hiện trước mọi người. Vậy thì bà ấy rốt cuộc muốn làm gì đây?

Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một cô gái trẻ trang điểm rất xinh đẹp cao quý đang từng bước tiến lại chỗ tôi.

Cô ấy mặc một bộ lễ phục màu hơi đỏ tím, thiết kế ôm sát người, khiến cho thân hình đáng ngưỡng mộ của cô ấy càng tinh tế sâu sắc hiển hiện trước mặt mọi người. Khuôn mặt cô ấy mang một nụ cười rạng rỡ, nhưng lại có một sự xa cách nghìn dặm với những người xung quanh. Tôi bất chợt nhìn ngó sang hai bên chỗ mình đứng.

Đúng vậy, cô ấy đang tiến về phía tôi.

“Chào cô, cô có phải là Tiêu Đồng Đồng không?” Cô ấy đi đến trước mặt tôi, lúc này một mùi hương nhẹ nhàng thoảng qua.

Tôi gật gật đầu, suy đoán thân phận của người con gái này. Ở đây chắc chắn không thể có người tôi quen biết, sao cô ấy lại bất ngờ gọi tên tôi? Cô ấy hơi nhếch khóe miệng, nói với tôi: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút được không?”

Tôi hơi mím môi vài giây: “Xin hỏi, cô là…”

Tôi ở đây chờ người, nếu không có lý do thích hợp, tôi nghĩ tôi không nên rời đi.

“Tôi là Hách Phi, muốn nói với cô một chút về Nhược Phàm”.

Đi theo cô gái đó ra ngoài ban công rộng lớn, bên dưới ban công là hồ nước. Ánh đèn nhiều màu sắc rực rỡ dưới làn nước xanh biếc, khiến cho những viên đá cuội phản chiếu vô số sắc màu. Người phụ nữ bên cạnh tôi, dưới ánh sáng đèn chiếu nổi bật, ngũ quan càng trở nên tinh tế, thật khiến người khác bị mê hoặc.

“Chắc cô không biết, hôm nay là tiệc đại thọ chúc mừng ông Tống, những người có thân phận trong thành phố này đều được mời đến đây. Tôi cũng là một người trong số đó.” Giọng nói của Hách Phi dịu dàng mềm mại, rất dễ nghe, tôi vẫn gật gật đầu, thể hiện muốn cô ấy nói tiếp.

“Ông Tống là chủ doanh nghiệp lớn nhất thành phố T này, công ty của ông ấy luôn là một doanh nghiệp đứng đầu trong toàn tỉnh”. Nhìn thấy tôi có biểu hiện không hiểu gì, HáchPhi tiếp tục nói, “Ông Tống chỉ có một người con gái, giờ đây tuổi tác ông đã cao, muốn được lui về nghỉ ngơi, giao lại sự nghiệp cho cháu ngoại quản lý. Nhưng cháu ngoại của ông ấy lại chọn mô hình quản lý mời người làm Gíam đốc Điều hành, trực tiếp chịu trách nhiệm đối với Chủ tịch Hội đồng Quản trị, từ chối tiếp nhận công ty của ông ngoại.” Nhìn ánh mắt cười mà như không cười của cô, tôi đại khái hiểu được những hàm ý sâu xa trong câu chuyện của cô.

“Cô nói, Tưởng Nhược Phàm là cháu ngoại của ông Tống sao?”

Cô ta gật đầu, “Đúng vậy, cô còn thông minh hơn tôi tưởng đấy!”

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc bỗng trở nên trống rỗng. Không thể ngờ được rằng người đàn ông Tưởng Nhược Phàm tính tình khép kín, hành sự khiêm nhường, đi siêu thị mua đồ ăn cho tôi lại có thân phận hiển hách khác xa với những gì anh ấy nói với tôi vậy.

“Nhược Phàm từ nhỏ đã ở cùng ông nội, là người rất khiêm tốn, lại cộng thêm ba năm đi du học nước ngoài, ngoài những người thật sự thân thiết, căn bản không ai biết thân phận của anh ấy.”

“Vậy cô là…”

Sau khi tôi nghe xong câu trả lời của Hách Phi, suýt chút nữa đã không đứng nổi mà ngã xuống bên hồ nước phía ngoài.

“Tôi thực sự có hôn ước với Nhược Phàm, trên một ý nghĩa nhất định nào đó, tôi có thể coi là vợ chưa cưới của anh ấy”.

Cô ấy là vợ sắp cưới của anh, vậy tôi là gì? Trò đùa này có vẻ hơi thái quá chăng, có lẽ tôi có thể nhẫn nhịn tất cả, nhưng không thể chịu nổi ai đó lừa dối mình. Kể cả những lời nói dối có thiện ý, tôi thật sự cũng không thể chấp nhận được.

Trong thế giới của tôi, đen và trắng luôn phân biệt rõ ràng, không có màu sắc trung gian giữa chúng.

Vì sao Tưởng Nhược Phàm lại che giấu tôi một sự thực lớn lao như vậy? Nghĩ lại những biểu hiện của anh ta trong suốt ba năm qua, cái gọi là sợ tôi cự tuyệt, thực ra là vì có ẩn tình khó nói ra.

Một thứ cảm giác không sao diễn tả nổi đang từ từ tăng dần trong máu tôi. Thật khó chịu, thật sự rất khó chịu, dường như giọng nói của tôi cũng trở nên run rẩy.

“Tôi biết rồi!” Hít một hơi thật sâu, chỉnh đốn lại trang phục, tôi nghĩ lần này về thành phố T thật không uổng phí, nhưng bây giờ chẳng có lý do gì để tôi phải tiếp tục ở đây nữa.

“Đồng Đồng, em ở đây à?”Đúng lúc trong đầu tôi đang ầng ậc những âm thanh, thì giọng nói của Tưởng Nhược Phàm vang lên bên tai tôi. Không chỉ thế, một tay anh đã ôm chặt lấy thắt lưng tôi.

Tôi thừa nhận, tuy không đến mức bị coi là chịu đả kích chí mạng, nhưng lúc này tôi thực sự cảm thấy rất buồn, rất đau đớn, chỉ muốn đẩy anh ra ngay lập tức.

Nhìn thấy biểu hiện thất thường của tôi, vẫn không buông tôi ra, anh quay đầu sang nói với Hách Phi có phần phẫn nộ: “Hách Phi, cô nói chuyện gì với Đồng Đồng vậy?”

“Em chỉ nói sự thật mà thôi!” Cô ta bào chữa sự vô can của mình.

“Nhược Phàm, bây giờ cũng rất muộn rồi, sáng mai em còn phải đi làm, có chuyện gì, sau khi về đến thành phố A rồi nói sau?” Lúc này, tôi đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Nhìn thấy ngày càng nhiều ánh mắt của những người xung quanh nhìn về chỗ chúng tôi, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

“Cô Tiêu, xin chờ chút!” Mẹ của Nhược Phàm và một người đàn ông chừng ngoài ngũ tuần xuất hiện trước mặt tôi.

Nhìn thấy nụ cười nhã nhặn, phong thái sang trọng của bà, tôi ý thức được, trong hoàn cảnh này chỉ có trấn tĩnh mới khiến tôi không trở nên quá khó coi. Tôi chọn cách đứng im tại chỗ, bình tĩnh và có chút lạnh lùng nhìn cánh tay anh đang ôm lấy eo lưng tôi.