Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 57: Cảm giác sợ hãi




Khám thai tuy rằng rất nhanh, thế nhưng không hiểu sao sau khi cô khám xong, bác sĩ lại nhìn hắn với ánh mắt hết sức kỳ quái. Ngay cả những hộ lý đứng bên cạnh đều nhìn hắn cười trộm.

Thẩm Tư Thanh nghi hoặc hỏi bác sĩ, “Có chuyện gì sao?”

Bác sĩ vẫn nhìn Thẩm Tư Thanh, trong mắt loé ra lời khuyên, nghiêm trang nói: “Thẩm thiếu, thật ra chuyện nam nữ quan hệ lúc mang thai cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến thai phụ, thế nhưng cũng mong ngài tiết chế một chút, trong quá trình mang thai cũng đừng làm những hành động quá sức với phụ nữ!”

Thẩm Tư Thanh hơi nhíu mày kiếm, sắc mặt hắn càng ngày càng kém, quả thực chính là y hệt như bị mây mù bao phủ.

Ban đầu, Tô Mộc Cầm còn ngu ngơ không hiểu, đến khi hiểu rõ thâm ý của bác sĩ, cô không nhịn được trong lòng cười như điên, chỉ là bởi vì nhịn cười mà khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo đến khó coi.

Ha ha ha, bác sĩ này thật mạnh mẽ! Cứ như vậy mà có thể nói thằng trước mặt nhiều người như vậy, nhưng mà chuyện này cô cũng có chút ngại a, chuyện quan hệ của hai người bọn họ lại bị đưa ra nói công khai như vậy.

Sau khi bác sĩ đi rồi, Thẩm Tư Thanh mới quay qua giúp cô từ trên giường bệnh đứng dậy, trong miệng vẫn càu nhàu những câu nói của bác sĩ kia.

“Anh làm với vợ mình thì có gì sai chứ? Tên bác sĩ đó cũng thật lắm chuyện! Có phải là đang ghen tỵ anh có một người vợ xinh đẹp hay không? Đến lời nói còn tràn ngập thuốc súng như vậy?!”

Tô Mộc Cầm buồn cười, thấy lời lẽ mắng chửi của hắn cũng thật trẻ con, nhưng lại không thể nói ra miệng, cô sợ sau khi cô nói ra, lại đụng đến lòng tự ái của hắn.

Đi ra khỏi phòng bệnh, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, mấy nhân viên y tá vội vàng đẩy, bánh xe của giường chính là nguyên nhân làm di chuyển nhanh chóng và phát ra tiếng lộc cộc. Ngay khi Tô Mộc Cầm cùng Thẩm Tư Thanh đi tới chỗ rẽ hành lang, đột nhiên lại bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

Gương mặt người đàn ông có vẻ hốc hác, mệt mỏi, râu trên cằm vẫn chưa cạo sạch, ánh mắt thâm đen vì thiếu ngủ. Thế nhưng, anh vô thức ngẩng đầu lên nhìn, khi trông thấy gương mặt của Tô Mộc Cầm, sau một khắc, cả người anh đều ngây ngốc ra, giống như một pho tượng!

Đôi nam nữ cách đó không xa kia đang vô cùng thân thiết ôm nhau. Trong nháy mắt, Mạnh Hàn ngây dại, thân thể cao to vẫn không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ, con mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cực điểm!

Tô Mộc Cầm cũng đứng đó, không hề nhúc nhích, ánh mắt to tròn kích động nhìn anh...

Không gian thời gian phút chốc đều ngừng lại...

Hơi thở của Mạnh Hàn trở nên có chút gấp gáp, ánh mắt dán chặt lên thân hình của người con gái, trong tức khắc anh liền nhanh chóng phản ứng, đi về phía Tô Mộc Cầm. Mỗi một bước đi, tim anh lại một lần đau nhức, cặp mắt đen khóa chặt ánh mắt cô không hề chớp...

Thẩm Tư Thanh đứng một bên, trông thấy một màn này, không tự chủ được siết chặt bả vai cô, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mạnh Hàn đang tiến tới, nhất thời trở nên hoảng loạn, sợ hãi.Hắn không muốn nhanh như vậy mà hai người bọn họ đã gặp lại nhau, cô và hắn cũng chỉ mới phát triển tình cảm thôi, tại sao cứ phải là lúc này?

Tô Mộc Cầm đứng bên cạnh hắn, cũng có thể cảm nhận được sức mạnh nơi tay hắn, bóp chặt đến mức bả vai cô có chút đau đớn. Cô ngước mắt lên nhìn hắn, thấy khuôn mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ.

Cô vội vàng nói, “Có thể để em nói chuyện riêng với anh ấy một lúc được không?”

Thẩm Tư Thanh mím môi mỏng, muốn nói “không” với Tô Mộc Cầm, nhưng lại không thể nói được, hắn không muốn trở thành người ích kỷ trong mắt cô, vì thế hắn chỉ có thể im lặng, nắm chắt lấy tay cô không buông.

Mắt liếc thấy Mạnh Hàn đã tiến lại gần, một khắc kia, hắn chợt buông tay, cắn răng nói, “Anh ở ngoài đợi em!”

Tô Mộc Cầm mỉm cười yếu ớt nhìn bóng lưng rời đi của hắn, quay lại đối diện với Mạnh Hàn, cô lại có chút xúc động không nói nên lời, cố gắng hít sâu một hơi, sau đó cô mới nói, “Lâu rồi không gặp, anh có khỏe không?”

Khóe mắt Mạnh Hàn có chút đỏ, cắn chặt răng, từng chữ phát ra từ kẽ răng, “Em và hắn ta...”

Tô Mộc Cầm biết anh muốn nói gì, cắn chặt răng, khuôn mặt cúi xuống không dám nhìn vào mắt anh, yếu ớt nói từng chữ, “Em... quay lại với anh ấy rồi!”

“Không thể nào!” Mạnh Hàn lùi lại hai bước, dường như không thể đứng vững, hai ngày nay ở bệnh viện, anh đã chịu rất nhiều cú sốc, dường như bây giờ anh không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa.

“Mạnh Hàn, thật ra em đã muốn một mình thẳng thắn nói chuyện với anh, nhưng đều không có cơ hội... bây giờ có thể gặp được anh ở đây, có thể cho em nói một vài câu được không?” Tô Mộc Cầm xem như cũng được coi là có chút bình tĩnh, nói xong câu đó, cô cũng rất kiên nhẫn chờ đợi sự đồng ý từ anh.

Mạnh Hàn nhìn cô, thật lâu sau mới mím môi nói, “Được.”

“Có thể ngồi xuống không?” Tô Mộc Cầm nhìn đến chiếc ghế chờ ở bên cạnh

Mạnh Hàn nặng nề đồng ý, “Được.”

Sau khi hai người lần lượt ngồi xuống, Tô Mộc Cầm đợi một lúc sau rồi mới lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng không có lực của cô phát ra ở trong không gian yên tĩnh của hành lang bệnh viện, tiếng nói đó lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, “Mạnh Hàn, anh và em quen biết nhau cũng đã ba năm rồi, có lẽ cũng rất hiểu nhau, cho nên em cũng không muốn vòng vo...”

Sau đó cô hít sâu một hơi, nắm chặt bàn tay đang rịn mồ hôi, đôi môi mỏng mấp máy rất nhiều lần, sau đó mới có thể nói, “Mạnh Hàn, chúng ta chia tay đi!”

“Thật ra chúng ta vẫn có thể làm bạn...”

Mạnh Hàn sững sờ ngồi một bên, dường như có thể đoán ra được cô sẽ nói những lời này, nhưng không ngờ tới nó lại xảy ra hết sức đột ngột như thế.

“Mộc Cầm, anh...”

Tình yêu là điều tuyệt vời nhất của tạo hóa. Thứ gia vị này đem đến cho con người những cảm giác khó tả, có lúc bay bổng đến phiêu bồng nhưng có lúc lại ngụm lặn trong đau khổ. Không một ai lại muốn tình yêu tan vỡ hay phải buồn vì nó, nhưng cuộc sống lại không bao giờ chiều lòng người.Gặp một người xa lạ bỗng nhớ một người, gặp lại một người quen bỗng thấy mình xa lạ. Chẳng có loại tẩy nào có thể xoá sạch được những gì đã có. Cũng chẳng có loại bút nào có thể vẽ lại những gì đã mất!

Mạnh Hàn hiện tại không biết nói gì, bởi vì trái tim anh hiện tại như đang bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn không thể thở nổi, anh cố gắng để cho chính mình bình tĩnh, thế nhưng mọi thứ trên cơ thể không còn nghe lời chỉ bảo của anh nữa, ngay cả khóe mắt cũng không thể khống chế được mà ửng đỏ.

Mọi thứ anh cố gắng suốt ba năm, cuối cùng vẫn nhận lại câu nói chia tay của cô, dến lúc này, anh vẫn cảm thấy không cam lòng.

Mạnh Hàn nhịn cảm giác đau ở trong lồng ngực, lạnh nhạt hỏi, “Lý do em chia tay với anh có phải là vì hắn hay không?”

Tô Mộc Cầm hít sâu một hơi, cúi thấp đầu nói, “Anh cũng thấy em và Tư Thanh bước ra từ đâu mà, phải không?”

Theo lời nói của cô, ánh mắt Mạnh Hàn dừng ở trên bảng khám thai trước căn phòng mà hai người bọn họ vừa đi ra, trong tức khắc, anh kinh hoàng giống như bị sét đánh trúng, “Mộc Cầm, em... không phải đúng không... em và hắn ta...”

“Đúng vậy, em mang thai rồi” Giọng nói của cô rất khẽ khàng, nhưng lại giống như một cây búa, mạnh mẽ đập vào trái tim anh, khiến cho nó trong phút chốc vỡ tan tành.

Mạnh Hàn siết chặt bả vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói của anh tràn ngập sự chua xót không thể đè nén được, cuối cùng bùng phát trong đau đớn, “Có phải vì chuyện đó mà hắn ép buộc em ở bên cạnh hắn hay không? Không phải em tình nguyện có phải hay không?”

Tô Mộc Cầm cúi đầu, cắn chặt môi, yếu ớt nói từng chứ, “Mạnh Hàn, em xin lỗi!”

Mạnh Hàn nhìn cô chằm chằm, quan sát sắc mặt cô, gương mặt như đang cố chịu đựng: “Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Em có biết em làm như vậy thì anh sẽ cảm thấy như thế nào hay không...”

“Mạnh Hàn, anh cứ trách em đi, là em có lỗi với anh!” Tô Mộc Cầm nhìn vào mắt anh. Nơi đáy mắt dường như toát ra một lời từ biệt, như gai nhọn đâm buốt cơ thể cô.

Ánh mắt anh đỏ thẫm, từng tia máu hằn rõ. Anh nói với vẻ bi lụy, “Không cần, em đi đi, tôi muốn ở đây một mình, thật sự tôi rất mệt mỏi!”

“Mạnh Hàn...” Tô Mộc Cầm nắm chặt lấy bàn tay anh, ánh mắt đau đớn.

“Tôi đã bảo em đi đi!” Mạnh Hàn hất tay cô, gào lên.

Tô Mộc Cầm giật mình, bàn tay bị hất ra đập vào tường truyền đến cảm giác đau nhói, nhưng cô vẫn cắn răng nín nhịn, chịu đựng đến mức khóe mắt đã bắt đầu ửng đỏ, cô biết mình ờ đây bây giờ cũng không thể giải quyết được bất kỳ chuyện gì, cho nên sau đó, cô không nói gì liền đứng dậy xoay người rời đi.

Dường như cùng một giây cô xoay người, anh liền ôm cả người cô vào trong lòng mình. Bởi vì quá dùng sức, cả người đầu cứng nhắc, run sợ.

“Mộc Cầm, một chút thôi, chỉ cần cho anh một phút này, sau này anh sẽ không làm phiền đến em nữa...” Anh nói ở bên tai cô.

Cảm giác sợ hãi này, dường như có thể nghiền nát trái tim anh, khiến anh rất đau khổ...

“Mạnh Hàn, em xin lỗi... em thật sự rất xin lỗi...” Cuối cùng không thể chịu đựng được, cô liền vươn tay ôm lấy anh, nước mắt vô thức rơi xuống, khiến tầm mắt cô trở nên mờ hồ.

Đời người quan trọng chính là từng trải, cho dù vui cũng được, khổ cũng được, đã trôi qua rồi thì đừng nên nhắc lại.

Khi trốn tránh hiện tại bằng cách sống trong hồi ức, cũng là lúc hạnh phúc trượt theo kẻ tay mà trôi đi mất.

Ở đời không có chuyện không công bằng, chỉ có tâm không công bằng mà thôi. Hãy sống một cách không hờn, không trách, không hận, mọi chuyện đều không để ý thì tâm sẽ bình yên. Cho dù là say, là mê hay là tỉnh cũng đều đã trôi qua, nên hãy quên đi... Quý trọng người trước mắt mới là hạnh phúc.