Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 70: Tôi tha thứ cho ông




Tùy Vũ Thần vẫn nằm im lìm trên giường, mặt nạ dưỡng khí choáng gần nửa gương mặt trắng bệch, đôi mắt nhập nhèm vẫn nhìn thẳng không có tiêu điểm, rồi từ từ, tròng mắt dần dần chuyển động, liếc nhìn qua gương mặt của những người có trong phòng bệnh, đôi môi khô khốc khẽ mở ra nhưng không thể nói thành tiếng.

Thẩm Mã Hi cúi xuống ghé tai vào miệng ông ta, nghe tiếng ông ta thều thào yếu ớt, "Bà..."

Thanh âm của Tùy Vũ Thần rất nhỏ, gần như biến thành một người hoàn toàn khác với con người có chất giọng vang vọng thường ngày. Ông như một ngọn nến bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tắt, dù chỉ giơ tay lên cũng là một việc rất khó khăn.

Ông đã không còn là một người khai phá, gây dựng sự nghiệp, rắn rỏi ngồi trên vị trí chủ tịch của mình, mà đã hoàn toàn trở thành một ông già gần đất xa trời, một người suýt chút nữa đã tạm biệt thế gian tươi đẹp.

Nghe thấy thanh âm như tiếng muỗi kêu ấy, trái tim Thẩm Mã Hi trong lúc đó giống như bị một cái bàn ủi nóng rực chạy qua, mãi lâu sau vẫn nằm bẹp dí trong lồng ngực, không thể đập lại bình thường, bà ta nước mắt dàn dụa, nắm chặt lấy đôi tay không có lực của Tùy Vũ Thần, nghẹn giọng nói, "Tôi đây, ông có khó chịu ở đâu không? Đợi một chút, bác sĩ sẽ đến đây nhanh thôi."

Bác sĩ vào kiểm tra, sau đó nói, Tùy Vũ Thần đã vượt qua tình trạng nguy hiểm, bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa là sức khỏe sẽ trở lại như thường.

Sau khi mọi người nghe được tin đó, ai cũng mừng rỡ suýt rớt nước mắt.

Thẩm Tư Thanh và Tùy Lỗi thở phào nhẹ nhõm, đều có thể thả lỏng cơ mặt ra.

Khoảnh khắc ấy, nước mắt của Tô Mộc Cầm như ngưng kết lại, tuyến lệ đông cứng rất lâu, không ép vào được cũng không chảy ra được, chỉ có thể ép cho khóe mắt cô đỏ rồi lại đỏ, không dám tiến lại gần, chỉ có thể đứng cách một đoạn để quan sát biểu hiện của Tùy Vũ Thần.

Tô Mộc Cầm cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng cũng dần được gỡ bỏ, nhưng đôi mắt lại không thể kiềm chế được mà cay xè.

Vậy mà Tùy Vũ Thần nằm trên giường bệnh lại mỉm cười. Một nụ cười rất khó nhọc nhưng lại có cả chân thành, mừng rỡ và mãn nguyện.

Ông mấp máy môi, cố gắng phát ra âm thanh nhưng lại quá nhỏ, cô nhìn khẩu hình miệng của ông ta. Hình như ông ta đang gọi cô, thậm chí, dùng hết sức bình sinh muốn vươn tay về phía cô.

Một nỗi bi thương quét qua trái tim Tô Mộc Cầm. Cả người cô đờ ra, bàn tay càng nắm chặt vạt áo Thẩm Tư Thanh hơn nữa, từng khớp ngón tay cũng trắng bệch.

Cô không biết phải làm sao, chỉ có thể đứng đờ một chỗ.

Còn Thẩm Mã Hi, vì trải qua một cú sốc lớn, cho nên nước mắt giống như để vỡ ào ạt chảy ra, nhưmg bà ta vẫn cố kìm chế lại, khẽ nắm lấy bàn tay đang nâng lên của ông ta, siết chặt không buông.

Do mới tỉnh lại, Tùy Vũ Thần chỉ có thể ăn những thức ăn đã nghiền nát và thanh đạm, cho nên Thẩm Tư Thanh đã nói dì Trần làm những thức ăn đó ở nhà, sau đó hắn sẽ đem đến bệnh viện cho Thẩm Mã Hi.

Sang ngày thứ hai, tình trạng của Tùy Vũ Thần cũng đã khá hơn nhiều, mặt nạ dưỡng khí cũng đã được tháo ra, bây giờ ông ta đã có thể ăn được những món ăn hạt lớn hơn và nói chuyện, tuy nhiên giọng nói vẫn rất yếu ớt.

Mới sáng sớm, Thẩm Tư Thanh đã dẫn cô đến thăm ông ta, vừa vào phòng, cô đã thấy Thẩm Mã Hi đang cho Tùy Vũ Thần ăn cơm, còn Tùy Lỗi có lẽ đã đi ra ngoài mua một chút đồ dùng, vì thế cô không thấy anh ở đây.

Tùy Vũ Thần lơ đãng đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có nét buồn man mác khiến cho lòng cô khẽ quặn thắt lại.

Có lẽ Tùy Vũ Thần không biết cô đến, ánh mắt vẫn bình thản, nhưng đến khi ông ta liếc mắt quay sang nhìn thấy cô, trong nháy mắt, ánh mắt bình thản đó hoàn toàn vỡ tan tành, trừ chỗ cho sự kích động không thể thốt nên lời.

Ông ta mở to mắt nhìn cô, bàn tay nâng lên vươn về phía cô như muốn nắp bắt cái gì đó.

Thẩm Mã Hi cũng cảm nhận được hành động của ông, cho nên quay đầu lại nhìn, khi thấu được bên ngoài cửa là Tô Mộc Cầm và Thẩm Tư Thanh, khuôn mặt hơi giãn ra nói với hai người, "Hai đứa không đi làm sao?"

Thẩm Tư Thanh dẫn cô vào, bình tĩnh nói, "Chuyện công ty cháu đã giao cho thư ký, còn Mộc Cầm thì đang trong thời gian nghỉ phép."

"Vậy sao không để vợ cháu ở nhà nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay con bé cũng chịu mệt rồi, hơn nữa Mộc Cầm cũng đang mang thai, đi lại nhiều cũng không tiện." Thẩm Mã Hi đặt chiếc muỗng xuống, hơi thở dài nói.

Tô Mộc Cầm nghe vậy, hơi cúi đầu, cắn răng nói, "Là cháu muốn đến đây nên Tư Thanh mới đi cùng với cháu."

Thẩm Mã Hi cười cười, hơi đứng dậy nhường chỗ cho hai người bọn họ, nhưng bà vừa đứng lên đã bị bàn tay của Tùy Vũ Thần chạm phải, ánh mắt ông khẩn thiết nhìn Tô Mộc Cầm, bàn tay trắng xanh vẫn duy trì tư thế nâng lên.

Thẩm Mã Hi hoảng hốt, hơi nâng mắt nhìn Tô Mộc Cầm, lúc này mới biết ý của ông là gì, hơi trầm mặc, sau đó mới gọi Tô Mộc Cầm tiến lại, "Mau lại đây, nói chuyện với ba con mấy câu!"

Thẩm Tư Thanh vòng tay giữ lấy eo cô, thấp giọng nói: "Đi lên đi!"

Cô im bặt, hơi chần chừ bước tới, thẳng đờ người đứng trước giường bệnh. Ở khoảng cách gần thế này, cô có thể nhìn thấy bàn tay gầy guộc nhăn nheo ấy đang gồng hết sức mình để nâng lên, tóm chặt khiến tim cô đau nhói.

"Tiểu... Cầm!" Tay Tùy Vũ Thần vẫn còn đang giơ ra một cách khó khăn, muốn nắm lấy tay cô.

Cô nhìn đôi tay già cỗi đó, cảm giác cay nồng nơi sống mũi cùng nỗi căm phẫn nơi đáy lòng quyện chặt lấy nhau, đả kích cô, đánh vào người khiến cô ngạt thở.

Từ lâu cô đã quên mất tay của ba như thế nào, cũng quên mất được bàn tay lớn của ba dắt đi sẽ có cảm giác như thế nào. Trong mơ, mỗi lần cô nhớ ba mình cô sẽ chỉ mơ thấy Tô Chính, người đàn ông đã kết hôn với mẹ cô và nuôi nấng cô.

Trong hiện thực, giấc mơ đẹp đó lại hoàn toàn bị biến dạng, người muốn giết cô và con cô lại chính là ba của mình.

Nhiều lúc cô cũng tự cho rằng chuyện đó không phải hiện thực, nhưng lại không thể.

Ngón tay mảnh dẻ bị siết gần đứt tới nơi. Đầu móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Da thịt đang kêu gào đau đớn. Nỗi đau ấy lại dội vào tim.

"Mộc Cầm!" Thẩm Tư Thanh phía sau thầm gọi tên cô.

Tô Mộc Cầm có được ý thức, nhìn chằm chằm bàn tay của Tùy Vũ Thần, đáy lòng giá lạnh. Cho dù cô có không muốn thừa nhận thế nào, thì cũng không thể thay đổi được sự thật, cô chính là con gái ruột của ông lão trước mắt này. Cho dù cô còn tiếp tục làm thinh trước đôi tay đang không ngừng giơ ra trước mặt cô, thì khao khát trong lòng cũng không thể kìm nén lại.

Kỳ thực, cô rất muốn nắm tay Tùy Vũ Thần, rất muốn cảm nhận một chút xem bàn tay của người cha có thật sự ấm áp như những gì cô đã trải qua trước kia không.

Bàn tay buông lỏng rồi lại nắm chặt, rồi, lại từ từ buông lỏng.

Tô Mộc Cầm chần chừ giơ tay lên, cuối cùng cô vẫn nắm lấy tay Tùy Vũ Thần.

Tim cô chợt run lên rất mạnh, cảm giác lạnh lẽo ào đến như thác lũ.

Tay ông ta thật sự vẫn cho cô có cảm giác rất ấm áp so với tưởng tượng của cô. Tuy rằng nó mát lạnh, cứng đờ, khô cong, những khớp xương gầy nhô ra gần như chọc vào tay làm cô đau.

Nhưng Tùy Vũ Thần vẫn siết chặt tay Tố Diệp, nét mặt kích động và thỏa mãn.

Thẩm Tư Thanh thấy vậy liền tiến lại, đỡ Tô Mộc Cầm ngồi xuống đầu giường.

"Tiểu Cầm à! Con... cuối cùng cũng tới gặp ba rồi." Hơi thở của Tùy Vũ Thần gấp gáp, từng câu chữ phát ra cũng sẽ khiến ngực ông ta truyền đến cảm giác đau nhói, thanh âm yếu ớt, nhưng hai mắt lại toát lên nét vui mừng.

Tô Mộc Cầm mím chặt môi, vẫn luôn nhẫn nhịn những cảm xúc phức tạp đang cuộn trào.

"Con đến được đây... ba... thật sự rất vui."

Cô chẳng nói được câu nào, cổ họng như bị tắc nghẹn.

"Bao năm nay, ba... có lỗi với con..." Tùy Vũ Thần nói rất vất vả, nhưng bàn tay ông thì rất có sức mạnh, dường như đang dùng toàn bộ sức lực trên người để giữ chặt lấy cô, sợ cô sẽ đứng dậy bỏ đi mất vậy.

"Ba... không phải một người ba tốt, thế nên... sau này ba rất muốn bù đắp cho con, nhưng làm gì... cũng trái với ý muốn. Con tin ba, ba vẫn luôn yêu thương con."

Trái tim Tô Mộc Cầm như bị thứ gì túm chặt lấy, máu chảy đầm đìa, đau đớn dâng trào.

"Ông đừng nói nữa." Một lúc sau, cuối cùng cô cũng ép ra được tiếng nói của mình. Khóe mắt cô khô khốc. Cô muốn khóc nhưng vẫn kiềm chế không rơi nước mắt.

"Hãy tha thứ cho ba..." Tùy Vũ Thần cố gắng gượng cười.

Tô Mộc Cầm cắn môi, mùi máu lan ra khắp khoang miệng.

"Bao nhiêu năm nay, ba vẫn luôn tìm kiếm con, ba rất sợ sẽ để con phải chịu khổ ngoài kia..." Tay Tùy Vũ Thần hơi run rẩy, ánh mắt gần như là khẩn cầu: "Tiểu Cầm à... Ba thật sự xin lỗi con... ba xin lỗi con..."

"Ông không cần phải nói nữa..." Tô Mộc Cầm lên tiếng, giọng khản đặc, nghẹn ngào: "Tôi... tôi đã tha thứ cho ông rồi."

Phải! Cô tha thứ rồi! Ngay cả khi ông ta làm điều xấu nhưng ông ta vẫn là ba cô, cô không thể rũ bỏ mối quan hệ huyết thống này được! Hơn nữa, ông ta cũng chỉ vì yêu thương cô nên mới ra nông nỗi như ngày hôm nay. Nếu như cô không tha thứ, có lẽ cô sẽ rất hối hận.

"Con gái!" Tay Tùy Vũ Thần run rẩy kịch liệt, cảm giác xúc động đâng lên, một giọt nước mắt lăn xuống, thấm lên gối. Ông mãn nguyện rồi, đồng thời cũng đau lòng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: "Cuối cùng ba cũng nghe được câu nói này của con... những năm sau này ở trong tù, ba không còn luyến tiếc điều gì nữa rồi..."