Nếu Như Không Có Anh

Chương 10-1




Anh không tìm thấy cô!

Sau khi trở về từ vịnh Cát Trắng, hôm sau cô liền nộp đơn từ chức. Anh cũng không ngăn cản cô, cho cô một tuần lễ để bản giao công việc, nhưng chỉ trong vòng hai ngày, cô đã bàn giao tất cả. Tự nhiên rời đi.

Mới đầu, anh rất tức giận.

Giận cô tự cho bản thân là đúng, giận cô có can đảm nhìn thấu tâm tư trong lòng anh, lại ngang ngược nói ra tất cả. Anh cảm thấy hỗn loạn, tôn nghiêm bị tổn thương nghiêm trọng.

Nhưng sau khi cô chính thức rời đi, anh không nhìn thấy bóng dáng của cô, không nghe được giọng nói của cô, nhìn qua bàn làm việc của cô trống trơn lại cảm thấy rất cô đơn tịch mịch.

Một loại không ranh giới, một sự cô đơn khủng khiếp, đủ để làm cho người kiên cường cách mấy cũng sa ngã.

Anh rất sợ cô đơn như vậy.

Mới qua mấy ngày, anh nổi điên lên nghĩ muốn tìm cô về.

Là kêu ngạo đã kìm nén anh, anh không muốn nhận thua. Từ nhỏ đến lớn đối với sự giáo dục nghiêm khắc của bố mẹ anh cũng chưa từng bị khuất phục.

Dĩ nhiên cô không thể là ngoại lệ được.

Anh tự nói với bản thân, không có chuyện gì to tát, cô cũng không phải là người xuất sắc ưu tú cho lắm, mất đi cô, cùng lắm anh sẽ tuyển dụng thêm trợ lý khác.

Nhưng thực ra, trong lòng anh rõ nhất, anh chưa bao giờ cần tới trợ lý, cô đối với anh tuyệt đối không đơn thuần là làm việc chung.

Đã rất thích, rất thích rồi, cho nên cũng rất đau khổ, rất đau khổ.

Cô thích anh, vậy anh thì sao? Cảm giác anh đối với cô là gì?

Nghiêm Sâm bối rối. Những ngày gần đây anh không ngừng suy nghĩ về vấn đề này, lần lượt mở điện thoại di động ra, trên màn hình là hình ảnh giấc ngủ an tĩnh thản nhiên.

Là hình Chu Vi Đồng đang ngủ.

Đây là lần trước đang ngồi trên máy bay từ Tokyo về Đài Bắc, anh thừa dịp cô ngủ say liền lén chụp. Bởi vì cô còn đang bệnh, nên sắc mặt tái nhợt, hai bên má hơi đỏ lên, đeo mắt kính lỗi thời, thoạt nhìn thì không xinh đẹp tí nào.

Nhưng đối với anh mà nói cô rất khả ái, đáng để suy nghĩ. Mỗi khi rảnh rỗi, anh đều có thói quen mở tấm hình này ra nhìn đến ngẩn người, nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi khi còn bị phân tâm.

Nếu như khi ở công ty anh sẽ lập tức gọi cô vào phòng làm việc, tận tình ‘khi dễ’ cô một phen, còn nếu là ở nhà, anh sẽ gửi tin nhắc hoặc gọi điện thoại làm phiền cô, cố ý giao cho cô những công việc vụn vặt.

Cô là một người rất quan trọng. Anh có thể khẳng định.

Lúc cô cười như ánh mặt trời chiếu vào trái tim u ám của anh, khi cô khóc sẽ mạnh mẽ làm đau trái tim của anh.

Đối với anh mà nói cô chính làm người con gái như thế, kể từ khi Tiết Xán Tâm qua đời ai cũng không thể mở được trái tim đã đóng chặt của anh. Thậm chí ngay cả Tiết Xán Tâm cũng không có cách nào để anh có thể cười tự nhiên như thế.

Đi cùng với cô, thỉnh thoảng anh sẽ thấy bản thân như đang trẻ đi vài tuổi, trở thành một đứa trẻ mới lớn có thể thoải mái vui đùa làm cho cô vui vẻ.

Mà ở trước mặt của Tiết Xán Tâm, anh lại không giống như đứa trẻ……. Phải nói là ở trước mặt mọi người, anh lại trở thành một người đàn ông bá đạo. Lúc còn rất trẻ, anh đã muốn tự bản thân gánh vác tất cả mọi việc.

Nhưng bây giờ, anh đã học được cách nghịch ngợm.

Là cô đã dạy anh.

Khi gặp được anh đối với em mà nói đó là niềm hạnh phúc.

Cô nói gặp anh rất hạnh phúc, nếu như không phải là anh cô sẽ không tìm lại chính bản thân. Nhưng cũng vì đã tìm lại được chính bản thân, cô nên vĩnh viễn không cam tâm trở thành thế thân của một người con gái khác.

Cô nghĩ rằng anh xem cô là thế thân của Tiết Xán Tâm.

Thật khờ! Như thế nào mà cô lại nghĩ anh xem cô là Tiết Xán Tâm chứ? Anh biết rõ hai người hoàn toàn khác nhau.

Tiết Xán Tâm cho anh sự đau đớn mà cô lại cho anh sự vui vẻ, hạnh phúc.
Kẻ ngu phải là anh mới đúng? Tại sao lại ngu đến mức để cho cô ra đi? Nghiêm Sâm buồn bực.

Anh cứ tưởng bản thân có thể tự mình chống đỡ, cho là mình không cần đến cô, không cần đến bất cứ ai, nhưng cuối cùng anh đã sai rồi.

Nhiều lúc cùng cô xa nhau mới một ngày, liền nghĩ đến cô nhiều hơn. Cho đến bây giờ anh mới bừng tỉnh hiểu ra anh không thể mất đi cô………….

Nhưng anh không tìm được cô. Cô đã đổi số di động khác, mẹ cô nói cô đi du lịch, tạm thời sẽ không về nhà.

Rất dễ để nhận ra, cô muốn cắt đứt mọi liên lạc với anh.

Nên làm thế nào bây giờ?

Thật ra thì anh không biết làm sao để quên đi quá khứ, anh vẫn tự giam mình ở nơi đó!

Một giọng nói đau buồn lại lần nữa vọng về trong tâm trí anh.

Có lẽ, đã đến lúc dũng cảm đối mặt……….

***

“Anh, cuối cùng anh cũng chịu gặp em rồi!”
Người ngồi trong quán bar lúc nửa đêm đợi Nghiêm Sâm là em trai anh từng thương yêu nhất, Nghiêm Phi.

Vừa nhìn thấy Nghiêm Sâm, Nghiêm Phi đang ngồi trên ghế sô pha lập tức đứng dậy, vẫy tay về phía anh. Mặt anh không chút thay đổi, lòng ngực đau nhói khi nhìn thấy chân phải của Nghiêm Phi đi cà thọt.

Đã trôi qua nhiều năm rồi, A Phi vẫn không cách nào khôi phục hoàn toàn bước đi nhanh nhẹn như ngày trước.

“Nhận được điện thoại của anh, em rất vui, không ngờ anh sẽ chủ động liên lạc với em.” Nghiêm Phi chủ động mời anh ngồi xuống, vẻ mặt không giấu được niềm vui sướng, cầm chai rượu Whisky lên rót cho anh trai một ly.

“Anh tới để giải quyết mọi việc trong quá khứ.” Anh dè dặt lên tiếng.

Nghiêm Phi dường như đoán được anh sẽ nói như vậy, cười nhạt lên tiếng. “Anh còn hận em sao?”

Nghiêm Sâm không lên tiếng.

Làm sao anh có thể hận em trai ruột của mình đây? Chẳng qua tình thân đã tan vỡ một lần, không biết nên làm thế nào để phục hồi.

“Em hiểu rất rõ, làm em không đúng.” Nghiêm Phi chủ động xin lỗi. “Em cũng vậy không nên đổ hết tội lỗi về cái chết của Tiết Xán Tâm lên người anh……. Khi đó em quá kích động, thật ra chúng em nên xin lỗi anh, có lẽ trời cao đã trừng phạt chúng em.”
Sao lại trừng phạt?

“Nếu như là trừng phạt, cũng phải nhằm vào anh chứ?” Nghiêm Sâm tự giễu lên tiếng.

Nghiêm Phi kinh ngạc nhìn anh, một hồi lâu, đang suy nghĩ điều gì đó liền mỉm cười.

“Cô gái kia nói không sai, anh luôn cảm thấy áy náy về chuyện này.”

“Cô gái kia?” Nghiêm Sâm chấn động. “Em nói là Chu Vi Đồng sao?”

“Ừm, Chu Vi Đồng.” Nghiêm Phi dừng một chút. “Cô ấy trông rất giống với Tiết Xán Tâm.”

Nghiêm Sâm im lặng hồi lâu.

“Cô ấy nói, thật ra anh đã nghĩ đến việc tha thứ cho em, có phải vậy không, anh?” Nghiêm Phi cẩn thận từng li từng tí thử dò xét.

Nghiêm Sâm cầm ly rượu lên, chưa nói có tha thứ hay không, nhưng lại bày ra tư thế mời rượu rất thân thiết.

“Thật ra nếu năm đó em sớm nói cho anh biết rõ sự tình, hai người các em yêu nhau vui vẻ, anh không thể không tác hợp cho hai người.”

“Rất xin lỗi, vì rất xấu hổ nên không nói cho anh biết rõ sự thật.” Nghiêm Phi giật giật khóe miệng. “Em cũng ngờ rằng Tiết Xán Tâm sẽ chọc giận anh, sau này lại……. Xảy ra tai nạn xe.”

Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh, hai anh em cùng lúc nhớ lại chuyện ngày xưa. Mọi việc đã sớm trôi qua, nhưng lại phảng phất rõ từng chi tiết ngay trước mắt.

Bọn họ đều từng trải qua quãng thời gian bi thương, cũng đều học được cách tự đứng lên, kiên cường bước về phía trước.

Sau hồi lâu, Nghiêm Sâm là người đầu tiên lên tiếng, giọng khàn khàn nói. “Tính cách Tiết Xán Tâm chính là như vậy, cô ấy thích trời mưa, nhưng lại ghét bị mắc mưa.”

“Cô ấy hy vọng sẽ giữ cả thế giới trong lòng bàn tay, thật sự rất ích kỷ.” Nghiêm Phi cũng đồng ý với lời nói của anh. “Mà em lại rất thích cô ấy.”

“Đồ ngốc!” Nghiêm Sâm bật cười.

Nghiêm Phi cũng cười, thản nhiên chấp nhận lời nói này của anh trai, lắc lắc ly rượu.

“Anh, anh yêu cô ấy sao?”

Nghiêm Sâm nhíu mày. “Em nói Tiết Xán Tâm sao?” Trải qua sự việc kia, làm sao anh có thể yêu cô được đây?

“Không phải, em nói Chu Vi Đồng kìa.”

“Vi Đồng sao?”

“Em nhìn ra được, cô ấy thật sự rất thích anh.” Nghiêm Sâm ý vị sâu xa nói nhỏ.

“Em kể lại tất cả mọi việc ngày trước cho cô ấy nghe, cô ấy rất khổ sở, hốc mắt nén lệ. Là bởi vì anh, anh, cô ấy đau lòng vì anh.”

Cô ấy đau lòng vì anh sao?

Nghiêm Sâm rung động, lòng ngực như đang có hàng ngàn con ngựa đang phi nhanh, tiết tấu rất mãnh liệt.

Điều gì đã làm cho một người phụ nữ mạnh mẽ như thế lại đau lòng vì một người đàn ông? Đó không phải gọi là thích nữa? Vì loại tình cảm này, sẽ làm cho cô thấy được loại cảm giác đau lòng lưu lại vết sẹo của anh năm đó, và cuối cùng đã chữa lành tất cả sao?

“Cô ấy nói, tai nạn xe năm đó là việc ngoài ý muốn. Muốn anh và em đừng tự trách bản thân nữa, cô ấy còn nói, cô ấy rất muốn anh được vui vẻ, nhưng tiếc là cô ấy không phải là Tiết Xán Tâm, sợ rằng không thể thay thế được.” Nghiêm Phi thuật lại tiếng lòng của Chu Vi Đồng, từng câu từng chữ, đập vào trái tim Nghiêm Sâm.

Anh ngồi yên bất động, giống như đang nếm trải mùi vị thương yêu.

Nghiêm Phi như nhìn thấu suy nghĩ của anh, đáy mắt mỉm cười. “Gần đây anh rất vui vẻ đúng không?”

Anh thật sự rất vui vẻ, Nghiêm Sâm nắm chặt ly rượu, nhìn rượu đang chìm nổi trong các viên đá nhỏ, thấy ánh sáng chói hiện lên trong ly rượu.

Những việc anh đã trải qua cùng với cô, là ký ức thuộc về anh và cô.

“Em đoán bây giờ anh đang nghĩ đến cô ấy.” Nghiêm Phi đột nhiên mở miệng.

“Làm sao em biết?”

“Lúc anh nghĩ đến cô ấy, ánh mắt nhìn như đang yêu.”

Ánh mắt của anh……… Như đang yêu sao? Nghiêm Sâm kinh hãi.

Có âm thanh nào đó vọng lại trong trái tim của anh, máu anh sôi sục, màn nhĩ chấn động, làm toàn thân anh kích động không thôi.

Đây là âm thanh của tình yêu sao?

“Chính anh cũng không hiểu được sao?” Nghiêm Phi cười nhạo anh. “Anh vẫn giống như trước đây, chuyện tình cảm anh rất chậm tiêu!” Nếu không như thế thì làm sao em trai ruột có thể thầm thích bạn gái của mình chứ?

Trái tim Nghiêm Sâm đập rất nhanh, em trai nói ánh mắt của anh như đang yêu, nói anh đối với chuyện tình cảm rất chậm tiêu, chẳng lẽ là thật? Thì ra anh đang chìm đắm trong làn sóng yêu thương mà bản thân lại không biết sao?

Vừa nghĩ đến đây, anh bỗng nhiên đứng dậy, chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên sa sút, trong nháy mắt ánh mắt bỗng nhiên rất phấn khởi.

Nghiêm Phi kinh ngạc cho là anh đang nổi cáu, không ngờ anh lại đưa bàn tay ấm áp ra.

“Về sau rảnh rỗi, chúng ta lại cùng nhau uống rượu.”

Nghiêm Phi im lặng, ngây ngốc bắt tay với anh trai, hai anh em đứng nhìn nhau bằng ánh mắt rất cảm động.

Thật ra còn so do cái gì nữa? Chuyện lúc trước đã trôi qua nhiều năm rồi.

Nghiêm Sâm mỉm cười, mà Nghiêm Phi đang nhìn theo nụ cười ấp ám của anh trai lại càng khiếp sợ. Từ lúc nào thì người anh trai luôn luôn tỏ ra lạnh lùng với mọi người xung quanh lại tỏ ra ấm áp như thế này?

Có lẽ là cô gái kia, đã thay đổi anh…………

“Tại sao hôm nay anh lại hẹn em ra?”

“Bởi vì Vi Đồng, cô ấy hy vọng anh có thể đối mặt với quá khứ.”

Quả nhiên là cô ấy!

“Em phải cảm ơn cô ấy.” Nghiêm Phi nhỏ giọng nói, vẻ mặt có phần buồn bã. Không ngờ anh em bọn họ vì một người con gái mà tuyệt giao, sau này lại được một cô gái khác giảng hòa.

“Cô ấy là một cô gái tốt, anh phải quý trọng cô ấy!”

“Ừm, anh biết rõ.” Nghiêm Sâm gật đầu, ánh mắt tỏ rõ sự quyết tâm.

***

Tại một thị trấn nhỏ ở Đài Đông.

Thị trấn này ít người ở nhất tại Đài Loan, có mười hai km đường mòn để chạy xe đạp vòng quanh trấn. Phong cảnh xinh đẹp không thua bất kỳ nơi nào, xa xa có những đóa hoa mọc trải dài các khe, dãy núi nhấp nhô. Gần gần có những bờ ruộng tung quành ngang dọc, cánh đồng màu xanh biếc của vụ mùa thu đông. Đúng lúc này chằn chịt những cánh đồng lúa, còn có thể nhìn thấy cánh đồng hoa đầy màu sắc. Các loại hoa như hoa hướng dương, cúc Ba Tư, tươi tốt như đang nở nụ cười.

Có gạo truyền thống và lúa gạo màu tím nhìn như một bức tranh, nghe nói thời gian trước có một người trẻ tuổi, xin người nông dân trồng lúa trồng một mẫu người đàn ông và mẫu người phụ nữ đang ôm nhau, sau đó muốn kết hôn với bạn gái của mình.

Đối phương nhất định gật đầu đồng ý, màn cầu hôn lãng mạn như thế, cô gái nào có thể từ chối được?

Chu Vi Đồng mỉm cười, dừng xe đạp lại, thưởng thức cảnh hoàng hôn. Nắng chiều giống như một vệt sáng, một tầng lại một tầng vẽ loạn trên bầu trời làm rung động lòng người.

Sau khi cô đến thị trấn nhỏ hẻo lánh này, cô có thói quen đi xe đạp thưởng thức cảnh hoàng hôn, mỗi lần đi sẽ phát hiện ra những điều thú vị khác nhau.

Nơi này là nhà mẹ của người bạn học cấp ba của cô Liz, ba mẹ Liz vừa mở một quán trọ, lại đúng lúc thiếu người phụ việc, vì vậy cô liền đến đây. Thường ngày cô ở quán trọ giúp một tay, Chủ Nhật lại dạy mấy đứa nhỏ ở gần vẽ tranh.

Mỗi ngày đều trôi qua một cách bình thản cô rất hài lòng, người dân bản xứ cũng rất nhiệt tình, thay phiên chiêu đãi cô. Dạy cô trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn, khách ở quán trọ cũng thường xuyên trò chuyện với cô.

Cô học được rất nhiều điều, trưởng thành hơn rất nhiều.

Quan trọng nhất là tâm trạng cô đã cởi mở hơn, khẩn cấp đóng cánh cửa nội tâm lại cũng tự nhiên ghênh đón một thế giới mới tốt đẹp hơn.

Đây là đạo lý cô đã lĩnh ngộ được.

Cô rất hạnh phúc mặc dù vẫn còn cô đơn.

Bởi vì khi cô nhớ đến Nghiêm Sâm, có chút ngọt ngào tuy nhiên lúc đau khổ lại nhiều hơn.

Anh có khỏe hay không? Có ăn cơm đúng giờ hay không? Có cười nhiều không? Đi trên đường có nhìn thấy những cảnh đẹp xung quanh, có nghe thấy những tiếng chim hót du dương hay không?

Cô nghĩ anh sẽ thường xuyên nhớ đến cô ấy hay không?

Mẹ cô nói, là tự cô tìm lấy phiền toái, lúc nào nói điện thoại cũng khuyên cô trở về Đài Bắc gặp mặt anh một lần.

Cô kiên quyết không chịu. “Con không muốn làm thế thân cho người phụ nữ khác.”

“Con biết bản thân chỉ là thế thân sao?”

“Rất rõ ràng, nếu không vì sao anh ấy lại đối xử tốt với con như vậy?”

“Nó đối xử tốt với con, bởi vì nó thích con.”

Cô yếu ớt thở dài. “Mẹ, mẹ không hiểu đâu.”

Cô thừa nhận có lẽ anh thích cô, nhưng bởi vì cô lớn lên rất giống với người yêu cũ không thể nào quên của anh.

“Con ngốc thật!” Mẹ cô trách mắng cô. “Con không phải đã nói gần đây con rất có lòng tin với bản thân sao? Làm sao lại để tâm đến một chuyện vụn vắt như thế?”

“Con không có nha.”

“Còn nói không? Trước kia không phải con đã nói với mẹ rằng vị ông chủ ‘Diêm La Lãnh Huyết’ của con như biến thành người khác sao? Nói nó biết cười, còn có thể chơi trò chơi với con nữa?”

“Không sai, thế nhưng không phải vì mối quan hệ với con………….”

“Không phải con, vây là ai? Con là chính con, cho dù con và bạn gái trước của nó có giống nhau. Nhưng dù sao đứa con gái đó chỉ biết chọc giận cho nó khổ sở, còn con lại làm nó vui vẻ………. Tốt nhất con nên suy nghĩ một chút, Đồng Đồng, để cho nó thường mở miệng cười là con, chăm sóc ở bên cạnh nó cũng là con, không phải là đứa con gái kia!”

“Nhưng………..”

“Nếu như không phải là con, người đàn ông kia sẽ biết cười, biết vui vẻ là gì sao? Không phải con đã từng nói qua, con có chút hiểu lầm với mấy người bạn thời cấp ba, không phải là các bạn con xa lánh con, mà bởi vì do con tự ti, sợ bị thương, cảm giác thành tựu của bản thân đạt được kém hơn so với các bạn. Bỏ qua thực tế rằng các bạn con cũng có những khó khăn riêng……….. Bây giờ con đối với người đàn ông kia, không phải giống y như vậy hay sao? Con tự xem bản thân là thế thân của bạn gái trước của nó, không phảilà con đang sợ hay sao? Chẳng lẽ vì sợ hãi mà con lại bỏ qua một chuyện tình yêu đẹp hay sao?”

Là chính cô tự bỏ lỡ đoạn tình yêu đẹp này hay sao?

Lời khuyên của mẹ đã làm cô rung động, cô vẫn cho là bản thân đã học được cách mở rộng tấm lòng, thì ra cô còn đóng chặt chuyện tình cảm lại sao?

Là như thế phải không?

Chu Vi Đồng nghĩ không ra, trong lòng lại kích động không thôi.

Cô cố ý đổi số điện thoại cắt đứt mọi liên lạc với anh, cũng không để cho anh tìm được cô, có phải cô đang trốn tránh không muốn đối diện với thực tế hay không?

Vì cô sợ, sợ khi cô thổ lộ lại đối mặt với sự lạnh lùng của anh. Trong thư cô nói cảm ơn, chúc anh hạnh phúc, nhưng thực ra cô chỉ là giả vờ cố chấp.

Cô sợ phải nhìn thấy phản ứng của anh, càng sợ anh lại không có phản ứng gì, vì vậy cô lựa chọn rời đi…………

Chắc là như thế? Chu Vi Đồng khổ sở tự giễu.

Mặt trời đã lặn, sắc trời ảm đạm, đèn đường bắt đầu chiếu sáng thành một đường thẳng tắp, lúc này cô bắt đầu đạp xe trở về quán trọ giúp chuẩn bị bữa tối cho khách trọ.

Sau khi ăn xong, cô cùng ba mẹ của Liz nói chuyện phiếm. Đến đêm khuya, cô chúc họ ngủ ngon rồi trở về phòng ngủ tắm rửa, lúc cô đứng sau cửa sổ lại nghe bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng rơi róc rách.

Trời mưa.

Cô ngây ngốc nhìn giọt mưa chảy qua cửa sổ, tim cô bỗng trống rỗng.

Nhìn cơn mưa lất phất vào ban đêm, cô đặc biệt luôn nhớ đến anh.

Không biết là qua bao lâu, điện thoại reo lên một hồi chuông, đánh thức suy nghĩ cô đơn của cô. Cô cầm điện thoại lên, là tin nhắn của mẹ cô gửi đến.
Có người nhờ mẹ gửi địa chỉ trang web này cho con.

Chỉ đơn giản một câu rồi kèm theo địa chỉ trang web.

Cô mở notebook đang để ở bàn trang điểm, kết nối internet, rồi vào địa chỉ trang web, thì ra đây là một đoạn clip.

Là cái gì đây?

Cô tò mò mở đoạn clip lên, hình ảnh xuất hiện, vừa bắt đầu là nụ cười sảng khoái của Thái Thường Hi.

“Hi, Vi Đồng, đã lâu không gặp, cô có khỏe không?”

Tiếp theo, cô không thể tưởng tượng được là Nghiêm Phi. “Không ngờ tôi cũng ở đây phải không? Thật ra hôm nay chúng tôi chẳng khác như đang làm từ thiện, giúp một người không hiểu gì về tình cảm thổ lộ, chính là anh ấy!”

Một bóng dáng quen thuộc xông vào màn hình, cô giật mình, nhất thời khó thở,.....