Nếu Như Yêu

Chương 13-4




Cả hai ngày sau đó, tôi gọi điện cho Hứa Tử Đông, anh đang bận việc nên nói rất ngắn gọn, chỉ bảo rằng chị đang tiếp tục điều trị, các bác sĩ đều đưa ra phương án ngừng mang thai, nhưng chị nhất quyết muốn để cái thai phát triển hoàn thiện thêm. Tôi lo lắng nói: “Chị ấy nên nghe lời bác sĩ chứ.” Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi có thể cảm thấy giọng nói anh trầm xuống, tình hình của chị Hứa Khả chắc chắn không lạc quan. Tôi kể cho bố nghe, bố trầm mặc hồi lâu không nói.

Lúc tôi đi khai giảng về, bố đã không ở nhà trọ nữa. Tôi gọi vào di động của bố, hình như bố đang ở trên xe buýt, xung quanh rất ồn ào, bố chỉ nói đi một lát rồi về.

Tôi càng đợi càng không yên tâm, trời cũng sắp tối rồi, tôi gọi điện lần nữa nhưng bố không nghe máy. Tôi còn nhớ rõ lần trước bố ra ngoài một mình và đã xảy ra chuyện, thế nên tôi bắt đầu cuống lên, nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định bắt xe buýt đến bệnh viện xem sao.

Tôi lên tầng đến phòng chị Hứa Khả, điều làm tôi bất ngờ là chị Hứa Khả không nằm trên giường bệnh. Hứa Tử Đông và Tôn Á Âu đứng ở bên trong, đang nói chuyện gì đó, cạnh cửa sổ là một người phụ nữ trung tuổi, tôi trông thấy khá quen.

“Chủ nhiệm Cố nói rất rõ, tình trạng của cô ấy đang nguy hiểm, không thể kéo dài thêm nữa.” Tôn Á Âu nói. “Anh là chồng của cô ấy, có quyền yêu cầu tạm ngưng mang thai bây giờ.”

“Nhưng chị không mất tri giác, chị vẫn kiên quyết yêu cầu đợi phổi của bé phát triển hoàn thiện hơn mới sinh, chúng ta cần tôn trọng ý kiến của chị.”

“Cậu không nhận ra sao? Tâm trạng cô ấy bây giờ rất hỗn loạn, sa sút, quyết định trong tình trạng nhue thế liệu có lí trí không? Cô ấy không muốn gặp anh, nếu cậu không khuyên cô ấy, sau này cô ấy xaury ra chuyện gì, đó là trách nhiệm của cậu đấy.”

Hứa Tử Đông bặm môi không nói, tôi không nhịn nỗi nữa, bước đến, nói: “Bây giờ mới quy kết trách nhiệm thuộc về ai, còn vội vã thanh minh cho bản thân, anh xử sự như vậy có hợp lý không?”

Sắc mặt Tôn Á Ân tái xanh, không nói thêm câu nào nữa đã bỏ đi. Hứa Tử Đông ngồi ở mép giường với vẻ chán nản.

“Thực ra anh và anh ấy có cùng ý kiến, nhưng bây giờ ngừng mang thai sẽ an toàn hơn cho chị. Anh đã khuyên nhủ chị, nhưng chị cố chấp một cách bất thường, không nghe lời ai hết.”

“Vâng, em biết anh ta nói không sai, nhưng nghe anh ta nói đến trách nhiệm, thấy anh cũng không phản bác lại, em mới cáu.”

Hứa Tử Đông cười gượng. “Anh và chị có một điểm chung, từ nhỏ đến lớn đều không muốn cãi nhau.”

Điều này thì tôi nhìn ra. So với hai chị em họ, tôi hoàn toàn là một đứa bướng bỉnh, ngang ngược. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng sấm, rồi mưa dội xuống như trút. Tôi nhìn bầu trời tối đen như mực bên ngoài cửa sổ, càng cảm thấy lo lắng.

Hứa Tử Đông nói: “Từ Hàng, thời tiết xấu thế này, sao em lại đến đây?”

“Em muốn qua xem bố em có đến đây không, bố vì chuyện của chị Hứa Khả nên rất áy náy. Chị Hứa Khả đâu rồi ạ?”

“Chị được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt rồi.” Anh lắc đầu, nói thêm: “Không thể trách chú Hà được, chú ấy không còn cách nào khác mới nói ra sự thật thôi.”

Lúc này, người phụ nữ trung niên ngồi bên cửa sổ từ nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng. “Từ Hàng, cô đã nêu ra đề nghị không hợp lý với bố cháu, ông ấy giấu chuyện lâu như vậy, cô rất cảm ơn ông ấy.”

Hứa Tử Đông và tôi đều ngạc nhiên, tôi nhìn cô ấy, vẫn cảm thấy rất quen nhưng không thể nhớ đã gặp ở đâu. Hứa Tử Đông giới thiệu. “Đây là dì anh, là em gái ruột của mẹ anh.”

“Cô tên là Nghiêm Tiểu Thanh, Từ Hàng, Tết vừa rồi cô có đến nhà cháu, cháu còn nhớ không?”

Tôi bỗng nhớ ra, ngày mồng Hai Tết có một vị khách ghé thăm nhà tôi.

“Lúc đó, cô đến nhà đề nghị bố cháu đừng kể chuyện năm xưa với Khả Khả. Cô đã thay chị mình xin lỗi bố cháu và có đưa một số tiền coi như bù đắp, ông ấ đã từ chối và hứa sẽ im lặng.”

Tôi ngớ người, sau đó nổi nóng. “Cháu cho rằng bố cháu không nói là có lý do của ông ấy, cô dựa vào cái gì mà yêu cầu bố cháu làm việc đó?”

“Cô thật sự xin lỗi, Từ Hàng. Trước khi mất, chị cô đã kể cho cô nghe mọi chuyện. Cô nghĩ chuyện này đã lâu rồi, nếu nhắc lại chỉ làm đảo lộn cuộc sống của Khả Khả, thế nên cô mới không nói. Không ngờ Khả Khả tự phát hiện ra nhóm máu của mình không giống với mọi người, rồi tìm đến dì Mai và nghe ngóng tin tức của bố cháu.”

Sự bực tức của tôi ngày càng dâng cao, tôi to tiếng: “Vì thế cô đã đi tìm bố cháu, cô nghĩ rằng nói một câu xin lỗi đó là bù đắp tất cả sao? Cô lại còn đưa ra đề nghị với bố cháu sao? Những năm qua, ông ấy đã phải sống cuộc sống thế nào, cô có biết không? Ông ấy bị đi lao động cải tạo, sau khi được tha, bố mẹ không nhận ông ấy, anh trai tuyệt giao, không cho ông ấy vào nhà. Ông ấy làm việc nặng trong suốt năm năm ở công trường xây dựng nhưng lại không có một chỗ dung thân ở thành phố, phải phiêu bạt đến một thị trấn nhỏ bẻ xa lạ, làm công việc tổ chức tang lễ. Ngay cả bố mẹ qua đời cũng chẳng ai thông báo cho ông ấy một câu, cho đến nay vẫn không biết bố mẹ ở đâu…”

“Đừng nói nữa, Tiểu Hàng.”

Bố bước vào, ngắt lời. Bố cầm ô đi mưa nhưng vai vẫn ướt một nửa. Tôi hỏi bố: “Bố chạy đi đâu thế, làm con lo gần chết.”

“Bố định đi đến bệnh viện xem thế nào nhưng lại lên nhầm xe buýt, thế là phải đi một vòng thành phố.” Bố không vui, nhìn tôi. “Con nhắc đến những chuyện này làm gì chứ?”

Tôi mím chặt môi không nói,

“Ông đừng trách Từ Hàng, là do tôi nhắc đến trước.” Nghiêm Tiểu Thanh nói. “Lúc còn sống, biết bao lần chị tôi muốn đi tìm ông, nhưng chị ấy cũng biết, sai lầm đã gây ra không thể cứu vãn được nữa, chị ấy không thể tha thứ cho bản thân.”

Bố tôi lắc đầu. “Đừng nhắc đến chuyện này nữa. Tình hình Hứa Khả hiện nay thế nào rồi?”

Nghiêm Tiểu Thanh và Hứa Tử Đông nhìn nhau, cùng lắc đầu. “Tình trạng con bé không tốt lắm, huyết áp không giảm, Chủ nhiệm Cố đề nghị con bé ngừng việc mang thai, nhưng con bé vẫn kiên trì đợi kết thúc liệu trình tiêm thuốc đẩy nhanh quá trình phát triển cho phổi của em bé mới tiến hành phẫu thuật. Chờ sợ rằng nếu cứ để tình trạng này kéo dài sẽ xuất hiện tiền sản giật.”

“Tại sao cô ấy không chịu nghe lời khuyên của bác sĩ?”

Tử Đông ngần ngừ một lát rồi nói: “Tinh thần của chị ấy rất sa sút, có lẽ do mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, chị gặp phải cú sốc quá lớn nên nhất thời không chịu đựng được.”

Tôi hỏi: “Không phải cô Du Vịnh Văn đó đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?”

“Đó chỉ là một chuyện, điều chị ấy không thể chịu đựng nổi có lẽ là chuyện chú Hà không phải bố đẻ của chị ấy.”

Tôi không thể hiểu nổi. “Chuyện này quan trọng với chị ấy đến thế sao?”

“Em không hiểu con người chị ấy đấy, chị ấy lúc nào cũng tỏ ra kiên cường, nhưng thực ra rất yếu đuối. Về chuyện thân thế của chị ấy, nhận thức hơn ba mươi năm qua của chị tự nhiên thay đổi, khi nghĩ rằng bản thân đã tìm ra sự thật và luôn tin là đúng thì hóa ra lại không phải, thế nên chị không thể bình tĩnh được.”

Nghiêm Tiểu Thanh nói khẽ: “Chuyện này là lỗi của dì, nếu dì nói cho con bé biết sớm, có lẽ nó sẽ không đau khổ đến thế.”

“Chúng ta cùng vào thăm cô ấy đi.” Bố tôi nói.

Chúng tôi đi theo Tử Đông vào phòng chăm sóc đặc biệt. Chị Hứa Khả đang được truyền dịch, bố chị đang ngồi bên cạnh xem báo. Thấy tôi và bố, ông nhăn mặt, hỏi: “Tử Đông, hai người này là ai vậy?”

Chưa đợi Hứa Tử Đông trả lời, cô Nghiêm Tiểu Thanh đã cười. “Anh rể, em đói rồi, lại không quen thuộc đường sá ở đây, anh dẫn em ra ngoài ăn chút gì nhé, tiện thể mua cho Khả Khả chút đồ ăn nữa.”

Bác ấy có vẻ hơi do dự nhưng rồi cũng đi cùng cô Nghiêm Tiểu Thanh ra ngoài. Chị Hứa Khả thều thào nói: “Chú Hà, dì kể hết với cháu rồi, cháu xin lỗi đã mạo muội làm phiền đến cuộc sống của chú và Từ Hàng.”

Bố tôi lắc đầu. “Không có gì đâu.”

Tôi hỏi thẳng. “Chị Hứa Khả, bác sĩ nói nếu cứ để thế này sẽ rất nguy hiểm, tại sao chị không đồng ý để bác sĩ tiến hành phẫu thuật?”

Chị cười gượng. “Chị nghĩ như vậy rất có lỗi với đứa bé, cuộc đời chị đã phải đối mặt với quá nhiều việc, chị đã không thể cho bé một gia đình êm ấm, nên ít ra cũng đợi bé phát triển hoàn thiện thêm một chút rồi chị mới sinh, nếu sinh ra mà chức năng tim phổi không hoàn thiện, sẽ gặp trở ngại về hô hấp. Chị không thể để bé có một khởi đầu như vậy được.”

Tôi nhăn mặt, nói không khách sao: “Chị Hứa Khả, em có thể hiểu chị yêu em bé đến nhường nào, nhưng không cần thiết phóng đại sự áy náy đến mức độ ấy.”

“Chị chỉ nghĩ tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa, trước đây chị nghĩ, mẹ sinh ra chị, ít nhất cũng là sản phẩm của tình yêu, giờ xem ra hoàn toàn không phải thế. Mẹ sinh ra chị khiến cho một người tốt vì việc làm của mẹ mà bị xã hội, gia đình từ bỏ, mất đi tất cả. Chị hoàn toàn không hiểu được cách làm của mẹ. Nhưng chị thì có tốt đẹp gì đâu. Chị kiên trì giữ đứa bé lại nhưng chẳng thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh, một cơ thể khỏe mạnh, có lẽ tương lai nó sẽ oán hận chị, việc duy nhất chị có thể làm bây giờ là cố gắng giúp tỉ lệ sống sót của bé cao hơn một chút thôi.”

“Mỗi người sinh ra đều phải đối mặt với số phận khác nhau, số phận của em là từ khi sinh ra đã bị người ta vứt ở cổng bệnh viện, nhưng em vẫn lớn lên bằng ngàn này và cảm thấy rất hài lòng với những gì mình có.”

“Em rất may mắn, Từ Hàng, em có một người bố tốt.”

Chị nói câu đó rồi ngoảnh mặt đi, gương mặt mệt mỏi bơ phờ xen lẫn hoang mang. Tôi nghĩ mình không thuyết phục được chị, lại chẳng thể an ủi được chị điều gì.

Bố tôi im lặng suốt từ nãy, giờ mới lên tiếng: “Bác sĩ Hứa, nếu không phiền, tôi có thể nói chuyện riêng với chị cậu một lát được không?”

Tôi và htd ra ngoài, đến chỗ rẽ thì dừng lại, ở đó có khung cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời tối sầm, mưa gió gào thét, những tia chớp thỉnh thoảng rạch ngang bầu trời, kèm theo tiếng sấm rền vang. Tôi thấy anh có vẻ bồn chồn lo lắng nên nói thẳng: “Anh yên tâm đi, em nói năng bộp chộp, chứ bố em sẽ không nói ảnh hưởng đến chị Hứa Khả đâu.”

“Xin lỗi em, Từ Hàng.”

Tôi không phản ứng kịp, hỏi lại: “Sao cơ?”

“Chuyện anh làm, lại cả dì của anh nữa. Nhà anh đối xử với em thật không công bằng. Lòng khoan dung của ông ấy khiến anh thấy xấu hổ.

“Nếu bố không phải là người như vậy thì có lẽ ông cũng không khốn khổ đến thế. Nhưng đổi lại, nếu ông thật sự không phải là người như vậy thì có lẽ em cũng chẳng thể trở thành con gái ông. Em muốn bố có cuộc sống tốt hơn, nhưng nếu đem cuộc sống đó trao đổi với em, em sẽ không đổi đâu.”

“Em rộng lượng hơn anh rất nhiều.”

Tôi không sợ người khác nói nặng lời nhưng không thể chịu được lời khen thẳng thắn như vậy nên bỗng cảm thấy không được tự nhiên.

“Lúc nhận kết quả giám định, quả thực anh đã hơi nhỏ nhen, đoán rằng tại sao chú Hà lại không phủ nhận chuyện này.”

Tôi cười tươi. “Chắc anh nghĩ bố em mập mờ không nói rõ là muốn lợi dụng chứ gì?”

Anh đỏ mặt. “Đừng giận anh, anh thừa nhận đã có ý nghĩ đó.”

Tôi không hề cảm thấy giận. “Không sao, lúc đó em cũng có rất nhiều suy nghĩ, em còn nghĩ chị Hứa Khả là con gái ruột của bố thì chắc chắn bố không còn yêu thương mình như trước đây nữa.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, tôi không hiểu là gì, chỉ cảm thấy đang bị ánh mắt đó bao bọc nên càng mất tự nhiên, toàn thân dâng lên một cảm giác kỳ lạ, râm ran như bị gai đâm, chỉ muốn quay người bỏ chạy. “Sao lại nhìn em như vậy? Em nghĩ như thế thực ra là vì em không có cảm giác an toàn, muốn độc chiếm bố cho mình, thế nên trước đây dù bản thân đã đoán trước được kết quả nhưng em vẫn muốn chị anh làm giám định DNA, còn định lừa gạt chị ấy. Còn nữa, em…”

Chưa đợi tôi nói hết, anh đã ôm ghì lấy tôi. Vì không có chút phong bị nào, người tôi như hóa đá, không có bất cứ phản ứng nào, phải một lúc lâu sau mới định thần lại. Cách anh ôm tôi không khiến tôi tan chảy giống như giấc mộng xuân hôm đó, ngược lại nó giống cách người lớn ôm đứa trẻ con hơn, không mang bất cứ cảm giác chiếm hữu nào, anh còn xoa đầu tôi như muốn an ủi, cưng nựng tôi.

Anh đang thương hại tôi ư? Từ trước đến nay, tôi ghét nhất bị người khác thương hại, nhưng cái ôm của anh dễ chịu quá, tôi chẳng cảm thấy bị tổn thương gì cả. Tôi cũng thử ôm lấy lưng anh, vùi đầu vào vai anh, anh cúi đầu xuống, hôn lên trán tôi, tim tôi bỗng chốc đập thình thịch, miệng khô khốc, không dám động đậy.

Điện thoại trong chiếc áo blouse của anh bỗng rung lên, anh buông tôi ra, cầm điện thoại lên xem rồi nói: “Từ Hàng, anh phải ề phòng bệnh khoa nội bây giờ.”

Tôi không hiểu ý câu nói đó là gì, chỉ gật đầu bừa, anh nắm tay tôi một lát rồi vội vàng bước đi.

Tôi yếu ớt lùi lại phía sau, rồi dựa người vào tường. Ngoài cửa sổ, một loạt tiếng sấm rền vang như muốn xé toang bầu trời. Tuy nhiên, tôi chẳng có phản ứng nào với âm thanh ầm ầm đó, sự rung động từ sâu bên trong cơ thể khiến tôi run rẩy, một cảm giác lạ lẫm cứ lan ra, từng chút từng chút bao bọc lấy toàn thân. Đó là cảm giác gì vậy? Tôi hoàn toàn không biết.